Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 54: Em phải là của anh (*)



Lam Nghi sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mình có để đánh lừa bản thân rằng cô đang nghe nhầm.

Nhưng ánh mắt sắc tựa như lưỡi lam đang lướt qua cơ thể cô với cái nhìn như của một con sói đang nổi giận, cái nhìn bao hàm rất nhiều thứ, lạnh lẽo như băng giá, sắc ngọt như lưỡi dao, căm giận như biển sâu và khao khát như lửa cháy…khiến cho cơ thể Lam Nghi tê dại đông cứng, tới một ngón tay cũng không thể cử động.

_ Đóng cửa lại…và cởi đồ ra!

Giọng nói tinh tế như tiếng dương cầm mơ hồ ấy vang lên, ngữ điệu không hề nóng vội, giống như thể hắn đang chờ đợi một món mỹ vị mà phải mất rất nhiều thời gian chế biến.

_ Nhiếp tiên sinh…hôm nay tôi thật sự rất mệt!

Lam Nghi khàn giọng nói, và thật sự là cô mệt tới mức rã rời, và cũng chẳng có tâm trạng làm búp bê tình d*c cho hắn. Nếu bây giờ thực sự phải trải qua dày vò của Nhiếp Phong, có lẽ cô sẽ chết thật!

_ Cái tôi muốn là cô làm theo lời của tôi chứ không phải nghe những lý do bép xép từ cái miệng của cô! Làm đi!

Nhiếp Phong gác đôi chân lên nhau, lớp vải quần âu thắt chặt lấy đôi chân thon dài của hắn, nổi bật lên dáng người đáng mơ ước. Những ngón tay thon dài với những khớp xương nổi lên gợi cảm chụm vào nhau, Lam Nghi biết những ngón tay đó có thể gẩy lên những tiếng gợi cảm nhất của phụ nữ….Nhưng cô thật sự ghê sợ những ngón tay ấy chạm vào cô.

_ Cô có thể lựa chọn mở cửa hoặc đóng cửa…Nhưng đồ thì nhất định phải cởi!

Nhiếp Phong siết những ngón tay thon dài ấy vào nhau, những đường gân xanh nổi lên m* bàn tay của hắn càng lúc càng rõ rệt, giống như những vạch biên giới ngoằn nghèo trên tấm bản đồ thế giới.

Ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt uất ức của Lam Nghi, và nụ cười nửa miệng đẹp tới hồn tiêu phách tán hiện trên khóe môi sắc nét của Nhiếp Phong, và thanh âm tà mị như thể từ địa ngục vang vọng lên tận trần thế.

_ Nếu cô không làm được, thì tôi làm!

Bàn tay của Lam Nghi siết chặt lại, cùng tiếng hít lạnh không kiềm chế của cô. Đôi mắt hoang hoải có chút ngông cuồng hướng xuống, hàng mi dài rợp bóng che đi ánh mắt như thể muốn phá nát mọi thứ của cô, hàm răng trắng tinh đều tăm tắp cắn chặt lấy đôi môi căng mọng, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến đau nhói.

Một khoảng khắc dài như tưởng vô tận, thời gian dường như đông đặc lại thành một khối tàn thương, giằng xé giữa sự uất nghẹn của Lam Nghi và vẻ mặt thách thức của Nhiếp Phong.

Và rồi cuối cùng…người phải buông khiên buông giáp trước…vẫn cứ là Lam Nghi!

Ngay từ đầu trong trò chơi nhơ nhuốc này, cô đã thua!

Thua tới thảm hại.

Mỗi bước chân tiến gần ra phía cửa đều khiến lòng tự tôn của cô như những cánh hoa Cẩm Quỳ bị dày xéo dẫm đạp, còn trái tim thì như thể rỉ máu.

Khi cánh cửa phòng đóng lại, thì địa ngục mới thực sự mở ra.

****

Lam Nghi đứng trước mặt Nhiếp Phong, cảm giác như thể lòng tự trọng của mình từng chút từng chút bị người đàn ông này xé nát.

Trong đầu cô điên cuồng lặp đi lặp lại một ý nghĩ như thể tự thôi miên chính mình…

“Chỉ là một cuộc giao dịch thôi mà…Làm nhanh thì nghỉ nhanh…Chỉ là một cuộc giao dịch thôi mà…”

Đầu ngón tay cô túa mồ hôi mà lại lạnh toát với đến gấu áo của Lam Nghi….lòng mắt của cô rát bỏng như thể có ai đó vừa cầm một nắm cát ném vào mặt cô…Nhưng nước mắt thì lại không thể rơi xuống được.

Nhiếp Phong điềm đạm như một vị vua đang thưởng thức sự hầu hạ từ phi tần của mình. Từng mảnh vải rời khỏi thân thể như nữ thần của Lam Nghi rơi xuống đất, máu nóng của hắn dâng lên như muốn thiêu cháy huyết quản khi từng tấc da thịt ngọc ngà ấy lộ ra.

Bờ vai thon thả mềm mại như một dải lụa, hàng xương quai xanh gợi cảm mời gọi với cần cổ kiêu hãnh như một con thiên nga kiều diễm, khuôn ng*c căng mọng cao vút hồng nộn, vùng bụng phẳng phiu thèm khát và cặp chân siết chặt lấy nơi nữ tính sâu thẳm…

Bàn tay của Nhiếp Phong không tự chủ được mà siết chặt lại.

Đầu lưỡi của hắn lướt qua môi dưới, cổ họng khô nóng và lòng mắt trở nên sâu thẳm đen tối như bóng đêm sâu thẳm…

Cô đẹp tới mức khiến hắn choáng váng!

Gương mặt xoay nghiêng không nhìn trực diện vào Nhiếp Phong, nhưng lại vô tình khoe trọn góc nghiêng cá tính gợi cảm của cô…Đôi mắt như bờ cát sa mạc, hoang dại và ngông cuồng, hàng mi rợp bóng dài muốt, sống mũi cao và đôi môi trễ gợi cảm tới mức cuồng nhiệt…Mái tóc xoăn xõa tung hờ hững che đi những nét lai gợi cảm của cô, vừa bí ẩn lại vừa mời gọi…

Nhiếp Phong đã nhìn qua không ít người đẹp…Ngay cả Thiên Ân thanh khiết trong sáng của Tề Yến Thanh hay Giai Kỳ dịu dàng gợi cảm của Lôi Triệt đều thuộc hàng quốc sắc thiên hương….nhưng không một người nào khiến hắn khao khát mãnh liệt như Lam Nghi!

Trong vẻ đẹp cá tính tới cuồng dại đó, mạnh mẽ như không thể phá vỡ đó, dường như thể cô đang che dấu điều gì đó….Một điều rất mong manh, rất yếu đuối…khiến cho Nhiếp Phong thực sự muốn đào ra tận cùng.

Lam Nghi nhắm mắt lại, cơn lạnh khiến gai ốc cô nổi khắp cơ thể…hoặc là sự nhục nhã khiến cô đang run lên cùng khắp….

Cô tự hỏi Nhiếp Phong sẽ nhìn tới bao giờ nữa đây….thì đột nhiên đầu ngón tay của hắn vươn ra, làm một cử chỉ mời gọi vô cùng quyến rũ.

Và thanh âm như thể ướp mật của hắn vang lên, trong không gian tĩnh lặng lại càng như đắm chìm…

_ Lại đây!

Lam Nghi thật sự rất muốn quay trở lại cái ngày cô đồng ý kí vào bản hợp đồng đó….để giết chết cô của ngày hôm đó!

Những bước chân khiên cưỡng của Lam Nghi tiến gần về phía Nhiếp Phong, càng lúc càng gần hơn với ánh mắt như dã thú ấy…

Và khi cô tiến tới vừa đủ, bàn tay tinh tế đẹp đẽ ấy bỗng nhiên như hóa thành móng vuốt, tóm chặt lấy cánh tay của cô, kéo giật cô về phía hắn.

Lam Nghi nghiến chặt răng lại, cố gắng không để mình bật ra tiếng hét, những ngón tay của cô bấu chặt vào bả vai mạnh mẽ của hắn.

Và chẳng có lấy một lời cảnh báo, đôi môi của Nhiếp Phong cứ thế hung bạo và cuồng dã, nghiến ngấu siết lên nụ hoa trước ng*c của cô.

Đôi mắt Lam Nghi nhắm chặt lại, và cô co rúm cơ thể lại theo bản năng, mái tóc xõa tung xòa lên mái đầu đen đang gục trước ng*c mình, gồng cứng cố giằng ra khỏi vòng ôm của Nhiếp Phong.

Nhưng đôi môi ấy cứ như thể hút chặt lấy ng*c cô như giác hút, khiến cho mọi sự kháng cự ủa Lam Nghi đều khiến cô đau tới ngạt thở. Đầu móng tay của cô bấu chặt lấy bả vai của Nhiếp Phong, như thể cô cũng muốn làm hắn đau!

Bàn tay nóng bỏng của hắn di chuyển trên tấm lưng cong như con tôm của Lam Nghi, mái tóc của cô da mặt của hắn trở nên nhộn nhạo, bàn tay tóm lấy cánh tay của cô như gọng kìm cộng lực, khiến cho Lam Nghi đau tỉnh táo.

Mà càng tỉnh táo, cô lại càng cảm nhận rõ rệt môi lưỡi của hắn đang cắn xé cơ thẻ mình.

Cảm giác rất khó chịu, giống như thể có hàng vạn con kiến lớn nhỏ chạy dọc sống lưng của cô, vừa nhộn nhạo và tê dại, run rẩy tới ấp úng.

Môi lưỡi của Nhiếp Phong giống như thể hút lấy cả kháng cự của Lam Nghi, khiến cho cô bủn rủn chân tay tới mức đứng không vững…

Nhưng điều đáng sợ nhất lại chính là, cho dù có trong lúc đầu óc quay cuồng mây gió, Lam Nghi vẫn có thể cảm nhận được cơ thể của mình như có một luồng xung điện râm ran lan tới, khiến cho nơi mà đôi chân cô đang siết chặt lấy điên cuồng ướt đẫm.

Dường như Nhiếp Phong cũng cảm nhận được điều đó, và đôi môi hắn buông cơ thể cô ra, làn môi của hắn lướt trên nụ hoa của cô vô cùng gợi cảm…

Ánh nhìn của hắn nóng rẫy như lửa, bàn tay của hắn lướt qua vùng eo mềm mại của Lam Nghi, và nhấc bổng cô lên.

Lam Nghi giật nảy mình, bàn tay bấu chặt lấy bả vai của hắn khi Nhiếp Phong ép cô ngồi giữa đùi hắn.

Hơi nóng bốc thẳng lên đỉnh đầu, nơi nữ tính mềm mại của Lam Nghi ép chặt vào lớp vải quần âu hắn, vừa thô ráp vừa nóng bỏng, khiến cho cô bàng hoàng nín lặng.

Bàn tay của hắn lướt xuống cơ thể cô, nắm chặt lấy vùng eo thon thả của cô…kéo qua…kéo lại….

Tiếng hít lạnh của Lam Nghi như mũi tên xuyên vào lồng ngực của Nhiếp Phong, từng cơn run rẩy bùng cháy khao khát. Bàn tay cô bấu lấy bả vai hắn, bấu càng lúc càng chặt, càng lúc càng mạnh…

Nơi mềm mại của cô liên tục ma sát với đùi hắn, qua lớp vải âu phục ram ráp, khơi gợi lên từng rung động chưa bao giờ trải qua, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, vừa khao khát lại vừa dằn vặt, vừa kích thích lại vừa sợ hãi…

_ Tôi muốn thấy em tới…ngay trên đùi tôi!

Thanh âm tràn vào cô, nghe như tiếng thì thầm từ lòng biển xanh sâu thẳm, thần trí của Lam Nghi hỗn loạn như thể cây non trước gió, hỗn loạn tới cùng cực, điên cuồng tới cùng cực.

Nơi nào đó ma sát tới nóng rẫy, căng mọng tới ửng đỏ, như thể phát nóng phát sốt…Lớp vải tuy rằng ram ráp, nhưng lại là một sự ram ráp gợi cảm tới mức nghẹt thở, khiến cho từng rung động dù là nhỏ nhất cũng như muốn phá vỡ mọi thứ, gảy lên những khao khát tới quặn thắt dâng trào.

Nhiếp Phong đẩy Lam Nghi mạnh hơn, ấn cô chặt hơn….

Ánh mắt hắn điên dại quan sát gương mặt càng ngày càng mất đi lý trí của Lam Nghi, sâu trong lòng mắt ấy là sự si mê tới cùng cực…

Đôi mắt cô hoang dại và mãnh liệt, đôi môi căng mọng hé mở, thanh âm chẳng hề che dấu vang lên, chất chứa một chút phóng túng rất đàn bà…

Rồi như thể có một cơn sóng thủy triều đột ngột ập tới, Lam Nghi bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mình trống rỗng…rồi nổ tung thành từng mảnh.

Hoảng hốt vào cuống cuồng, Lam Nghi gục trán lên vai của Nhiếp Phong, mái tóc xõa tung tán loạn như thể chính cơ thể run rẩy của cô lúc này…

Nhiếp Phong siết chặt lấy cơ thể mềm mại của Lam Nghi trong vòng ôm của mình, hơi thở nặng nề phả lên gáy cô….Và hắn điên cuồng siết làn môi mình lên hõm vai cô…

Thanh âm khẩn thiết gấp rút trong hơi thở, Nhiếp Phong nói với Lam Nghi đang tê dại mê man…

_ Em phải là của anh…Phải là của anh!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.