Editor: shinoki
Cô thích dáng vẻ Cung Âu cùng người khác thảo luận về khoa học kỹ thuật, thảo luận chuyện thương trường, lúc đó trên mặt hắn lộ ra tự tin, tao nhã, quý khí mà mê người.
Bỗng nhiên, một bóng người từ xẹt qua bên trong tầm mắt cô, nhanh chóng chạy trốn.
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc quay đầu, nhưng không thấy gì cả.
Các khách mời vẫn túm năm tụm ba đứng chung một chỗ nói chuyện.
Ban nhạc mặc lễ phục màu trắng đang diễn tấu hăng say, dùng âm nhạc làm nổi bật lên toàn bộ tiệc tối.
Bóng người vừa nãy chạy tới là ai?
Làm sao cảm giác khá quen?
“Thời tiểu thư tôi rất bái phục tác phẩm của cô, lời văn hài hước, dí dỏm, rất có ý tứ, tôi rất thích.” Một nữ nhân khoác tay bạn trai cầm lấy một chén rượu hướng Thời Tiểu Niệm chúc rượu, “Tôi đặc biệt thích câu nói kia, cõi đời này từ trước đến giờ người mạnh mẽ là vua, ta lệch là vương giả mạnh nhất.”
Thời Tiểu Niệm thu sắc mặt lại, vội vã cầm lấy một chén Champagne cùng hắn chạm cốc, “Cảm ơn.”
Câu này là từ nhân vật chính trong tranh châm biếm của cô lúc bị Quý tộc nghi ngờ không có thực lực nói.
Nơi này mọi người đều vây quanh Cung Âu nịnh hót, đột nhiên một người phụ nữ chạy đến nói là mê tranh của cô, điều này làm cho Thời Tiểu Niệm có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ).
“Lúc nào ra tác phẩm thứ hai?” Bạn nữ kia vội vàng hỏi, “Còn có thể ra không?”
“Sẽ, Tác phẩm thứ hai lập tức hoàn thành.”
Thời Tiểu Niệm cười nói.
Khách mời nam đi cùng bạn gái thấy thế sắc mặt cũng không tốt, đẩy bạn gái một hồi, nhỏ giọng nói, “Ngươi đừng làm anh mất mặt có được hay không? Người ta bây giờ là bạn gái Cung tiên sinh , vẽ vời đã là quá khứ đen tối, em còn nhắc tới?”
Advertisement
Thời Tiểu Niệm nghe được, không ngại nói, “Tôi không cảm thấy là quá khứ đen tối, tôi rất thích vẽ.”
Tất cả mọi người kinh ngạc nghe.
Làm bạn gái Cung tiên sinh vẫn không cảm giác được vẽ tranh châm biếm là quá khứ đen tối? Đen đến không thể đen được.
Cung Âu thấp mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, con ngươi đen thật sâu nhìn kỹ lấy, nghe cô nói chuyện lỗ tai đặc biệt thoải mái, chờ cô nói xong, Cung Âu mới nhìn về khách mời nam kia, hỏi, “Đây là người phụ nữ của anh?”
Khách mời nam nhìn về phía Cung Âu, không biết được hắn đang vui hay giận, kéo tay bạn gái nơm nớp lo sợ nói, “Đây là vợ tôi, Cung tiên sinh. Một người phụ nữ ở nhà, chưa từng thấy chuyện xã hội, mong Cung tiên sinh…”
“Hàm lượng nguyên tố trong đầu vợ anh không tệ, anh mới vừa nói có hạng mục muốn cùng N.E khai phá, để lại danh thiếp cho Quản gia của tôi, chỉ cần hạng mục đó không có vấn đề quá lớn, tôi đầu tư.”
Cung Âu trầm thấp nói,
Nghe vậy, khách mời nam khiếp sợ nhìn về phía Cung Âu, sau đó kích động, cùng mình vợ nhìn nhau, vui vẻ vội vàng móc ra danh thiếp đưa cho Phong Đức đứng ở một bên, “Cảm ơn Cung tiên sinh, cảm ơn Cung tiên sinh”
“”
Các khách mời khác đứng ở nơi đó xem hết sự việc sững sờ, chỉ là khen tặng bạn gái Cung Âu hai câu, liền được nhân vật như Cung Âu đầu tư.
Advertisement
Tất cả mọi người vây đến, muốn khen Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu ôm lấy Thời Tiểu Niệm rời đi, Thời Tiểu Niệm cười nhìn về phía hắn, “Không cần như vậy đi, tùy tiện đầu tư cho người ta ”
Cung Âu ôm lấy cô, thấp mắt nhìn chằm chằm cô, khóe môi nổi lên một vệt cong tà khí, “Anh thích nghe người khác khen em”
“”
“Người khác càng khen em, anh càng cao hứng”
Cung Âu ngông cuồng tự đại nói, nhíu mày.
“”
Cái này không phải con người.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ cười cười, bỗng nhiên cảm giác như có gai ở sau lưng, cô dừng bước lại, quay đầu nhìn bốn phía.
“Làm sao vậy?”
Cung Âu nhìn về phía cô, con ngươi đen chăm chú.
Thời Tiểu Niệm thu tầm mắt lại, nói, “Em cảm giác có người nhìn chằm chằm em.”
“Mọi người nơi này đều nhìn chằm chằm em.” Cung Âu nói rằng.
Nơi này có ai không nhìn cô sao?
Cô là tiêu điểm.
“Không phải, không phải loại ánh mắt kia.” Thời Tiểu Niệm nói, muốn giải thích rõ ràng lại nói không ra, cuối cùng nhụt chí nói, “Em cũng không nói được, dù sao nó cũng làm em rất không thoải mái.”
“Thật không?” Cung Âu nhìn cô một chút, khóe môi nổi lên tà khí, nói, “Vậy phải chú ý một chút! Để những người kia nhìn thấy em bây giờ tốt như thế nào.”
Nói xong, Cung Âu mang theo cô đi về hía trước, Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía hắn, “Có ý gì?”
Cái gì gọi là để những người kia nhìn
Người nào?
Thời Tiểu Niệm bị hắn lôi tới dàn nhạc giao hưởng phía trước, Cung Âu giơ tay lên, toàn bộ ban nhạc dừng lại, đèn đuốc huy hoàng trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh.
Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác được tầm mắt mọi người đang dừng trên người bọn họ.
Cô nhìn Cung Âu đi tới trước một chiếc dương cầm, người mặc dạ phục màu trắng thấy Cung Âu đi tới nhất thời đỏ mặt đứng lên, lui sang một bên.
Cung Âu buông tay Thời Tiểu Niệm ra, đi thẳng tới trước dương cầm, ngồi thẳng tắp mà tao nhã.
“”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, hắn muốn làm cái gì >
Mọi người đều chậm rãi vây lại đây, nhìn Cung Âu.
Cung Âu đưa tay điều chỉnh micro, trên mặt tà khí lộ ra ý cười, hai con mắt thâm thúy, môi mỏng hơi cuộn lên, mở miệng nói, “Tất cả mọi người biết bạn gái của tôi tên là Thời Tiểu Niệm, cũng biết thân phận của cô, cô ấy không phải người ngốc, trong gia đình lớn lên, cô ấy bị người khác xem thường, bị chính bố mẹ nuôi của mình đoạn tuyệt quan hệ.”
Hội trường hoàn toàn yên tĩnh.
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía hắn, cho dù người khác đều biết mặt trái của cô, hắn cũng không cần nói ra hết như vậy.
Hắn đây là muốn làm gì?
Ánh mắt của mọi người cùng nhau rơi vào trên người Thời Tiểu Niệm, nếu như ánh mắt là một loại ánh sáng, trên người cô bây giờ nhất định tập hợp các loại màu sắc ánh sáng, bao phủ hô hấp của cô đến không thở nổi.
“Bất quá bây giờ, Thời Tiểu Niệm là người trong lòng bàn tay của Cung Âu tôi, các ngươi nếu muốn quan hệ cùng Cung Âu tôi hoặc N.E, liền đến lấy lòng người phụ nữ của tôi. Ta người này thích nghe nhất bên gối phong” thanh âm của Cung Âu vang vọng.
Hội trường yên tĩnh.
“”
Thời Tiểu Niệm đen mặt, hắn làm sao luôn có thể nói lời kỳ quái đến mức lẽ thẳng khí hùng như thế?
Cung Âu quay mặt sang, con ngươi đen thật sâu nhìn cô một cái, “Em nhớ kỹ, người khác coi em là cây cỏ, Cung Âu anh coi em là bảo bối! Anh mời Martin làm một bài nhạc, gọi là
Dứt lời, một chuỗi tiếng đàn từ đầu ngón tay Cung Âu chảy ra.
Hắn bắt đầu biểu diễn, ngón tay thon dài ưu nhã nhảy múa ở trên phím đàn đen trắng, nhạc rất êm tai.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà đứng ở một bên, Martin, đây không phải là nhà Piano châu Âu thần bí nhất bây giờ của trường phái lãng mạn sao? Sao lại mời được người kia làm nhạc.
Toàn hộ trường vang lên tiếng đàn dương cầm của Cung Âu .
Một loại khí tức lãng mạn từ bên trong tiếng đàn toát ra một cách tự nhiên.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà nhìn kỹ Cung Âu, khuôn mặt của hắn anh tuấn đẹp trai, sống mũi rất cao, hai mắt thâm thúy, môi mỏng, không biết có phải do bản nhạc của Martin làm quá ngọt ngào, lãng mạn hay không, cô nhìn Cung Âu, lại cảm giác đỏ mặt, tim đập nhanh.
Như thiếu nữ mười mấy tuổi mới yêu.
Nhạc du dương, toàn bộ quá trình khiến người ta vừa chìm đắm trong mùi vị ngọt ngào hạnh phúc vừa không mất không khí tao nhã, ở giữa ngón tay Cung Âu chảy ra, giống như là hắn phải đem phần hạnh phúc này làm thành một chiếc vương miện đeo vào trên đầu cô.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, hai con mắt trong suốt không nháy mắt nhìn Cung Âu.
Tuy rằng không phải loại hạnh phúc cô đã từng ngóng trông kia, nhưng cô bây giờ mới biết, có một loại hạnh phúc gọi là gặp Cung Âu.
“Chăm chút nghe a.”
Bên trong ban nhạc có một người phụ nữ nhỏ giọng lên tiếng, kích động cực kỳ.
Xong một khúc.
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó cũng không nhịn được vỗ tay, Cung Âu từ trước dương cầm đứng lên, đi tới trước mặt cô, con ngươi đen thâm thúy.
Trong nháy mắt đó, Thời Tiểu Niệm thật sự có loại ảo giác vương tử đi tới trước mặt Cô bé lọ lem.
Chỉ trách giữa hai người bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết, nhưng chỉ cần không bỏ cuộc, vấn đề sẽ được giải quyết.
“Rất êm tai, cảm ơn.”
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu nói, rất thức thời, nhón chân lên hôn trên mặt hắn một hồi.
“Hiểu chuyện”
Cung Âu hài lòng nhìn cô.
Phùng lão tiến lại, “Cung tiên sinh đàn dương cầm thật hay, Thời tiểu thư rất có phúc. Cung tiên sinh còn đặc biệt phân phó, nói là Thời tiểu thư thích ăn đồ ngọt, không bằng nếm thử bánh ga tô Phùng gia làm. ”
Còn nói cô thích ăn đồ ngọt
Thời Tiểu Niệm tiến lên thân mật kéo khuỷu tay Cung Âu , hỏi, “Chúng ta mỗi ngày ở cùng nhau, em làm sao không biết anh vừa chuẩn bị bài nhạc vừa chuẩn bị bánh ga tô ”
Hắn dặn dò người ta lúc nào?
Hắn hôm nay phải cho cô một hồi lãng mạn đặc biệt à?
“Chờ xem.” Cung Âu dừng ở cô nói.
Mấy người nữ hầu mặc đồng phục đi tới, trên tay mỗi người đều bưng khay, trên khay bày mấy chiếc bánh ga tô nhỏ, bánh ga tô tạo hình giản dị tự nhiên.
Thời Tiểu Niệm nhìn sang, ánh mắt trệ ngụ ở đó.
Cô nhìn vẻ ngoài bánh ga tô này rất quen mắt, rất giản dị, không có tô điểm quá nhiều, giống với chiếc cô đã ăn từ nhỏ như đúc.
Cung Âu đứng bên cạnh cô, xoa xoa tay, sau đó cầm lấy một miếng bánh ga tô nhỏ đưa cho Thời Tiểu Niệm, “Cho em ăn.”
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn Cung Âu, con ngươi của hắn đen sâu không thấy đáy, không để cho cô hiểu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Bánh ga tô này…
Thời Tiểu Niệm nhận miếng bánh ga tô bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn một cái.
Tất cả khách mời đều đứng ở nơi đó, cùng nhau nhìn cô một mình ăn bánh ga tô.
Thời Tiểu Niệm cắn xuống một cái, bánh ga tô ở trong miệng cô tan ra, mang theo vị ngon nhàn nhạt.
Là bánh ga tô mẹ nuôi làm.
Tại sao ở nơi này cô lại được ăn bánh ga tô mẹ nuôi làm.
Thời Tiểu Niệm ngây người, không hiểu nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu nhìn chằm chằm cô, tiếng nói đè thấp, dung tiếng nói chỉ hai người mới có thể nghe được ở bên tai cô nói, “Thời Tiểu Niệm em thật không có tiền đồ, lâu như vậy còn có thể nhớ kỹ mùi vị.”
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc.
Cung Âu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô, “Làm sao vậy có phải là bánh không ngon hay không muốn ăn?”
Thời Tiểu Niệm còn không kịp có phản ứng, Cung Âu đáp miếng bánh ga tô trên tay cô xuống trên mặt đất, lạnh lùng nhìn về phía Phùng lão, “Phùng lão, ông không phải xem thường tôi đấy chứ? Dùng loại bánh này đến gạt bạn gái tôi?”
,
, , ,
, ,