Editor: _KuniWang_
Căn nhà đứng sừng sững ở giữa một vùng đất có rất nhiều cây. Một thành phố gần biên giới, huy hoàng đồ sộ vô cùng, lại còn làm cho người ta cảm giác thần bí.
Căn nhà có đỉnh nhọn giống như sắp chọc thửng trời xanh, vào lúc ban đêm càng lộ ra vể đẹp của mình, mọi người có thể nhìn thấy rõ nó.
Nóng.
Nóng quá, không thở nổi vì nóng.
Chiếc giường lớn theo phong cách Anh quốc, có một cô gái đang ngủ say, thân thể mền mại yểu điệu hấp dẫn thoát ẩn thoát hiện trong bộ váy lụa tinh tế, càng lâu thì những giọt nô hôi lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của cô cành nhiều hơn, thật sự rất nóng, từng giọt từng giọt mồ hôi cứ dần dần nhỏ xuống. Lăn dài xuống đôi môi nhỏ của cô
Advertisement
Trên cánh tay của cô mồ hôi đã làm ướt một tầng lớp áo lụa trắng, để lộ ra xuân cảnh diễm lệ.
“Ân, nóng quá……”
Thời Tiểu Niệm ưm một tiếng, từ trong giấc ngủ sâu mơ mơ màng màng mà tỉnh lại.
Lọt vào trong tầm mắt là một nơi xa hoa, môt căn phòng lạ lẫm, trên tường có treo bức tranh của Tây Phương thế kỉ 14 tại nàng không biết rõ lắm nhìn quanh căn phòng, lắc nhẹ đầu một cái.
Advertisement
Đâu là chỗ nào?
Cô ý thức còn mơ màng đảo mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy nơi góc khuất trên ghế sa lon, một người nam nhân chính ngồi, thân hình thon dài, trắng, nếu chỉ ra chỗ sai thì là hắn đang cầm li rượu vang mà uống.
“Anh là ai? Tại sao ở đây lại nóng như thế? Anh có thể tắt máy điều hòa được không?”
Giọng nói vừa cấ lên, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện mình giọng nói của mình rất yếu, giống như mình bị bệnh rất nặng vậy.
Quá nóng.
“Cô gái, nếu cô không tỉnh, tôi sẽ mở điều hòa lên 88 độ sau đó đem cô cùng chết chung!”
Một giọng nam trong phòng vang lên, nhiệt độ trong phòng rất cao, ngữ khí đấy hưng hăn khiến cho người nghe đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Chết chung?
Cái gì mà chết chung?
Thời Tiểu Niệm thần trí có chút mơ, mồ hôi rơi xuống, ánh mắt của nàng thật mê hoặc người khác.
Bên tai nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm tới gần.
Cô dời tầm mắt, tay gỡ khỏi nút thắt, lộ ra xương vai rất gọi cảm, mồ hôi đổi ra như tắm, ánh mắt như chim ưng nhìn về phía trước như đang chông lại người đó.
Nam nhân đi lại dùng tại trước giường của cô đang nằm, hai chân thon dài đúng đấy, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật lên dáng người cao ráo của hắn, cổ áo mở hai cúc ở trên, hắn rất anh tuấn khiến cho người ta nhìn vào liền hít thở khó chịu mang lại cảm giác ngưỡng mộ cùng yêu thích, ngũ quan tinh xảo như một món quà của mẹ thiên nhiên, lông mày kiếm sắc lạnh và đen tuyền thể hiện sự uy quyền, sống mũi cao và thẳng tắp, làm môi mổng có chút hé mở, đẹp trai gợi cảm đến mức chết người!!
Rõ ràng trong phòng nhiệt độ trong phòng rất cao nhưng quái lạ ở chỗ nam nhân ấy không đổ một giọt mồ hôi nào, phong thái vẫn rất tao nhã bình tĩnh.
Nhìn xem nam nhân vừa đi tới trước mặt, rất trẻ tuổi, nhìn sơ thì chưa quá 29 tuổi.
Ách, sao lại nhìn thấy người này có chút quen quen?
Đã gặp ở đâu…..
Bởi vì thói quen nghề nghiệp, Thời Tiểu Niệm là người rất dễ cho tâm hồn bay bổng, treo ngược cành cây. Cô ngốc nhếch nhìn nam nhân đang đứng trước mặt bần thần một tí, nhưng rất nhanh, cô liền cho ý nghĩ đáp đất và tỉnh táo trở lại, bởi vì nam nhân lấy ra một cái súng ngắn bằng bạc.
Điều qua trọng chính là nòng súng đang chỉa ngay vào cô.
Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Anh định làm gì? Anh là ai? Anh rốt cuộc muốn làm cái gì nha?”
Ngồi ở trên giường Thời Tiểu Niệm sợ hãi từ từ nhích ra phía sau, nam nhân một bước lại một bước tới gần nàng, nòng súng lạnh như báng cứ chỉ hướng cô, cô thì nóng đến ửng đỏ khuôn mặt.
Cô có một khuôn mặt có thể nói là rất thanh tú, ngũ quan tinh xảo, không có một chút ác cảm, tràn đầy sự ngây thơ.
Nòng súng của hắn chậm rãi đưa xuống dưới. Xuống đến môi của cô, rồi đến cằm, rồi sau cùng mới là xương quai xanh.
Lấy tay nhu mì vuốt ve khuôn mặt của cô.
Thời Tiểu Niệm không tự giác mà gồng mình lên, trên người chiếc váy lụa tựa hồ muốn rơi xuống, lúc trước mồ hôi chảy là vì nóng bây giờ chuyển thành mồ hôi lạnh.
“Cô gái, cô cho ta biết con của ta đang ở đâu?”
Cung Âu đứng tại trước mặt cô, lên tiếng hỏi, ánh măt sâu thẳm nhìn qua thân thể ản hiện ra khỏi lớp áo lụa trắng, để lộ những đường cong gọi cảm .
“Cái gì nha?”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Ba năm trước đây, cô mang thai con của tôi, đứa con đó bây giờ đăng ở đâu?”
Cung Âu nói một chữ thì một chữ cũng chỉ là câu hỏi, nhẹ đôngh cánh tay, nọng súng được vẻ vòng lên ngục cô, chỉ cách một lớp lụa trắng.
“Đứa con?”
Thời Tiểu Niệm mơ màng, rất lâu sau cô mới hiểu ra vấn đề, “Tôi nói này….. Anh có phải đã nghĩ sai điều gì? Tôi không quen biết anh…. Tôi cũng chưa từng có con!”