Nhiếp Phong ngắm gương mặt xinh đẹp của Lam Nghi, nét hoang dại bất cần in hằn trong lòng mắt sắc sảo hoang hoải của cô. Đầu ngón tay của Nhiếp Phong miết lên đôi môi vẫn còn in hằn vết bầm, đôi mắt an tĩnh của anh quét qua lòng mắt ngông cuồng của Lam Nghi, trong thâm tâm hắn tự hỏi không biết ẩn sâu trong lòng mắt hoang dại kia, rút cuộc cô đang nghĩ gì?
Tiếng động sột soạt khiến Lam Nghi thoáng giật mình, đôi mắt cô nhìn về phía Nhiếp Phong, ngạc nhiên nhìn hắn đang cởi áo vest của mình ra.
Nhận ra nỗi sợ hãi thất thần dâng lên trong lòng mắt của Lam Nghi, Nhiếp Phong nở nụ cười bình thản, kéo chiếc áo vest ra khỏi thân mình, và choàng nó lên vai Lam Nghi.
_ Mặc vào đi…em như vậy tôi không tập trung nói chuyện được!
Lớp vải áo mềm mại choàng qua vai của Lam Nghi, mang theo hơi ấm của Nhiếp Phong, và cả mùi hương Dương xỉ lịch thiệp mê đắm của hắn…
Những ngón tay thon dài đẹp đẽ của Nhiếp Phong kéo nhẹ lớp áo vest của hắn lại, che khuất đi thân thể gợi cảm của Lam Nghi.
Bàn tay của Lam Nghi tóm chặt lấy lớp áo vest của Nhiếp Phong, hơi thở nặng nề vương qua cánh môi đầy đặn khẽ hé mở.
Nhiếp Phong nghiêng đầu, nhìn Lam Nghi qua đôi mắt sắc bén và gợi cảm, nét môi đẹp như chạm khắc ấy khẽ siết lại khắc nghiệt.
_ Em đang nghĩ gì vậy?
Lam Nghi khẽ thở dài, hàng mi dài rợp bóng rũ xuống, đổ bóng xuống làn da mềm mại, lẳng lặng lắc đầu.
_ Nếu như em hối hận…thì cửa không khóa đâu! Bây giờ em bỏ chạy vẫn còn kịp đấy!
Nhiếp Phong vuốt ve một lọc tóc buông xõa vương trên gương mặt của Lam Nghi, trêu đùa lọn tóc xoăn dày dặn ấy bằng những ngón tay thon dài của mình.
Lam Nghi lại lắc đầu…thanh âm trầm thấp tinh tế như tiếng dương cầm của Nhiếp Phong vấn vương bên tai.
_ Nếu như bây giờ em ở lại, thì vĩnh viễn em không quay đầu lại được đâu….
Ngón tay thanh mảnh đẹp mê hồn của Nhiếp Phong khẽ siết lấy đường cằm xinh đẹp của Lam Nghi, vừa dịu dàng, lại vừa cứng rắn tàn nhẫn nhấc lên.
_ Em đã biết thế giới mình sắp bước chân vào có hình dạng như thế nào chưa mà quyết định vội vàng như thế? Bé con!
Nụ cười nửa miệng vừa mơ hồ vừa lạnh nhạt nở trên khóe môi của Lam Nghi. Bàn tay cô vươn lên gạt bàn tay to lớn của Nhiếp Phong xuống, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào gương mặt hoàn hảo như tranh vẽ ấy.
_ Tôi không những biết…mà tôi đã tự mình trải nghiệm rồi, chẳng lẽ ngài không nhớ sao?
Nhiếp Phong bật người, xoa xoa những ngón tay thon dài lại với nhau…Bàn tay còn lại, hắn vươn tới ôm lấy eo thon của Lam Nghi.
_ Nếu em đã quyết định như vậy, thì như ý em…chúng ta sẽ lật bài ngửa với nhau luôn nhé!
_ Số tiền em nợ tôi là 58.000 Nhân dân Tệ. Chi phí mổ tim của mẹ em lên tới 5 triệu Nhân dân tệ…Còn số tiền tôi bỏ ra để mua em khỏi lão già đó…là 10 triệu! Số tiền không nhỏ, phải không?
Thanh âm mặc dù dịu dàng, nhưng lại vô cùng nhức nhối, giống như tiếng búa tạ, từng tiếng từng tiếng nện xuống đỉnh đầu cô nhức nhối.
_ Để em có thể trả số tiền đó, e rằng cả đời cũng chưa chắc trả đủ!
Nhiếp Phong dịu dàng nói với Lam Nghi, bàn tay to lớn đặt lên eo thon mềm mại, khẽ khàng vuốt ve lên xuống.
Đôi mắt của Lam Nghi hướng xuống dưới, nhìn vô định vào bàn tay đang siết chặt lấy lớp áo vest của Nhiếp Phong.
Lời nói của Nhiếp Phong tuy rằng vô cùng cay nghiệt, nhưng từng lời từng lời đều vô cùng chuẩn xác, khiến cho Lam Nghi có muốn cãi cũng không thể cãi được, chỉ trân người lắng nghe như một con búp bê bằng sứ xinh đẹp.
Trong khoảng tĩnh lặng hiếm hoi đối diện với hắn, Lam Nghi lặng người suy nghĩ…
Cô không hiểu lý do gì, một kẻ lịch thiệp hào hoa như Nhiếp Phong lại có mặt hư hại tới như vậy? Rút cuộc điều gì đã khiến hắn biến đổi trở thành một con người tàn tệ tới mức này?
Đêm hôm qua, lúc hắn cuồng dã bên cô, hắn có nói rằng hắn hận ả ta!
“Ả ta” là ai?
Rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
_ Em đang nghĩ cái gì vậy?
Lam Nghi giật nảy mình, hoảng hốt nhìn Nhiếp Phong với đôi mắt thất thần.
_ Tại sao em luôn làm tôi phải thắc mắc xem em đang nghĩ gì trong đầu nhỉ?
Nhiếp Phong vuốt ve gương mặt lơ đễnh của Lam Nghi, khẽ kéo Lam Nghi về phía hắn.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm thông tuệ ấy, Lam Nghi nén tiếng thở dài…Cho dù cô chẳng thông minh là bao, nhưng cũng đủ tỉnh táo để nhận ra một điều – tốt nhất là không nên nói dối Nhiếp Phong khi đang nhìn vào đôi mắt hắn.
_ Tôi đang suy nghĩ…
Thanh âm khàn nhẹ như ngọn lửa, vừa hoang dại vừa gợi cảm…Lam Nghi siết chặt hơn chiếc áo vest của Nhiếp Phong vào người, nhẹ giọng nói.
_ Không biết điều gì đã khiến ngài trở thành con người như vậy!
Đôi mắt của Nhiếp Phong bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Màu đen sâu thẳm tối thẫm càng khiến lòng mắt hắn giống như hai cái hố sâu hun hút không thể thấy đáy. Bàn tay hắn đặt trên eo thon của cô khẽ siết lại.
Dường như câu hỏi của cô đã đánh động tới điểm yếu sâu thẳm nhất trong lòng hắn..khiến cho Nhiếp Phong lâu lắm rồi mới trải qua cảm giác không biết nên trả lời như thế nào.
Có lẽ nụ cười nửa miệng đang nở trên đôi môi khắc nghiệt ấy chỉ như một cách hắn chống chế cho sự câm lặng của mình.
Lam Nghi lẳng lặng nhìn gương mặt điển trai của Nhiếp Phong, tiếng thở dài lặng lẽ vang lên.
_ Nhiếp tiên sinh…Nếu như có thể, mong ngài đừng cho mẹ tôi biết về những trao đổi giữa tôi và ngài! Nếu như mẹ tôi hỏi về việc tại sao tôi lại có tiền tiến hành phẫu thuật cho mẹ…thì mong ngài cứ nói rằng ngài cho tôi vay…
_ Chuyện này em đừng lo lắng!
Nhiếp Phong nhẹ giọng nói, sự ung dung điềm tĩnh cùng thái độ tự tin ngút trời nhanh chóng quay trở lại, như thể hắn đã đoán trước cô sẽ hỏi chuyện này từ lâu.
_ Giống như những gì tôi đã nói với em…Với khoản tiền em nợ tôi, đừng nói tới 10 năm, 20 năm, mà cả đời em cũng khó mà trả…
Hàng lông mày của Lam Nghi khẽ nhướn lên, thái độ hợm hĩnh của những kẻ vừa có tiền vừa có quyền đúng là thứ khó chịu nhất trên đời!
_ Về chuyện của mẹ em, tôi cũng đã nghĩ tới rồi. Tôi nghĩ chắc bà sẽ chẳng có thắc mắc gì nếu như viện phí của bà được Nhiếp thị thanh toán giống như một khoản phúc lợi dành cho nhân viên đâu!
_ Phúc lợi dành cho nhân viên?
Lam Nghi ngạc nhiên lập lại lời nói trầm thấp của Nhiếp Phong, cảm thấy ánh mắt của hắn càng lúc càng trở nên thú vị.
_ Em còn nhớ lần trước tại quán cà phê tôi có hỏi em về việc liệu em có muốn đồng ý tới Tập đoàn Nhiếp thị làm việc hay không? Và em đã từ chối!
Lam Nghi thừ người nhớ lại buổi chiều hôm đó…khi Nhiếp Phong rất lịch thiệp hỏi cô về việc cô có muốn trở thành trợ lý của hắn không?
_ Bây giờ là cơ hội để em suy nghĩ lại lần nữa, một cách thật cẩn thận về lời đề nghị của tôi….Với cả…
Đầu ngón tay của hắn vươn tới, lướt qua đường hàm xinh đẹp, sâu xuống rãnh ngực hút mắt của Lam Nghi.
_ Em cũng đang có một công việc hái ra tiền rồi còn gì?
Ánh mắt của Lam Nghi trở nên lạnh lùng, nhìn vào tên ác quỷ khoác bộ mặt thiên thần ấy.
Bàn tay của Nhiếp Phong vươn lên, ôm lấy gương mặt xinh đẹp của Lam Nghi, ép cho lòng mắt như sa mạc của cô nhìn sâu vào đáy mắt hắn.
_ Mỗi lần em ở cùng tôi, tôi sẽ trả em 1000 Nhân dân Tệ…Sao? Không ít phải không? Nếu như “chịu khó”, chẳng mấy chốc em có thể trả hết nợ mà thôi!
Lời nói của Nhiếp Phong khiến Lam Nghi lặng người, đôi mắt hoang hoải của cô hướng xuống dưới, câm lặng lắng nghe từng lời nói của Nhiếp Phong.
Tuy rằng hắn rất nhẹ nhàng, không hề lên giọng, nhưng từng lời từng chữ thốt ra khỏi đôi môi hắn đều khiến Lam Nghi cảm tưởng như bản thân mình đang rẻ rúng đi từng phút một.
Mà cũng đúng thôi! Đây là bước đường tự cô đâm đầu vào, sao còn dám hòng mong nhận được sự tôn trọng!
Giống như hắn đã nói: “Bán thân thì cũng nên bán cho triệt để một chút! Đừng có vừa làm điếm lại vừa muốn được xây điện thờ!”
Bàn tay Lam Nghi khẽ siết chặt lại, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng quyết đoán và điềm tĩnh.
_ Nếu như tôi làm trợ lý cho ngài, một tháng ngài trả tôi bao nhiêu tiền lương?
Nhiếp Phong lại mỉm cười, đột nhiên phát hiện ra đối với tính cách thẳng thắn của Lam Nghi thực sự rất hứng thú!
_ 1 triệu Nhân dân Tệ một năm, chưa kể thưởng! Em thấy sao?
_ Một…một triệt nhân dân tệ?
Lam Nghi lắp bắp lặp lại, nhìn sâu vào đôi mắt của Nhiếp Phong, nhận thấy hắn không hề nói đùa!
_ Vậy ý em…
_ Tôi đồng ý!
Lam Nghi chẳng để Nhiếp Phong phải lập lại câu hỏi lần thứ hai, lập tức đồng ý.
Nhiếp Phong nhướn mày nhìn Lam Nghi, thản nhiên hỏi cô.
_ Nếu như biết trước được mức lương từ đầu, thì em có từ chối tôi mà đi ngủ với thằng đàn ông khác không?
Câu hỏi của Nhiếp Phong khiến Lam Nghi nín bặt.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn khiến cho Lam Nghi cảm thấy cơ thể mình như bị trói gô lại vậy.
Rồi đột nhiên cô bật cười.
Tiếng cười của Lam Nghi khiến Nhiếp Phong ngạc nhiên. Hắn nghiêng đầu nhìn vào gương mặt kín bưng của cô.
_ Em cười cái gì vậy?
_ Tôi cười sự tự ái còn thua cả một đứa trẻ của anh…Chẳng phải tất cả những gì tôi đang và sẽ định làm đều bị anh chặn từ trong trứng nước rồi. Tôi có cố thế nào cũng không thể thoát khỏi nhận định và suy tính của anh, tại sao anh còn không chịu bỏ qua chuyện đó vậy?
_ Là “ngài”!
Câu nói của Nhiếp Phong khiến cho nụ cười đang nở ra trên môi của Lam Nghi héo đi.
Lòng mắt của Nhiếp Phong đột nhiên trở nên thật đáng sợ, cái nhìn của hắn khiến cho Lam Nghi cảm thấy máu trong người đột nhiên như đông cứng lại.
_ Đừng bao giờ quên!
Thanh âm đầy cảnh cáo của hắn khiến Lam Nghi lẳng lặng thở dài…Đúng là tên cuồng sở hữu bệnh hoạn! Đầu óc của những tên đại gia như Nhiếp Phong, đúng là đều không bình thường!
Mà suy cho cùng, nếu đầu óc bình thường thì làm sao có thể làm được đại gia cơ chứ?
_ Vậy thì coi như thỏa thuận của chúng ta đã được xác nhận nhé! Bé con!
Nhiếp Phong mỉm cười, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ mông lung. Bàn tay hắn vỗ vỗ lên mông cô, muốn cô bước xuống để hắn có thể đứng dậy.
Lam Nghi bước xuống, nhìn Nhiếp Phong chỉnh lại trang phục của mình, mỉm cười nói với cô.
_ Áo khoác của tôi em cứ…
Cầm!
Câu nói chưa dứt, Lam Nghi đã cơi phăng chiếc áo khoác của hắn ra rồi ném trả lại Nhiếp Phong, mạnh mẽ bước về phía trước, nhặt chiếc áo của mình lên tròng vào người.
Nhiếp Phong đối với sự ương bướng của Lam Nghi có lẽ cũng đã thành quen, hắn không nói mà chỉ lẳng lặng nhìn cô bằng ánh mắt giống như đang nhìn một con mèo bướng bỉnh.
Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong cẩn thận mặc lại áo vest và chăm chú xem đồng hồ, không ngừng nổi tò mò hỏi.
_ Anh chuẩn bị đi đâu sao?
_ Ừ! Hai tiếng nữa tôi có chuyến bay đi Italia giải quyết chút công việc!
Nhiếp Phong thong thả trả lời, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lam Nghi mỉm cười rất dịu dàng.
Và câu nói tiếp theo của hắn khiến cho Lam Nghi không khỏi kinh ngạc…
_ Giải quyết xong công việc của em tôi mới an tâm làm những việc khác được! Từ giờ trở đi, em chính là ưu tiên số một của tôi!
*****
“Ưu tiên số một của tôi!”.
Câu nói ấy cứ bủa vây ám ảnh lấy tâm trí của Lam Nghi, cô càng nghĩ càng không hiểu tại sao Nhiếp Phong lại nói câu nói đó!
Hắn thật sự…giải quyết xong công việc với cô rồi mới ra sân bay sao?
Ngộ nhỡ nếu như cô và hắn không thể giải quyết như hắn mong muốn…vậy thì hắn sẽ không đi công tác nữa sao?
Hay là hắn đã biết rằng nhất định cô sẽ ngoan ngoãn rơi vào bàn tay hắn…nên mới tự tin tới mức độ như vậy?
Lam Nghi vừa đi vừa suy nghĩ….nhưng ánh mắt thì chốc chốc lại quan sát lên những cánh cửa kính dọc khu phố.
Một ánh nhìn ngờ vực lướt qua đôi mắt như sa mạc của Lam Nghi…Cô đưa lưỡi liếm quanh viền môi mình, thong thả đút tay vào đúi quần, đôi chân rảo bước…và đột ngột rẽ vào môt góc khuất.
Ngay lập tức, từ trong đám đông phía sau lưng, một người đàn ông vô cùng điển trai, dáng người cao lớn mà thanh tú, điềm đạm mà đĩnh đạc bước vội tới phía trước, đôi mắt ấm áp tựa như những tia nắng mùa xuân ấm áp vội vàng nhìn xung quanh dáo dác tìm kiếm.
Bóng lưng cao lớn ấy quay lại phía dòng ngươi đông đúc len lỏi, hoàn toàn không để ý tới một bóng dáng đang bước gần tới sau lưng mình.
_ NÀY!
Thanh âm khàn cháy của Lam Nghi vang lên sau lưng, người đàn ông kia giật mình quay lại.
Người con gái trước mặt rất xinh đẹp, nét cá tính in sâu trong lòng mắt cùng mái tóc xoăn dày hoang dại và bờ môi đầy đặn gợi cảm chết người…
_ Sao anh theo dõi tôi?
Trước câu hỏi thẳng thắn của Lam Nghi khiến cho người đàn ông lạ mặt kia nở nụ cười rất hiền, giọng nói trìu mến ôn nhu vang lên, ngay lập tức đã khiến Lam Nghi cảm thấy rất gần gũi.
_ Thật ngại quá…anh không phải cố ý theo dõi em đâu! Anh là Kính Hàm! Là người mà Nhiếp tiên sinh nhờ tới để bảo vệ em!