Tổng Tài Tại Thượng

Chương 231: Không rõ tung tích Mộ Thiên Sơ



Editor: Yuhina

Thời Tiểu Niệm quay mặt sang nhìn về phía hắn, đôi mắt hồng hồng, không có nước mắt, nhưng tràn ngập đau thương, nhìn dáng vẻ đó của cô khiến cho ngực hắn nhức nhối.

“Được được được, em hối hận cũng được, đau lòng cũng được nhưng không cho phép đỏ hến cả mắt lên như vậy”

Cung Âu nghiến răng nghiến lợi, thỏa hiệp với cô.

Ánh mắt của cô đỏ đến nỗi khiến hắn đau lòng muốn chết.

“…”

Thời Tiểu Niệm thấy biểu hiện một bộ ủy khúc của hắn, bỗng nhiên cũng nói không biết nói gì, chỉ hỏi nói, “Cảnh sát bên kia đã điều tra ra được cái gì không, video ở cửa soát vé có xem được không”

“Bọn họ hiện tại đang tìm hiểu, gấp cái gì.” Cung Âu thừa nhận, hắn xác thực không dùng hết toàn lực đi tìm hiểu tin tức.

Hắn không biết mình phải cái lý do gì toàn lực đi thám thính tin tức.

“…”

Lúc Tiểu Niệm cắn môi, cũng không có thúc hắn.

Kỳ thực trong lòng cô rất sợ nhận được tin tức xấu, nếu như Thiên Sơ không có chuyện gì, thì dù biết sớm hay biết muộn cũng không sao, nhưng nếu như anh ấy xảy ra chuyện thì cô tình nguyện vĩnh viễn không biết gì hết.

“Em uống nước đi”

Cung Âu trừng cô, ngữ khí rất không hài lòng.

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là cầm lấy cốc uống một hớp, bên ngoài một ệ sỹ vội vã chạy vào, “Cung tiên sinh, tổ điều tra bên kia đã tra ra được ba hành khách đăng ký nhưng không lên chuyến bay.”

“Thật sự”
Advertisement

Thời Tiểu Niệm sốt sắng mà hỏi, lập tức bỏ cốc nước xuống đi ra ngoài.

Trong mắt Cung Âu dâng lên sự đố kị, một cước đá vào ghế sa lon bên cạnh phát tiết, sau đó theo phía sau Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, gương mặt anh tuấn cực kỳ thối.

Thời Tiểu Niệm chỉ một lòng quan tâm tung tích cuả Mộ Thiên Sơ, chạy thẳng vào phòng làm việc của tổ đội điều tra, vào đó cô gặp nay một số người quen.

Bên trong phòng làm việc hơi lạnh, bên cạnh bàn hội nghị thật dài nhiều cảnh sát đang đứng, mà người nhà Mộ gia an vị ở bên cạnh.

Mộ lão tiên sinh trên tay chống một cái gậy màu đen ngồi ở trên ghế salông, gương mặt tiều tụy, một phụ nhân trung niên ăn mặc Phú Quý hoa lệ ngồi ở bên cạnh ông lén lút gạt lệ.

Một người phụ nữ hơn 30 tuổi ngồi ở bọn họ bên cạnh, mặc chiếc váy màu đỏ một thân yêu diễm, đang nhìn chằm chằm vào móng tay của mình suy nghĩ, trên mặt không hề có một chút dáng dấp bi thương.

Những người này theo thứ tự là cha, mẹ và chị gái của Mộ Thiên Sơ.

Nếu là trước đây, Thời Tiểu Niệm sẽ tiến lên để chào hỏi, nhưng từ sau sự kiện giội nước bẩn kia, cô không còn muốn nhìn thấy họ nữa, cô chỉ lo lắng cho Mộ Thiên Sơ mà thôi.

Thời Tiểu Niệm đi vào, chị gái Mộ Thiên Sơ là người đầu tiên nhận ra cô, đứng lên chán ghét mà nhìn cô, “Là mày đồ tiểu tiện nhân a, mày”

Còn chưa nói hết, Cung Âu liền từ phía sau đi tới, đứng bên người Thời Tiểu Niệm, bàn tay thon dài kéo cô vào trong lồng ngực của mình, ánh mắt âm trầm quét về phía người phụ nữ kia.
Advertisement

“…”

Cung Âu.

Người thu mua tập đoàn Mộ thị Cung Âu, trăm năm cơ nghiệp của Mộ thị hoàn toàn bị hủy ở trong tay người đàn ông này.

Không bán cũng không được.

Không bán, Cung Âu sẽ dùng thế lực của mình cùng bọn họ đấu đến cùng.

Người phụ nữ yêu diễm kia không nói thêm gì nữa, mạnh mẽ mà đem cơn giận này nuốt vào, lui về phía sau hai bước ngồi trở lại trên ghế salông.

Thời Tiểu Niệm chỉ cần có Cung Âu bên người, tuyệt đối là đã nắm được một lệnh bài miễn tử.

Mộ lão tiên sinh, thái thái nhìn về phía Thời Tiểu Niệm một chút, sắc mặt hai người có chút khó coi, như là đang nhìn một kẻ họa thủy.

Thời Tiểu Niệm quay đầu không nhìn tới bọn họ, chỉ nhìn hướng về phía Cung Âu, “Không phải nói có tin tức à”

“Tin tức đâu”

Cung Âu hướng về phía cảnh sát bên kia nhìn, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

“Vẫn đang truyền tới, bởi vì hiện tại ở sân bay đang rất loạn, bọ họ đang thu thập tư liệu và check video.” Một người cảnh sát lập tức cung kính mà hồi phục, bỗng nhiên âm thanh vui vẻ, “Đến rồi.”

Máy fax trên bàn hội nghị đang từ từ phun giấy ra.

Trong nháy mắt cả đám người trong đều nhìn về phía máy fax, toàn bộ vây lấy.

Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm tờ giấy kia, đôi bàn tay đặt ở trước người không tự chủ được nắm lại, căng thẳng đến nỗi hô hấp cũng khó khăn.

Tay đặt trên vai cô đang dùng sức.

Cung Âu không nhìn giấy, chỉ nhìn chằm chằm cô.

Cô tựa ở bên cạnh Cung Âu, cắn cắn môi, liền nhìn thấy trên giấy chậm rãi xuất hiện mấy hàng chữ, có ba cái tên, tất cả đều là ghép vần.

Nhưng Thời Tiểu Niệm chỉ nhìn một chút, liền biết bên trong không có Mộ Thiên Sơ.

Trong lòng cô nhất thời chìm xuống, sắc mặt tái nhợt.

“Như thế nào như thế nào, có con trai chúng ta không” Mộ thái thái kích động hỏi, con mắt đỏ hồng.

Cảnh sát cầm giấy, tiếc nuối lắc đầu một cái, “Không có, đây là danh sách ba hành khách không lên máy bay đã được chứng thực, chúng tôi đã liên lạc được với ba hành khách này, trung gian cũng không có Mộ Thiên Sơ Mộ tiên sinh.”

“…”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nghe, hai cánh tay vô lực buông thõng xuống.

“Cái gì”

Mộ thái thái ngây người, “Cái này không thể nào, không thể nào, cảnh sát, chỉ mới xác nhận ba người này, vậy hẳn là còn có người chưa xác nhận đi”

Con trai của bà sẽ không chết.

“Nơi này còn có một tin tức.” Cảnh sát đem giấy Fax đến cho mọi người xem, “Nơi này nói rồi, đã check được video giám sát, Mộ Thiên Sơ Mộ tiên sinh đã thông qua cửa soát vé. Nếu như mọi người không tin, tôi lập tức đến sân bay để lấy đoạn băng video lại đây.”

Mộ thái thái cả người loáng một cái.

“Vậy liệu rằng có trường hợp đã thông qua cửa soát vé nhưng không có đăng ký không”

Thời Tiểu Niệm vội vàng hỏi, tìm kiếm tất cả hy vọng có thể có.

“Không, trường hợp này có cơ hội rất nhỏ nhoi, nhưng đến bây giờ Mộ tiên sinh cũng không liên lạc cùng người nhà, tôi nghĩ, tất cả mọi người nên chuẩn bị tâm lý đi thì hơn.” Cảnh sát tiếc nuối nói.

Nếu như không gặp phải nguy hiểm, thì sao lại không liên lạc cùng người nhà.

“Chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị tâm lý, sẽ không, con trai của tôi sẽ không…” Mộ thái thái tức giận nói, hô hấp trở nên gấp gáp, sau đó cả người ngã ra sau ngất đi.

Chị gái Mộ Thiên Sơ vội vã đến đỡ mẹ của mình, bảo tiêu Mộ gia cũng lập tức tiến lên đỡ lấy, đem Mộ thái thái nằm xuống ghế so pha.

Mộ gia rối loạn.

Mộ lão tiên sinh một lần nữa dùng gậy gõ lên mặt đất, vô cùng đau đớn, chuyển mâu trừng mắt Thời Tiểu Niệm, “Mày, mày”

Ông ta không thể mắng, ông ta còn phải nể mặt Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, mi mắt buông xuống, ngơ ngác nhìn mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực, khí lực như là đột nhiên bị rút hết.

Nếu như không phải có Cung Âu ôm lấy cô, thì cô đã ngã xuống.

Chuẩn bị tâm lý.

Chuẩn bị tâm lý, sẽ không, Thiên Sơ sẽ không chết, anh ấy sẽ không chết.

“Ầm”

Một âm thanh lanh lảnh của bỗng nhiên vang lên ở cửa.

Tất cả mọi người quay đầu, chỉ thấy Thời Địch trên người vẫn ăn mặc đồ hóa trang nặng trịch đứng ở cửa, gương mặt trang điểm dày cộp dại ra cùng vẻ mặt khó có thể tin, điện thoại di động rơi xuống đất.

Không biết cô ta đã ở đây nghe bao lâu rồi.

Một giây sau, Thời Địch xông tới nắm lấy cảnh sát, đôi mắt rưng rưng, kích động hỏi, “Làm sao Thiên Sơ có thể chết, anh ấy nhất định không ở trên chuyến bay kia, anh tra lại đi, tra lại đi”

Đến cuối cùng, Thời Địch cơ hồ là cầu xin cảnh sát.

Cảnh sát đứng ở nơi đó một mặt bất đắc dĩ nhìn cô ta, “Thật xin lỗi, hiện tại bây giờ tôi không thể giúp được gì hơn, đội ngũ cứu hộ còn đang tìm kiếm, xin cô hãy chờ thêm tin tức đi.”

“Thời Địch, cô đừng như vậy.” quản lý từ bên ngoài đuổi theo vào, cố gắng an ủi Thời Địch, “Cô đừng như vậy, sớm biết vậy tôi sẽ không nói cho cô nhanh như vậy.”

Thời Địch đẩy người quản lý ra, vẫn lôi kéo ống tay áo cảu anh cảnh sát, “Sẽ không, Thiên Sơ sẽ không chết, khẳng định anh ấy không lên phi cơ, các anh đi tìm anh ấy đi, nhanh lên một chút phái người đi tìm đi”

“Đùng”

Âm thanh một cái tát vang dội đột ngột vang lên, cắt đứt âm thanh của Thời Địch.

Thời Tiểu Niệm đang chìm đắm trong sự đau khổ của mình, chợt nghe tiếng này ngẩng mặt lên, chỉ thấy Thời Địch đang mặc bộ đồ hóa trang cổ đại đứng ở nơi đó, tay bụm mặt, khó có thể tin mà nhìn về phía Mộ lão tiên sinh, “Cha”

“Đừng gọi tôi là cha”

Mộ lão tiên sinh tức giận dùng gậy gõ vào nền đất, ánh mắt căm hận nhìn Thời Địch, rồi nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, “Ban đầu ta không nên đem Thiên Sơ đến Thời gia chúng mày, vậy thì hai chị em nhà chúng máy mới không quấn lấy Thiên Sơ, là do chúng mày hại chết Thiên Sơ ”

E ngại cung Âu, Mộ lão tiên sinh không thể động thủ đối với Thời Tiểu Niệm.

Nhưng ông ta có thể động thủ với Thời Địch.

Thời Địch bụm mặt chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, nước mắt không ngừng lăn, khóc đến nỗi lớp hóa trang nhòe đi, trong miệng chỉ lầm bầm một câu, ” Thiên Sơ sẽ không chết, Thiên Sơ sẽ không chết.”

“Mộ lão tiên sinh, tôi nhìn ngài lớn tuổi con trai lại vừa mới chết nên không muốn cùng ngài tính toán, nhưng mời ngài nhớ kỹ, Thời Tiểu Niệm không phải là người mà bất cứ người nhà Mộ gia nào cũng có thể chỉ trích” cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng, bên trong tiếng nói đè nén sự tức giận.

Hắn đang cố thay đổi tính tình.

Ngày hôm nay hắn nhịn.

“…”

Con trai vừa mới chết.

Câu nói của Cung Âu không chỉ khiến Mộ lão tiên sinh xót xa, mà thân thể Thời Tiểu Niệm cũng không nhịn được run rẩy.

Làm sao cô có thể tiếp nhận được Mộ Thiên Sơ chết rồi.

“Tai nạn trên không có phải là do anh chế tạo ”

Thời Địch bỗng nhiên đứng lên trừng mắt về phía Cung Âu, ánh mắt căm hận trừng mắt về phía hắn.

Dứt lời, tất cả mọi người nhìn về phía Cung Âu, đặc biệt là người nhà họ Mộ.

Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà che ở trước mặt Cung Âu, nhìn Thời Địch, âm thanh có chút đè nén, “Thời Địch, cô đừng có mà nói hưu nói vượn.”

Cung Âu sẽ không làm vậy, thời điểm hắn hận Mộ Thiên Sơ nhất cũng không có ý nghĩ giết người .

Điểm ấy hiện tại cô tin tưởng Cung Âu.

“Không cần để ý đến cô ta chúng ta đi”

Cung Âu mắt lạnh nhìn về phía Thời Địch, ngực dâng lên một trận tức giận, đến khi Thời Tiểu Niệm che chắn trước nặt hắn, cơn giận mới dần hạ xuống.

Nữ nhân này tin tưởng hắn.

Đã một đêm không ngủ, Cung Âu không muốn cùng đám người kia dây dưa không rõ, liền âm trầm nhìn Thời Địch một chút, ôm Thời Tiểu Niệm rời đi.

Thời Địch đứng ở nơi đó, bị ánh mắt ánh mắt của hắn quét đến.

Thời Tiểu Niệm không có phản kháng, tùy ý để hắn ôm đi ra ngoài, âm thanh sắc bén của Thời Địch bỗng nhiên vang lên ở sau lưng cô, “Thời Tiểu Niệm, là mày hại chết Thiên Sơ; tao hỏi qua Ellen, nếu như không phải là do chúng mày gióng trống khua chiêng công khai tình yêu, Thiên Sơ cũng sẽ không muốn rời khỏi nơi này”

“…”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngây cả người, cứng đờ đứng tại chỗ, trong đôi mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, thân thể càng thêm không có khí lực.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.