CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– .-..- — -. –…- -.-…… -….. -.–. -..-.-.-.– —.-. -…–..-………-.-.- -.-. — —
Tình hình Phó Thị hơn năm nay hơi mịt mù. Việc đầu tiên Phó Nhược Ngôn làm khi quay về là gánh lấy bộ phận truyền thông mạng và phát triển nó. Đây là đội nhóm mới tại công ty, có chút quyền lên tiếng. Tiếp đó, hắn đạp lên dư luận để đầu tư vào bộ phim này.
Nội bộ công ty đã tranh cãi to về lần đầu tư này, Phó Nhược Ngôn lựa chọn đánh cược vào nó.
Khi hắn đầu tư, bộ phim đã sắp được quay xong, diễn viên đều đóng máy cả rồi nhưng còn cần xử lý kỹ xảo đặc biệt ở hậu kỳ, tiêu tốn kha khá, song mới làm được nửa thì nhà đầu tư ban đầu hết tiền, cũng không chịu chi, khiến bộ phim có nguy cơ bế tắc tại đó.
Phó Nhược Ngôn tình cờ tiếp xúc với họ, xem qua bản cắt thô phim gốc, thấy thú vị nên dứt khoát nhận lấy toàn bộ từ chỗ nhà đầu tư ban đầu, nhất mực phụ trách đầu tư cho phần hậu kỳ, còn bỏ khá nhiều công sức đưa bộ phim này ra chiếu vào Tết Âm lịch, tốn không ít tiền quảng cáo.
Mặc dù Phó Thị tiếp nhận nhưng bộ phim điện ảnh này vốn luôn đem đến cảm giác hơi yếu ớt, lại chẳng phải bộ có độ chú ý cao nhất kia – bộ phim chiếu vào Tết Âm lịch là dịp tốt nhất trong năm, với sự hội tụ của các ngôi sao điện ảnh và đạo diễn tầm cỡ, thành ra mọi người đều tưởng phim của họ là con tốt thí. Có cả người chỉ vào Phó Nhược Ngôn, nói hắn gấp rút quá.
Song, Phó Nhược Ngôn bắt buộc phải gấp rút thôi.
Hắn còn chờ đợi thêm nữa thì chẳng biết Khương Tiêu đã đi đến đâu rồi.
Lâu vậy, hắn cũng biết chuyện của ông cụ Lận với Khương Tiêu, còn rõ về chuyện nhà đầu tư chỗ Khương Tiêu. Nhà họ Phó không thể trợ giúp cậu ấy được như vậy, bây giờ không cản trở thôi cũng tốt lắm rồi.
Chính vì không tin tưởng được người trong nhà nên lần đầu công chiếu phim, hắn do dự rất lâu vẫn không dám mời Khương Tiêu tới.
Phó Tông Lâm không biết rốt cuộc hắn đã trải qua những gì trong mấy năm rời khỏi nhà kia, ông ta chưa chú ý đến Khương Tiêu, mẹ kế sau sự trở về đột ngột của hắn thì đến thân mình còn chẳng lo nổi. Nhưng nếu hắn mời người ta tới lại chính là đặt Khương Tiêu vào tầm mắt của bọn họ, vô cùng mạo hiểm. Hắn không dám làm vậy.
Trước khi thổ lộ, ít nhất hắn phải được thích Khương Tiêu công khai.
Hiện giờ lòng dạ hắn thấp thỏm. Do nửa năm qua bận rộn công việc, cơ hội gặp Khương Tiêu vốn ít sẵn mà hầu như lần nào gặp, Lận Thành Duật cũng ở bên cạnh, giống lần này vậy.
Thời gian chưa bao giờ chờ đợi ai.
Thế nên hắn quyết tâm được ăn cả ngã về không, đặt cược của cải vào bộ phim này.
Ngành công nghiệp điện ảnh là một ngành kinh doanh trị giá hàng trăm triệu thậm chí lên đến hàng tỷ. Một bộ phim bùng nổ có sức ảnh hưởng rất lớn tới Phó Thị với tình hình kinh doanh ảm đạm trong năm qua, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng đến cả quyền lên tiếng của Phó Nhược Ngôn.
Mặc dù Phó Thị do một tay Phó Tông Lâm gây dựng nhưng nó lại là công ty niêm yết, trong quá trình phát triển có đủ các cổ đông lớn nhỏ ra nhập, lực lượng thành viên hội đồng quản trị rất phức tạp. Vô số lần đến Phó Tông Lâm còn chẳng thể một tay che trời, phải tham khảo ý kiến của hội đồng quản trị.
Phó Nhược Ngôn cũng sở hữu cổ phần được mẹ để lại cho. Sau khi tham gia vào hội đồng quản trị, hắn đã hiểu thái độ của những người này. Suy cho cùng chỉ là ăn tiền thôi, dự án của ai ngon, có thể kiếm tiền thì nghe người đấy, thị trường chứng khoán sẽ thể hiện và quyết định tất cả. Nếu Phó Nhược Ngôn thật sự thành công, nhận được sự ủng hộ từ hội đồng quản trị thì hắn thậm chí còn chẳng cần quan tâm đến ý kiến của Phó Tông Lâm.
Đến lúc đó, hắn sẽ không phải lo chuyện gia đình quấy rầy Khương Tiêu nữa, bởi vì bọn họ không đủ cả tâm sức lẫn năng lực.
Trong lòng có rất nhiều toan tính nhưng hắn không thể nói chúng với Khương Tiêu lúc này. Hai người chỉ đứng đó trò chuyện một chốc. Lận Thành Duật cầm lạp xưởng nhìn họ, sau đó xụ mặt, đẩy Phó Nhược Ngôn ra cực kỳ thành thạo.
“Vậy được, đến Tết tôi sẽ đi xem phim cùng Khương Tiêu.” Y nói: “Nếu bận thì anh mau đi đi, đi thôi đi thôi, tôi và Khương Tiêu còn phải mua thứ khác.”
Thực tế, Phó Nhược Ngôn không hề muốn kiếm tiền từ tấm vé của y.
Tuy nhiên đây là khoảng thời gian đặc biệt then chốt, ngay trong năm phút hắn nói chuyện với Khương Tiêu đã có hai cuộc điện thoại gọi tới, Phó Nhược Ngôn tiện tay từ chối, đang định nói thêm gì đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
“Anh bận thì mau mau đi thôi.” Khương Tiêu nghe tiếng reng reng kia, nói: “Tôi cũng hiểu mà, chuyện công việc không thể đẩy đi được.”
Phó Nhược Ngôn nghe vậy cũng không chậm trễ thêm. Hắn chèo kéo Khương Tiêu trò chuyện vài câu nữa, nói rằng chờ qua khoảng thời gian này, hắn phải cùng Khương Tiêu đón một sinh nhật tử tế, nói rồi, hắn giữ thật chặt mũ, rời khỏi đám đông.
Khương Tiêu nhìn theo bóng dáng hắn, không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở dài.
Vẫn chưa mua xong hàng Tết. Tiếp đó, Khương Tiêu đi chọn hạt dưa và đậu phộng. Hạ Uyển Uyển không thích ăn mấy thứ này, nhưng đón Tết thì phải trang trí đôi chút, tạo bầu không khí.
Các cửa hàng đều cho ăn thử. Giữa hàng loạt loại quả khô, Khương Tiêu lấy mấy loại bóc nếm thử, tiện tay đưa cho Lận Thành Duật, hỏi: “Loại nào được?”
Chỉ cần anh đưa thì Lận Thành Duật nếm kiểu gì cũng thấy vừa thơm vừa ngọt, y thành thật đáp lời.
“Tôi đang muốn hỏi ông nội của cậu thích loại nào.” Khương Tiêu cho y thêm ít nữa: “Nếm thử tiếp đi.”
“Anh mua gì ông nội cũng thích thôi.” Lận Thành Duật nói với vẻ mặt chân thành: “Thật đó ạ.”
“Chẳng thể bàn với cậu mà.” Khương Tiêu liếc qua y: “Thôi, tôi tự chọn.”
Thấy anh chọn lựa, Lận Thành Duật lại vươn người rướn cổ qua xem, sau đó nhớ thật kỹ từng bước, nghĩ có lẽ đó là sở thích của Khương Tiêu.
Sau này y cũng sẽ mua như vậy cho nhà mình.
Mua xong, Lận Thành Duật cảm thấy bầu không khí tốt đẹp hơn chút, bèn tiếp tục âm thầm khơi mào: “Chuyện đó… Tiêu Tiêu ơi, năm mới mình cùng đi xem phim được không anh? Hoặc là ra ngoài chơi nhé?”
Dĩ nhiên phim của Phó Nhược Ngôn không phải sự lựa chọn duy nhất, năm mới còn rất nhiều phim Tết khác.
“Không được.” Khương Tiêu đáp lời y: “Tôi có sắp xếp của riêng mình.”
Lận Thành Duật không dám nói tiếp nữa, ngoan ngoãn xách đồ theo sau anh đi tới đi lui.
Tết này náo nhiệt hơn trước rất nhiều, khiến Khương Tiêu hơi bất ngờ.
Khương Tiêu mua hàng Tết cho nhà theo lệ thường, mua nhiều loại nhưng mỗi loại chỉ một ít. Có mỗi hai mẹ con anh, ở đây lại đâu có họ hàng gì, mấy năm trước mua về ăn không hết, để thừa cả đống. Nào ngờ năm nay cố ý mua nhiều hơn chút thì bị thiếu.
Anh trải qua hai ngày ba mươi và mùng một Tết cùng Hạ Uyển Uyển, hai mẹ con xem Xuân Vãn. Tuy nhiên Lận Thành Duật rần rần gọi mấy cuộc liền, vẫn chưa thôi ý định hẹn anh ra.
Khương Tiêu: “Không đi.”
Nhận vé xem phim của Phó Nhược Ngôn, tối mùng một anh dẫn Hạ Uyển Uyển cùng đi xem. Rạp chiếu phim rất đông người, lúc mở màn, tên Phó Nhược Ngôn nằm ở chỗ nhà sản xuất.
Mặc dù đã biết là phim Tiểu Phó đầu tư nhưng khi nhìn thấy, Hạ Uyển Uyển vẫn không khỏi “Wow” khẽ một tiếng, kéo kéo ống tay áo Khương Tiêu.
Khương Tiêu nghĩ thầm: Con biết mà.
Lúc nhìn thấy cái tên kia, lòng anh cũng khẽ phập phồng.
Phim rất hay, đời này xem lại thấy kỹ xảo khác hẳn, khung cảnh rất đồ sộ, tổng thể bộ phim trông càng hoàn thiện hơn. Phó Nhược Ngôn luôn có con mắt tinh tường.
Xem xong, Khương Tiêu vui thay cho hắn, tối đó còn gọi hắn.
Mùng một đầu năm là ngày chiếu đầu tiên. Đêm đó Phó Nhược Ngôn thức trắng, cuộc gọi của Khương Tiêu đã trở thành động lực cho hắn kiên trì tiếp.
Mùng hai Tết, ông cụ Lận, Nhạc Thành và Lận Thành Duật tới nhà chúc Tết.
Hạ Uyển Uyển và Nhạc Thành thân thiết hơn chút, dù sao cũng đã quen nhau ngần ấy năm rồi. Bấy giờ Khương Tiêu mới biết khi Hạ Uyển Uyển chung vốn mở văn phòng kế toán, chú ấy đã giúp đỡ có thầm lặng, có công khai khá nhiều chuyện.
Khương Tiêu hỏi cụ thể hơn thì chú nhìn thoáng qua ông cụ. Với hiểu biết của anh về Nhạc Thành và ông cụ Lận, nhiều chuyện mà không được ông cụ mưu tính ủng hộ thì Nhạc Thành có muốn cũng chẳng thể làm nhanh và tốt đến vậy.
Hạ Uyển Uyển cũng thông minh. Sao bà lại không biết nửa năm qua Khương Tiêu gần gũi với ông cụ, vì vậy người ta tới nhà thăm cũng không bất ngờ gì, cùng lắm là hơi sát thời gian, bình thường mùng hai Tết nhà người khác hay về nhà ngoại mới đúng.
Sự thật chứng minh, nhà họ Lận và nhà họ Khương đều không phải gia đình bình thường, không có kiểu gọi là về nhà ngoại.
Mấy ngày sau có thêm một số bạn bè cũng như đối tác của Hạ Uyển Uyển tới chúc Tết. Họ mang quà vào nhà ngồi, thậm chí còn lập bàn mạt chược, bạn bè ngồi quây tròn đánh ván mạt chược năm mới khá náo nhiệt.
Ở chỗ làm, Hạ Uyển Uyển gặp được không ít người có thể thổ lộ tâm tình. Nhà họ Khương đến nơi đất khách trái lại náo nhiệt hẳn lên.
Sang năm mới, khi các nhân viên trở về công ty, Khương Tiêu đã phát vé xem phim cho mọi người coi như phúc lợi, đó chính là bộ phim kia của Phó Nhược Ngôn. Chẳng qua anh không ngờ được rằng rất nhiều người xem phim rồi.
Sau một tuần công chiếu, bộ phim này đã bứt phá lao lên, hiện giờ đúng trong thời điểm nóng phỏng tay.
Những người thân thiết với anh hơn như nhóm Diệp Miểu Miểu khi thấy tên Phó Nhược Ngôn ở poster phim cũng hiểu, sớm đã mua vé đi xem.
“… Mọi người ai xem rồi thì cứ mang cho họ hàng bạn bè xem.” Khương Tiêu nói: “Nếu không đủ thì chỗ tôi vẫn còn.”
Dù biết doanh thu phòng vé của bộ phim này chắc chắn sẽ cao nhưng nhớ đến cặp mắt thức đêm đến đỏ ngầu kia của Phó Nhược Ngôn, anh thấy bản thân giúp được bao nhiêu thì cứ hay bấy nhiêu.
“Không cần đâu, người quen cả mả. Chị tự bỏ tiền túi, giá mấy tấm vé xem phim có đáng là bao.” Hiện giờ Diệp Miểu Miểu đã có tiền, nói chuyện cũng rất tự tin. Cô quen thân với Khương Tiêu như một người bạn chứ không phải mối quan hệ cấp trên cấp dưới. Vừa dứt lời, cô lại trêu đùa chọt chọt Khương Tiêu: “Coi như là tiền mừng, được chứ?”
Khương Tiêu nhíu mày: “… Chị đừng nói linh tinh.”
Diệp Miểu Miểu nhún vai, không ghẹo anh nữa.
Ấy vậy mà một lát sau, cô lại lén lút sáp tới, hỏi: “Nói thật này, chị muốn biết lắm đấy, rốt cuộc em định chọn ai giữa Lận Thành Duật và Phó Nhược Ngôn?”
Những người sáng suốt đều biết hai người đó thích Khương Tiêu.
Khương Tiêu đẩy đầu cô ra xa chút: “Hai người họ đều không tới lượt em chọn. Mau mau đi làm việc đi, trong giờ làm còn hóng hớt chuyện của ông chủ, cẩn thận em trừ lương chị đó.”
Diệp Miểu Miểu còn lâu mới sợ anh.
Khương Tiêu luôn được lòng rất nhiều người, từ trong trường học đến ngoài xã hội. Hồi mới gặp, Diệp Miểu Miểu còn từng nổi lòng, tuy nhiên khi ấy cô thấy yêu đương chẳng thích bằng kiếm tiền. Sự thật chứng minh, niềm vui lúc kiếm tiền cùng Khương Tiêu đúng là hơn hẳn niềm vui khi yêu đương.
Thế nhưng hiện tại công ty ổn định rồi, Diệp Miểu Miểu kiếm được tiền từ cổ phần được chia, đã đổi mấy người bạn trai mà Khương Tiêu vẫn độc thân, một lần độc thân kéo dài nhiều năm đến vậy đấy.
Thế này chẳng phải phí quá sao?
“Đừng nhìn em.” Khương Tiêu bị cô nhìn chằm chằm đến rợn người, đẩy cô ra ngoài: “Lâm Đào Thanh muốn tới đây vào chiều nay, chị mau đi làm việc đi! Hãy nghĩ về cổ phần của chị ấy!”
Quả nhiên, vừa nhắc đến tiền, Diệp Miểu Miểu lập tức chủ động chạy biến.
Năm ngoái, Lâm Đào Thanh nói muốn tới công ty xem thử, hẹn vào chiều nay.
Sau khi Diệp Miểu Miểu đi, Khương Tiêu ngồi đó sửa soạn lại văn kiện, tuy nhiên hơi lơ đễnh.