Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 27: 27: Lân Phỉ Sơn Mạch Hỏa Tinh Viên Vương Và Liệt Hỏa Thiên Tước



Đã qua gần một năm kể từ khi Tử Thanh gia nhập Lạc Nguyệt Phong, tuy thời gian trôi qua đã lâu, nhưng dư âm của Ngoại Môn Đại Bỉ vẫn còn âm ỉ cháy mãi ở trong lòng của mỗi một đệ tử.

Hôm nay là ngày mười hai tháng chín, cũng chính là ngày mà đệ tử ngoại môn có thể đi tới Lãnh Sự Đường để nhận nhiệm vụ mới.

Chẳng còn xa lạ gì đối với việc dùng điểm cống hiến để đổi lấy nguyên liệu dùng cho quá trình học luyện khí, cho nên, hôm nay Tử Thanh cũng hòa vào trong nhóm người cùng đi tới Lãnh Sự Đường để nhận thêm nhiệm vụ.

Mấy lần trước, bởi vì muốn làm quen dần với cách luyện khí bằng ngọn Tử U Âm Hỏa, cho nên cậu bạn Tử Thanh đều chọn loại nhiệm vụ là luyện chế pháp khí, tuy rằng ngọn lửa này đã ngoan ngoãn hơn để cho cậu dễ dàng sử dụng, nhưng mà cái loại nhiệt độ lạnh đến buốt xương của nó thì cậu vẫn không thể nào mà quen cho được.

Song song với việc tu vi tăng tiến, năm điểm sáng đại diện cho ngũ hành linh căn của Tử Thanh giờ đây toàn bộ đều đã biến thành năm chấm nhỏ màu đen sẫm như mực.

Thậm chí, năm điểm sáng này còn chậm rãi xoay tròn xung quanh điểm đen lớn nhất nằm ở chính giữa, hình thành nên một lực hút vô cùng bá đạo hướng tới tất cả các sợi linh khí Hắc ám ở xung quanh mà mạnh mẽ cắn nuốt.

Nhìn cảnh tượng này không khỏi khiến cho Tử Thanh nghĩ ngay đến một cái phiên bản thu nhỏ của lỗ đen vũ trụ, vừa mang tính chất hắc ám lại vừa có lực hút cực kỳ khủng bố.

Cảnh giới tu vi tăng tiến, linh lực trong nội thể Tử Thanh cũng tràn đầy, những kẻ trước đây muốn đến tìm cậu để giao đấu sau khi biết tin cậu đã trở thành tu giả Thần Phách Cảnh thì đều tự giác rút lui.

Bởi vì, chẳng ai lại muốn khi không đi rước lấy nhục nhã vì dám khinh thường và thách đấu với một người có tu vi mạnh hơn mình mấy chục lần cả.

Đứng trước một tòa tháp bằng đá năm tầng to lớn, Tử Thanh rất thành thạo mà đi thẳng lên tầng năm, nơi đây cũng chính là chỗ nhận nhiệm vụ cao cấp nhất của đệ tử ngoại môn.

Lễ phép đứng lại cúi đầu chào vị trưởng lão quản sự đang ngồi trong góc phòng một cái, sau khi thể hiện sự tôn kính giành cho vị tu giả lớn tuổi kia thì cậu bạn Tử Thanh mới chậm rãi đi đến nơi có treo những thẻ bài nhiệm vụ bằng ngọc ở giữa phòng.

Ánh mắt khẽ lướt qua và đánh giá tất cả những nhiệm vụ được giao lần này, đến khi một chiếc thẻ ngọc có hiện lên ánh sáng màu đỏ hồng chứng tỏ rằng đây là sự vụ đang rất khẩn cấp thì Tử Thanh mới chú ý để đọc kỹ.

– Nhiệm vụ ưu tiên.

Ba viên nội đan của yêu thú hỏa hệ tùy loại, yêu cầu tối thiểu phải là yêu thú cấp năm sơ kỳ trở lên.

Phần thưởng, có thể tùy ý lựa chọn mười khối lớn của một trong ba loại kỳ thạch là Tử Lôi Thạch, Không Minh Thạch và Bích Quang Sa.

Hoặc một đầu yêu thú cấp năm biến dị tên là Phệ Hỏa Kim Tằm!
Khẽ xoa cằm tự suy nghĩ, đến khi nhìn thấy hình vẽ của con tằm được đưa ra làm phần thưởng thì Tâm Ma Kính ở trong đan điền của cậu chợt tỏa ra những gợn sóng lăn tăn kỳ lạ, phản ứng này giống như là đang thúc giục cậu mau mau nhận lấy nhiệm vụ cao cấp trước mắt vậy.

Tuy là trong lòng cũng có phần nghi ngờ khó hiểu, nhưng từ xưa tới nay, cái gương đồng Tâm Ma Kính này chưa từng có ý định hay bất kỳ một hành động nào gây hại đối với Tử Thanh cả, cho nên cậu vẫn rất tin tưởng vào sự lựa chọn của nó.

Chỉ là, ngay vào lúc mà cậu vươn tay muốn với lấy cái thẻ ngọc đang tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ hồng, thì bất ngờ, một luồng linh lực màu hồng đậm chợt ở đâu đó phóng thẳng tới, mạnh mẽ đánh văng bàn tay của cậu sang một bên.

Tuy rằng bị công kích bất ngờ, nhưng dù sao thì cảnh giới tu vi của Tử Thanh cũng đã cao hơn trước rất nhiều, cho nên, cũng không mấy khó khăn để cậu có thể làm tan rã luồng linh lực màu hồng kia rồi nắm lấy thẻ ngọc màu đỏ vào tay.

Nhìn thấy linh lực của mình bị hóa giải một cách dễ dàng, cô gái mặc váy hồng đứng ở cách đó không xa chợt tức giận mà lao tới, mục đích chính là chiếc thẻ ngọc ở trong tay Tử Thanh.

– Khốn kiếp, dám cướp mất nhiệm vụ mà bổn đại tiểu thư đợi suốt mấy ngày qua.

Còn không mau giao thẻ ngọc ra đây.

Hít sâu một hơi cho bình ổn lại nhịp thở đang bị cảm xúc tức giận kéo nhanh của mình, cậu bạn Tử Thanh chầm chậm quay người lại nhìn thẳng vào mặt cô gái áo hồng và năm người đang đứng ở sau lưng ả mà nghiêng đầu nở một nụ cười tươi rồi hỏi.

– Vừa nãy là ngươi dùng linh lực công kích ta đúng không?
Ta nhớ là bản thân mình đâu có rảnh rỗi đến mức đi gây sự với mấy con bánh bèo vô dụng như ngươi đâu, mắc mớ gì ngươi lại muốn đánh ta?
Không đợi cô gái áo hồng trả lời, một tên con trai đang đứng ở sau lưng ả chợt bước lên hai bước đứng ngang hàng với ả rồi cười lạnh đáp.

– Tiểu tử, thẻ ngọc ngươi đang cầm trong tay chính là nhiệm vụ mà Hồng La sư muội chờ đợi suốt mấy ngày qua.

Loại nhiệm vụ vừa cao cấp vừa có tính gấp gáp như vậy một mình ngươi không dễ gì hoàn thành đâu, mau giao ra đây đi.

– Đúng đó, ngươi có biết Hồng La sư muội là ai không?
Chấp sự của Lục Nhạn Phong chính là thân cô cô của muội ấy đấy, một tên tiểu tử mới bước vào Thần Phách Cảnh như ngươi không chọc nổi đâu.

– Còn không mau giao thẻ ngọc ra đây.

Đối với mấy lời giải thích mang tính chất uy hiếp của đám người kia, cậu bạn Tử Thanh coi như là không nghe thấy mà bình tĩnh nhỏ một giọt máu lên trên thẻ ngọc.

Đối với Cửu Lâm Tiên Vực mà nói, mặc kệ là nội môn hay ngoại môn đệ tử, chỉ cần là người tiếp nhận nhiệm vụ của Lãnh Sự Đường giao ra thì phải nhỏ lên trên thẻ ngọc một giọt máu.

Một khi thẻ ngọc bị nhỏ máu thì sẽ hiển thị người nhận nhiệm vụ là ai, từ đó giúp cho những quản sự của Lãnh Sự Đường kiểm soát được ai mới là người nhận nhiệm vụ thực sự.

Có một điểm đặc biệt là, khi thẻ ngọc hấp thụ máu của đệ tử tiếp nhận nhiệm vụ thì sẽ kích hoạt một tia linh lực ẩn sâu bên trong thẻ ngọc.

Loại lực lượng này sẽ có thể định vị được người cầm thẻ ngọc và thông báo cho người giao nhiệm vụ về việc nhiệm vụ của họ đã có người tiếp nhận, đồng thời cũng cung cấp các loại thông tin về nhiệm vụ được giao cho người nhận nhiệm vụ.

Hơn nữa, chỉ cần bị nhỏ máu thì thẻ ngọc sẽ nhận định người cung cấp máu đấy là chủ, không ai có thể cướp mất nhiệm vụ này trừ khi người nhỏ máu chết đi hoặc là nhờ quản sự của Lãnh Sự Đường gỡ bỏ mối liên kết với thẻ ngọc, khi đó thì nhiệm vụ mới được chuyển giao cho người khác.

Đây cũng giống như là việc các đệ tử đăng ký nhận nhiệm vụ trực tiếp với cả tông môn vậy, mà khi đăng ký xong thì bao gồm toàn bộ quá trình hoàn thành nhiệm vụ hay là kết quả đều chỉ tính cho một mình người nhỏ máu mà thôi.

Vốn cô gái tên Hồng La kia tu vi cũng chỉ vừa mới đạt tới Thần Phách Cảnh sơ kỳ như Tử Thanh không lâu, thậm chí là mới chỉ đột phá cách đây mấy ngày, do đó linh lực trong nội thể vẫn còn chưa được củng cố và ổn định.

Nhưng bởi vì cô cô của nàng ta là chấp sự của Lục Nhạn Phong cho biết, cái nhiệm vụ cao cấp cần thực hiện ngay được để ở tầng cao nhất của Lãnh Sự Đường là do một vị trưởng lão rất có địa vị ở nội môn đưa ra, hơn nữa, phần thưởng là một con yêu thú cấp năm biến dị Hỏa hệ rất hiếm gặp.

Đối với con yêu thú này, chấp sự của Lục Nhạn Phong tỏ ra rất là có hứng thú với nó, bởi vì, vị chấp sự này biết được cách nuôi dưỡng để cho Phệ Hỏa Kim Tằm nhả tơ, mà tơ của nó chính là một loại nguyên liệu vô cùng quý giá để luyện chế pháp y.

Chẳng những có thể kháng hỏa tiêu độc, mà người mặc pháp y dệt từ tơ của Phệ Hỏa Kim Tằm này sẽ có được Hỏa khí không ngừng tẩm bổ, tu vi cũng sẽ ngày một tăng tiến.

Trông thấy Tử Thanh chẳng những không trả lại thẻ ngọc mà còn nhàn nhã nhỏ một giọt máu lên trên thẻ ngọc, sau khi một luồng ánh sáng lóe lên xác nhận cậu đã trở thành người nhận nhiệm vụ, cô gái tên Hồng La lập tức nổi nóng mà vung tay ném về phía Tử Thanh một quả lôi châu.

– Tên khốn kiếp nhà ngươi, vậy mà lại dám nhỏ máu xác nhận nhiệm vụ của ta.

Bổn đại tiểu thư phải giết chết tên khốn không có mắt như ngươi.

“Roẹt roẹt roẹt”
Nhìn quả lôi châu màu bạc trắng đang tỏa ra một luồng năng lượng cuồng bạo trước mắt, đang lúc Tử Thanh định ra tay cản lại thì một giọng nói có chút uể oải cùng với một làn sóng năng lượng mát lạnh chợt tràn qua, quả lôi châu cứ như vậy mà biến mất không còn lại một chút dấu vết nào cả.

– Ở trong Lãnh Sự Đường không được đánh nhau, nếu các ngươi muốn đánh đấm thì đi ra bên ngoài đi, đừng có ở đây làm ồn.

Theo phản xạ mà gần như lập tức ngoái đầu lại, ở phía cuối ánh nhìn của Tử Thanh chính là ông lão vẫn luôn ngồi ngủ gục ở trong góc phòng.

Lôi châu bị hủy mất, Hồng La tuy rằng vô cùng tức giận nhưng lại không dám tiếp tục đánh tới, sau đó liền ngăn mấy tên con trai sau lưng lại rồi thấp giọng nói.

– Đi thôi, Lăng lão đã ra mặt thì cho dù có là cô cô của ta đến cũng không thể làm gì khác đâu.

Đi, trở về tìm cô cô trước rồi tính.

Trước khi bước ra khỏi tầng năm, cô gái tên Hồng La này còn với tay thu lấy mấy cái nhiệm vụ cao cấp khác, lúc đi đến cửa còn không quên nhìn về phía Tử Thanh mà buông lời cảnh cáo.

– Tiểu tử, hi vọng là ngươi sẽ không gặp phải ta khi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu không, ngươi chết chắc.

Đi thôi.

– Xì.

Con điên.

Lẩm bẩm mắng thầm một câu, sau khi mấy người kia đi khuất rồi thì Tử Thanh mới hướng về phía ông lão ngồi ngủ gật trong góc phòng chắp tay vái một cái thật sâu.

– Đa tạ Lăng lão khi nãy đã giúp đệ tử giải nguy.

Ánh mắt có chút mơ hồ của Lăng lão chợt bất ngờ đảo qua khiến cho Tử Thanh cảm thấy run lên vì lo lắng, nhưng chẳng kịp để cậu toát mồ hôi lạnh vì sợ thì vị tu giả kia đã nhắm lại đôi mắt vẩn đục của mình rồi gật gù nói.

– Ừm, không tệ.

Biến dị Ám linh căn, tu vi Thần Phách Cảnh sơ kỳ.

Tốt, tốt!
Khò! khò!
Hai mắt trợn ngược, Tử Thanh ngơ ngơ ngác ngác nhìn vị Lăng lão kia gục đầu ngủ gật mà lè lưỡi không biết nên nói sao cho phải.

Ánh mắt lại liếc qua mấy cái nhiệm vụ khác, khi nhìn thấy chẳng có cái nào vừa ý nữa, lúc này cậu bạn Tử Thanh mới rời khỏi Lãnh Sự Đường.

Nói về nhiệm vụ lần này của Tử Thanh một chút, theo như thông tin ghi lại trong thẻ ngọc thì cậu bạn Tử Thanh cần thu thập đủ ba viên nội đan của yêu thú Hỏa hệ, tối thiểu phải là cấp năm sơ kỳ mới được.

Điều này đối với một người nắm trong tay thượng phẩm Tiên khí như Tử Thanh thì quả thực không có gì là khó khăn cả, thậm chí còn có phần dễ dàng nữa là.

Dù sao thì khi mới chỉ là tu giả Ngưng Luân Cảnh hậu kỳ cậu cũng đã giết được yêu thú cấp năm hậu kỳ như Huyết Phách Tri Thù rồi, cho nên Tử Thanh cũng không có gì phải để tâm lắm.

Có chăng thì điều mà cậu lo lắng chính là nơi mà cậu cần đến để săn giết yêu thú thôi.

Theo như nhiệm vụ đã ghi chú, nơi mà Tử Thanh cần đến để săn giết yêu thú chính là một dãy núi lớn trải dài đến cả mấy chục cây số gọi là Lân Phỉ Sơn Mạch.

Nơi đây yêu thú tụ tập đông đúc, dù là các loại yêu thú cấp sáu, thậm chí là cấp bảy cũng đã từng xuất hiện qua không ít, chứ nói chi là yêu thú cấp năm bình thường.

Tuy rằng nguy hiểm khi xâm nhập vào Lân Phỉ Sơn Mạch cực cao, thế nhưng, nếu như có đủ may mắn thì cũng có thể ở trong đó tìm được không ít thiên tài địa bảo hoặc là cơ duyên kỳ ngộ để thăng cấp tu vi.

Nghe nói, từng có ngoại môn đệ tử nhận nhiệm vụ phải đi vào Lân Phỉ Sơn Mạch.

Đệ tử này thiên chất có chút kém cỏi, một đường đi vào gặp rất nhiều gian truân, sau khi trải qua không biết bao nhiêu là nguy hiểm, cuối cùng thì ngoại môn đệ tử này lại may mắn phát hiện ra hang động của một con yêu thú cấp sáu trọng thương sắp chết.

Trải qua vô vàn khổ cực, đến cuối cùng thì gã đệ tử này cũng thành công giết chết yêu thú, nhưng bản thân lại bị thương quá nặng nên không thể tự mình quay về được.

Sau đó, vì để mau chóng khôi phục, gã ngoại môn đệ tử này đã đánh liều thử luyện hóa tinh huyết của con yêu thú kia.

Trong lúc luyện hóa tinh huyết còn vô tình hấp thụ luôn tinh phách của yêu thú, may mắn sao lại cải thiện thể chất kém cỏi của mình, mà Thần phách sau đó ngưng tụ nên cũng chính là hình dạng của con yêu thú kia khi còn sống.

Lúc đệ tử này trở về thì tu vi đã đại tăng, sau khi thông qua cuộc thi thăng cấp trở thành đệ tử nội môn thì tên này đã chính thức trở thành bá chủ chiếm lĩnh một phương ở trong nội môn.

Kể từ đó, cũng có rất nhiều ngoại môn đệ tử lựa chọn nhiệm vụ đi vào Lân Phỉ Sơn Mạch, tuy là không có xuất hiện loại vận may to lớn như gã đệ tử kia nhặt được Thần phách của yêu thú cấp sáu.

Nhưng bọn họ lại có thể tìm thấy những thiên tài địa bảo trăm năm khó gặp, mấy cái tình huống như tìm được khoáng thạch quý báu hay là yêu thú biến dị cường đại cũng thi thoảng xảy ra, cho nên Lân Phỉ Sơn Mạch vẫn luôn được cho là thánh địa của ngoại môn đệ tử.

Lần này Tử Thanh phải trong vòng mười ngày thu được ba viên nội đan của yêu thú Hỏa hệ cấp năm, mà đường đi từ ngoại môn đến Lân Phỉ Sơn Mạch cũng mất gần hai ngày cật lực phi hành rồi.

May là cậu có tấm áo lụa mà Băng Tằm để lại, cho nên cũng bớt đi công sức cưỡi pháp khí phi hành.

Vốn cậu chưa định đặt tên cho tấm áo lụa này đâu, nhưng cứ gọi “tấm áo hay cái áo” mãi cũng không nên, thế là sau một hồi vắt óc thì cậu cũng đặt được cho tấm áo lụa này một cái tên thật bá đạo.

Bởi vì tấm áo này được luyện nên từ cánh và tinh huyết của Ám Dạ Thiền Vương, lại còn mang theo hai màu sắc đen và đỏ hòa trộn với nhau, thế nên Tử Thanh đã đặt cho nó cái tên là Huyết Dạ Thiên Y.

Mặc Huyết Dạ Thiên y ở bên trong hai lớp pháp y của ngoại môn đệ tử, cậu bạn Tử Thanh định bụng là sẽ lôi kéo Bích Dao cùng đi theo.

Thế nhưng trong khoảng thời gian này cô nàng lại đang chú tâm tu luyện để đánh sâu vào cảnh giới Thần Phách, cho nên Tử Thanh cũng chỉ còn cách là đi một mình mà thôi.

Thông báo với Khấu Trọng phó chấp sự và Túy Nguyệt chấp sự một chút, sau đó lại lĩnh thêm một cái lệnh bài để ra khỏi sơn môn, lúc này thì cậu bạn Tử Thanh mới có dịp mà thoải mái bay lượn ở bên ngoài.

Nhưng để phòng tránh bị ai đó nhìn thấy, cho nên Tử Thanh vẫn giả vờ cưỡi pháp khí bay ra khỏi khu vực của ngoại môn, đến khi chỉ còn cách Lân Phỉ Sơn Mạch khoảng chừng nửa ngày đi đường thì cậu mới sử dụng tới tấm áo lụa Huyết Dạ Thiên Y.

Bay lướt qua trên từng ngọn gió, cảnh vật ở dưới chân cũng xẹt qua mờ ảo hệt như một thước phim tua nhanh, lúc này, cậu bạn Tử Thanh cứ hệt như là một con chim nhỏ mà đảo mình lao nhanh trên khoảng trời bao la bát ngát.

Lân Phỉ Sơn Mạch, nơi đây được gọi với cái tên Lân Phỉ cũng là bởi vì những ngọn núi đá trải dài nhuộm đẫm một màu đen xám thâm trầm, tuy rằng có chút giống với dãy Ngọa Long ở bên ngoài sơn môn, nhưng dù sao đi nữa thì vẫn có nét phong cảnh riêng biệt.

Chỉ cần nhìn thảm thực vật ở nơi này thôi cũng đủ để biết rằng thiên nhiên đã ưu đãi cho Lân Phỉ Sơn Mạch nhiều đến nhường nào.

Với trăm ngàn những dãy núi cao hiểm trở mọc lên san sát, hàng chục con sông rộng uốn mình chảy xuôi thành dòng, vô cùng vô tận thác nước đủ loại kích cỡ ngày đêm không ngừng trút xuống khiến cho nơi đây ngập tràn hơi nước ẩm ướt, cũng nhờ đó mà thảm thực vật ở đây mới xanh tươi đến lạ.

Dựa theo những thông tin được lưu trữ trong thẻ ngọc, cậu bạn Tử Thanh bắt đầu quá trình suy luận của bản thân.

– Hừm hừm.

Theo như thông tin mà người ra nhiệm vụ cung cấp thì ở phía nam của sơn mạch này là một khu hoang mạc rất nóng, thậm chí còn xuất hiện cả một ít chỗ có nham thạch phun lên trên mặt đất nữa.

Chỗ này kiểu gì cũng tìm được yêu thú Hỏa hệ, nhưng về cấp bậc của nó thì chịu thôi, chắc chỉ có ma mới biết được!
Sau một hồi lẩm bẩm, Tử Thanh lúc này rất là không thoải mái mà đi bộ trong rừng rậm um tùm.

Vừa đi vừa cẩn thận né tránh yêu thú, tuy là cậu có Tiên khí trong tay, nhưng giờ tu vi kém như vậy thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề là mấy, thế nên vẫn cứ phải thật cẩn thận mới là thượng sách.

Thế nhưng, cho dù có tránh thế nào thì tránh, ở giữa một sơn mạch hội tụ vô vàn yêu thú như Lân Phỉ Sơn Mạch này thì việc đụng độ yêu thú và một đàn yêu thú là điều không thể nào tránh khỏi.

Cho nên, bây giờ chính là cảnh tượng Tử Thanh đang dùng vô số sợi tơ mảnh màu đỏ tươi như máu đâm xuyên qua trán của hơn mười con Sói lớn.

Đàn Sói này con nào cũng cao hơn một mét rưỡi, cả người nổi đầy những sợi gai lông màu tím đậm, hơn nữa móng vuốt của đám sói mấy chục con này lại dài hơn bình thường rất nhiều, nhìn cứ như là những lưỡi dao găm sắc nhọn được cắm vào chân vậy.

Xoay cổ tay phóng ra một cây kim bạc đâm xuyên đầu của một con Sói lớn định đánh lén sau lưng, Tử Thanh thở dài một hơi mà chán nản tự nói.

– Haizzz.

Thiết Bối Yêu Lang cấp ba trung kỳ, tuy là đông đấy, nhưng mà cũng không có con nào ra hồn cả.

Tốn thời gian quá.

Vừa dứt lời thì liền vung tay lên ném ra một chùm chỉ đỏ kèm theo kim bạc, xen kẽ với những tiếng vang phầm phập khi kim bạc đâm qua đầu của những con Sói là từng tiếng ngã đổ của yêu thú.

Chỉ là, ngay vào lúc mà mùi máu tươi lan tràn trong không khí thì bỗng có một con yêu thú hình dạng vô cùng kỳ lạ bất chợt từ phía sau những tán cây lao tới, tốc độ của con yêu thú này rất nhanh, cho dù là Tử Thanh đã cố gắng nhìn kỹ nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng mờ của nó mà thôi.

Bị con yêu thú này dọa cho giật mình, Tử Thanh vội vung tay rồi xoay tròn vài vòng ném ra hàng trăm chùm chỉ đỏ và kim châm, sau đó mới thấy con yêu thú kia vì bị chỉ đỏ chằng chịt bao vây mà lộ ra dáng vẻ thật sự của mình.

Con yêu thú này không lớn lắm, cả người nó tính ra còn chưa cao đến một mét nữa.

Thế nhưng toàn thân của con yêu thú này lại phủ đầy một lớp lông dày màu tím đậm, tai to mũi dài, bao phủ hai chân trước của nó là hai bộ móng vuốt vô cùng dài nhọn và sắc bén.

Mỗi khi mà nó di chuyển, trên thân thể đều có những tia sét nhỏ cùng màu phóng ra xung quanh tạo nên từng vệt sáng mờ ảo.

Đã nhìn kỹ hình dạng của con yêu thú vừa mới xuất hiện, lúc này chợt nghe thấy Tử Thanh bởi vì ngạc nhiên mà khẽ thốt lên.

– Uây uây.

Thiểm Điện Thử, là yêu thú cấp bốn trung kỳ Thiển Điện Thử này.

Tuy rằng những sợi chỉ đỏ của Tử Thanh không thua kém gì pháp khí trung phẩm, nhưng dưới sự sắc bén và Lôi thuộc tính bá đạo của Thiểm Điện Thử thì cả trăm sợi tơ đỏ đều đồng loạt bị cắt đứt.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cặp móng vuốt sắc bén mang theo lôi thuộc tính của Thiểm Điện Thử, trong đầu Tử Thanh lập tức nghĩ ngay đến việc sẽ luyện chế ra một loại pháp khí sắc nhọn và bá đạo như bộ móng vuốt kia.

Thế nên không để cho Thiểm Điện Thử kịp tấn công trước, cậu bạn Tử Thanh đã vung tay ném ra dải khăn lụa Hắc Nguyệt Yêu Lăng về phía con yêu thú trước mắt.

“Phập”
Chẳng khó khăn để lưỡi Liệt Thiên Ma Đao chém đôi Thiểm Điện Thử thành hai khúc, Tử Thanh mặt không biến sắc chậm rãi thu lấy xác của Thiểm Điện Thử vào trong túi trữ vật.

Thử ước lượng thời gian cũng chẳng còn nhiều lắm, lúc này Tử Thanh mới vội vàng đi tìm tung tích của đám yêu thú Hỏa hệ cấp năm.

Rất dễ để có thể tìm thấy tung tích của yêu thú Hỏa hệ ở một nơi khô khan và nóng bỏng như phía nam của Lân Phỉ Sơn Mạch.

Chỉ có điều, tuy rằng yêu thú ở đây rất nhiều, thế nhưng dù cho Tử Thanh đã tìm ở trong dãy sơn mạch này cả nửa ngày trời mà vẫn không thể nhìn thấy nổi một yêu thú cấp năm Hỏa thuộc tính nào cả.

– Ủa, lạ nhỉ, ở đây nghe nói là yêu thú mạnh mẽ nhiều như nghóe cơ mà.

Theo thông tin thì phải có mấy con Tinh Tinh tên là gì ấy nhỉ, à, Hỏa Tinh Cự Viên sống ở đây chứ?
Thế quái nào lại chẳng nhìn thấy con Tinh Tinh nào ở đây ta?
Quả thật là đúng như Tử Thanh nói, ở trong Lân Phỉ Sơn Mạch yêu thú có lực lượng mạnh mẽ nhiều không kể hết, cho dù là cấp sáu thậm chí cấp bảy cũng không phải là chưa từng xuất hiện qua.

Hơn nữa, sâu trong phía nam của Lân Phỉ Sơn Mạch lại là nơi ở của một loài yêu thú Hỏa hệ vô cùng cường bạo gọi là Hỏa Tinh Cự Viên.

Trong thẻ ngọc có một phần ghi chép rằng, tồn tại trong bầy đàn của Hỏa Tinh Cự Viên chắc chắn có không dưới năm con Hỏa Tinh Cự Viên cấp năm.

Ấy vậy mà dù cho Tử Thanh đã đi vào lãnh địa của đàn yêu thú này rất lâu rồi, thế nhưng cũng chẳng nhìn thấy một con yêu thú cấp năm nào cả, cứ như là tất cả bọn nó đều đã bị triệu tập đến một chỗ nào đó cách xa nơi này vậy.

Vội dùng năng lực phi hành của Huyết Dạ Thiên Y để bay lên cao, cũng phải mất đến hơn nửa ngày chao lượn trên bầu trời khu nam này thì Tử Thanh mới phát hiện ra một chỗ tụ tập rất nhiều những luồng hơi thở nóng rực vô cùng cuồng bạo.

Nhẹ nhàng ẩn giấu hơi thở rồi hạ xuống một ngọn núi đá lởm chởm cách nơi phát ra những luồng hơi thở kia không xa, để đảm bảo an toàn, cậu bạn Tử Thanh thậm chí còn dùng đến làn khói màu đen tím do biến dị Ám linh căn tạo ra để che dấu cơ thể mình.

Vốn cậu cũng chỉ mới khám phá ra năng lực che dấu của làn khói này khi đột phá tới Thần Phách Cảnh mà thôi, nhưng nhìn từ một góc độ bao quát mà nói, làn khói đen này nó rất giống với một loại năng lực đặc thù.

Khi Tử Thanh thử vận dụng nó, làn khói này lúc thì giống với một loại pháp khí có công dụng bao vây và phong tỏa, thậm chí còn tạo ra sự ngăn cách và nhiễu loạn đối với tu giả bị vây trong đó, khiến cho họ không thể nào kết nối với pháp khí của bản thân, có khi còn ngăn cản tu giả đó điều động linh khí trong nội thể nữa.

Còn có những lúc, làn khói kỳ lạ màu đen tím này lại giống như là pháp khí dạng ẩn thân che giấu, vừa có thể giúp cho Tử Thanh ẩn giấu đi hơi thở của mình, vừa có thể ngăn cách các loại linh lực hay là thần thức dò xét.

Những lúc Tử Thanh thử vận dụng làn khói này như một công cụ để che giấu, cho dù là Khấu Trọng cũng không thể trong thời gian ngắn mà tìm ra cậu, cả người Tử Thanh lúc đó hệt như là chìm hẳn vào một khoảng không gian hắc ám vô tận, dù cho có cố gắng nắm bắt như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể xác định một cách rõ ràng được.

Thậm chí, ngay cả Túy Nguyệt sau khi tự mình thử qua cũng đã nói, loại vụ khí đặc biệt do biến dị Ám linh căn ngưng luyện thành này cực kỳ khó nắm bắt, nó vô cùng phù hợp để phong tỏa, ẩn giấu và ngăn cách cũng như nhiễu loạn những loại linh khí dùng để dò xét.

Nếu như Tử Thanh có thể không ngưng tôi luyện loại vụ khí này, vậy thì cho dù có đối mặt với cường giả Địa Linh Cảnh như nàng cũng có thể an toàn chạy thoát.

Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là đối thủ của cậu không sử dụng một kiện Linh khí có tính khắc chế nào thì mới được, hoặc là cảnh giới tu vi của cậu phải ngày một tăng lên thì mới có thể biến làn khói này thành một lá bài tẩy bảo vệ tính mạng trong lúc nguy cấp.

Ngay cả Túy Nguyệt là tu giả Địa Linh Cảnh hậu kỳ còn khen ngợi làn khói đen tím không ngớt, vậy thì Tử Thanh càng có lý do để chú tâm vào việc nghiên cứu làn khói kỳ lạ này.

Nhưng vốn dĩ nó là do cái biến dị Ám linh căn kia không ngừng cắn nuốt linh khí có tính Hắc ám mà ngưng tụ ra, cho nên ngoài trừ việc cố gắng hấp thu thêm linh khí Hắc ám trong lúc tu luyện ra thì Tử Thanh cũng chưa tìm được cách nào khác cả.

Có lẽ, phải đến khi vào được nội môn, sau đó tìm kiếm trong số những công pháp của Cửu Lâm Tiên Vực thì may ra mới có cách chủ động tu luyện loại khói này.

Ẩn mình trong làn khói mỏng màu đen tím, tuy xung quanh đều bốc lên khói đen âm u, nhưng nếu có ai nhìn vào chỗ Tử Thanh đang ngồi thì chỉ thấy nơi đó có một chút bóng tối do đó là vị trí bị che khuất ánh sáng mà thôi, chứ hoàn toàn không thể nhìn ra sự tồn tại của Tử Thanh.

Nói cho đúng thì Tử Thanh bây giờ rất giống với những sát thủ hay Ninja cổ xưa trong truyền thuyết của Nhật Bản hoặc Trung Hoa Cổ Đại, chẳng những sở hữu những kỹ năng tấn công bất ngờ vô cùng khó phòng, mà còn nắm trong tay khả năng ẩn thân cực kỳ lợi hại.

Chỉ là vào lúc này thì Tử Thanh cũng không có biết về sự kỳ diệu của làn khói này, với cậu, làn khói màu đen tím này chỉ đơn giản giống như là một loại pháp khí có công năng phong tỏa, ngăn cách và che giấu mà thôi.

Ở trong sự bao bọc của làn khói màu đen tím, Tử Thanh cẩn thận dè chừng hướng ánh mắt nhìn về phía một dãy núi trơ trọi đang hừng hực bốc lên khí nóng ở cách đó gần năm trăm mét.

Nơi đây cảnh vật đều khô khốc hoang tàn, dung nham trào lên khỏi mặt đất tạo thành những dòng chảy nhỏ cắt xẻ khắp cả không gian rộng lớn, nhưng kỳ lạ là cái địa phương nhìn thì như chẳng có gì đáng chú ý này lại thu hút đến gần mười con yêu thú có năng lượng vô cùng khủng bố.

“Ực”
Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, dưới ánh nhìn kinh hãi của Tử Thanh, ngoại trừ mười con yêu thú cấp năm có hình dạng giống như Tinh Tinh ra thì còn có một con yêu thú cấp sáu sơ kỳ và một con yêu thú sáu hậu kỳ khác đang đứng nhìn nhau chằm chằm, bên nào cũng không hề cam chịu yếu thế mà cứ như là muốn lập tức lao vào cắn xé lẫn nhau vậy.

Hơn nữa, theo ánh nhìn của đám yêu thú, Tử Thanh rất nhanh đã phát hiện ra một gốc cây kỳ lạ mọc cheo leo giữa ngọn núi cao đến cả mấy trăm mét.

Tuy rằng đám yêu thú cấp năm kia cũng có mấy con đạt tới cấp năm trung và hậu kỳ, thậm chí là có cả một con yêu thú dẫn đầu đạt tới cấp sáu sơ kỳ, thế nhưng tất cả lại tỏ ra rất kiêng dè con yêu thú cấp sáu hậu kỳ kia.

Đáng chú ý là, hình dạng của đám yêu thú cấp năm kia đều rất giống nhau, theo như miêu tả trong thẻ ngọc thì đây chính là một loại yêu thú đặc thù Hỏa hệ tên là Hỏa Tinh Cự Viên, bá chủ của khu vực phía nam dãy Lân Phỉ Sơn Mạch.

Hơn nữa, nhìn vào sự thuần phục của mười con yêu thú cấp năm kia đối với con dẫn đầu thì không khó để nhận ra cái con yêu thú cấp sáu kia chính là Hỏa Tinh Viên Vương có địa vị cực cao trong tộc đàn.

Mà con yêu thú cấp sáu hậu kỳ kia thì lại là một giống loài khác, nhìn hình thể bên ngoài của nó có chút giống với một con Chim Công vô cùng to lớn, thế nhưng, ngoại trừ bốn cái cánh lớn trên lưng ra thì màu lông trên người nó lại là một màu nâu sẫm chuyển dần sang sắc đỏ đậm.

Con chim này rất lớn, sải cánh của nó một khi vung lên thậm chí có thể vỗ bay cùng lúc hai ba con Hỏa Tinh Cự Viên cấp năm bình thường, điều này có thể thấy rằng kích thước của nó to lớn đến mức nào.

Chỉ là, Hỏa Tinh Viên Vương cũng không kém, khi đứng thẳng thì con Tinh Tinh này cũng cao đến cả chục mét, toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy sừng thô ráp màu đỏ đậm, nhìn qua thì có điểm giống với một lớp nham thạch cứng rắn phủ ở trên người.

Không biết là hai bên đã ở vào thế giằng co này bao lâu, thế nhưng, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy, con yêu thú cấp sáu hậu kỳ kia vốn đã có chút già yếu, mà trên người lại mang đầy thương tích, có lẽ cũng chẳng thể chống cự được bao lâu.

Mà bên này Hỏa Tinh Viên Vương cũng không tốt hơn là bao, toàn thân cao thấp đầy những vết thương lớn đầm đìa máu tươi, một bên tay trái còn vô lực buông thõng hệt như là bị đánh gãy vậy.

Đám Hỏa Tinh Cự Viên thì tốt hơn chút, tuy là bị thương nhưng có lẽ do vừa mới được gọi tới, cho nên cũng không thê thảm lắm, thế nên hai bên mới rơi vào thế giằng co như hiện tại.

Chỉ là, Hỏa Tinh Viên Vương có thể đợi, nhưng con chim lớn kia thì không, vốn nó được gọi là Liệt Hỏa Thiên Tước, là bá chủ một cõi đã lâu, tuy nhiên thọ mệnh gần hết mà mãi vẫn không thể đột phá cấp bảy.

Biết nó thọ mệnh gần hết, có rất nhiều thế lực vây công muốn giết nó để thu lấy tinh phách và hỏa đan, nhưng con yêu thú này dù sao cũng đã sống cả mấy trăm thậm chí là gần ngàn năm, thế nên mặc dù là bị vây đánh cho trọng thương nhưng nó vẫn sử dụng bí pháp thiêu đốt tinh huyết và tuổi thọ để chạy trốn tới Lân Phỉ Sơn Mạch.

Mà trong lúc vô ý chạy trốn, Liệt Hỏa Thiên Tước lại gặp phải cảnh tượng Hỏa Tinh Viên Vương đang định hái một gốc linh thảo cực kỳ quý hiếm tên là Huyết Long Hỏa Dực Hoa.

Loại linh thảo như Huyết Long Hỏa Dực Hoa này vốn là do linh khí thiên địa nuôi dưỡng, mọc lên ở những nơi có mạch địa hỏa ẩn sâu trong lòng đất vô cùng nóng bỏng.

Bởi vì hấp thu hỏa khí thoát ra từ mạch địa hỏa ẩn sâu trong lòng đất mà mọc lên, cho nên loại linh thảo này ẩn chứa Hỏa khí vô cùng tinh thuần, chẳng những có công dụng thay da đổi thịt mà còn giúp cho người dùng nó đột phá cảnh giới, luyện được một thân Hỏa khí cực kỳ bá đạo.

Vậy nên, đối với Hỏa Tinh Viên Vương đang ở cấp sáu sơ kỳ hay là Liệt Hỏa Thiên Tước cấp sáu hậu kỳ thì Huyết Long Hỏa Dực Hoa đều là chí bảo chỉ có thể cầu mà khó lòng gặp được.

Kết quả là đã tạo ra một tình thế giằng co cực kỳ căng thẳng trước mặt một người có rất nhiều mưu mô và tính toán như Tử Thanh.

Não bộ rất nhanh đã nghĩ đến cô em gái nuôi Bích Dao, cậu bạn Tử Thanh vừa xoa cằm vừa nhếch mép tỏ vẻ già dặn mà lẩm bẩm.

– Hừm hừm.

Con nhỏ Bích Dao đang tu luyện để đột phá Thần Phách Cảnh nhỉ, nếu mình mà hốt được tinh phách của một trong hai con yêu thú kia thì ngon.

À mà khoan!
– Con Tinh Tinh kia xấu bỏ sừ, nhỏ Bích Dao kia nó là bánh bèo chính hiệu.

Gì chứ con gái con lứa mà phóng ra Thần phách là một con Tinh Tinh thì người ta lại chả cười cho thối mũi.

Thôi, chọn con chim kia đi, ai đời lại có một con Công nào đỏ lòm như thế, bao độc lạ luôn.

Còn có bốn cánh nữa kìa, duyệt!
Và thế là, trong lúc đám yêu thú kia đang giằng co thì cậu bạn Tử Thanh lại đang nhàn nhã ngồi sau ngọn núi nhỏ mà âm thầm lựa chọn tinh phách mang về cho cô em gái Bích Dao.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.