Phía trước không xa chính là lối ra khỏi Lân Phỉ Sơn Mạch, thế nhưng lúc này lại thấy Tử Thanh đột ngột hạ xuống rồi chầm chậm bước từng bước đi tới.
Vốn dĩ cậu định nhân lúc Huyết Mục Thanh Giao đau đớn vì bị bẻ gãy sừng mà bỏ chạy khỏi dãy sơn mạch này, sau đó thẳng tới Lãnh Sự Đường để bàn giao nhiệm vụ, cuối cùng là nhanh chóng trở về phòng ở của mình rồi kiểm kê lại thu hoạch một lần nữa.
Chỉ có điều, vốn dự định là như thế, nhưng giờ đây, chắn ở trước cửa lối ra của Lân Phỉ Sơn Mạch lại chính là nhóm người do cô gái tên Hồng La mấy ngày trước từng tranh chấp với Tử Thanh trong Lãnh Sự Đường dẫn đầu.
Mặc dù Tử Thanh không sợ mấy người Hồng La, thế nhưng, ở bên cạnh cô gái này còn có một gã trung niên gầy gò mặc áo trùm màu tím, tu vi sớm đã đạt tới Địa Linh Cảnh trung kỳ.
Hơn nữa, bây giờ cậu lại không thể để lộ ra rằng trên người mình có Tiên khí, nếu không thì chắc chắn sẽ bị đám người này bám riết mãi không thôi, thậm chí ngay cả đám tu giả cao tầng cũng sẽ đỏ mắt lên vì thèm thuồng mà tìm tới cậu, lúc đó mới chính là nguy cơ sống còn thật sự.
Trên đầu ngón tay đã kẹp sẵn những cây kim bạc, cậu bạn Tử Thanh vừa hít sâu một hơi cho bình ổn lại nhịp thở vừa cất bước đi tới trước mặt đám người kia.
Trông thấy Tử Thanh tuy rằng mới vừa nãy còn tỏ ra có chút e sợ, nhưng nháy mắt đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt như chưa hề có gì xảy ra, cho dù có là tên tu giả trung niên kia thì cũng không khỏi nổi lên chút nghi ngờ.
“Rầm”
Vung tay đánh mạnh xuống nền đất khô cứng khiến cho đất đá ở trước mặt Tử Thanh bị nứt ra, tên con trai ngày trước từng hùng hổ quát mắng cậu chợt nhếch môi cười lạnh mà quát lên.
– Đứng lại.
Tên tiểu tử nhà ngươi lá gan cũng to thật đấy nhỉ, vậy mà lại dám đi vào Lân Phỉ Sơn Mạch một mình cơ đấy.
Sao hả, chắc là không thể hoàn thành được nhiệm vụ chứ gì, thời gian chỉ còn hơn bốn ngày nữa là đến kỳ hạn rồi, còn không mau giao thẻ ngọc ra đây cho ta?
Thở ra một hơi đè nén đã lâu, lúc trước Tử Thanh cùng lúc gặp phải ba con yêu thú cấp sáu, tuy là hai lần đó đều do Tâm Ma Kính hiển uy, nhưng linh lực mà cậu tiêu hao theo cũng không ít.
Thậm chí, lúc Huyết Mục Thanh Giao công kích thì cậu còn chịu chút thương tổn, cho nên bây giờ cậu cũng không dám coi thường mấy người trước mặt này, đó là còn chưa nói tới gã tu giả trung niên có cùng cấp bậc với vị Khấu Trọng phó chấp sự đang đứng ở bên cạnh nữa.
– Hơ.
Từ bao giờ mà Cửu Lâm Tiên Vực lại có trường hợp đệ tử nhờ cậy trưởng bối đi cướp nhiệm vụ của người khác vậy nhỉ?
Các ngươi đang ỷ vào việc bản thân có quan hệ với chấp sự của Lục Nhạn Phong mà làm càn à?
Ánh mắt sắc lạnh, cậu bạn Tử Thanh bất ngờ đanh thép mà đáp trả khiến cho đám người kia phải giật mình ngơ ngác một trận.
– Hừ…
Một tiếng hừ lạnh vang lên, kèm theo đó là luồng linh lực đậm đặc tràn đầy cảm giác nóng rực chợt lao tới bao trùm lên người của Tử Thanh, tên tu giả trung niên kia chợt cất giọng mỉa mai.
– Chỉ là một tên tiểu tử tu vi Thần Phách Cảnh trung kỳ mà cũng dám nói về Cửu Lâm Tiên Vực với ta sao?
Nói cho ngươi biết, cho dù có là Khấu Trọng đến đây thì cũng phải cúi đầu gọi ta một tiếng sư huynh đấy.
Vốn dĩ thì cái gã tu giả trung niên này tên là La Thiết, phó chấp sự của Lục Nhạn Phong, tu vi sớm đã ở vào cảnh giới Địa Linh Cảnh trung kỳ được trăm năm có hơn rồi.
Tuy rằng hắn mãi mà vẫn chưa thể đột phá cánh cửa hậu kỳ, thế nhưng thời gian hắn thành danh còn sớm hơn Khấu Trọng rất nhiều, nên cho dù là Khấu Trọng nhìn thì như có vẻ già nua hơn nhưng lại là thế hệ sau này, nếu so với tên La Thiết kia thì quả thật là vẫn phải gọi hắn một tiếng sư huynh.
Cả người bị luồng năng lượng nặng nề nóng rực đè ép, kinh mạch trong người thậm chí còn có một số nơi hơi mỏng manh đều đã bị tổn thương, thế nhưng Tử Thanh vẫn cố gắng gượng không muốn để lộ ra Tâm Ma Kính và Liệt Thiên Ma Đao ở bên trong người mình.
Lạnh lùng nhìn Tử Thanh đang khom người giữa luồng năng lượng tràn đầy hỏa khí của La Thiết, cô gái tên là Hồng La chợt bước tới vài bước tỏ vẻ hiền lành mà nói.
– La sư thúc, hay là đừng có tổn hại đến hắn.
Lần này chúng ta ra ngoài, cô cô chỉ bảo đệ tử là thu lại nhiệm vụ vốn thuộc về Lục Nhạn Phong mà thôi, không cần phải ra tay nặng quá.
Ả nữ nhân của Lạc Nguyệt Phong kia không hề tầm thường, nếu mà chọc cho ả ta nổi điên lên thì ngay cả là cô cô cũng phải có chút kiêng dè…
Khẽ gật đầu hai cái, La Thiết sau khi suy nghĩ một chút thì liền dùng linh lực ép mạnh lên người Tử Thanh khiến cho cậu phải khụy người xuống, sau đó mới nghe hắn hạ thấp giọng như kiểu đang khuyên răn hậu bối mà nói.
– Tiểu tử, lấy tu vi bậc này của ngươi thì không đủ để lọt vào mắt ta đâu.
Mau giao thẻ ngọc ra đây để lão phu thay ngươi hủy đi liên kết, nếu không thì đừng có trách lão phu ra tay không nể tình.
– Hự…
“Răng rắc”
Mặt đất bởi vì bị đầu gối của Tử Thanh đè nặng mà vang lên từng tiếng nứt vỡ, từ trên ống quần của cậu cũng theo đó mà thấm ra những vệt máu tươi.
Hai mắt dần chuyển sang chút sắc đỏ thâm trầm, một luồng năng lượng có chút u ám cùng một làn khói đen dày đặc chợt từ sâu trong đan điền của Tử Thanh tràn ra rồi bao phủ lấy cả người cậu, sau đó rất nhanh đã làm dịu đi những chỗ đang bị thương tổn.
Hai chân run run cố chống đỡ để nâng người đứng thẳng dậy, khóe môi của Tử Thanh lúc này tuy rằng đã tràn ra chút tia máu nhưng lại thấy cậu nhếch môi lên hình thành một nụ cười lạnh rồi gằn giọng quát.
– Vô sỉ.
Một đứa con gái ngang ngược hống hách, một lão bất tử không nên nết thích cậy già lên mặt, năm tên chó săn chỉ biết chui rúc dưới váy phụ nữ.
Các ngươi mà cũng dám khinh thường ta, nhục mạ ta sao?
– Nói cho các ngươi biết, Tử Thanh ta không phải là kẻ yếu đuối dễ bị bắt nạt đâu.
Lạc Nguyệt Phong bọn ta không có người ham sống sợ chết, nào tới đây đi.
Tử Thanh vừa nói dứt lời thì hơn chục mũi kim bạc đã từ trên tay cậu xé gió lao tới, từng sợi chỉ đỏ lóe lên tựa như sao băng xẹt qua bầu trời rồi nhằm thẳng cổ họng của đám người Hồng La mà bay đến.
Không mấy khó khăn để gã trung niên tên La Thiết kia đánh bay những mũi kim bạc của Tử Thanh, thế nhưng, vào lúc này thì hắn lại có chút bất ngờ về luồng năng lượng có phần u ám bám ở trên người Tử Thanh và khả năng ẩn giấu vô cùng kín kẽ của cậu.
– Tốt lắm.
Không nghĩ tới tên tiểu tử nhà ngươi đã bị ta áp chế như vậy rồi mà vẫn còn có thể phát động công kích được, giỏi, rất giỏi…
– Tuy là công pháp của ngươi có chút quỷ dị, nhưng đối mặt với thực lực tuyệt đối thì mấy trò vặt vãnh như này không có chút tác dụng nào đâu.
Bàn tay bất ngờ được bao phủ bởi một ngọn lửa màu vàng sẫm kỳ lạ, La Thiết hừ lạnh một cái rồi vung chưởng đánh mạnh về phía Tử Thanh.
Trên không trung, một bàn tay to lớn đến hàng chục mét do linh lực và ngọn lửa màu vàng đậm cũng nháy mắt hình thành rồi lao nhanh tới.
Từ trên bàn tay lửa này, Tử Thanh có thể cảm nhận rõ ràng luồng năng lượng cuồng bạo cùng với sát khí nóng rực của La Thiết, lúc này trong lòng Tử Thanh cũng biết rất rõ, nếu như bị bàn tay lửa kia chộp trúng thì bản thân cậu không chết cũng sẽ bị đánh cho nằm bẹp vài tháng.
Vậy nên, ngay vào lúc chưởng ấn to lớn hừng hực lửa cháy của La Thiết sắp chộp tới thì chợt thấy Tử Thanh vận linh lực đem ngọn Tử U Âm Hỏa trong người gọi ra cùng với ngọn lửa màu vàng sẫm kia đối kháng.
“Ầm ầm ầm ầm”
Từng tiếng nổ lớn vang lên, lực lượng cuồng bạo tràn ra ngay lập tức cuốn phăng tất cả mọi thứ ở xung quanh, cho dù là mấy người Hồng La đã vận linh lực để hộ thân cũng bị dư chấn đánh văng ra xa đến cả chục mét.
– Hự.
Phun ra một ngụm máu loãng, Tử Thanh âm thầm thở dốc rồi nhìn chằm chằm vào ngọn Tử U Âm Hỏa trên tay.
Ở đó, ngọn yêu phách chân hỏa của Ám Nguyệt Thiên Điêu mà cậu đã đoạt được đang hùng hổ cắn nuốt những tia lửa màu vàng sẫm vừa bị cắt nát ra từ bàn tay khổng lồ của La Thiết.
Tuy ngọn lửa của La Thiết mang tính khô nóng mãnh liệt, thậm chí là có thể đốt cháy cả kim loại, thế nhưng, đứng trước một ngọn lửa vốn là yêu phách chân hỏa của một yêu thú đã đạt tới cảnh giới Luân Hồi Cảnh thì cũng chẳng là thứ gì đáng nói tới cả.
Dù cho ngọn Tử U Âm Hỏa này đã có chút suy yếu do thời gian dài bị chôn vùi, thế nhưng, nếu muốn dập tắt cái ngọn lửa bình thường của La Thiết thì vẫn còn dư sức.
Nhìn ngọn lửa trên tay mình đã bị hao hụt đi không ít, mà Tử Thanh tuy đã bị thương nhưng ngọn lửa trên tay cậu lại đang không ngừng cắn nuốt những tia lửa do bàn tay năng lượng kia bị vỡ ra, trong lòng của La Thiết chợt dâng lên cảm giác khó tin mà gầm lên.
– Không.
Không thể nào.
Phần Kim Hỏa Diễm của ta như thế nào lại bị ngọn lửa âm u kia cắn nuốt được chứ?
– Tên khốn kiếp, mau trả Phần Kim Hỏa Diễm lại cho lão phu.
Bàn tay hừng hực lửa cháy lại bay tới, lần này thì năng lượng ẩn chứa trong đó đã tăng lên gấp đôi, thậm chí là sát khí cuồng bạo và ý chí muốn diệt sát Tử Thanh cũng xuất hiện luôn ở trong đó, hiển nhiên là gã tu giả trung niên này đã chân chính nổi sát tâm với Tử Thanh rồi.
Vừa mới bị luồng linh lực nóng rực của La Thiết làm bị thương, cho nên khi bàn tay nhuộm đẫm ánh lửa của hắn phóng tới thì Tử Thanh chỉ còn biết gồng mình tung ngọn Tử U Âm Hỏa ra mà thôi.
Hoa lửa tung bay tứ phía, bàn tay lửa lại một lần nữa bị Tử U Âm Hỏa đánh nát rồi thôn phệ.
Nháy mắt Phần Kim Hỏa Diễm đã bị hao tổn đi một phần ba, trong lòng La Thiết đau như dao cắt.
Thực ra hắn cũng là một Luyện khí sư, nên ngọn lửa này đối với hắn mà nói chính là một thứ vô cùng quan trọng, do đó, khi Phần Kim Hỏa Diễm của hắn bị ngọn lửa màu đen tím của Tử Thanh nuốt mất một phần ba thì đã chân chính chọc cho gã tu giả trung niên này hoàn toàn tức giận.
Sát khí ngập tràn, La Thiết vung tay lên gọi ra bản mạng pháp khí của mình là một cây đao lớn dài khoảng hơn hai mét.
Cây đao này có phần cán khá dài, bên trên điêu khắc đầy những đường nét hoa văn hình rồng uốn lượn.
Lưỡi đao dài gần một mét, không biết là luyện nên từ loại nguyên liệu gì mà toàn thân đỏ thẫm như máu, bên dưới chuôi đao là một cái đầu yêu thú vừa giống Rồng mà cũng vừa giống Rắn đang há miệng ngậm chặt lấy lưỡi đao cong cong hình bán nguyệt.
Gầm lên đầy giận dữ, La Thiết chợt vung đao chém một nhát thật mạnh về phía Tử Thanh, một nửa vòng tròn màu máu hừng hực lửa cháy ngay lập tức lao tới, khí thế cứ như là phải chém đôi cơ thể của cậu ra thành hai mảnh bằng nhau vậy.
– Hừ.
Trảm Long Đao, uy chấn tứ phương.
Liệt Quang Trảm, chém.
Vòng sáng màu máu còn chưa tới mà sự sắc bén và nhiệt độ nóng rực của nó đã đi trước cứa lên da thịt, khiến cho trên người của Tử Thanh lập tức xuất hiện đầy những vết cắt ứa máu.
Cắn chặt răng ngăn không cho bản thân mình sụp đổ, Tử Thanh biết rằng, nếu bây giờ cậu còn sợ này sợ kia thì chắc chắn sẽ phải bỏ mạng tại chốn hoang vu như Lân Phỉ Sơn Mạch này.
Vì vậy, ngay khi nửa vầng sáng tựa như một lưỡi đao lớn hình bán nguyệt sắp chém tới thì Tử Thanh cũng khẽ thở dài một tiếng rồi vung tay lên phóng ra một lưỡi đao nhỏ màu đen tím.
Lưỡi đao có hình dạng gần giống với đầu mũi thương ngay lập tức xé gió lao đi, kéo theo phía sau là một dải lụa cùng màu lập lòe những đường nét hoa văn màu trắng bạc và đỏ tươi.
Không có hỏa diễm hay linh lực bốc lên, không ẩn chứa năng lượng cuồng bạo và khí thế mạnh mẽ, trên đầu lưỡi đao màu đen tím đơn giản chỉ là một sự sắc lạnh đến mức tận cùng mà thôi.
Liệt Thiên Ma Đao, hai chữ Liệt Thiên này quả thật là rất bá đạo, vốn dĩ là Tiên khí thượng phẩm, nên cho dù chỉ dùng bản thể thì cũng dư sức cắt nát một kiện Linh khí cực phẩm rồi chứ đừng nói gì là một thanh đao mới chỉ đạt tới hạ phẩm như Trảm Long Đao của La Thiết.
Vậy nên, kết quả rõ nhất chính là Trảm Long Đao của La Thiết bị Liệt Thiên Ma Đao chém trúng ngay phần chuôi đao, chiếc đầu yêu thú nửa Rồng nửa Rắn lập tức phát ra một tiếng kêu thảm rồi bị chém thành hai nửa rơi thẳng xuống đất.
– Phụt…
– La sư thúc.
– La phó chấp sự.
Hai mắt trợn trừng ngập tràn vẻ kinh hãi khó tin, sau khi nôn ra mấy ngụm máu lớn do bản mạng pháp khí bị hủy mất, La Thiết chợt hướng ánh mắt về phía Tử Thanh mà gằn giọng quát.
– Trảm Long Đao của ta vốn là hạ phẩm Linh khí, thanh đao này cũng theo ta thành danh đã lâu…
Ngươi…!một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch như ngươi lại dám hủy mất đao của ta…
Khụ khụ…
– Ngươi…!trong tay ngươi chắc chắn có thượng phẩm Linh khí, còn không mau giao ra đây bồi thường cho lão phu?
Nếu không, hôm nay, cho dù Túy Nguyệt chấp sự của Lạc Nguyệt Phong các ngươi có tới đây thì cũng không ngăn nổi lão phu giết ngươi đâu.
– Thật không?
Là do ngươi cậy già lên mặt bắt nạt đệ tử của Lạc Nguyệt Phong, cuối cùng bị người ta hủy mất pháp khí bản mạng.
Giờ còn muốn người ta đền bù ư, thật là nực cười.
Sau tiếng quát của La Thiết là giọng nói có phần lạnh lùng của nữ tử vang lên, tiếp đó, một thân ảnh thon gầy mặc một bộ pháp y màu trắng đạp trên một chiếc chuông lớn màu vàng đồng mà chầm chậm đi tới.
– Túy Nguyệt chấp sự.
Nhìn thấy người tới, Tử Thanh lập tức thả lỏng mà cúi đầu cung kính chào hỏi, dù sao thì đã có vị nữ tu giả này ở đây, nếu tên La Thiết kia muốn giết cậu thì chắc chắn cũng không dễ dàng gì.
Vung tay dùng linh lực kéo Tử Thanh đứng lên trên chiếc chuông cùng với mình, Túy Nguyệt thoáng liếc mấy người Hồng La và La Thiết một cái rồi hừ lạnh nói.
– Hừ.
Dám có chủ ý xấu với đệ tử của Lạc Nguyệt Phong ta thì kết quả sẽ không khác cây đao gãy kia là mấy đâu.
Nếu như các ngươi vẫn không phục, vậy thì đợi tới cuộc thi đấu thăng cấp nội môn năm sau đi…
– La Thiết, tuy ngươi thành danh trước ta đã lâu.
Nhưng với ta, không phải cứ sống lâu hơn thì sẽ được ta gọi một tiếng sư huynh đâu.
Thất Mộc Chung của ta cũng không phải là cái chuông chùa trưng cho đẹp.
Ngươi…!quản thật tốt cái miệng của mình đi.
Dứt lời chỉ thấy Túy Nguyệt giậm nhẹ chân một cái, một vòng linh lực trong suốt chợt từ trên chiếc chuông màu vàng đồng tràn ra xung quanh.
“Boong”
Tiếng chuông lớn mang theo luồng linh lực mạnh mẽ đột ngột vang lên, công kích dạng sóng âm này lập tức khiến cho ngay cả La Thiết và đám người Hồng La đều bị đánh cho văng ngược ra sau đến cả mấy chục mét, may mà Tử Thanh từ sớm đã ở trong vòng linh lực bảo vệ của Túy Nguyệt nên mới không bị ảnh hưởng gì.
– Về thôi.
– À hả?
Vâng…
Ngơ ngơn ngẩn ngẩn bị Túy Nguyệt kéo về phòng tu luyện, ngay khi cậu bạn Tử Thanh còn chưa kịp hoàn hồn thì vị chấp sự này lại chợt cung kính cúi đầu hướng về một góc trong phòng lớn mà cúi đầu chào một cái.
– Hồng Phất sư thúc.
Đệ tử đã đưa người tới rồi.
Lúc này thì Tử Thanh mới hoàn hồ mà nheo mắt nhìn kỹ lại, chỉ thấy ở trong góc phòng nơi treo đầy những kiện pháp khí do chính tay cậu luyện thành chợt đi ra một vị nữ tu giả khác.
Người nữ tu giả này có vẻ lớn tuổi hơn Túy Nguyệt một chút, mắt to da trắng, nhìn thoáng qua thì chắc còn chưa đến ba mươi lăm nữa, tính ra thì ở tại một nơi ngập tràn những điều kỳ bí như thế giới tu tiên này thì đã là rất rất trẻ rồi.
Vị tu giả này mặc một bộ pháp y màu lam nhạt, tóc trên đầu được búi gọn và cố định bằng mấy cây trâm ngọc, ở giữa trán còn có một vết chu sa hình ngọn lửa màu đỏ tươi trông giống như là một đóa hoa đang nở rộ.
Ánh mắt mang theo sự đánh giá chợt quét qua trên người khiến cho Tử Thanh run lên vị hốt hoảng, nhưng chỉ rất nhanh sau đó thôi đã biến mất không còn tung tích nữa, mà vị nữ tu giả kia cũng chợt mỉm cười một cái rồi cất giọng tán thưởng.
– Ừm, rất tốt.
Biến dị Ám linh căn, tu vi Thần Phách Cảnh trung kỳ.
Còn có một ngọn hỏa diễm đặc thù uy lực cực cao, tiềm lực sau này rất lớn.
Cố gắng chăm chỉ tu luyện cho thật tốt.
Được khen khiến cho Tử Thanh nhất thời ngơ ngẩn, Túy Nguyệt ở bên cạnh thấy cậu như thế cũng chẳng còn cách nào khác đành phải lên tiếng nhỏ giọng nhắc nhở.
– Tử Thanh, đây là Hồng Phất trưởng lão của nội môn, người là vị trưởng lão đứng thứ hai của Trưởng lão điện chỉ xếp sau sư phụ ta thôi đấy.
Còn không mau qua chào hỏi đi.
– Á…!à vâng vâng…
Đệ tử Tử Thanh xin được ra mắt Hồng Phất nhị trưởng lão.
Trông thấy Tử Thanh có chút căng thẳng, Hồng Phất cũng không có cậy mình là tu giả cao tầng mà chèn ép, cho nên chỉ thấy vị trưởng lão này mỉm cười gật đầu một cái rồi quay qua hỏi Túy Nguyệt.
– Đồ mà ta cần đã có cả rồi chứ?
Lại bị ánh mắt của Túy Nguyệt quét qua người, ngay lúc mà cậu chưa hiểu gì thì chợt nghe Túy Nguyệt lên tiếng giải thích.
– Hồng Phất sư thúc chính là người đã phát ra nhiệm vụ mà ngươi đi thực hiện, chỉ có điều, người thân là nhị trưởng lão nên không tiện ra mặt mà thôi.
Mau lấy những thứ mà ngươi đã thu được ra đi.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà lấy ra ba viên nội đan của Hỏa Tinh Cự Viên, bởi vì đã có tính toán từ trước nên lúc này trên tay của Tử Thanh chỉ là tinh phách và nội đan của hai con yêu thú cấp năm sơ kỳ và một con cấp năm trung kỳ mà thôi.
Cũng không có cầm lấy mấy thứ màu vàng đỏ trên tay Tử Thanh, vị nữ tu giả tên là Hồng Phất kia chợt nhìn cậu đầy vẻ dò xét rồi nói.
– Ta biết, đây không phải là toàn bộ những gì mà ngươi đã có được.
Cứ lấy hết ra đây cho ta xem đi, bản tọa hứa là sẽ không cướp hết của ngươi đâu.
Chỉ là, trong số đồ vật mà ngươi nắm giữ có một thứ bản tọa rất cần, còn cần hơn cả ba viên nội đan này nữa…
Trợn ngược hai mắt đầy vẻ kinh sợ, Tử Thanh lúc này chợt có cảm giác như bản thân sắp bị đưa lên pháp trường xử tử tới nơi, toàn bộ những sợi lông tơ mọc ở trên người đều dựng hết cả lên vì sợ.
Bí mật về nội đan cùng với tinh phách của mấy con yêu thú cấp năm trung và hậu kỳ vẫn còn đó, thậm chí là yêu thú cấp sáu sơ kỳ như Hỏa Tinh Viên Vương và yêu thú cấp sáu hậu kỳ như Liệt Hỏa Thiên Tước cũng là một trong số những đại bí mất của cậu.
Nếu như lộ ra ngoài thì Tử Thanh quả thật là sống không nổi, không chỉ là họa sát thân, mà có khi còn là mấu chốt khiến cho cậu bị người ta đem ra mổ xẻ xâu xé nữa.
Chỉ là, ngay khi cậu định lên tiếng phủ nhận thì lại bị Hồng Phất giơ tay lên cản lại.
– Đừng có nói mấy lời vô nghĩa với bản tọa, từ trên người ngươi ta có thể nhận ra ít nhất là hai luồng dao động cực kỳ cường đại.
Hơn nữa, hỏa khí do hai luồng dao động này tỏa ra không hề yếu hơn ngọn lửa trong tay Túy Nguyệt…
– Chắc hẳn là ngươi còn có nội đan và tinh phách của yêu thú cấp sáu đúng không?
Yên tâm đi, bổn tọa không cướp đoạt hay ép ngươi giao ra đâu.
Nếu ngươi đồng ý, vậy thì bổn tọa sẽ đổi với ngươi.
Ánh mắt có chút ngạc nhiên của Túy Nguyệt thoáng lướt qua trên người Tử Thanh, nàng thật không ngờ tới là với tu vi bậc này mà cậu lại có thể giết được yêu thú cấp sáu.
Loại yêu thú đạt tới tầng thứ này cho dù có là nàng thì cũng không dám nói chắc rằng sẽ dễ dàng giết được, vậy mà Tử Thanh với tu vi Thần Phách Cảnh trùng kỳ lại có thể, điều này thật là khó tin.
Nhưng những gì mà Hồng Phất sư thúc nói nàng không thể không tin, bởi vì vị nữ tu giả này tu vi chỉ kém hơn sư phụ nàng một chút mà thôi, sớm cũng đã bước vào cảnh giới Niết Bàn Cảnh trung kỳ rồi, cho nên sự nhạy bén trong lúc cảm nhận dao động linh lực quả thật là hơn xa nàng gấp trăm lần.
Khẽ thở dài trong lòng rồi quay qua nhìn Tử Thanh một chút, sau đó lại nghe Túy Nguyệt cất lời nói.
– Tử Thanh, nếu ngươi có nội đan của yêu thú cấp sáu thì cứ mang ra cho Hồng Phất sư thúc xem đi.
Với thân phận của người tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện cướp đoạt đâu…
Và thế là, sau một hồi nghe Túy Nguyệt khuyên nhủ, sẵn tiện hiểu được lý do mà vị nữ tu giả cao tầng kia muốn thu về nội đan của yêu thú hỏa hệ cấp năm, lúc này thì cậu mới biết.
Hóa ra, vị Hồng Phất trưởng lão này có một người đệ tử thân truyền tên là Mạnh Khang, tu vi cũng ở vào cảnh giới Thần Phách Cảnh hậu kỳ.
Nhưng vào năm ngoái, do một lần bất cẩn khi đi thực hiện nhiệm vụ nên đã bị đám đệ tử Ma Đạo vây đánh, thậm chí còn trúng phải một loại kịch độc kỳ dị ăn mòn Thần Phách khiến cho cơ thể yếu nhược rồi chìm sâu vào trong hôn mê.
Vốn chuyện này được Hồng Phất giấu kín, chỉ có một vài người thân cận là biết được mà thôi, hơn nữa thân phận của nàng tương đối đặc thù nên cũng không tiện đi săn giết yêu thú để thu thập nội đan, nếu không thì cho dù có là yêu thú cấp sáu hay cấp bảy cũng sẽ bị vị trưởng lão này hốt về cả mẻ.
Mà Mạnh Khang vốn chủ tu Hỏa hệ công pháp, lại cũng là Luyện khí sư nên bản thân rất thích hợp với các loại yêu thú hệ Hỏa khác.
Lần này ban ra nhiệm vụ chính là muốn thu thập nội đan của yêu thú hệ Hỏa cấp năm, sau đó luyện thành một viên Lục Dương Chân Hỏa Đan giúp cho Mạnh Khang triệt để loại bỏ kịch độc đang ăn mòn Thần phách.
Vốn tính tình của Tử Thanh cũng không đến mức lạnh lùng vô cảm, cho nên sau khi biết được mục đích thật sự của vị Hồng Phất trưởng lão kia thì cậu cũng không có nghĩ nhiều nữa mà lấy ra toàn bộ số nội đan và tinh phách mà mình đang có.
Thực ra, Tử Thanh có thể thoải mái lấy ra như vậy cũng là bởi vì sau khi được Tâm Ma Kính phụ thể thì cậu đã có thể nhìn thấy được những gì người ta nói là thật hay giả, tuy là chỉ mang tính chất tương đối nhưng vẫn đáng tin hơn tự mình đi kiểm tra rất nhiều.
Huống chi tu vi của cậu thấp lè tè, nếu hai người ở đây muốn lừa cậu thì cho dù có tốn cả trăm ngàn năm đi tìm hiểu cũng không thể biết được sự thật.
Nhìn đám nội đan và tinh phách màu đỏ hồng trôi lơ lửng trước mắt, sau khi suy nghĩ một chút thì chợt thấy Tử Thanh vươn tay thu lại nội đan và tinh phách của Liệt Hỏa Thiên Tước, sau đó ngập ngừng nói.
– Cái này…!cái này đệ tử không giao ra được.
Muội muội của đệ tử đang đột phá Thần Phách Cảnh, nó cũng cần một viên tinh phách.
Mấy cái kia không hợp với nó…
Trông thấy Tử Thanh đang bày ra vẻ mặt như sợ mất vàng, vị Hồng Phất trưởng lão kia chợt mỉm cười lắc đầu nói.
– Ấu trĩ.
Muội muội của ngươi cần Thần phách nhưng cũng không thể dùng cùng lúc cả tinh phách và nội đan được, huống chi đó lại là thứ lấy được từ trên người của yêu thú cấp sáu hậu kỳ…
– Ngươi để muội muội của mình luyện hóa tinh phách đã là có phần quá sức rồi, nội đan này không thể dùng nữa…
Cuối cùng, sau nhiều lần khuyên giải thì Tử Thanh mới nửa tin nửa ngờ mà giao hết số nội đan cũng như tinh phách của đám Tinh Tinh kia cho Hồng Phất, ngay cả nội đan của Liệt Hỏa Thiên Tước cũng giao nốt, chỉ giữ lại mỗi viên tinh phách kia cho Bích Dao mà thôi.
Sau khi thu được ngần ấy nội đan, sắc mặt của Hồng Phất chợt hiện lên vẻ vui mừng và nhẹ nhõm, sau đó chợt thấy vị trưởng lão này vung tay lên lấy ra một cái hộp ngọc đẩy về phía Tử Thanh rồi nói.
– Đây là Phệ Hỏa Kim Tằm, cũng chính là phần thưởng của nhiệm vụ mà ngươi chấp hành, nhận lấy đi…
Sau đó lại có thêm một cái nhẫn màu bạc trắng bay tới, giọng nói mang theo chút hiền từ của Hồng Phất khẽ vang lên.
– Mấy thứ trong này đều là nguyên liệu luyện khí, ngươi dùng đi.
Bản tọa vốn không giỏi mấy việc này, cho nên giữ lại cũng không để làm gì.
Ngạc nhiên mà nhận lấy cái nhẫn màu bạc cùng hộp ngọc, sau khi Tử Thanh đeo chiếc nhẫn lên tay thì ngay lập tức trong não cậu chợt hiện ra cảnh tượng về một khoảng không gian rộng đến cả nghìn mét vuông, bên trong chứa đầy các loại khoáng thạch và nguyên liệu dùng cho luyện khí.
Tuy là số lượng cũng không thực sự chiếm hết diện tích bên trong, nhưng cũng nằm gọn trong một góc ước chừng một phần năm của không gian này.
Phẩm chất mặc dù cũng không quá mức quý hiếm, nhưng đối với Tử Thanh lúc này thì quả thật là cứ như nắng hạn gặp được mưa rào vậy, vô cùng đúng lúc.
Nhìn Tử Thanh ngơ ngẩn, vị trưởng lão kia cũng không có tỏ ra khinh thường mà chỉ cười khẽ rồi nói.
– Bản tọa không giỏi luyện khí, nên cũng không có nhiều loại nguyên liệu cho lắm.
Nhưng nếu phải luyện chế thì chí ít cũng miễn cưỡng luyện ra được một món linh khí, ngươi có muốn không?
Không hiểu ý của vị tu giả này lắm, cho nên Tử Thanh theo bản năng khẽ lắc đầu hai cái, nhưng Túy Nguyệt bên cạnh lại bất ngờ bước tới cung kính cúi đầu thay cậu trả lời.
– Đa tạ sư thúc ưu ái.
Tử Thanh, còn không mau đa tạ Hồng Phất trưởng lão đi.
Cũng cúi đầu làm theo những gì mà Túy Nguyệt nói, sau đó lại nghe Hồng Phất trưởng lão lên tiếng nhắc nhở.
– Ừm.
Cứ suy nghĩ xem bản thân muốn Linh khí dạng gì, sau đó để nha đầu Túy Nguyệt này truyền tin cho bản tọa.
Giờ bản tọa phải quay về nội môn rồi, đợi sau khi chuyện riêng của bản toạ ổn thỏa thì bản tọa sẽ giúp ngươi luyện chế Linh khí.
Dứt lời thì người cũng hóa thành một luồng sáng mỏng biến mất, ở vào cảnh giới Niết Bàn Cảnh trung kỳ như nàng thì đi lại cũng chỉ là một loại phương pháp di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng mà thôi, đơn giản là nhanh đến mức không thể thấy nổi hình dáng, hệt như là thuấn di vậy.
Hồng Phất trưởng lão vừa đi, Túy Nguyệt đã có chút kích động mà nói với Tử Thanh đang còn ngơ ngẩn ở bên cạnh.
– Ngươi rất may mắn đấy.
Hồng Phất sư thúc tuy là nữ nhân, nhưng tu vi đã là Niết Bàn Cảnh trung kỳ rồi, Linh khí mà người luyện ra tuyệt đối có thể xếp vào hàng thượng phẩm, thậm chí là cực phẩm…
– Lần này ngươi có thể thu được nội đan của mười con Hỏa Tinh Cự Viên, lại còn có cả Hỏa Tinh Viên Vương cấp sáu sơ kỳ.
Cái này vừa hay phù hợp với đệ tử thân truyền của Hồng Phất sư thúc, nên mới có thể khiến cho người vui đến vậy, còn đích thân nói muốn luyện chế Linh khí cho ngươi nữa.
Sau đó Tử Thanh mới biết, hóa ra, cái người tên Mạnh Khang đó là một thân truyền đệ tử tương đối đặc biệt của Hồng Phất, rất được vị trưởng lão này để ý.
Nghe nói là năm xưa, khi Hồng Phất ra ngoài du ngoạn từng cùng một gã tán tu Ma Đạo giao đấu, cuối cùng do háo thắng nên đã bị tên kia tính kế gài bẫy mà thân mang trọng thương.
May mắn là trong lúc bị thương nặng vẫn có thể chạy thoát khỏi tên ma tu kia, nên mới có thể giữ được tấm thân trong trắng, nhưng lại vì trọng thương quá nặng mà ngất xỉu trong phạm vi của phàm nhân.
Đúng lúc được một thiếu niên đi hái thuốc nhìn thấy, sau đó lại đưa về nhà tận tình chăm sóc, thậm chí không ngại nguy hiểm trèo lên vách núi hái linh dược cho nàng dùng.
Mấy năm sau thì thương thế mới tạm ổn, lúc này Hồng Phất lại nhìn ra thiếu niên kia có linh căn, bèn quyết định nói ra thân thế rồi thu nhận hắn làm đệ tử chân truyền.
Sau đó, khi vừa về tới Cửu Lâm Tiên Vực, bởi vì linh căn có chút yếu kém nên thiếu niên kia bị người ta đàm tiếu sau lưng, cuối cùng, bởi vì không muốn làm hỏng thanh danh của Hồng Phất nên quyết định xin được tới ngoại môn để tu luyện.
Cũng nhờ vào sự thân thiết với Túy Nguyệt, cho nên Hồng Phất mới để Mạnh Khang tới Lạc Nguyệt Phong, nhưng thật không ngờ số phận của thiếu niên này cũng rất giống với Hồng Phất, trong một lần đi chấp hành nhiệm vụ lại bị tu sĩ Ma Đạo vây đánh.
Lần này Mạnh Khang gặp nguy, Hồng Phất động lòng thương cảm nên quyết định nhận hắn làm nghĩa tử, thậm chí còn mang về núi để tự mình chăm sóc.
Nói về Mạnh Khang thì tuổi còn chưa đến hai mươi lăm, thế nhưng vẻ ngoài tuấn tú, tính tình lại hiền hậu ôn hòa, trong việc tu luyện thì luôn luôn siêng năng chăm chỉ, cách làm người cũng vô cùng tốt, cho nên rất là được lòng các nữ đệ tử ở ngoại môn.
Tạm bỏ qua chuyện về Mạnh Khang, lần này Tử Thanh mang về cho Bích Dao một viên tinh phách vô cùng cường đại, cho nên cô nàng sau khi nhận lấy thì rất là vui mừng, thậm chí còn ôm cổ Tử Thanh mà sung sướng kêu réo om sòm nữa.
Nhờ Túy Nguyệt trông chừng Bích Dao lúc cô nàng luyện hóa tinh phách của Liệt Hỏa Thiên Tước xong, lúc này thì cậu bạn Tử Thanh mới có thời gian rảnh để nghỉ ngơi.
Lần này gặp được rất nhiều yêu thú mạnh mẽ, thậm chí là cả cấp sáu hậu kỳ có thể sánh ngang với tu giả Thiên Linh Cảnh thì Tử Thanh cũng đã chạm mặt, cho nên kinh nghiệm rút ra từ đó cũng đủ để cho cậu nghiền ngẫm đến cả nửa tháng rồi.
Chưa nói tới lần này Tâm Ma Kính hiển uy, chẳng những cứu giúp Tử Thanh lúc nguy cấp mà còn tùy ý để cậu sử dụng, đem sự gắn kết của cậu và tấm gương vốn là thượng cổ Tiên khí này ngày một thít chặt hơn.
Trải qua rất nhiều biến cố, tinh thần của Tử Thanh cũng được rèn luyện trở nên mạnh mẽ hơn, tu vi cũng có sự tăng tiến nhất định, cảm giác về cảnh giới Thần Phách Cảnh hậu kỳ ngày một gần hơn, ngay cả sự thuận tay và cách thức khống chế cũng như điều khiển Hắc Nguyệt Yêu Lăng cũng thêm phần tự nhiên hơn trước rất nhiều.
Cứ như vậy ngồi lặng yên ngẫm nghĩ về những chuyện mà mình đã gặp phải và trải qua trong suốt quá trình đi làm nhiệm vụ, bên ngoài cơ thể Tử Thanh cũng dần dần xuất hiện nhiều hơn những luồng linh khí u ám màu đen, sau đó tất cả đều như là trăm sông đổ biển mà chui hết vào trong đan điền của cậu bổ sung thêm cho làn khói đen tím u ám ở trong đó.
Đã biết được công dụng của làn khói đen này, cho nên khi thấy bản thân đang tu luyện mà vẫn không ngừng thu hút linh khí hắc ám, cậu bạn Tử Thanh rất nhanh đã quyết định hút hết toàn bộ số linh khí này vào trong đan điền để giành cho mình sử dụng khi cần thiết.
Thời gian tại ngoại môn cứ thế trôi đi, khoảng chừng hơn nửa tháng sau thì Bích Dao cũng luyện hóa xong tinh phách của Liệt Hỏa Thiên Tước, giờ đây, khi triệu hoán ra Thần phách thì con chim Công to lớn toàn thân nhuộm đẫm ngọn lửa màu nâu đỏ cũng theo đó mà hiện ra, giúp cho Bích Dao chân chính trở thành một tu giả Thần Phách Cảnh có năng lực vô cùng mạnh mẽ.
Đối với cuộc thi thăng cấp đệ tử nội môn năm sau, Lạc Nguyệt Phong cũng nhiều thêm một phần sức lực, vị trí xếp hạng của năm ngọn núi cũng có thể từ đó mà xuất hiện sự thay đổi.