Lam Nghi nhớ lại hồi còn bé, bởi vì không muốn về nhà nên cô thường lang thang ra ngoài chơi, bất kể là buổi trưa nắng hoa mắt vẫn đầu trần đi vòng vòng quanh khu phố nghèo chứ nhất định không chịu về.
Một lần, Lam Nghi bắt gặp một tổ kén bướm bé nhỏ treo chơ vơ trên cành con của một cái cây nằm sát bên vệ đường. Khi Lam Nghi lại gần để quan sát cho kĩ hơn một chút nữa, cô thấy tổ kén đó đụng đựa khe khẽ…dường như chú bướm bên trong sắp sửa phá kén bay ra ngoài…
Cái kén đó chỉ ngày mai là hé nở, nhất định ngày mai cô bé phải dậy thật sớm ngồi canh ở đó, chứng kiến cho bằng được cảnh chú bướm nhỏ phá kén bay ra…
Ngày hôm đó, Lam Nghi lần đầu tiên mới biết tới cảm giác mong chờ một điều gì đó….
Và cũng là lần đầu tiên cô biết tới thế giới này…có thể tàn nhẫn tới mức nào!
Đêm hôm đó, trời bất chợt đổ mưa!
Cơn mưa rất lớn! Lớn tới mức tiếng động của những hạt mưa đập lên mái hiên nhà, đập vào gạch đá, và cây lá khiến cho tất cả mọi người đều không thề ngủ yên…
Nằm trên chiếc giường nhỏ bé chật hẹp, Lam Nghi mở mắt thao láo nhìn lên trần phòng bẩn thỉu, không ngừng nghĩ về cái kén nhỏ chỉ ngày mai là hóa bướm và cơn mưa điên cuồng ngoài kia…
Mưa cứ cuồng nộ như vậy…cả đêm dài tới gần sáng mới dứt!
Sáng hôm sau, khi những hạt nước vẫn còn đọng chưa khô, cơn mưa gột rửa mọi thứ, làm không khí trở nên thoáng đãng và sạch sẽ hơn, dịu mát hơn…
Đối lập với sự khoan khoán của mọi người, Lam Nghi lòng như có lửa đốt, cuống cuồng chạy hớt hả tới chỗ kén bướm nhỏ kia với nỗi sợ hãi dâng lên từ sâu trong lòng, choán hết tâm trí, bóp nghẹt trái tim cô.
Nước bắn tung lên dưới gót giày, theo từng bước chạy…Lam Nghi vội vã lao tới chỗ nhành cây con quen thuộc.
Và điều mà cô bé sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy ra…
Chiếc kén bé nhỏ đã không còn ở nơi đó nữa…cơn mưa ngày hôm qua đã làm cho chiếc kén rơi khỏi cành cây con và cuốn trôi nó đi.
Nhưng Lam Nghi không muốn tin vào sự thật nghiệt ngã đó!
Cô bé loay hoay nhìn xung quanh với ánh mắt chỉ còn nhem nhóm chút hi vọng…hi vọng là cánh bướm đã kịp bung ra và bay đi trước khi cơn mưa quái ác kia trút xuống!
Nhưng không! Cuộc sống này….đâu có gì gọi là phép màu!
Khi Lam Nghi tận mắt nhìn thấy chiếc kén nguyên vẹn bị mắc lại ở một rãnh hẹp, ngập trong dòng nước chảy tràn qua nó, chẳng hề có dấu hiệu gì cho thấy chiếc kén đã bị phá vỡ…
Lam Nghi đã tận tay chôn chiếc kén đó, cũng như chôn đi một niềm hi vọng nhỏ nhoi vừa le lói trong trái tim cô, vừa chôn vừa khóc, với cơn đau quặn thắt lồng ngực như cào xé….
Lúc đó Lam Nghi còn quá bé để biết rằng, đó là cơn đau của sự tuyệt vọng tới cùng cực!
Không hiểu sao…trong thời khắc này….ký ức xưa cũ đó đột nhiên lại quay trở lại đầy ắp trong đầu cô?
Có phải cô đang lựa chọn đau đơn, để quên đi cảm giác đê mê run rẩy mà Nhiếp Phong đang dụ hoặc cô vào….bằng môi….và bằng lưỡi của mình hay không?
Đôi môi của Lam Nghi hé mở, và hơi thở của cô cũng trở nên dồn dập hơn…
Đầu ngón tay bám chặt lấy nệm ghế sofa, hàm răng trắng tinh cắn chặt lấy đôi môi căng mọng của mình, Lam Nghi ước gì những đau đớn có thể xua tan đi những cảm xúc điên cuồng này.
Đây là một cuộc trao đổi mà thể xác của cô chính là món hàng!
Lam Nghi từng nghĩ đến chuyện cô sẽ làm điều này với người cô yêu…nó sẽ tuyệt vời đến mức độ như thế nào? Khi cả hai trái tim đều yêu thương, thuộc về nhau tới trọn vẹn, tới tận cùng…!
Nhưng cuối cùng…thì lần đầu tiên cùa cô…lại thành như thế này!
Bắp đùi của Lam Nghi siết lại, siết rất chặt…khi đầu ngón tay của Nhiếp Phong lướt dọc trên nơi nữ tính mềm mại của cô…
_ Tôi đương nhiên hiểu em đang nghĩ điều gì…
Đầu ngón tay của Nhiếp Phong gợn một đường rất gợi cảm, dọc theo đường viền quần l*t đã thấm ẩm ư*t của Lam Nghi.
_ Em đang nghĩ tới mẹ em, tới việc tại sao mình lại ngồi ở đây và mở chân ra trước mặt tôi…Em đang tự lừa dối bản thân mình với suy nghĩ rằng em làm việc này là vì mạng sống cùa mẹ mình…!
Nhiếp Phong mỉm cười với cô, nụ cười nở ra vô cùng thỏa mãn, lại vô cùng tà ác…
_ Nhưng em làm tôi thật sự băn khoăn tự hỏi, không hiểu tại sao với những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu như vậy….Tại sao em vẫn có thể ư*t được?
Uỳnh!
Cơn chấn động dội vào tâm trí khiến Lam Nghi choáng váng. Đôi môi cô bật mở ra một tiếng kêu run rẩy…
_ Đừng tự che dấu bản thân nữa…Lam Nghi! Cơ thể em là một kho báu bị chôn vùi…Và tôi sẽ là người khai phá nó ra, để em thấy được mình quyến rũ tới mức nào…
Ngón tay của Nhiếp Phong cong lên và hắn lướt vào sâu bên trong lớp vải mỏng manh kia…
Cơ đùi của Lam Nghi bất giác siết chặt lại theo bản năng, cơ thể cô co rúm lại, run bắn lên, lùi sát thật sát vào sâu thành ghế.
Đầu ngón tay của Nhiếp Phong vươn lên, chạm vào bàn tay đang siết chặt của Lam Nghi bằng những cái vuốt ve đầy mê hoặc.
_ Tôi nghĩ em nên lấy tay che kín miệng mình lại đi…kẻo lát nữa…em sẽ khản giọng đấy!
Và chẳng để Lam Nghi kịp định thần để suy nghĩ nữa, Nhiếp Phong lách ngón tay vào chiếc quần l*t của Lam Nghi, một tay giữ lấy bắp đùi mềm mại của cô, kéo tuột nó xuống…rồi đột ngột áp đôi môi của mình lên nơi mềm mại nữ tính của cô.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng 1 giây!
Đột ngột tới mức Lam Nghi còn chẳng kịp hét lên, cơn rung động quẫy cùng đã xâm chiếm toàn bộ đầu óc cô, kéo giật cô lao vào cơn mơ tê dại.
Đôi môi của của Nhiếp Phong giống như một mồi lửa nóng, áp lên nơi ẩm ư*t mềm mại của Lam Nghi, vừa h*t vừa li*m, thổi bùng hơi nóng rẫy tới điên cuồng trong cô lên.
Đầu lưỡi êm dịu trơn tuột…miết một đường dọc từ trên xuống, nuốt lấy toàn bộ d*ch ẩm của cô vào miệng.
Đầu ngón tay của Lam Nghi bấu chặt lấy tay ghế, đôi môi hé mở thở ra những luồng hơi nóng tới điên dại, mái tóc xoăn gợi cảm rũ xuống che đi gương mặt ngây ngất….
Tại sao?
Tại sao Nhiếp Phong lại làm như vậy?
Nếu như chỉ là để thỏa mãn nhu cầu của bản thân…tại sao hắn lại làm điều này?
Tại sao lại làm điều đê mê dằn vặt tới mức này.
_…Á….!
Lam Nghi hét lên…bàn tay của cô ôm chặt lấy miệng mình, buột ra một tiếng kêu dài…
Nơi đó căng lên đầy nh*c cảm, chỉ vài cái hôn đơn giản, vài đường lướt của lưỡi và môi của Nhiếp Phong đã khiến Lam Nghi rối bời tới tệ hại…
_ Cảm giác thế nào….thích chứ?
Nhiếp Phong thì thầm hỏi Lam Nghi, hơi thở nóng rẫy phả vào nơi nữ tính ẩm ư*t mềm mại của cô…dường như hắn hỏi như vậy thôi, chẳng cần tới câu trả lời.
Lam Nghi ngửa cổ thở dốc, đôi môi siết chặt lấy nhau, bàn tay vuốt dọc mái tóc mướt đẫm mồ hôi của mình…
Cô nhớ tới cơn mưa buổi tối hôm đó…nhớ tới kén bướm run rầy yếu ớt đó…
Giờ cô cung run lên như cái kén đó, mặc sức cho mình bị cơn mưa nh*c cảm cuốn phăng mình đi…
Nhiếp Phong lướt bàn tay lên đùi cô, cơ thể anh như một con báo, mạnh mẽ và đầy nguy hiểm, vươn lên ghì sát vào cơ thể cô.
Hơi thở nồng nàn phả vào gáy gương mặt đỏ lựng của Lam Nghi, hít vào một hương thơm ngát nơi hõm cổ cô…
_ Giờ thì…em đã sẵn sàng thuộc về tôi chưa?
Bàn tay siết chặt lấy tay ghế, Lam Nghi nghiêng đầu không trả lời câu hỏi của Nhiếp Phong, hàm răng nghiến chặt lấy đôi môi mình…
Nụ cười nửa miệng đẹp tới mê hoặc nở ra nơi khóe môi sắc nét như khắc tạc ấy…
Và thanh âm tinh tế như tiếng dương cầm vang lên.
_ Tôi coi như sự im lặng đấy là câu trả lời của em rồi….!
Sau câu nói đó, Nhiếp Phong cúi người bế bổng Lam Nghi lên, ánh mắt nhìn sâu vào gương mặt xinh đẹp và nghe tiếng thở hắt ra run rẩy cùa cô…
Vòng ôm của Nhiếp Phong siết chặt lấy Lam Nghi, và giọng nói khao khát cháy bỏng của hắn vang lên.
_ Đêm nay em sẽ thuộc về anh!