Giữa màn đêm mênh mang, vầng trăng khuất sau đám mây, ánh trăng vằng vặc khi tỏ khi mờ, chiếu xuống nhân gian những tia sáng mong manh tựa như sương như khói…
Cửa kính chống đạn của chiếc xe Bentley hạng sang từ từ hạ xuống….
Một người đàn ông phong thái quyến rũ, từng cử chỉ cho tới từng hơi thở đều tỏa ra khí chất phong lưu gợi cảm, cặp mắt chim ưng sắc bén liếc qua khe cửa, nhìn lên vầng trăng treo trên cao….
Lòng mắt sâu thẳm trong thoáng chốc như thể phiêu diêu, ý niệm trọn vẹn trong hắn lúc này đang nghĩ tới một người con gái…
Người ấy khi ngồi cạnh hắn, cũng có thói quen ngước mắt trầm lặng ngắm bầu trời đêm bên ngoài…
Chẳng biết từ khi nào, lòng mắt của hắn còn sâu nặng lặng lẽ hơn cả ánh trăng an tĩnh trên cao kia…
****
Vị bác sĩ cẩn thận lau những giọt máu khô trên vầng trán đẹp đẽ, dọc đường hàm cao ngạo…Máu thấm ướt cả cổ áo sơ mi trắng của hắn, đọng thành một mảng dấp dính chói mắt.
Cố định vết rách trên đỉnh đầu của Nhiếp Phong bằng băng y tế, vị bác sĩ cẩn thận dùng đen pin kiểm tra hướng mắt của hắn…
_ Nhiếp tiên sinh! Vết rách trên đỉnh đầu thì không quá nghiêm trọng, tôi đã khâu miệng vết thương lại, máu cũng đã ngừng chảy, ngài có thấy đau không?
Nhiếp Phong trầm lặng lắc đầu, ngay cả khi nơi đỉnh vết thương da thịt của hắn giống như đang nóng rực lên, nơi miệng vết thương như thể bị một mũi dao liên tục rạch vào rồi lại lành lại, rồi lại tiếp tục bị rạch ra…
_ Để chắc chắn hơn ngài nên lập tức tới bệnh viện chiếu chụp kiểm tra để chắc chắn không có hiện tượng chảy máu trong hoặc não có bị chấn động gì hay không.
_ Cám ơn bác sĩ!
Nhiếp Phong trầm giọng trả lời, đón túi chườm lạnh từ tay của vị bác sĩ, áp lên vết thương trên đầu.
Thu dọn những vật dụng y tế lại, vị bác sĩ sau khi chào tạm biệt Nhiếp Phong lập tức rời đi, khi vừa bước tới cửa thì không ngờ lại gặp ngay Lôi Triệt.
_ Kính chào Lôi tiên sinh!
_ Chào bác sĩ Lâm! Tình hình cậu ta thế nào rồi?
Thanh âm quyến rũ vang lên, nồng nàn như hơi rượu vang hảo hạng…Chất giọng trầm thấp nam tính mà phụ nữ chỉ cần nghe qua một lần nhất định sẽ say tới quên mất bản thân…
_ Vết rách lớn do mảnh thủy tinh cửa vào. Theo quan sát của tôi thì vết rách không có gì quá mức nghiêm trọng, nhưng để cẩn thận ngài Nhiếp vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra lại cho chắc chắn hơn!
_ Được rồi! Tôi sẽ đưa cậu ta đi! Cám ơn bác sĩ!
_ Tạm biệt Lôi tiên sinh!
Sải chân dài bước vào trong phòng, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua người đàn ông đang ngồi trên ghế, nụ cười ẩn ẩn hiện hiện trên khóe môi bạc tình đẹp tới mê hồn.
_ Đưa cho mình!
Bàn tay đeo găng tay sang trọng chìa ra, Nhiếp Phong thở dài, đặt túi chườm lạnh lên lòng bàn tay rộng lớn đó.
Lôi Triệt cẩn thận áp lên vết thương trên đỉnh đầ của Nhiếp Phong. Túi chườm lạnh bên ngoài là vải mềm bao bọc lấy một khối thép nguyên khối, trong bàn tay Lôi Triệt từ tốn làm dịu cơn nhức nhối như dao cứa của Nhiếp Phong.
_ Đau lắm không?
Thanh âm vừa quan tâm, lại vừa như mai mỉa của Lôi Triệt trầm bổng bên tai, Nhiếp Phong thở dài không nói, đầu lông mày hắn cau chặt lại…
Vì vết thương nằm trên đỉnh đầu nên bác sĩ cũng không mạo hiểm dùng thuốc tê…Bốn mũi khâu da thịt nhức nhối….Thử hỏi đau hay không đau?
_ Lần trước cậu nói cô ta cho dù khó bảo, nhưng cũng chỉ như một con báo con hoang dã chưa được thuần hóa mà thôi…Sao mà mới buổi đầu tiên chưa gì đã bị báo con ngoạm cho phát toác cả đầu ra thế này?
Nhiếp Phong nhăn mặt, cảm giác như thể máu nóng trong người vừa mới nguội đi một chút đã lại cuồn cuộn lên như biển động sóng trào. Bàn tay thanh tú của hắn vươn lên gạt nhẹ bàn tay của Lôi Triệt ra.
Lôi Triệt đặt chiếc túi chườm lạnh lại vào xô đá, thong thả bước đến tủ rượu, vừa ưu nhã lựa rượu, vừa nhàn nhạt hỏi Nhiếp Phong.
_ Đằng nào cậu cũng sẽ không ngủ với phụ nữ…nếu như chỉ để thỏa mãn sở thích quái gở của bàn thân cậu thì đâu nhất thiết phải tốn công tốn sức như vậy? Đàn bàn đẹp tới cỡ nào chỉ cần cậu muốn là đều có mà…!
_ Nói như thể cậu cũng đã qua đêm với rất nhiều người phụ nữ vậy? Chẳng phải Lôi tiên sinh phong lưu đa tình đây cả cuộc đời hơn 30 năm cũng chỉ biết tới một người phụ nữ thôi sao?
Khóe miệng bạc tình của Nhiếp Phong khẽ nhếch lên một nụ cười mỏng manh…tựa chừng như thể có chút gì chua chát…
_ Mình đâu giống mấy kẻ biến thái như cậu và Tề Yến Thanh? Một kẻ thì bạo dâm, còn một kẻ thì tìm mọi cách để ngủ với con gái nuôi của mình!
_ Ừ….nhưng ít nhất bọn tôi cũng chưa bệnh hoạn tới mức giật người yêu của chính em họ mình…
Đầu ngón tay của Lôi Triệt dừng khựng lại trên chai rượu Chilvas, ánh mắt sâu thẳm sắc bén của hắn tự nhiên nao núng hẳn đi…
Rõ ràng chuyện đó đã trở thành vết gợn không thể xóa nhòa trong tâm khản của hắn. Một vết thương còn chưa lên da non, bây giờ chỉ cần khẽ chạm vào đều lập tức rỉ máu….
Sau khi lời nói tuôn ra khỏi môi, Nhiếp Phong cũng biết mình đã lỡ lời…Gợn áy náy dấy lên trong lòng hắn, Nhiếp Phong đứng dậy, tiến gần đến phía Lôi Triệt…
Bàn tay hắn tóm nhẹ lấy cánh tay cứng rắn, thanh âm tinh tế như tiếng đàn piano dịu dàng êm ái tràn đầy từ tính áy náy.
_ Giai Kỳ….cô ấy không sao rồi chứ?
Khóe miệng của Lôi Triệt cong lên một nụ cười buồn buồn khe khẽ….Hắn trầm lặng không trả lời, thuận tay nhấc chai rượu ngon lên, vỗ vỗ vào cánh tay Nhiếp Phong và trở về bàn.
_ Nào…uống với mình một ly đi, Nhiếp đại luật sư!
Nhiếp Phong nhìn ly rượu sóng sánh trên bàn, lòng mắt của hắn cũng xao động như rượu đỏ trong ly khi hắn chợt nhớ đến một khoảng khắc…
Nhấc ly rượu trên bàn uống cạn, Nhiếp Phong cau mày khi hơi rượu nồng tràn vào trong cổ họng.
_ Mình không ở lại với cậu được…mình vẫn còn một chút việc cần giải quyết!
Ánh nhìn của Lôi Triệt đột nhiên trở nên sắc bén, một thoáng gợn trong lòng mắt sâu thẳm ấy cơ hồ như nhận ra điều gì…và nụ cười trên môi của hắn trở nên dị thường hơn…
_ Nhiếp Phong…
Đầu ngón tay thon dài của hắn giơ ra vô thức trong không trung, và thanh âm giọng nói càng trở nên nồng đượm…
_ Cậu đừng có nói là…cô ấy vẫn còn ở trên đó đấy nhé…?
Gương mặt của Nhiếp Phong đột nhiên trở nên rất bình thản, cái nhìn sắc lạnh đầy âm trầm khiến hắn đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ…
Cho dù không hề thốt ra một lời nào, nhưng biểu cảm ấy cũng đã tố cáo toàn bộ những gì hắn nghĩ, Lôi Triệt thảng thốt lắc đầu, trong thanh âm đột nhiên có chút xót xa…
_ Nhiếp Phong….cô ấy không phải giống như những cô gái hạng sang mà cậu bao về đâu…Cậu làm cái gì cũng nên nhẹ nhàng một chút…
Nhiếp Phong hít vào một hơi dài, đôi mắt hắn nhìn vào chiếc gương đặt trong phòng….Cổ áo sơ mi dính máu khiến hắn trông thật sự rất đáng sợ.
Đầu ngón tay hắn nhanh chóng cởi lớp y phục dính bẩn khi hắn bước tới tủ quần áo trong phòng….Cả Nhiếp Phong, cả Tề Yến Thanh hay Lôi Triệt đều có thói quen chuẩn bị quần áo sạch ở mọi nơi bọn họ thường lui tới.
_ Thật ra ban đầu mình cũng chỉ muốn cho cô ấy nếm chút khai vị thôi….Nhưng ai ngờ con báo con đó lại ra tay mạnh như vậy…Lúc đó nói thật là máu chảy nhiều quá, mắt mình hoa cả lên, đến cả tay còn run nên bắt buộc phải đi tìm bác sĩ….Chứ bản thân mình cũng đâu muốn bỏ lỡ phân cảnh đẹp mắt tới như vậy?
Nhiếp Phong thay xong y phục, chiếc áo sơ mi dính máu được hắn cho vào trong bọc ni lon, vứt thẳng vào trong máy hủy rác được gắn trong phòng.
Nụ cười của Lôi Triệt đột nhiên trở nên sâu thẳm, và thanh âm trầm thấp bâng quơ của hắn vang lên.
_ Thật ra cũng chẳng bỏ lỡ gì đâu….Cậu có biết mọi căn phòng trong khách sạn Le Miel này của Tề Yến Thanh đều có gắn camera không? Hình ảnh âm thanh đều được chuyển trực tiếp về Phòng IT của tổ chức Phi Điểu….Có khi bây giờ, mấy hình ảnh bỏng mắt trong căn phòng mà cô gái ấy đang ở đã được không ít cặp mắt chiêm ngưỡng rồi ấy chứ!
Một cơn đau nhói thấu tim đột nhiên xuyên thẳng vào lồng ngực của Nhiếp Phong. Hắn vội vã quay lại nhìn Lôi Triệt, nỗi kinh hoàng chất chứa trong lòng mắt thông tuệ sâu thẳm ấy…
Lam…Lam Nghi!
Lôi Triệt từ tốn nhấc ly rượu lên, làm một động tác kính rượu Nhiếp Phong rồi từ tốn nhấm nháp…
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lồng ngực, Nhiếp Phong vội vã rút điện thoại ra, đầu ngón tay hấp tấp bấm số máy của Tề Yến Thanh.
_ Tề Yến Thanh….Cậu mau đem toàn bộ dữ liệu camera của phòng Tổng thống trên tầng thượng tại khách sạn Le Miel xóa sạch cho mình! Tuyệt đối! Tuyệt đối không được cho ai mở ra xem!
Một nụ cười ẩn ẩn hiện hiện trên khóe môi của Lôi Triệt…Bóng dáng vội vã của Nhiếp Phong in trong ly rượu đỏ sóng sánh….
Nhìn Nhiếp đại luật sư thường ngày lúc nào cũng ung dung tại thượng, cao cao ngạo mạn với ánh mắt như thể nhìn thấu tim đen của người khác lại đột nhiên trở nên rối bời như thế này…đúng là thật vui mắt…
Lôi Triệt cũng chỉ muốn đùa chút cho vui thôi….
Vì căn bản chẳng có cái camera nào cả!