Chiếc áo sơ mi ướt sũng bám chặt lấy cơ thể mảnh mai mà mạnh mẽ của Nhiếp Phong, nước nhỏ từ mái tóc ướt đẫm, từ sống mũi thẳng tắp, lăn qua viền môi mím chặt khắc nghiệt, nhỏ xuống từ chiếc áo ướt đẫm tí tách. Hắn chẳng khác gì một kẻ càn quấy vừa bước lên sau đợt lướt sóng hoàn hảo, ngay cả nét mặt lạnh lùng cường hãn ấy cũng hấp dẫn tới nghẹt thở.
Cánh cửa mở ra, ánh sáng soi lên gương mặt u tối của hắn, khiến đôi mắt lạnh lẽo ấy cũng bớt phần khắc nghiệt.
Hắn cố làm cho gương mặt mình trở nên dễ gần, nhưng tâm trạng tăm tối u uẩn không thể khiến hắn làm những gì mình muốn.
_ Lam nhi!
Hắn gọi tên cô, và mặc dù đang bừng bừng lửa giận, hắn vẫn cố gắng vuốt cho giọng nói của mình dịu dàng.
Cô ngồi trên thảm, lùi sâu vào góc, trên người vẫn cuốn chiếc khăn tắm lớn, đôi chân co lên, xếp lại, quyến rũ và mời gọi. Bờ vai co lại run run, xương quai xanh gồng lên bên dưới lớp da mềm mại, mái tóc xoăn gợi cảm nồng cháy…
Cho dù Lam Nghi không còn là Lam Nghi, nhưng sức hấp dẫn quyến rũ nồng nàn của cô vẫn không hề mất đi, hay bị thay đổi…Vẫn cứ là điều hấp dẫn nhất với Nhiếp Phong, vẫn cứ là điểm yếu chí mạng với Nhiếp Phong.
Hắn tiến gần lại phía cô, hình bóng cao lớn ấy phủ lấp lên thân hình của cô, che chắn đi luồng ánh sáng.
Trong khoảng khắc, mơ hồ tựa như hắn giống như bóng tối, bao trọn nuốt chửng cô trong thế giới của hắn.
Lam Nghi ngước mắt lên nhìn Nhiếp Phong, trong đôi mắt mơ hồ nhưng vẫn hoang dại như lửa, có chút dè dặt, nhưng tuyệt nhiên không hề có chút bài xích sợ hãi.
Nhiếp Phong ngồi xuống, đối diện với cô, bàn tay to lớn của hắn vươn tới chạm lên gò má mịn màng của cô. Chất giọng tinh tế tựa như những phím đàn dương cầm đang độc tấu vang lên.
_ Bọn chúng có làm em đau không?
Lam Nghi chần chừ một chút, dường như cô đang cân nhắc rất kĩ về câu trả lời…và sau đó cô lắc đầu.
Nhìn cơ thể ửng đỏ của cô, làn da lạnh toát…Nhiếp Phong cau chặt mày lại, giọng nói trở nên cứng nhắc.
_ Trẻ nhỏ nói dối là rất hư!
Lam Nghi lập tức co rúm lại như một đứa trẻ mắc lỗi. Đôi mắt cô hoang mang ngước nhìn Nhiếp Phong.
_ Tại sao không nói thật?
Nhiếp Phong hỏi cô, Lam Nghi mím đôi môi đỏ ửng lại, vô tình làm nó căng bóng lên hấp dẫn.
_ Em sợ nếu như anh biết…anh sẽ không vui?
_ Cái gì?
Nhiếp Phong hỏi lại cô, vì tức giận, hay vì đau lòng, giọng nói của hắn lớn một cách bất thường.
Lam Nghi cúi đầu thấp hơn, giọng trả lời cũng nhỏ hơn.
_ Bọn họ nói em là gánh nặng của anh, nếu như em nói ra, anh sẽ rất buồn bực, em không muốn anh không vui!
Lời thú nhận ngô nghê, nhưng lại giống như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim hắn.
Nhiếp Phong run lên vì giận, và vì xót xa…
_ Em tự chịu đựng một mình, chỉ vì sợ tôi không vui sao?
_ Bọn họ nói nếu như em ồn ào, anh sẽ ghét em!
Lam Nghi lắc đầu, chớp mắt nói với Nhiếp Phong…
_ Em không muốn anh ghét em!
Đôi mắt ấy hút sâu lấy Nhiếp Phong, hút cạn cả tâm hồn hắn.
_ Nhiếp Phong…có phải em làm sai rồi không? Có phải em đang rất phiền toái không?
Vòng tay của Nhiếp Phong vội vàng dang rộng, ôm vội lấy thân mình của Lam Nghi vào lòng, ôm tới mức đau đớn, ôm tới mức ngạt thở…
_ Em làm tôi đau!
Nhiếp Phong thì thầm với cô, giọng nói của hắn run lên từng nhịp, từng nhịp.
_ Tôi đã hứa không để em bị tổn thương nữa, vậy mà tôi vẫn không làm được! Không bảo vệ được em! Còn làm em phải lo lắng về tôi!
Nhiếp Phong ôm siết lấy cô, nghẹn ngào run rẩy.
_ Em khiến tôi đau đớn! Em biết không? Em khiến tôi rất đau!
Lam Nghi lúng túng, không biết phải làm gì mới phải. Bàn tay cô vươn lên ôm lấy bả vai rộng lớn đang bao bọc cô, mà cũng như dựa dẫm cô.
Hắn thế này, khiến cô thật sợ hãi!
_ Tôi chỉ làm tổn thương em! Tôi không làm gì được cho em! Tôi thật vô dụng! Thật đáng chết!
_ Không phải đâu! Anh không phải như vậy!
Lam Nghi lập tức phản đối, nắm tay bám chặt lấy áo sơ mi ướt đẫm của Nhiếp Phong, kéo mạnh hắn ra.
Gương mặt hắn trở nên u uẩn, Nhiếp Phong không nhìn Lam Nghi, nhưng trông hắn thật đau đớn!
Lam Nghi kéo cổ áo hắn, nhìn vào sâu đôi mắt ngút ngàn ấy.
_ Tôi thật vô dụng! Tôi không làm gì được cho em!
Lam Nghi ấp a ấp úng, an ủi một người đàn ông trưởng thành như Nhiếp Phong, đúng là một thử thách quá khó khăn với cô!
Đôi mắt hốt hoảng, Lam Nghi vội vã nói với hắn.
_ Là….là do bọn họ không thích em nên mới không muốn tắm cho em, nên mới…nên mới…nếu mà là người thích em, chắc chắn sẽ khác!
Bàn tay cô nắm lấy tay Nhiếp Phong, nhẹ giọng mà cương quyết.
_ Hay là từ này về sau, anh tắm cho em đi!
Đôi mắt sắc lẹm của Nhiếp Phong mở bừng ra, nhìn Lam Nghi một cách ngạc nhiên….
_ Em nói sao?
_ Hàm ca và Phong đều thích em! Nhưng mà lần trước anh nói, ngoài anh ra, em không được tiếp xúc gần gũi với ai, nên em không thể nhờ Hàm ca được! Tắm cho em, là gần gũi rồi, đúng không?
Đôi mắt của hắn trở nên bùng cháy, khao khát và u tối. Những gì Lam Nghi nói rất gợi cảm, và cô lại nói bằng sự ngây thơ cùng đôi mắt vô tội trong vắt, khiến cho một phần nào đó trong Nhiếp Phong cháy ngùn ngụt.
_ Được không?
Lam Nghi nắm tay hắn lắc nhẹ, ngoan ngoãn hỏi hắn, hoàn toàn không có chút phòng bị trước đôi mắt có biết bao u tối của Nhiếp Phong.
_ Em chắc không?
Lam Nghi đơn thuần ngây thơ, chỉ biết cố gắng làm Nhiếp Phong vui lên, hoàn toàn không hiểu hết ý tứ trong chất giọng trầm đặc ấy!
_ Dạ!
Lam Nghi gật đầu, và đôi mắt của hắn càng trở nên…nguy hiểm!
Và Nhiếp Phong bế bổng Lam Nghi lên, vội vã tới mức khiến cô giật mình!
_ Nào! Tôi tắm cho em!
Nhiếp Phong nói, Lam Nghi ngờ ngợ như có phải mình nặng quá hay không, nghe giọng nói của Nhiếp Phong có chút đè ép!
Mà vừa rồi, hắn xưng “tôi” với cô sao?
Hắn vẫn tức giận sao?