CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– .-..- — -.
–…- -.-……!-…..!-.–.
-..-.-.-.– —.-.
-…–..-………-.-.- -.-.
— —
Không biết do gương mặt quá nổi trội kia của Lận Thành Duật thực sự gây ảnh hưởng ở đây hay dựa vào khởi đầu tốt đẹp hôm qua ở sạp nhỏ của Khương Tiêu mà hôm nay lượng người bị thu hút tới đây càng thêm đông, việc kinh doanh tốt hơn cả hôm trước.
Lúc bận rộn nhất còn có vô số người xếp hàng chờ đến lượt chơi.
Thỉnh thoảng sạp bóng bay được thoáng nhàn rỗi, khách tới sạp bán hàng bình thường bên kia nhiều không lo xuể, Lận Thành Duật lại ỷ bản thân từng giúp đỡ lúc trước, cứng đầu sáp tới, Khương Tiêu không đuổi đi nổi.
Người này sống lại một lần sao tự nhiên mặt dày thế không biết, trước kia rõ ràng có vậy đâu?
Buổi tối khi tính toán sổ sách, anh nhìn Lận Thành Duật đếm xong tiền lãi ở sạp bóng bay thì đưa cho mình, trên mặt là nụ cười chứa đựng đôi ý lấy lòng, anh cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Đau đầu ghê.
Đến bao giờ sự nhiệt tình của người này với mình mới giảm bớt được đây?
Nghĩ vậy, Khương Tiêu cũng thẳng thắn hỏi ra.
“Sẽ mãi mãi không.” Lận Thành Duật nhìn anh: “Một ngày nào đó Tiêu Tiêu sẽ tin em.”
Sự thật chứng minh rằng sự nhiệt tình của y hai ngày này sẽ không thể nào giảm bớt.
Khương Tiêu cạn lời với y, những cái bóng đèn đó lại không ở đây, quả là cơ hội hiếm có.
Lận Thành Duật phấn khởi rất lâu, không có chút dấu hiệu từ bỏ nào.
Chỉ cần trò chuyện thêm được với Khương Tiêu vài câu thôi là y đã coi như không bõ công rồi.
Cách thức hoạt động của sạp bóng bay rất dễ bị bắt chước.
Có người xem đến đỏ mắt, sang ngày thứ ba lập tức tạo ra sạp tương tự.
Tuy nhiên phần thưởng của những sạp khác không hấp dẫn bằng chỗ Khương Tiêu, cộng thêm tỷ lệ trúng thưởng bên anh không thấp, bóng bay xếp sát nhau nên chỉ cần cẩn thận chút là khá dễ lấy được món đồ chơi phần thưởng cơ bản nhất.
Khương Tiêu tốn khoảng từ vài hào đến một tệ phí nhập hàng với loại đồ chơi nhỏ này, nhưng trong tay người lấy được thì tốt xấu gì cũng là một phần quà, hơn nữa có vài món cũng không tệ lắm, không mua được bên ngoài, bỏ năm tệ mua một món đồ mới lạ không tính là thiệt.
Kẻ bắt chước xuất hiện khiến người ta càng thấy rõ sự chênh lệch về giá ở chỗ Khương Tiêu cao, việc kinh doanh của anh lại càng tốt hơn.
Không những vậy, hôm nay thực sự còn có người tiêu mười tệ chơi hai lần, kết quả nhận được phần thưởng to nhất.
Đứa con của người nọ nhận về bộ xe đua kia thì mừng rỡ vô cùng, nhảy nhót trước sạp, lớn tiếng khen cha mình giỏi quá, cả nhà đều cực kỳ vui vẻ.
Khương Tiêu thấy cảnh này cũng không ngăn nổi vui mừng.
Hai sạp mấy ngày nay đều làm ăn phát đạt.
Mùng bảy Diệp Ảnh Ảnh và Lâm Hạc Nguyên trở lại Hậu Lâm, Diệp Ảnh Ảnh qua hỗ trợ một lát, cũng ngứa tay chơi mấy lượt phi tiêu.
Khả năng ngắm mục tiêu của cậu chàng không tốt, không phóng trúng gì cả.
Có điều cậu chàng không thể nán lại quá lâu, đã sắp hết kỳ nghỉ đông nhưng cậu vẫn chưa làm hết bài tập, lớp học vẽ cũng sắp kết thúc kỳ nghỉ Tết Âm lịch, sắp sửa vào học lại rồi.
Trái lại, Lâm Hạc Nguyên đã làm xong bài tập nghỉ đông từ lâu.
Không chỉ vậy, cậu còn tự mình làm thêm hai mươi tờ đề luyện thi, vì vậy có rất nhiều thời gian tới hỗ trợ.
Đã lâu không gặp Khương Tiêu, cậu mang theo ít đặc sản quê nhà ở nông thôn tới cho Khương Tiêu.
“Bà nội mình làm kẹo mè đen và bánh gạo hấp rất ngon, chắc cậu sẽ thích đấy.” Cậu nói: “Mình kể với bà rằng mình đưa cho bạn mới quen ở trường, người bạn đó rất tốt.
Bà vui lắm nên đã chuẩn bị riêng cho cậu một phần, muốn mình mang cho cậu.”
Món ăn do gia đình nông thôn làm ra khác với bình thường.
Các ông bà quen sử dụng giấy đỏ gói từng khối một và quấn dây đỏ xung quanh, lấy làm quà Tết trông rất có không khí mừng vui.
Khương Tiêu thật sự rất ngạc nhiên và vui vẻ.
Lâm Hạc Nguyên bóc vỏ muốn cho anh nếm thử, tuy nhiên lúc này Khương Tiêu đang soạn hàng, tay không sạch chút nào.
Anh nhìn miếng kẹo bằng ánh mắt ngóng trông, Lâm Hạc Nguyên tiện tay cầm một miếng đặt vào miệng để anh cắn.
Kẹo mè đen giòn rụm, vừa cắn xuống vị mè lập tức ngập tràn trong miệng, hương vị đồ ngọt kiểu cũ rất rõ rệt.
Bánh gạo hấp ngọt mà không ngấy, mềm mà không dính răng, còn thoang thoảng mùi thơm của gạo.
“Ngon lắm!” Khương Tiêu nhai kẹo, lúng búng nói: “Cảm ơn bà nội.”
Hai người bọn họ tụ vào với nhau là bắt đầu không coi ai ra gì.
Lận Thành Duật vất vả lắm mới nếm được chút ngon ngọt ở chỗ Khương Tiêu: “……”
Tức chết mình rồi.
Não y lại bắt đầu đau đớn.
Lúc y ở đây, bữa nào y cũng mang cơm cho Khương Tiêu ăn, trong đó toàn món mà y nhớ rõ rằng Khương Tiêu thích.
Khương Tiêu không quản được việc y cứng đầu sáp tới trước mặt mình nhưng quản được miệng mình.
Anh kiên quyết không ăn, vì để tránh lãng phí, đồ ăn mấy ngày gần đây đều vào bụng Vương Lượng hết.
Sau khi Lâm Hạc Nguyên trở về, Vương Lượng dứt khoát không tới nữa.
Mấy ngày nay trông sạp quả thực vất vả hơn anh tưởng tượng nhiều.
Tính tiền công Khương Tiêu trả và tiền bo Lận Thành Duật dúi cho lúc trước cũng đến bảy, tám trăm tệ, anh kiếm được không ít, đến lúc nên về nhà đi chơi rồi.
Thứ hai là vì nếu chỉ có Lận Thành Duật ở đây thì còn đỡ, cùng lắm mối quan hệ của anh và Khương Tiêu hơi gượng gạo và xấu hổ mà thôi, nhưng Lâm Hạc Nguyên vừa tới, bầu không khí giữa ba người này lập tức trở nên khó lường, tạo cảm giác chiến trường cạnh tranh khốc liệt khó miêu tả, đến cả người thật thà chậm chạp như anh cũng cảm thấy kỳ lạ, vẫn nên tránh xa chút thì hơn.
Từ khi có thêm Lâm Hạc Nguyên, Lận Thành Duật muốn nói chuyện riêng với Khương Tiêu mấy câu thôi cũng khó.
Trước kia còn mặt dày lôi kéo người ta nói mấy câu chủ đề buôn bán được, chỉ cần là việc chính, dù Khương Tiêu phiền ghét y thì vẫn sẽ trả lời.
Bây giờ Lâm Hạc Nguyên vừa chen vào, Lận Thành Duật hỏi gì cậu đáp luôn tại chỗ, chẳng cần Khương Tiêu lên tiếng nữa.
“Lâm Hạc Nguyên này không phải người tốt lành gì.”
Lâm Hạc Nguyên trở về, ngày lành của Lận Thành Duật lập tức chấm dứt, lòng vẫn nén nhịn cơn bức bối.
Buổi tối lúc giúp Khương Tiêu dọn sạp, y không nhịn được thốt ra một câu như vậy.
Chẳng qua chỉ được cái mã học sinh giỏi làm màu chứ thực ra mưu mô lắm, nhất định phải cách xa tên đó chút, xích lại gần em hơn.
Dĩ nhiên y không dám nói những lời này.
Từ lần trước y điên tiết không làm chủ được hành động định ra tay rồi bị Khương Tiêu ngăn lại, Lận Thành Duật không dám làm thêm gì nữa, sợ Khương Tiêu lại nổi giận.
“Tôi thấy cậu ấy khá tốt.” Khương Tiêu liếc y: “Cậu không muốn gặp cậu ấy thì tốt nhất biến đi sớm chút.”
Lận Thành Duật hết dám nói tiếp, kìm nén một lát, lại không cam lòng, nhỏ giọng nói thêm câu nữa: “Cậu ta…”
“Đủ rồi.” Khương Tiêu hơi mất kiên nhẫn, cắt lời y: “Kiện cáo sau lưng với tôi? Cậu là học sinh tiểu học à?”
Cũng chẳng biết sợi gân kia của Lận Thành Duật gắn sai chỗ nào, tranh giành tình cảm ở đây làm gì chứ?
Nói thẳng ra, không phải Lâm Hạc Nguyên có vấn đề gì.
Lận Thành Duật có thể nghĩ ra cả trăm cách đối phó với cậu ta, quan trọng là thái độ của Khương Tiêu.
Lúc nào Khương Tiêu cũng có thể cười như vậy với cậu ta, Lận Thành Duật tuyệt đối không dám tiếp tục ôm tâm tư làm gì nhằm vào Lâm Hạc Nguyên.
Nhưng dẫu y nói thế nào, Khương Tiêu cũng không còn đứng về phía y.
Không phải Khương Tiêu không biết điều này, song anh chỉ ước gì Lận Thành Duật giận căng hơn chút, sơm sớm từ bỏ.
Trường học mở lại từ mùng mười, ngày mười hai chính thức khai giảng.
Sạp hàng của Khương Tiêu bắt đầu xả hàng tồn từ mùng tám.
Anh đã đóng gói thanh lý một số món đồ không thích hợp bán ở quầy nhỏ.
Chiều mùng chín đã bán ra gần hết, lúc này lại có một người quen tới sạp bóng bay.
Chủ cửa hàng băng đĩa ăn Tết ở quê lên.
Ông chủ này còn trẻ, tên Trương Dương, quả thực là một người khá tốt tính.
Sau khi quen thân, Khương Tiêu quen gọi anh ấy là anh Trương.
Trong Tết Khương Tiêu có giúp anh ấy bán đĩa CD và băng cát sét, doanh số khả quan, vừa hay kiếm tiền cho anh, tính ra cũng lãi được hơn nghìn tệ.
Đúng là Trương Dương không ngờ sẽ kiếm được nhiều vậy.
Cửa hàng băng đĩa kia của anh ấy nhỏ, chỉ mình anh quản lý, cả năm hầu như không có ngày nghỉ, đến Tết mới đóng cửa nghỉ ngơi được mấy hôm.
Trước năm mới Khương Tiêu nói sẽ đến chợ Xuân bày sạp bán hàng giúp, anh xuôi miệng đồng ý, nào ngờ lúc mình nghỉ ngơi Khương Tiêu còn giúp kiếm nhiều tiền thế này.
Tiền Khương Tiêu đưa anh ấy gói trong phong bao giấy đỏ giống lì xì mừng tuổi.
Anh còn không quên bổ sung câu: “Hàng hóa thừa hãy còn trong sạp, anh đợi chút để em đóng gói cho anh.
Các khoản thu hằng ngày em nhớ hết, anh đối chiều từng cái, nếu phát sinh vấn đề ở đâu em sẽ bù cho anh.”
Ngừng một lát, anh nở nụ cười, nói: “Lúc trước quên chưa nói với anh, chúc anh năm mới vui vẻ.”
Nụ cười của anh rực rỡ xán lạn, khiến tâm trạng người nhìn bất giác tốt lên.
Tuổi Trương Dương cũng không lớn, mới hơn hai mươi, đã qua tuổi được nhận lì xì lâu rồi.
Anh cất tiền vào ngực áo, cảm giác lòng mình như thể sẽ ấm lên ngay.
Khương Tiêu là một đứa trẻ siêu giỏi.
Tuy quầy nhỏ đặt trong cửa hàng mình kia của cậu ấy tiêu tốn chút tâm sức hỗ trợ trông nom của mình, nhưng song song với đó chính là việc kinh doanh của cửa hàng mình cũng tốt lên.
Vả lại mỗi lần Khương Tiêu đi Liễu Giang lại mang về cho anh những loại đĩa phiên bản giới hạn giá không hề rẻ, chúng đều là những thứ ở Liễu Giang có tiền cũng không mua được.
Trương Dương sớm đã thật lòng tin phục.
Bây giờ sang năm mới gặp lại, cậu ấy càng khiến anh khẳng định thêm vài phần trong lòng.
Mùng chín là ngày cuối Khương Tiêu bày sạp.
Từ mùng bảy rất nhiều người lớn đã kết thúc kỳ nghỉ bắt đầu đi làm, tình hình kinh doanh ở chợ Xuân kém hơn chút.
Mấy ngày nay anh đã thanh lý gần hết hàng, số tiền kiếm được ở sạp bóng bay cũng không ít, hôm nay phải chính thức dọn sạp, không mở đến muộn như trước nữa.
Trương Dương cùng thu dọn phụ anh, nghĩ rồi hỏi tiếp: “Tiêu Tiêu này, em kiếm được không ít ở chợ Xuân nhỉ?”
Khương Tiêu ngẫm nghĩ, cũng không lừa dối, nói bâng quơ nhẹ tênh: “Chắc khoảng hơn chục nghìn ạ.”
Năm cũ năm mới tổng gần hai mươi ngày, Khương Tiêu dành trọn kỳ nghỉ đông vào việc này.
Khai giảng rồi anh không thể chạy tới chợ buôn nữa, muốn thi vào cấp ba thì phải lấy học tập làm chính.
Mấy ngày cuối xử lý hàng tồn cũng rất nhanh chóng, thanh lý hết những món hàng không hợp đặt trong quầy, kiếm ít hơn chút nhưng cũng không lỗ vốn.
Năm ngoái nhập hai mươi nghìn tệ tiền hàng, bây giờ đã kiếm về tầm ba mươi lăm nghìn.
Lợi nhuận của sạp bóng bay thực sự rất khả quan.
Anh chưa tính toán cẩn thận các khoản thu hôm nay, trên bãi cỏ còn có hai chiếc thùng lớn đựng hàng hóa giá trị khoảng ba, bốn nghìn, chủ yếu là văn phòng phẩm và đồ trang trí, đủ cho anh bán tầm hai tháng sau khai giảng.
Trương Dương không ngờ lại được nhiều như vậy.
Hai mắt anh ấy sáng lên, đảo mắt tựa hồ nghĩ đến gì đó.
Khương Tiêu không muốn gạt anh ấy chuyện này cũng có lý do.
“Chuyện máy mp3 em nói với anh năm ngoái kia…!anh cân nhắc sao rồi?” Anh nhìn Trương Dương: “Anh dám cùng làm với em không?”
Từ lần Khương Tiêu nhìn thấy một loạt máy mp3 ở Liễu Giang, anh đã ấp ủ ý định, nhưng khi đó vừa không có tiền vừa không tiện ra tay.
Anh kiên nhẫn chờ cuối năm thương hiệu trong nước kia tung ra sản phẩm mới với giá 499 tệ.
Lần trước đến Liễu Giang nhập hàng anh đã hỏi thăm, máy kia được bán ra rồi, bây giờ đã qua hơn một tháng, gần hai tháng, số lượng nhiều thì có thể ép giảm bớt giá nhập.
Hiện giờ anh cũng đủ tiền rồi.
Khương Tiêu vốn định bán cho học sinh, song sau khi suy tính kỹ càng, với số lượng nhiều như vậy, tuy học sinh ở Hậu Lâm có tiền nhưng số tiền lại rất hữu hạn.
Thứ này dù sao cũng là sản phẩm có mức giá ở con số không nhỏ, khác xa văn phòng phẩm và đồ trang trí giá mấy tệ kia, Khương Tiêu cố gắng hết sức đẩy mạnh tiêu thụ thì với kênh phân phối của anh, ban đầu cùng lắm cũng chỉ bán ra được mười chiếc.
Trương Dương có kênh phân phối anh cần, phải kéo anh ấy lên thuyền..