Hương đêm lành lạnh ùa vào da thịt, cuốn những ngọn tóc xoăn lả lơi bay ngang qua gương mặt gợi cảm hoang dại của Lam Nghi, mang theo mùi Dương xỉ đầy mê hoặc lôi cuốn, vương vào hơi thở cô, tràn qua lồng ngực căng đầy…
Ánh mắt tràn đầy từ tính, tự tin thông tuệ như thể chứa đựng cả pho tàng kiến thức sâu rộng lẳng lặng điềm tĩnh quan sát biểu cảm gương mặt từ kinh ngạc đến bối rối của người con gái trước mặt…Thanh âm trầm ấm tinh tế như tiếng dương cầm vang lên…trong đêm hè tĩnh mịch lại càng xa vắng xao xuyến.
_ Chào cô Lam Nghi! Tôi có thể vào trong nhà được chứ?
Câu hỏi lịch thiệp của Nhiếp Phong khiến Lam Nghi nhất thời thinh lặng…Cho dù ngữ khí rất nhã nhặn, cử chỉ rất lịch sự…nhưng hàm ý chiếm hữu cao ngạo vẫn cứ lẩn khuất sâu bên trong…Giống như một viên kẹo bọc đường, giấu sau câu hỏi khiêm nhường là cả một lời đề nghị bá đạo…
Vốn dĩ không phải là hỏi ý kiến cô….mà chính là yêu cầu cô còn gì!
Lam Nghi cho dù không thông minh, nhưng cũng không phải là người ngây ngốc mà không nhận ra lời đề nghị có phần trói buộc của Nhiếp Phong. Mặc dù lấy danh nghĩa hiện giờ hắn là luật sư bào chữa cho cô…nhưng đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ ở chung một nhà…hoàn toàn không nên…!
_ Ngài Nhiếp…sao hôm nay ngài lại hạ cố tới đây vậy?
Lam Nghi nhẹ giọng hỏi Nhiếp Phong, cố tình đứng chắn trước cửa lớn ngăn không cho hắn bước vào nhà…
_ Tôi vừa giải quyết xong một số công chuyện gần đây…Sực nhớ ra có chuyện cần bàn bạc với cô nên rẽ qua.
Nhiếp Phong nói với Lam Nghi bằng chất giọng vô cùng truyền cảm…Trong màn đêm sâu thẳm tĩnh mịch, ánh đèn đường vàng nhạt êm dịu trên cao…chất giọng của Nhiếp Phong tựa như mê lực hút hồn, dễ dàng làm xiêu lòng bất kì người phụ nữ nào lắng nghe…
Nhưng Lam Nghi dường như chẳng bị mị lực của hắn làm cho lay động…thay vào đó, đôi môi đầy đặn gợi cảm của cô nở ra một nụ cười nhã nhặn…
_ Ngài Nhiếp vừa đi giải quyết công việc về chắc chắn đã mệt rồi…bây giờ cũng đã gần khuya…hay ngài về nghỉ ngơi trước đi, công việc của tôi nếu không gấp thì để ngày mai tôi sẽ tới tận văn phòng ngài, không để ngài mất công phải quay lại đây…
_ Nếu như cô ngại thì cứ để cửa mở!
Không để Lam Nghi kịp nói hết câu, Nhiếp Phong nhanh chóng kết thúc màn rào trước đón sau này của Lam Nghi bằng thanh âm như thể hắn đi guốc trong bụng cô.
_ Sau này nếu có gì muốn nói cứ nói trực tiếp, không cần vòng vo!
Thân thể cao lớn đẹp đẽ của Nhiếp Phong bất chấp bước tới, khiến cho Lam Nghi theo bản năng phải lùi lại nhường đường cho hắn…
Nén một tiếng thở dài, Lam Nghi nhìn theo bóng lưng cao lớn thong thả bước vào trong nhà cô như thể đang dạo bước giữa nhân gian….Cánh tay cô đẩy cánh cửa mở ra thật rộng, rồi bấm bụng bước vào.
_ Mời Nhiếp tiên sinh ngồi! Nhà cửa tuềnh toàng, mong ngài đừng chê cười.
Căn nhà của mẹ vốn không lớn, giờ có thêm sự xuất hiện của Nhiếp Phong lại càng thêm chật chội. Tuy rằng cơ thể hắn vô cùng cân đối, không to lớn kềnh càng, cũng không gầy nhỏ yếu ớt mà có thể dùng từ mảnh mai một cách mạnh mẽ, khỏe khoắn dẻo dai, vô cùng đẹp mắt….có điều chiều cao vượt chuẩn lại khiến Nhiếp Phong sở hữu một khí chất áp đảo người khác…
_ Thím Trương đã đi bán hàng rồi sao?
_ Vâng! Mẹ tôi vừa đi cách đây không lâu!
Nhiếp Phong nhướn mày nhìn Lam Nghi…Thật khó tin một cô gái sở hữu một vẻ đẹp hoang dại ngông cuồng lại có tính cách an tĩnh trái ngược hoàn toàn thế này.
_ Cô không thắc mắc tại sao tôi lại biết nhà cô? Biết mọi thứ về cô sao?
Câu hỏi của Nhiếp Phong vang lên, Lam Nghi trầm ngâm mỉm cười…chất giọng khàn nhẹ có chút bất cần…
Hắn đã tìm hiểu về cô…thì làm gì còn điều gì mà hắn không biết?
_ Thì có một người nói với tôi…sau này nên để ý nên hỏi những gì, không nên hỏi những gì…Những câu hỏi mà có thể kéo tụt IQ của mọi người xuống…thì không nên hỏi!
Nét môi đẹp đẽ của Nhiếp Phong dâng lên một nụ cười đầy ẩn ý…
_ Nhiếp tiên sinh ngài uống gì? Nhà tôi có trà cúc, để tôi đi lấy mời ngài…
_ Lam Nghi!
Ngay khi cô vừa định quay lưng bước đi, thanh âm tinh tế của Nhiếp Phong bỗng vang lên ở phía sau, khiến cho Lam Nghi thoáng giật mình.
Ngữ khí mạnh mẽ, thanh âm dứt khoát có chút độc đoán của Nhiếp Phong khiến cho Lam Nghi cảm thấy có chút áp lực…
Từ lúc Nhiếp Phong bước chân vào đây, Lam Nghi đã cảm thấy bầu không khí giữa hắn và cô có chút bất bình thường….nhưng bất thường ở chỗ nào, thì cô lại không thể giải thích được.
Lam Nghi quay lại, đôi môi đầy đặn với rãnh xẻ sâu thu hút ấy khẽ lên tiếng.
_ Nhiếp tiên sinh! Ngài có chuyện gì sao?
_ Lưu số điện thoại của cô vào đây!
Chiếc điện thoại mở sẵn chìa ra trước mặt, Lam Nghi bỗng nhiên thừ ra một chút…
Nhiếp Phong đã điều tra mọi thứ, tại sao lại phải cất công đến đây để xin số điện thoại của cô cơ chứ?
_ Nhiếp tiên sinh…..
_ Tôi biết số điện thoại của cô, nhưng số điện thoại cá nhân là quyền riêng tư của mỗi người, tôi không được phép lưu lại nếu như không có sự đồng ý của cô! Đó là luật! Vậy nên lưu số điện thoại của cô vào đây!
Lam Nghi đỡ lấy điện thoại, đầu ngón tay của cô ngập ngừng trên màn hình cảm ứng….
_ Nhiếp tiên sinh…tôi muốn hỏi ngài một câu…
_ Cô cứ hỏi!
Đầu mi tâm của Lam Nghi khẽ cau lại, khi thanh âm khàn nhẹ của cô mơ hồ lên tiếng.
_ Ngài cất công tới tận đây chỉ vì muốn lấy số điện thoại của tôi sao?
_ Đúng vậy!
Câu trả lời không chút ngập ngừng của Nhiếp Phong vang lên, khiến cho Lam Nghi có chút thất thần.
Ánh nhìn thâm sâu khó lường của Nhiếp Phong tỉ mỉ quan sát gương mặt ngây ra của cô, thanh âm tinh tế như có như không vang lên đầy mê hoặc.
_ Cô hiện tại là thân chủ của tôi! Tôi rất cần số điện thoại của cô để liên lạc trao đổi về án sự của Tiểu Mai, và bây giờ là của chính cô nữa…Việc cần kíp, không thể chậm trễ!
Lời giải thích cùa Nhiếp Phong vô cùng hợp lý, nhưng tại sao vẫn khiến Lam Nghi cảm thấy có chút lấn cấn…
Nhìn thấy nét hồ nghi trong ánh mắt như sa mạc cát cháy của Lam Nghi, Nhiếp Phong thâm trầm nở nụ cười, bâng quơ nói với cô.
_ Hoặc cô có thể nghĩ rằng lý do tôi tới tận đây lấy số điện thoại của cô là vì tôi đang để ý đến cô!
Câu nói lạnh lùng như một mũi băng xoáy vào đúng tim đen của Lam Nghi khiến cho đôi tay cô bất giác co chặt lại…
Người đàn ông này…giống như thể hắn đi guốc trong bụng cô….!
Tất cả những gì cô đang nghĩ…đều không thể qua nổi đôi mắt hắn…!
Lam Nghi lập tức cúi đầu xuống, nhanh chóng nhập số điện thoại của cô vào bên trong.
Trả lại điện thoại cho Nhiếp Phong…Lam Nghi bất giác nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại đơn giản của cô vọng lên từ dưới bếp.
_ Lát nhớ lưu số điện thoại của tôi vào, sau này tôi và cô sẽ cần liên lạc! Không làm phiền cô nữa…Tôi xin phép!
_ Khoan đã ngài Nhiếp…còn về Tiểu Mai…
_ Cô bé đang được chăm sóc rất tốt….cô đừng lo!
_ Nhiếp tiên sinh!
Lam Nghi vội vàng lên tiếng, như thể sợ rằng nếu chậm chễ thì hắn sẽ như một cơn gió mà bay đi mất.
_ Án sự…cả chuyện của Tiểu Mai…ngài đã giúp cho gia đình tôi quá nhiều…Nhưng tôi không làm việc không dám được hưởng công….Xin hỏi ngài tại sao lại muốn giúp chúng tôi?
_ Cứ coi như tôi giữa đường thấy việc bất bình chẳng tha đi!
Nhiếp Phong điềm đạm trả lời Lam Nghi…nhưng sự điềm đạm ấy lại càng khiến Lam Nghi bối rối…
Cắn chặt đôi môi mình, Lam Nghi cảm thấy chí ít cô cũng phải nói lời cám ơn với Nhiếp Phong…
_ Nhiếp tiên sinh…Ân nghĩa này của ngài…
_ Chuyện ân nghĩa tạm thời không cần nói tới! Tôi giúp cô không phải là muốn cô mang ơn tôi! Đừng nghĩ những chuyện mất thời gian như thế nữa…để tâm nghĩ những chuyện khác đi!
Câu trả lời của Nhiếp Phong khiến cho Lam Nghi chửng hửng…
Ánh mắt ngỡ ngàng của cô nhìn vào gương mặt cao ngạo thông tuệ ấy, Nhiếp Phong lịch thiệp mà xa cách, gật đầu chào Lam Nghi rồi bước ra ngoài…
Tiếng bước chân khảng khái không chút do dự dội vào trong cô…và tiếng chiếc Lexus hạng sang của hắn nổ máy…
Nhiếp Phong đúng là giống như tên của hắn – như một cơn gió vô định, tùy ý thổi tới, tùy ý bay đi….nhưng luôn để lại trong lòng người khác cảm giác vấn vương rối bời…
Lam Nghi ngẩn ra một chút…rồi bối rối đi tìm điện thoại, lưu hàng số rất đẹp ấy vào bên trong, thầm nghĩ có lẽ sẽ chẳng bao giờ cô tự động gọi điện trước cho hắn…