Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 22: 22: Cửu Lâm Tiên Vực Trận Chiến Bất Đắc Dĩ



Tốc độ của thuyền gỗ rất nhanh, đứng ở trên cao nhìn xuống chỉ thấy cảnh vật trôi xẹt qua tựa như một cái bóng trải dài mờ ảo, nhìn một lúc lâu khiến cho Tử Thanh cảm thấy có chút chóng mặt nên chỉ đành tìm tạm một chỗ ngồi xuống lè lười thở dốc.

Cũng chịu chung tình trạng với cậu còn có khá nhiều thiếu niên khác nữa, nhưng chắc là do phải di chuyển với tốc độ quá nhanh, cho nên mọi người trên thuyền ai cũng không muốn đứng dậy đi kết bạn hay là làm quen gì hết.

Tất cả đều giữ nguyên tình trạng một mình một chỗ tự ngồi xuống vận khí tu luyện, không gian xung quanh cũng nhờ đó mà thoáng chốc trở nên yên tĩnh đến lạ.

Bởi vì Tử Thanh bị chóng mặt nên Bích Dao cũng rất ngoan ngoãn mà ngồi ở bên cạnh, thi thoảng còn quay qua nói với cậu mấy câu cho đỡ buồn chán.

Cứ ngồi trên thuyền như vậy khoảng hơn mười ngày, cho đến giữa trưa của ngày thứ mười hai, lúc này vị tu giả tóc bạc Khấu Trọng mới đứng thẳng dậy rồi chắp tay nhìn về khoảng không gian bao la xanh ngát trước mặt mà cao giọng nói.

– Sắp tiến vào lãnh địa của Cửu Lâm Tiên Vực rồi, mọi người chú ý tập trung lại, phi thuyền lát nữa sẽ giảm tốc độ nên hơi khó chịu một chút.

Phi thuyền dần dần thả chậm tốc độ rồi dừng trước một lớp màn chắn bán trong suốt, vị nữ tu giả tên Túy Nguyệt lúc này mới bước từ trong khoang thuyền ra rồi rồi ném một chiếc ấn ngọc màu xanh đậm về phía lớp màn chắn.

Ấn ngọc tựa như một chiếc chìa khóa kỳ lạ, vừa mới bay tới lớp màn chắn thì đã tạo nên một tầng gợn sóng nhỏ lăn tăn rồi ngay lập tức mở ra một lỗ hổng lớn đủ cho chiếc thuyền đi qua.

Bởi vì tốc độ của thuyền lớn đã giảm chậm, cho nên Tử Thanh và đám thiếu niên vốn đang ngồi yên trên boong thuyền lúc này mới dám bước tới mũi thuyền để nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.

Lúc này phi thuyền đã xuyên qua lớp màn chắn được một khoảng xa, phía bên dưới của chiếc thuyền chính là một thảm thực vật màu xanh tươi um tùm trải dài không thấy điểm kết.

Đối với Tử Thanh mà nói, khoảng không gian bao la xanh ngát ở đây giống như là một thứ gì đó rất không chân thực, mà theo như cách suy nghĩ của cậu lúc này thì nó rất giống với hình ảnh được dựng nên trong các bộ phim hoạt hình 3D mà cậu vẫn thường hay xem.

Chỉ cần nhìn những ngọn núi lớn nhỏ đủ loại kích cỡ nằm xen kẽ với nhau trong dải rừng rậm bao la bát ngát này mà xem, cái cảm giác trong lành đến mức nguyên sinh như thế này quả thật là có một chút gì đó khiến cho người ta cảm thấy khó mà tin được.

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên và sự hưng phấn trong mắt của những thiếu niên đang đứng ở mũi thuyền, vị tu giả tóc bạc Khấu Trọng khẽ mỉm cười một cái rồi hắng giọng nói.

– Nơi các ngươi đang thấy đây chỉ là bên ngoài ngoại môn của Cửu Lâm Tiên Vực chúng ta mà thôi, một lát nữa sẽ đến cửa vào ngoại môn, các ngươi sửa soạn lại chút đi.

Được nhắc nhở, các thiếu niên rất nhanh đã chỉnh trang lại quần áo và tóc tai của mình sao cho thật là tươm tất, mà hai người Tử Thanh và Bích Dao cũng noi theo mấy người kia chỉnh sửa lại quần áo trên người một chút.

Chiếc phi thuyền đã đến gần với một dãy núi cao kỳ lạ, vị nữ chấp sự Túy Nguyệt lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.

– Các ngươi chú ý, phía trước chính là dãy Ngọa Long nằm bên ngoài ngoại môn của Cửu Lâm Tiên Vực, nơi đây cũng chính là địa điểm mà tông phái mở ra sơn môn để đệ tử trong tông thuận tiện ra vào.

Sau khi nghe vị chấp sự Túy Nguyệt kia giới thiệu về dãy núi phía trước mặt, toàn bộ thiếu niên trên mũi thuyền đều tỏ ra rất là nghiêm túc mà nhìn về khoảng không gian bao la phía trước.

Chỉ thấy ở cách đó chừng vài dặm là một dãy núi đồ sộ kéo dài vắt ngang qua trước mặt, tuy rằng dãy núi này không cao lắm, thế nhưng nó lại kéo dài đến mấy chục thậm chí là cả trăm dặm, hoàn toàn chắn ngang qua mảnh rừng rậm bát ngát rồi cắt nó thành hai phần riêng biệt.

Dãy núi này cũng không hề giống với bất kỳ một ngọn núi nào ở bên ngoài Cửu Lâm Tiên Vực, bởi vì khác với sự bao trùm từ vô vàn các loại cỏ cây xanh tốt, dãy Ngọa Long này ấy vậy mà lại mang trên mình sắc màu đen xám trần trụi nổi bật giữa khung cảnh xanh mát um tùm.

Tuy rằng vẫn có hơn nửa phần bên dưới của dãy Ngọa Long là được thảm thực vật xanh tốt bao phủ, nhưng từ khoảng giữa lưng chừng núi trở lên thì lại vô cùng trơn nhẵn trơ trọi không hề có lấy một ngọn cỏ nào mọc lên.

Toàn bộ những đỉnh núi của dãy Ngọa Long này đều chỉ là đá cứng đen xám kỳ lạ, điều này càng làm toát lên chút gì đó có phần độc lạ và u ám.

Phi thuyền bay khoảng chừng một lúc nữa thì mới dừng lại tại một hẻm núi nằm ở chính giữa của dãy Ngọa Long, ở đây, ngoại trừ việc có không ít những gốc cây cổ thụ quá nửa là đã tồn tại được mấy trăm năm ra thì còn có một cái cổng lớn năm cửa ba tầng bằng đá vô cùng đồ sộ.

Cũng chẳng biết là cái cổng lớn này do Cửu Lâm Tiên Vực dùng đá khối để dựng nên, hay là được điêu khắc thành từ chính một phần sẵn có của dãy Ngọa Long này nữa?
Chỉ biết là cái cổng đá năm cửa ba tầng chắn ở trước khe núi này phải cao đến hơn năm mươi mét, mà chiều rộng của nó cũng trải dài đến khoảng gần một trăm mét rồi, nếu đem nó đi so với một đoạn cổng thành thì độ hoành tráng của nó chỉ có hơn thôi chứ không hề thua kém.

Trước cổng đá còn có mấy tốp đệ tử đứng tụ lại với nhau tạo thành từng nhóm nhỏ năm người, vừa thấy phi thuyền dừng lại thì một gã thanh niên mặc áo dài màu tím vội chạy tới rồi cúi đầu chắp tay chào hỏi.

– Đệ tử Thanh Nghĩa bái kiến Túy Nguyệt, Khấu Trọng hai vị chấp sự.

Sơn môn đã mở, kính mời hai vị dẫn người đi vào, mấy vị chấp sự khác đã đợi hai vị từ lâu rồi.

Lông mày thoáng chau lại, vị Túy Nguyệt chấp sự vừa nghe gã đệ tử kia nói xong thì đã hừ lạnh một cái rồi cất giọng mắng.

– Hừ, cái đám người rảnh rỗi ở không kia lại định ra vẻ với ta nữa sao?
Tốt thôi, lần này là do ta đích thân ra ngoài dẫn người về, để xem ai dám đoạt quyền tuyển chọn đệ tử đầu tiên của Lạc Nguyệt Phong ta?
Đi thôi.

Để lại phi thuyền ở ngoài sơn môn, Túy Nguyệt và Khấu Trọng hai vị chấp sự liền dẫn theo đám thiếu niên đi nhanh về phía một thung lũng rộng lớn nằm ở giữa năm ngọn núi cao đến cả mấy trăm mét.

Trên một khoảng sân rộng lát đầy đá phiến màu xám trắng, lúc này đang có bốn vị tu giả cả nam lẫn nữ khác đứng chắp tay nhìn thẳng về phía đoàn người do Túy Nguyệt và Khấu Trọng chấp sự dẫn đầu đi tới.

Vừa thấy bốn người này, vị Túy Nguyệt chấp sự kia đã không nhịn nổi nữa mà cao giọng mắng.

– Bốn người các ngươi dàn trận kiểu này là đang muốn giành quyền tuyển chọn đệ tử của Lạc Nguyệt Phong chúng ta đúng không?
Nói cho các ngươi biết, lần này đừng ai hòng qua mặt lão nương, nếu không đừng trách lão nương trở mặt vô tình, Thất Mộc Chung của ta không phải là thứ đồ chơi giành cho trẻ con đâu.

Bị vị Túy Nguyệt chấp sự trước mặt mắng cho một trận, bốn vị tu giả kia ngay lập tức nở nụ cười nhạt rồi cất giọng nhằm xoa dịu không khí một chút.

– Ha ha ha.

Túy Nguyệt sư muội quá lời rồi, lần này Lạc Nguyệt Phong của muội nhận trọng trách đi chiêu sinh từ tiểu thế giới, tứ phong còn lại của bọn ta nào dám qua mặt chọn đệ tử trước muội chứ.

– Đúng đấy, Túy Nguyệt sư muội cũng đừng lo, tuy rằng đệ tử mới của năm nay thực lực đều rất cao, thế nhưng Tây Lục Phong của sư huynh cũng sẽ không làm ra loại chuyện trái với môn quy như vậy đâu.

– Bích Uyển Phong và Lục Nhạn Phong của bọn muội cũng vậy, Túy Nguyệt sư tỷ cứ yên tâm đi.

Khẽ lườm hai nam hai nữ kia một cái, sau khi để cho đám thiếu niên xếp thành mấy hàng dài thì lúc này Túy Nguyệt mới ra hiệu cho vị tu giả tóc bạc Khấu Trọng thay mình lên tiếng.

– Các ngươi nghe đây, ngoại môn của Cửu Lâm Tiên Vực gồm có năm ngọn núi lớn, lần lượt là Tây Lục Phong, Thạch Lâm Phong, Lạc Nguyệt Phong, Bích Uyển Phong và Lục Nhạn Phong!
Sau khi vị tu giả Khấu Trọng kia giới thiệu qua thì Tử Thanh mới biết, hóa ra bốn người kia bao gồm cả nữ tu giả tên Túy Nguyệt này chính là năm vị phong chủ của năm ngọn núi lớn ở ngoại môn.

Đồng thời bọn họ cũng là năm vị chủ quản chấp sự của ngoại môn Cửu Lâm Tiên Vực, tu vi của mỗi một người trong số họ đều đã là Địa Linh Cảnh trung kỳ, trong tay ai cũng có không ít công pháp thần thông và Linh khí các loại.

Tính ra thì sự phân chia thế lực tại ngoại môn của Cửu Lâm Tiên Vực cũng không khác gì so với Tử Vân Tông là mấy, chẳng qua sự khác nhau có thể nhìn thấy rõ nhất ở đây chính là quy mô và cảnh giới tu vi của mấy vị chấp sự này mà thôi.

Sau một hồi giới thiệu qua thì lúc này vị tu giả tóc bạc Khấu Trọng mới nói đến phần quan trọng nhất, trọng tâm chính là việc Lạc Nguyệt Phong của Túy Nguyệt chấp sự sẽ là nơi được quyền tuyển chọn đệ tử trước tiên, sau đó mới đến lượt của bốn ngọn núi khác.

Cũng phải tốn một ít thời gian để suy nghĩ, nhưng bởi vì ấn tượng đầu tiên mà vị tu giả tên Khấu Trọng kia để lại trong lòng của Tử Thanh rất tốt, cho nên sau khi biết vị này chính là phó chấp sự của Lạc Nguyệt Phong thì Tử Thanh mới có ý định gia nhập vào ngọn núi này.

Đối với cậu thì tu tiên chính là một loại duyên số, mà đã là duyên số thì mặc kệ tốt hay xấu, miễn sao nó phù hợp với mình là được rồi.

Thế là cùng với hơn ba mươi người khác, cậu bạn Tử Thanh và Bích Dao đều lựa chọn gia nhập vào ngọn núi Lạc Nguyệt Phong, tính ra thì số người chọn Lạc Nguyệt Phong còn chưa tới một phần năm đám thiếu niên được đưa về nữa.

Lén nhìn gương mặt có chút đỏ hồng vì tức giận của Túy Nguyệt chấp sự và nét hả hê của bốn vị chấp sự khác, cậu bạn Tử Thanh vừa dắt theo Bích Dao đi nhanh cho kịp đoàn người gia nhập vào Lạc Nguyệt Phong vừa khẽ thở dài tự nói.

– Haizzz.

Bốn người kia cũng láu cá thật, mồm thì nói là không tranh giành với Túy Nguyệt chấp sự, ấy thế mà khi người ta mời chào đệ tử thì lại lôi pháp khí thượng phẩm ra khoe khoang.

Thế thì có khác quái gì là chơi xấu nhau đâu, mấy đứa kia nó thấy người ta hứa hẹn tặng pháp khí thượng phẩm cho thì chả đồng ý ngay à.

Chậc chậc!
Lần này Lạc Nguyệt Phong của Túy Nguyệt bị bốn ngọn núi kia hợp lực chơi xấu, cho nên số thiếu niên lựa chọn gia nhập vào Lạc Nguyệt Phong mới chỉ có ba mươi mấy người này, so ra thì còn ít hơn cả Lục Nhạn Phong tới tận mười hai người.

Đạp trên pháp khí hình chiếc lá để bay lên một khu vực quảng trường của Lạc Nguyệt Phong, Tử Thanh ngước nhìn ngọn núi cao đến mấy trăm mét ở cách đó không xa mà có chút ngơ ngẩn.

Lúc này, vị Túy Nguyệt chấp sự kia sau khi bình tĩnh lại thì mới chợt cất giọng lạnh lùng nhắc nhở.

– Từ bây giờ trở đi, ba mươi hai người các ngươi sẽ là đệ tử của Lạc Nguyệt Phong ta, lát nữa Khấu Trọng phó chấp sự sẽ đưa các ngươi đến chỗ ở mới và làm quen với các vị sư huynh sư tỷ khác trong núi!
– Các ngươi sẽ có ba ngày để nghỉ ngơi, ba ngày sau đích thân ta sẽ đến giảng dạy cho các ngươi những quy định của Lạc Nguyệt Phong.

Dứt lời thì vị chấp sự này cũng hóa thành một vệt sáng mà bay đi mất, ba mươi hai thiếu niên bao gồm cả Tử Thanh và Bích Dao thì được vị Khấu Trong phó chấp sự của Lạc Nguyệt Phong dẫn tới nơi ở mới.

Vừa đi vị phó chấp sự này vừa lên tiếng giảng giải, hơn nữa còn không quên nói qua một số thứ về ngọn núi Lạc Nguyệt Phong này để đám đệ tử mới hiểu và chú ý làm theo.

Được phân cho hai căn phòng khá gần nhau, thế nên cậu bạn Tử Thanh và Bích Dao cũng không có lo lắng gì nhiều về vấn đề sinh hoạt sau này.

Nghỉ ngơi trọn một ngày, hai ngày kế tiếp thì Tử Thanh và Bích Dao đều ở trong phòng của mình để tu luyện.

Nói là phòng chi bằng gọi nó là hang động thì đúng hơn, tuy là mang dáng dấp của một căn phòng rộng lớn với ba khu vực chính là nơi tu luyện, nơi chế tạo pháp khí cùng đan dược và chỗ để ngủ nghỉ.

Thế nhưng căn phòng này lại được mở ra bằng cách khoét sâu vào trong núi đá, từ đó gọt dũa nó thành một gian phòng rộng, cho nên nếu gọi nơi đây là hang động thì cũng không có gì sai cả.

Cũng không lạ gì cái loại phòng riêng như này nữa, mà trong truyện tu tiên cũng nói rất nhiều đến mấy loại động phủ hay là động tu luyện của tu giả cho nên Tử Thanh mới không có vẻ gì là ngạc nhiên hết.

Trái lại thì cậu rất là hưởng thụ cái loại cảm giác mới lạ này, căn phòng đá cũng được cậu trang trí và bày biện lại cho đúng với sở thích và cá tính của mình.

Vẫn giữ nguyên một niềm say mê to lớn với việc luyện khí, thế nên cậu bạn Tử Thanh rất kỳ công mà sửa sang lại một góc của phòng chế tạo pháp khí và đan dược để tạo thành một chốn riêng biệt đặt cái lò lửa hình tam giác của mình.

Khi cậu bài trí lại phòng ốc xong thì cũng là lúc mà thời gian ba ngày nghỉ ngơi trôi qua, hôm nay chính là ngày mà Túy Nguyệt chấp sự sẽ đích thân tới giảng cho đám tân sinh như cậu về những quy tắc cũng như những thứ có lên quan đến Lạc Nguyệt Phong.

Ngồi xếp bằng trên một chiếc đệm dày được đan từ cỏ khô, ba mươi hai tân sinh đệ tử lúc này đều đang ngồi ngay ngắn giữa một quảng trường lớn lát đá phiến mà nghe chấp sự Túy Nguyệt giảng dạy.

Mất khoảng nửa ngày để nói về Lạc Nguyệt Phong và những quy tắc của nơi đây, đến khi ai nấy cũng đều bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài thì mới nghe vị Túy Nguyệt chấp sự kia nói ra một tin giật gân khiến cho ba mươi hai tân sinh đệ tử giật mình tỉnh táo lại.

– Lần này các ngươi tới đúng vào khoảng thời gian chuẩn bị tỉ thí giữa năm ngọn núi với nhau, cho nên ta quyết định sẽ để ba mươi hai người các ngươi đấu với nhau một trận.

Bốn người đứng đầu trong số các ngươi sẽ có tư cách gia nhập vào đội hình tỉ thí với bốn ngọn núi khác của Lạc Nguyệt Phong!
Theo như thông tin mà vị chấp sự này cung cấp thì Tử Thanh có thể tóm tắt lại vấn đề như sau.

Ba mươi hai đệ tử mới bao gồm cả cậu và Bích Dao sẽ được phân thành mười sáu trận đấu đôi, sau đó, từ kết quả của mười sáu trận đấu đôi này chọn ra mười sáu người tiến vào tám trận đấu loại vòng hai.

Khi có kết quả, lại chọn ra tám người tiến vào vòng thứ ba để tìm ra bốn người chiến thắng cuối cùng, lúc này, bốn người đi ra từ vòng đấu thứ ba sẽ được nhập hội cùng với mười đệ tử đã được chọn từ trước của Lạc Nguyệt Phong để tham gia Ngoại Môn Đại Bỉ vào nửa tháng sau.

Mà Ngoại Môn Đại Bỉ lần này lại có phần rất giống với khoảng thời gian hai tháng ở trong không gian bí cảnh lúc trước, cho nên cậu bạn Tử Thanh cũng rất là mong chờ đến ngày diễn ra đại bỉ để được cảm nhận cái không khí náo nhiệt của đại môn phái tu tiên.

Chỉ là, trước khi nói đến Ngoại Môn Đại Bỉ thì còn phải nghĩ đến việc tham gia ba vòng đấu giữa ba mươi hai người nữa, nên sau khi tin tức được truyền ra đã khiến cho trên dưới Lạc Nguyệt Phong sôi nổi hẳn lên.

Ngày hôm sau, nhìn một quảng trường rộng lớn lúc này đã chật ních người đến xem chiến, vô số tiếng bàn luận nổi lên rì rầm tựa như sóng vỗ khiến cho cả ngọn núi Lạc Nguyệt Phong vốn đã náo nhiệt lại càng thêm ồn ào náo nhiệt hơn.

Nhìn hàng nghìn người đang nửa đứng nửa ngồi tạo thành mấy chục vòng tròn xung quanh quảng trường, cậu bạn Tử Thanh chợt có cảm giác bản thân giống như là một rạp xiếc di động đang chuẩn bị lên sân khấu để mua vui cho cả nghìn khán giả vậy.

Bởi vì trận tỉ thí này thu hút hầu như là toàn bộ đệ tử của Lạc Nguyệt Phong đến xem, cho nên vị tu giả tóc bạc Khấu Trọng lại một lần nữa ra mặt làm người chủ trì, còn vị chấp sự Túy Nguyệt kia thì trở thành người quan sát và đưa ra kết quả cuối cùng.

Trước khi trận tỉ thí diễn ra, tất cả ba mươi hai người đều phải tiến hành bốc thăm để chọn ra đối thủ của mình, cô nàng Bích Dao lớ ngớ thế nào lại bốc trúng số với một tên thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi gầy tong teo có tu vi gần chạm tới Ngưng Luân Cảnh sơ kỳ.

May mà tối hôm trước Tử Thanh đã đưa cho Bích Dao mấy món trung phẩm pháp khí có uy lực tốt một chút, cho nên cô nàng mới may mắn mà thắng hiểm được một trận.

Sau khi trận tỉ thí trải qua mấy trận thì cũng là lúc mà Tử Thanh phải lên sàn đấu, lần này cậu bốc thăm trúng một cô gái có tu vi Ngưng Luân Cảnh sơ kỳ, so với cậu thì còn kém hơn nhiều nên Tử Thanh chẳng mấy chốc đã tiễn người ta xuống khỏi sân đấu một cách vô cùng nhẹ nhàng.

Cuộc tỉ thí này kéo dài quá nửa ngày thì cũng đã chọn ra được mười sáu người tiến vào vòng trong, Tử Thanh và Bích Dao cũng may mắn lọt vào vòng đấu sau được tiếp tục trong hai ngày tới.

Lần tỉ thí sau này Tử Thanh bốc trúng một tên thanh niên có tu vi Ngưng Luân Cảnh trung kỳ, mà tên này lại vừa lúc sở hữu một món trung phẩm pháp khí có uy lực rất lớn, cho nên trận đấu diễn ra rất là kịch liệt.

Bởi vì không muốn ỷ lại quá nhiều vào dải khăn lụa Hắc Nguyệt Yêu Lăng, vì vậy ở trong mấy vòng tỉ thí này Tử Thanh chỉ dùng kim châm và chỉ đỏ do mình tự tay luyện chế nên để làm pháp khí của bản thân.

Vốn dĩ Quỳ Hoa Bảo Điển là môn võ công sử dụng kim chỉ vô cùng kỳ dị, cho nên đối thủ của Tử Thanh cho dù là nắm trong tay một cây đao lớn thuộc hàng ngũ trung phẩm pháp khí cũng phải rất khó khăn mới gây ra được thương tích cho Tử Thanh.

“Keng”
Búng cây kim bạc trong tay ngăn lại một trảm từ tên thanh niên kia, bởi vì phẩm chất của pháp khí kém hơn người ta một chút, cho nên cậu bạn Tử Thanh đã bị năng lượng dư thừa tràn ra đẩy lui đến gần mười mét.

Xoa xoa lồng ngực đau thắt vì đòn công kích của tên thanh niên kia làm bị thương, Tử Thanh nhịn đau mà vận linh lực trong người dồn vào số kim châm trên tay rồi phóng chúng về phía đối thủ của mình.

“Xoẹt xoẹt xoẹt”
Kim bạc cùng chỉ đỏ dệt nên những đường nét chằng chịt khó mà đoán được, cây đao lớn trong tay tên thanh niên kia rất nhanh đã rơi vào thế bị động rồi bị những sợi chỉ cuốn lấy trói chặt.

Nhân cơ hội tên thanh niên kia vận lực muốn chém đứt hết chỉ đỏ, cậu bạn Tử Thanh vội dùng những chiêu thức quỷ mị trong Quỳ Hoa Bảo Điển mà âm thầm tiếp cận hắn từ phía sau lưng.

– Ngươi, thua rồi.

Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cùng với một cây kim bạc chẳng biết từ bao giờ đã chạm vào trên cổ khiến cho tên thanh niên kia cứng đờ người, linh lực vốn đang cuồn cuộn tỏa ra muốn cắt đứt hết chỉ đỏ cũng nhanh chóng tản đi.

Tưởng rằng tên này sẽ bất chấp mà đánh trả Tử Thanh, nhưng khi cậu vừa dứt lời thì tên thanh niên này cũng rất sảng khoái mà cất tiếng nhận thua, sau đó còn cười với Tử Thanh một cái rồi vác đao đi xuống khỏi võ đài.

Lần này tuy là Tử Thanh thắng hiểm, nhưng cũng nhờ đó mà cậu biết được tên thanh niên vừa đánh với cậu kia cũng là một người rất phóng khoáng, không hề đáng ghét như vẻ ngoài của hắn một chút nào.

Mấy trận sau đó Bích Dao cũng thắng hiểm, nhưng đến khi vòng đấu cuối cùng diễn ra thì cô nàng lại gặp phải một tên con trai có tu vi Ngưng Luân Cảnh trung kỳ nên bị đánh cho tơi tả, may là Tử Thanh kịp thời ra dấu cho cô nàng nhận thua sớm không thì Bích Dao đã bị thương không nhẹ rồi.

Nhưng bởi vì lúc Tử Thanh ra dấu cho Bích Dao nhận thua đã bị tên con trai đó nhìn thấy, thế nên tên này đã ghi thù Tử Thanh từ đó, thậm chí còn có ý muốn đánh cùng cậu nữa.

Chỉ là Tử Thanh còn chưa tham gia tỉ thí vòng cuối cùng, cho nên hắn mới không dám thách đấu mà lẳng lặng đứng ở một góc để quan sát.

Biết là cái tên con trai kia đã ghi thù mình rồi, nhưng Tử Thanh tự thấy mình không hề kém hơn hắn, cộng thêm kinh nghiệm tác chiến từ việc đọc tiểu thuyết của cậu thì Tử Thanh dám chắc mình sẽ không bị thua.

Trận cuối Tử Thanh gặp trúng một gã thanh niên tu luyện công pháp hệ Lôi, mấy lần bất cẩn đã khiến cho cậu bị sét đánh cho tê nhức hết cả người, may là tu vi hai bên bằng nhau nên Tử Thanh cũng không bị rơi vào thế yếu.

Cuối cùng, sau gần nửa tiếng giao đấu thì cậu bạn Tử Thanh trong một lúc đối thủ không để ý đã dùng chỉ đỏ dệt thành hàng trăm sợ tơ ngang dọc khắp võ đài trói chặt hắn lại, sau đó còn không quên dùng kim châm đâm lên khắp người tên kia coi như là trả thù chuyện hắn đã cho sét đánh lên người cậu.

Sau năm ngày diễn ra tỉ thí, cuối cùng thì bốn người đứng đầu cũng xuất hiện, trong đó ngoại trừ Tử Thanh ra thì còn có hai nam một nữ khác.

Hai người con trai kia lần lượt là Tô Phàm và Phong Tiêu, tu vi đều đã là Ngưng Luân Cảnh trung kỳ, đáng nói là cái tên Tô Phàm kia còn là kẻ đã ghi thù Tử Thành lúc trước, nên ánh mắt hắn nhìn cậu rất là không có thiện cảm.

Người con gái duy nhất trong bốn người tên là Linh Nhi, tu vi tuy chỉ là Ngưng Luân Cảnh sơ kỳ nhưng lại sở hữu một món pháp khí trung phẩm đặc thù không hề yếu kém, cho nên may mắn cũng trở thành một trong những người chiến thắng.

Nhìn bốn người đứng ở võ đài, vị Túy Nguyệt chấp sự cùng phó chấp sự Khấu Trọng sau khi bàn tính với nhau một chút thì liền vung tay ban cho Tử Thanh cùng ba người kia mỗi người một món pháp khí trung phẩm.

Nhìn bộ năm chiếc dùi sắt rất giống với pháp khí Phật môn là Hàng Ma Xử, cậu bạn Tử Thanh ngơ ngác đến mức suýt nữa thì quên luôn không nói lời tạ ơn.

Sau khi Túy Nguyệt chấp sự thông báo rằng năm ngày tới sẽ để cho bốn người bọn họ gặp mặt mười đệ tử tham gia Ngoại Môn Đại Bỉ, lúc này không khí tại ngọn Lạc Nguyệt Phong mới tạm coi như là lắng dịu xuống.

Mà trong năm ngày này Tử Thanh cũng được đám đệ tử ở Lạc Nguyệt Phong chú ý, thậm chí còn có mấy người đến mời chào cậu gia nhập hội nhóm gì đó nữa.

Chỉ là cậu bạn Tử Thanh không hứng thú mấy với kiểu mời chào này, cho nên cậu vẫn chưa đồng ý ai cả.

Mà trong thời gian này Bích Dao cũng đã bế quan để đột phá Ngưng Luân Cảnh sơ kỳ rồi, vì vậy Tử Thanh ngoại trừ việc ở trong phòng tự mình nghiên cứu cách sử dụng mấy cây chày Hàng Ma Xử kia ra thì chỉ có tu luyện mà thôi.

Năm ngày sau, nhìn mười người cả nam lẫn nữ đang đứng trước mặt, cậu bạn Tử Thanh cũng rất biết điều mà cúi đầu chào một tiếng “Sư huynh Sư tỷ”.

Sau khi được Khấu Trọng phó chấp sự giới thiệu qua, đám người lúc này mới biết được đồng đội sắp tới của mình là ai.

Vì để nâng cao tinh thần đoàn đội, những ngày sau đó cả mười bốn người hầu như đều cùng nhau tu luyện và tỉ thí, lâu dần thì sự ăn ý và kết hợp giữa các thành viên cũng có chút thành tựu đáng kể.

Trong mấy ngày này Tử Thanh cũng đã biết được cảnh giới tu vi của mười vị sư huynh sư tỷ sẽ tham gia đại bỉ.

Mười người thì có bảy nam ba nữ, ngoại trừ một vị sư tỷ tên La Thiên Thiên và một sư huynh khác tên là Lạc Nam Phong có tu vi Thần Phách cảnh sơ kỳ ra thì tám người còn lại đều có tu vi Ngưng Luân Cảnh trung và hậu kỳ.

Chỉ là, tất cả bọn họ ai nấy đều có ít nhất hai món trung phẩm pháp khí, thậm chí hai người có tu vi Thần Phách Cảnh kia còn có pháp khí thượng phẩm cực kỳ mạnh mẽ vượt xa pháp khí có cùng cấp bậc nữa, hiển nhiên hai người họ chính là thành phần chủ lực của Lạc Nguyệt Phong trong Ngoại Môn Đại Bỉ lần này.

Thời gian đại bỉ cuối cùng cũng đến, lần này số đệ tử tham gia đại bỉ sẽ cùng tiến vào một nơi gọi là Cửu U Sơn Mạch.

Ở trong Cửu U Sơn Mạch, tất cả đệ tử của năm ngọn núi sẽ phải hoàn thành những nhiệm vụ được ghi trên bảng như săn giết yêu thú, thu thập linh dược và cao hơn là săn giết yêu thú cấp năm để thu lấy tinh phách của yêu thú đó.

Nghe sơ qua thì Tử Thanh cũng biết chắc là mức độ canh tranh sẽ khốc liệt như nào rồi, mấy cái loại thi đấu như này thì làm sao mà thiếu được những tình huống chặn đường đánh cướp hay là trấn lột lẫn nhau chứ.

Thời gian tiến hành đại bỉ đã tới, lần này Bích Dao đang bế quan để đột phá cảnh giới nên không có mặt để chúc may mắn cho Tử Thanh.

Nhìn nhóm đệ tử của năm ngọn núi khác đã ở vào tư thế sẵn sàng, hơn nữa ai ai cũng đều trưng ra cái vẻ mặt kênh kiệu khiến cho Tử Thanh cảm thấy có chút khó hiểu.

Một bàn tay bất ngờ vỗ nhẹ lên vai, một gã thanh niên có chút cao gầy của Lạc Nguyệt Phong chợt tiến tới sau lưng của Tử Thanh rồi nhỏ giọng nói.

– Người của những ngọn núi khác đều như vậy cả, sư đệ không cần để ý đâu.

Quan trọng là trong lúc tham gia đại bỉ đừng để bị bọn họ dọa sợ là được.

Bên kia mỗi nhóm đều có ba tên đạt tới Thần Phách Cảnh, mà chúng ta chỉ có La Thiên Thiên sư tỷ cùng Lạc Nam Phong sư huynh là đạt tới cảnh giới đó mà thôi!
– Sư đệ cũng đừng quá lo lắng, ba người bên phía bọn họ cũng mới chỉ là Thần Phách Cảnh sơ kỳ mà thôi, chúng ta vẫn có cơ hội để tranh đoạt thứ hạng cao.

Nghe thấy hai gã thanh niên bên phía đội mình nói vậy, Tử Thanh cũng rất phối hợp mà gật đầu với họ vài cái, chỉ là có một kẻ lại không để cho cậu yên, lời nói của hắn quả thực là đã khiến cho Tử Thanh cảm thấy muốn đấm cho tên này một trận.

– Hừ, các vị sư huynh sư tỷ yên tâm, bọn đệ tuy là người mới nhưng cũng không đến mức yếu đuối chưa gì đã bị người ta dọa cho sợ hãi như ai đó đâu.

Lườm cái tên Tô Phàm kia một cái, Tử Thanh cũng lười đôi co với hắn nên chỉ chắp tay với mấy người bên phía đội mình rồi mỉm cười nhẹ giọng nói.

– Để cho các vị sư huynh sư tỷ chê cười rồi, sư đệ Tử Thanh đa tạ hai vị sư huynh đã nhắc nhở, đệ sẽ chú ý không để cho mình cản trở thành tích của Lạc Nguyệt Phong đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.