Lưỡi đao màu đen tím kéo theo một dải lụa nhỏ cùng màu lập tức xé gió lao tới, tuy là từ trên lưỡi đao không hề cảm nhận được chút dao động linh lực nào, thế nhưng lại khiến cho Yểm Mộng Tri Thù cảm thấy cực kỳ hốt hoảng.
“Rít rít rít rít”
Kêu lên vài tiếng phẫn nộ, Yểm Mộng Tri Thù vội vàng co người lại rồi phun ra một chùm những sợi tơ màu đỏ.
Tơ nhện vừa được phun ra thì đã ngay lập tức liên kết lại với nhau tạo thành một sợi dây thừng thô to cứng rắn, sau đó, sợi dây thừng màu đỏ này cứ như là một cây thương dài nhọn hoắt mà lao thẳng tới, mục đích chính là muốn ngăn cản thế công sắc lạnh của lưỡi đao mà Tử Thanh vừa ném khỏi tay.
“Keng”
“Rào rào rào”
Lưỡi đao và tơ nhện va chạm, tuy rằng vẫn có thể cản lại thế công mạnh mẽ của Hắc Nguyệt Yêu Lăng, thế nhưng, dù sao thì Liệt Thiên Ma Đao cũng là Tiên khí thượng phẩm, cho nên, chỉ trong nháy mắt chùm tơ nhện màu đỏ tươi như máu đã bị cắt nát.
Mà Liệt Thiên Ma Đao cũng nhẹ nhàng chém lên trên mấy cái chân đang vươn ra của Yểm Mộng Tri Thù, khiến cho phần giáp cứng bao phủ trên chân của con yêu thú này bị đánh vỡ.
– Tu giả khốn kiếp, vậy mà lại dám làm cho ta bị thương.
Được lắm, đã vậy thì lấy mạng của hai tên oắt con các ngươi để bù đắp cho ta đi.
Huyết Nguyệt Ma Ti, Câu Hồn Đoạt Phách, đi.
Vô số những sợi tơ mảnh màu máu từ trên bốn cái chân trước dài ngoằng của Yểm Mộng Tri Thù tựa như tên bắn mà phóng ra, mục tiêu chính là Tử Thanh và Bích Dao ở cách đó không xa.
Khóe môi chợt nhếch, Tử Thanh siết chặt Hắc Nguyệt Yêu Lăng trong tay rồi quay qua nhẹ hất cằm với Bích Dao một cái.
– Này cô em gái, có muốn cùng so xem ai sẽ đập trúng con nhện này nhiều nhất không?
Bị Tử Thanh khiêu khích, Bích Dao cũng không chịu yếu thế mà gân cổ lên đáp.
– Được thôi.
Ai sợ ai chứ?
Tuy là tu vi của ta thấp hơn ngươi một bậc, nhưng bổn cô nương sẽ không vì thế mà chịu thua đâu.
Xích Diệm Hồng Lăng, đi nào.
Chuông nhỏ lại được ném ra, hồng lăng mang theo ánh lửa nóng rực mạnh mẽ đối chọi cùng với tơ nhện ở khắp nơi, cô nàng Bích Dao dựa theo chiêu thức ghi trong Quỳ Hoa Bảo Điển mà chặt đứt được không ít tơ nhện.
Nhìn cô nàng đã gia nhập trận chiến, kẻ làm anh như Tử Thanh cũng nhanh chóng góp mặt, Liệt Thiên Ma Đao lúc này cứ như là ẩn mình vào trong Hắc Nguyệt Yêu Lăng, hoàn toàn để mặc cho Tử Thanh tùy ý tung về phía trước.
Hiếm có dịp cả hai anh em cùng nhau hợp sức, cho nên lần này Bích Dao và Tử Thanh đều không hẹn mà cùng coi đây như là một cơ hội tốt để gắn kết tình nghĩa anh em.
Hai dải khăn lụa vụt qua, vô số những sợi tơ mảnh màu máu bị đứt thành nhiều đoạn nhỏ tung bay lả tả trong gió.
Một bên thì hừng hực ánh lửa ngút trời, một bên lại có chút lạnh lẽo âm u, kẻ đắm mình trong ngọn lửa màu vàng đỏ bỏng rát, người lại ẩn mình trong làn khói mỏng màu tím đen.
Hai anh em nhà Tử Thanh cứ như là hai thái cực khác biệt mà thay phiên nhau đánh lên người của Yểm Mộng Tri Thù, dưới thế công mạnh mẽ bậc này, cho dù có là yêu thú cấp sáu hậu kỳ đi chăng nữa thì cũng phải chật vật đón đỡ.
Tình thế giằng co này diễn ra không quá lâu, thoáng cái thì hai bên đã lao vào giao đấu được mười mấy phút có hơn rồi.
Nhờ vào việc tu tập cùng một bộ công pháp, cho nên Tử Thanh và Bích Dao đều có một mối liên kết vô cùng chắc chắn, từng đòn tấn công đánh ra cũng rất chuẩn xác đến không ngờ mà rơi lên cơ thể đầy lông lá của Yểm Mộng Tri Thù.
Chuông nhỏ và lưỡi đao mỗi lần phóng ra đều khiến cho lớp giáp xác cực kỳ cứng rắn của Yểm Mộng Tri Thù vỡ nát, từng chiếc gai lông đỏ tươi như máu cũng chịu chung số phận mà không ngừng bị tróc ra rồi rơi rụng xuống mặt nước đang sôi trào.
“Đinh đinh”
Tiếng chuông nhỏ vang lên, một ngọn lửa màu xích kim từ trong chuông đồng đột ngột bay ra, sau đó liền đốt thẳng lên một trong tám chiếc chân phủ đầy gai lông màu máu của Yểm Mộng Tri Thù.
“Rít rít”
Cơn đau đớn bỏng rát ngay lập tức ập tới khiến cho con yêu thú này điên cuồng gào thét, cơ thể to lớn giữa hồ nước không ngừng run lên.
Từ trên người của Yểm Mộng Tri Thù, đột nhiên chợt có vô vàn những làn khói dày đặc màu đen xám bay ra, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại tạo thành hình dạng của trăm ngàn cái đầu lâu u ám kỳ dị.
Đáng nói là, từ trên mỗi một chiếc đầu lâu bằng khói này vậy mà còn có một loại tia sét màu đỏ tím được trộn lẫn ở bên trong, nhìn qua rất giống với một quả cầu mây sét kỳ dị.
Tuy nhiên, mặc dù có thể gọi những tia sáng màu đỏ tím kia là sấm sét, thế nhưng loại tia sét này lại mang đến một cảm giác cực kỳ âm u lạnh lẽo vô cùng khó chịu.
“Hừ hừ hừ hừ”
Tiếng rên rỉ đầy quái dị từ trong miệng của đầu lâu chợt vang lên, sau đó, hàng trăm ngàn cái đầu lâu màu đen xám tựa như những quả cầu bằng khói pha lẫn tia sét lập tức tràn tới bao vây lấy Tử Thanh và Bích Dao vào giữa.
Như nhận ra đây là đòn công kích mạnh nhất từ trước tới giờ của Yểm Mộng Tri Thù, thế nên lúc này chợt nghe thấy Tử Thanh trầm giọng quay qua cảnh báo Bích Dao.
– Ê em gái.
Có nhìn thấy đám khói xám hình đầu lâu kia không, bọn nó đều là những âm hồn quỷ khí bị Yểm Mộng Tri Thù cắn nuốt trong vô số năm mà tạo thành đấy.
Uy lực của đám khói này mạnh mẽ vô cùng, nhớ phải thật cẩn thận, dùng Xích Diệm Ma Viêm đánh chúng đi.
Theo sau tiếng cảnh báo của Tử Thanh là thanh âm gào thét tràn đầy phẫn nộ của Yểm Mộng Tri Thù, lúc này đây, con yêu thú cấp sáu hậu kỳ chuẩn bị hóa hình này đã hoàn toàn phát điên mà gầm lên.
– Khốn kiếp.
Muốn thắng được ta sao?
Hừm, hai tên tiểu tử nhân loại các ngươi, hãy đợi mà đón nhận sự trừng phạt từ Yểm Mộng Âm Lôi của ta đi.
“Hừ hừ…!roẹt roẹt…”
Tiếng rên rỉ đầy quái dị và thanh âm xẹt xẹt của những chiếc đầu lâu màu đen xám vang vọng khắp xung quanh, bởi vì đã được Tử Thanh nhắc nhở, cho nên Bích Dao liền dùng Xích Diệm Ma Viêm để đánh trả lại đòn công kích của Yểm Mộng Tri Thù.
“Bùm bùm bùm bùm…”
Mỗi một lần Xích Diệm Hồng Lăng vung lên thì đều có một chiếc đầu lâu bị đánh nổ, đòn công kích mang tính dày đặc của Yểm Mộng Tri Thù cũng vì vậy mà bắt đầu có dấu hiệu mỏng dần.
Hơn nữa, vốn dĩ cũng không chịu yếu thế trước cô em gái Bích Dao, cho nên cậu bạn Tử Thanh vừa dùng Hắc Nguyệt Yêu Lăng chém nát đầu lâu vừa dùng làn khói đặc màu đen tím quanh thân để che giấu hành tung của mình.
Nhìn đòn công kích dày đặc mà bản thân tạo ra đã bị đánh nát gần phân nửa, với linh trí không thua kém gì một tu giả nhân loại bình thường, lúc này chỉ thấy Yểm Mộng Tri Thù bất ngờ dựng nửa người trước lên cao, rồi lại vung mạnh bốn cái chân trước dài ngoằng của mình mà gầm lên.
– Grào…
Thật không ngờ hai tên tu giả thấp kém như các ngươi lại có trong tay Linh khí mạnh mẽ đến vậy.
Hừ…!nhưng chỉ có thế này thôi mà đã muốn lấy mạng của ta thì vẫn còn chưa đủ đâu…
– Thiên phú thần thông, Tri Thù dệt mộng.
Vĩnh đọa âm lôi, thu hồn huyết phệ.
Luyện hóa hai tên tiểu tốt này cho ta.
Tiếng quát vừa dứt, từ trên thân thể của Yểm Mộng Tri Thù chợt tràn ra một luồng năng lượng màu đỏ tươi như máu.
Sau đó, luồng năng lượng này lập tức hóa thành vô vàn những sợi tơ nhỏ ngang dọc khắp nơi rồi dệt nên một mảnh không gian tách biệt với bên ngoài.
Yểm Mộng Tri Thù biết rằng, nếu như nó không dốc hết sức đánh trả thì với Linh khí trong tay, hai tu giả trẻ tuổi trước mắt này rất có thể sẽ giết chết được nó.
Vậy nên, lúc này mới thấy Yểm Mộng Tri Thù không tiếc hao tổn cực lớn mà dùng tới thiên phú thần thông của mình dệt nên một mảnh không gian riêng biệt gọi là Mộng Yểm.
Nói về Mộng Yểm thì đây vốn là những tấm lưới do Yểm Mộng Tri Thù rút từ tinh huyết và sinh mệnh của mình để dệt nên.
Nó không chỉ đơn giản là một mảnh không gian riêng biệt để giam giữ kẻ địch, mà ở trong không gian Mộng Yểm, uy lực từ những đòn công kích của Yểm Mộng Tri Thù đều được tăng lên gấp năm lần, tương đương với năng lực của một yêu thú cấp bảy đã hóa hình thành công.
Bị vô số những sợi to nhỏ màu máu cắt lên người, tuy là Tử Thanh và Bích Dao đều có Linh khí và Tiên khí hộ thân, nhưng với tu vi bậc này thì cũng chẳng thể kích phát ra được mấy phần uy lực của Linh khí.
Ngay cả khi đã mặc trên người một chiếc nội giáp cấp bậc thượng phẩm pháp khí, thì Bích Dao cũng không tránh khỏi việc bị tơ nhện bên trong Mộng Yểm cắt trúng da thịt.
Bởi vậy, rất nhanh sau đó cả hai đã bị vô số những sợi tơ nhỏ sắc bén ở trong không gian Mộng Yểm cắt qua người, mà đáng nói là, ở tại những nơi có máu tươi ấm nóng chảy ra thì ngay lập tức sẽ bị những sợi tơ mảnh đó hút sạch.
Cảm nhận rõ linh lực và máu tươi trong người đang có dấu hiệu bị tơ nhện rút đi, không khó để Tử Thanh nhận ra tác dụng thật sự của mảnh không gian kỳ dị này là gì.
– Hừm.
Hóa ra, ở bên trong không gian của Mộng Yểm, số tơ Nhện này vừa có thể tăng lên uy lực của tất cả những đòn công kích, lại vừa có khả nặng hút lấy máu tươi và linh lực của tu giả để tẩm bổ cho bản thân yêu thú.
Đúng là kỹ năng thiên phú cực kỳ tốt đấy nhỉ?
Khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt đầy khinh bỉ, Tử Thanh bất chợt quay qua nhìn Bích Dao một cái rồi nhỏ giọng nói.
– Ê em gái.
Lát nữa anh mày sẽ phá nát mấy cái mạng nhện đỏ lòm này, mày nhớ dùng Xích Diệm Ma Viêm mà phòng thân đấy nhá.
Đừng có nhảy vào phá đám, cứ yên tâm giao cho anh là được.
Chẳng để cho Bích Dao kịp trả lời, lúc này, sau khi đã nói ra mấy câu dặn dò thì chỉ thấy cậu bạn Tử Thanh rất nhanh đã nhắm lại hai mắt, sau đó liền âm thầm dùng linh thức kết nối với chiếc gương nhỏ màu đỏ đậm đang lơ lửng ở bên ngoài không gian Mộng Yểm.
Vốn là một món thượng cổ Tiên khí đã tồn tại xuyên suốt cả ngàn vạn năm, cho nên Tâm Ma Kính chẳng mấy khó khăn đã xuyên qua được tầng kết giới của Mộng Yểm mà kết nối với Tử Thanh ở bên trong.
Bởi vì không có ai ở quanh đây, do đó cũng chẳng có người nào được chứng kiến cảnh tượng kỳ dị đang xảy ra vào lúc này.
Sau khi kết nối với Tử Thanh không lâu, từ phía trên bề mặt của chiếc gương đồng bỗng đột nhiên tỏa ra vô vàn những tia sáng màu đỏ hồng, khiến cho nó trông giống như là một mặt trời đang được thu nhỏ đến cả trăm triệu lần.
Cùng với sự dị biến đột ngột này của Tâm Ma Kính, một luồng năng lượng vô hình ngay lập tức xuất hiện ở sâu trong cơ thể của Tử Thanh, khiến cho đôi mắt vừa mới mở ra của cậu thoáng chốc đã chuyển thành màu đỏ đậm.
Ánh sáng màu đỏ hồng lóe lên, trong lúc vô thức, đôi mắt kỳ lạ của Tử Thanh chợt va chạm cùng với tám con mắt to tròn như tám quả cầu thủy tinh của Yểm Mộng Tri Thù.
Ánh sáng đỏ hồng từ trong khóe mắt của Tử Thanh lấp lóe, dưới sự hỗ trợ âm thầm của chiếc gương đồng, cậu bạn Tử Thanh tạm thời có được chút năng lực đặc thù của Tâm Ma Kính.
Sau đó, trong lúc được Tâm Ma Kính phụ thể, Tử Thanh liền dùng loại năng lực thần bí này gọi ra tâm ma ẩn sâu trong linh hồn của Yểm Mộng Tri Thù.
Thời gian như thể bị cô đọng lại, luồng năng lượng màu đỏ tươi vốn đang hừng hực tỏa ra từ trên người của Yểm Mộng Tri Thù, bất ngờ bị Tử Thanh làm cho ảnh hưởng mà có chút mất cân bằng.
Tám con mắt lập lòe, bởi vì mải lo tấn công, cho nên Yểm Mộng Tri Thù lại vô tình tự đẩy bản thân mình vào hiểm cảnh.
Dưới sự kêu gọi của Tâm Ma Kính, từ nơi sâu thẳm trong linh hồn của Yểm Mộng Tri Thù chợt có một luồng năng lượng tiêu cực ngập tràn oán khí len lỏi mà xuất hiện.
Cũng ở trong chính luồng năng lượng này, Yểm Mộng Tri Thù như được quay trở lại khoảng thời gian khi mà nó mới chỉ là một con yêu thú cấp ba cấp bốn vô cùng nhỏ yếu.
Chẳng những bị không ít những yêu thú mạnh mẽ hơn săn giết, mà từ trong tộc đàn họ Nhện cũng có không ít kẻ muốn ăn thịt nó để mạnh lên.
Những năm tháng chỉ biết trốn chạy đó cứ như là một mảng bóng tối vô cùng vô tận bủa vây lấy nó, khiến cho con yêu thú này phải biến bản thân mình từ một kẻ chỉ biết hoảng sợ chạy trốn khắp nơi trở thành một kẻ chuyên đi gieo rắc nỗi khiếp sợ cho những yêu thú khác.
Chỉ có điều, tâm ma dù sao cũng không phải chỉ là chút ký ức đau thương như vậy.
Mà ẩn sâu trong tâm trí của Yểm Mộng Tri Thù còn có một mảnh hắc ám khác, nơi đây lưu trữ đủ loại hình ảnh về việc nó đã giăng bẫy và săn giết vô số những yêu thú cấp thấp hơn để hút lấy năng lượng của chúng như thế nào.
Thậm chí, còn có không ít những tu giả trẻ tuổi là ngoại môn đệ tử của Cửu Lâm Tiên Vực cũng bị nó giết hại nữa, tất cả đều trở thành một phần trong những chiếc đầu lâu gọi là Yểm Mộng Âm Lôi của Yểm Mộng Tri Thù.
Trông thấy con yêu thú trước mắt đã bị tâm ma quấn thân, khóe mắt của Tử Thanh lại lóe lên thứ ánh sáng màu đỏ kỳ lạ.
Cả cơ thể như chìm hẳn trong sự mờ ảo không chân thật, dưới luồng sáng màu đỏ hồng, cảnh vật xung quanh Tử Thanh lúc này cứ như là một thế giới vô cùng đặc biệt được phản chiếu ra ở trong gương vậy.
Chẳng nhìn đến Bích Dao đã sớm trốn trong vòng bảo vệ của Xích Diệm Ma Viêm, cánh môi hồng nhạt của Tử Thanh khẽ mấp máy, một thanh âm nhỏ nhẹ có chút lạnh lùng chợt vang lên.
– Tâm Ma Dẫn, đọa lạc chúng sinh.
Vạn ác thiêu tâm, linh hồn tàn lụi.
Tâm Ma Diễm…!đốt hết đi…
Tử Thanh vừa mới dứt lời thì từ trên người của Yểm Mộng Tri Thù chợt có một ngọn lửa vô hình vô sắc bùng lên, từng làn khói mỏng màu đen xám do âm hồn quỷ khí ngưng tụ thành ngay lập tức bị đốt cho tan rã, mà linh hồn của Yểm Mộng Tri Thù trong lúc bị tâm ma vây lấy cũng chịu chung số phận bị ngọn lửa này đốt cháy.
Không có tiếng kêu gào hay gầm thét, cũng chẳng có lấy một thanh âm nào của ngọn lửa đang bùng cháy vang lên.
Ở trong không gian của Mộng Yểm lúc này, tất cả mọi việc đều được diễn ra trong sự im lặng đến mức quỷ dị.
Thế rồi chỉ một lúc sau, mảnh không gian do Yểm Mộng Tri Thù dùng chính máu tươi và sinh mệnh của mình để dệt thành chợt không một tiếng động mà biến mất, xung quanh cũng chỉ còn lưu lại vô số những sợi tơ mảnh màu máu mà thôi.
– Á đau quá…
Vừa mới thu lại ngọn Xích Diệm Ma Viêm quanh người, vốn dĩ Bích Dao đang bởi vì cảnh tượng ngổn ngang trước mắt mà ngạc nhiên thì bất ngờ lại nghe thấy tiếng kêu của Tử Thanh ở bên cạnh.
Vội chạy tới đỡ lấy Tử Thanh đang vì mất thăng bằng suýt chút thì ngã từ trên không trung xuống, ngay khi vừa tiếp đất thì lại thấy cậu dùng tay bịt chặt lấy hai mắt rồi bắt đầu gào lên.
– Á đau quá, đau quá.
Mắt mình sao tự nhiên lại đau thế này?
Ui…
Thực ra, Tử Thanh cũng không hề biết rằng, mới chỉ vừa nãy thôi, chính là cái lúc mà cậu có thể dẫn ra tâm ma của Yểm Mộng Tri Thù đó.
Vốn dĩ thì tất cả chính là do Tâm Ma Kính đã truyền năng lượng của mình vào trong đôi mắt của cậu, sau đó lại biến đôi mắt ấy thành một bản sao có chút năng lực đặc thù của Tâm Ma Kính.
Cho nên Tử Thanh mới có thể gọi ra tâm ma ẩn sâu trong tâm trí của Yểm Mộng Tri Thù.
Tuy chỉ là một phần năng lực rất nhỏ, thế nhưng bởi vì tu vi của cậu còn thấp, cho nên mới không thể tiếp thụ được loại năng lượng đặc thù có tính chất khủng bố như này.
Kết quả chính là hai mắt của cậu đã bị luồng năng lượng kia gây cho chút thương tổn, cảm giác đau nhức vô cùng khó chịu và mấy giọt máu trào ra từ khóe mắt chính là hậu quả của sự kết hợp giữa người với gương lần này.
Nhẹ giúp Tử Thanh lau sạch vết máu ở trên mặt, mãi cho tới khi nghe hết câu chuyện mà cậu kể lại thì Bích Dao mới yên tâm mà thay cậu đi nhặt xác của Yểm Mộng Tri Thù.
Loay hoay mãi mới tìm thấy gốc Bích Thủy Thanh Liên bị Yểm Mộng Tri Thù giấu ở bên trong cơ thể.
Sau khi kiểm tra lại một lần nữa và chắc chắn rằng hai đóa Sen màu xanh ngọc này là hai gốc linh dược ngàn năm riêng biệt, lúc này mới nghe Tử Thanh thở phào một cái rồi ngồi dựa lưng vào một tảng đá lớn gần đó mà uể oải nói.
– Phù.
May mà hai cành Sen này là hai gốc linh dược riêng biệt tách rời nhau, chứ không thì mình lại phải mệt mỏi với nó rồi.
Này…!cái này mày cất đi, coi như là vé vào cửa nội môn hai anh em mình đó, giờ cũng tạm coi như là giữ được nửa tấm vé trong tay rồi, cố lên…
Vươn tay ra đón lấy đóa Sen màu xanh ngọc đang tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ xinh đẹp, Bích Dao nhìn Tử Thanh vừa mệt vừa bị thương mà cảm thấy xót xa.
– Anh Thanh, xin lỗi nhé.
Tại vì ta cứ mải lo lắng chuyện thu thập nội đan và linh dược cho nên mới khiến ngươi bị thương như vậy…
Ngay lập tức nhăn mặt rồi vươn tay gõ vào trán Bích Dao một cái thật đau, Tử Thanh cố nén cơn đau nhức khắp người rồi gầm gừ mắng.
– Cái con ranh con này.
Cứ hễ có gì xảy ra với tao thì mày lại đi nhận tội, ủa chứ tao nhận mày làm em gái để mày suốt ngày đi chịu trách nhiệm cho tao à?
Con điên này, còn nói ba lăng nhăng nữa là anh mày đá cho mấy cái đấy…
Trông thấy Bích Dao lại rưng rưng nước mắt, biết rằng lời nói của cô nàng này hoàn toàn là từ đáy lòng mà thốt ra, cho nên Tử Thanh cũng không nỡ trách mắng nặng lời.
– Thôi thôi anh xin.
Khóc cái gì mà khóc?
Mau đi moi nội đan với tinh phách của con Nhện kia đi, anh mày mệt rồi, sẵn kiếm gì bỏ bụng luôn nữa.
Đi đi, để cho anh ngủ xíu.
Chỉ còn cách giao việc cho Bích Dao làm để ngăn cản cô nàng mít ướt này lèm bèm, cậu bạn Tử Thanh sau khi dứt khoát chỉ huy cô nàng đi thu xếp vụ Yểm Mộng Tri Thù thì lúc này cậu mới có thời gian rảnh để ngồi trị thương.
Lần này may mà cậu đã lén để Tâm Ma Kính ở bên ngoài không gian Mộng Yểm, cho nên trong lúc nguy cấp mới có thể xoay chuyển được tình thế.
Tuy nói là cậu đã giết được một yêu thú cấp sáu hậu kỳ sắp sửa hóa hình như Mộng Yểm Tri Thù, thế nhưng cái giá mà Tử Thanh phải trả cũng không hề nhỏ chút nào.
Bởi vì là lần đầu tiên thử kết hợp với Tâm Ma Kính, lại để cho chiếc gương đồng này phụ thể, dẫn đến việc Tử Thanh phải chịu đựng sự quá tải vô cùng lớn.
Chưa nói tới việc kinh mạch trên người bị thương tổn rất nhiều chỗ ra thì chỉ riêng đôi mắt của cậu thôi đã phải hứng chịu cơn đau nhức vô cùng khủng khiếp sau khi kết hợp rồi.
Nhưng đứng ở trước mặt Bích Dao, lại sợ cô nàng này lèo nhèo mấy chuyện bản thân vô dụng, cho nên Tử Thanh mới tỏ ra là bản thân mình không có vấn đề gì.
Chỉ là, khi Bích Dao vừa mới quay đi, máu tươi không còn bị linh lực ngăn cản nữa lại tiếp tục từ trong khóe mắt của Tử Thanh trào ra, cơn đau nhức như bị ai dùng búa đập mạnh vào hai mắt khiến cho Tử Thanh phải cắn chặt môi đến mức bật máu.
– Hự…
Không được kêu…!không được kêu…
Nếu mà để con nhỏ kia biết thì nó lại lầm bầm mãi cho coi, không được kêu…
Tự mình lẩm bẩm để quên đi cơn đau nhức, lúc này thì khắp người của Tử Thanh đã run lên lẩy bẩy vì nhịn đau rồi.
May mà vào lúc cậu sắp ngất đi vì đau thì Tâm Ma Kính chợt từ trong người cậu bay ra rồi treo lơ lửng ở phía trên đỉnh đầu.
Chiếc gương tựa như một vòng mặt trời nho nhỏ tỏa ra thứ ánh sáng đỏ hồng dịu nhẹ.
Thế rồi chợt có rất nhiều các loại ký tự cổ xưa tựa như chữ viết từ trong mặt gương đồng rơi ra, sau đó, những dòng ký tự màu vàng ròng này đều đồng loạt chui vào trong đỉnh đầu của Tử Thanh.
Không gian bên cạnh cậu nháy mắt một cái cũng đã biến thành mảnh không gian vô cùng vô tận ở bên trong Tâm Ma Kính rồi.
Những ký tự cổ xưa này sau khi chui vào trong não của Tử Thanh thì liền hóa thành một dòng chảy thông tin vô cùng kỳ lạ, ở trong lượng lớn thông tin đó có ghi lại phương pháp tu luyện một môn công pháp dùng ánh mắt để thi triển tên là Tâm Ma Dẫn.
Môn công pháp kỳ lạ này vốn thiên về công kích dạng tinh thần, thế nhưng lại mạnh mẽ và thâm sâu hơn các loại Mị Thuật hay Nhiếp Hồn gấp cả trăm ngàn lần.
Nói về Nhiếp Hồn hay Mị Thuật thì công kích loại này chỉ cần tu giả có cấp bậc cảnh giới cao hơn, vậy thì người thi triển sẽ không thể khống chế được, thậm chí còn bị công pháp phản phệ mà trọng thương nữa.
Còn về Tâm Ma Dẫn thì lại khác, loại công kích này mặc kệ đối phương có cấp bậc ra sao, chỉ cần trong lòng có tâm ma, vậy thì sẽ bị Tâm Ma Dẫn ảnh hưởng, những góc tối che giấu ở sâu trong tâm trí cũng bị gọi ra rồi cuốn chặt lấy tu giả, khiến cho tu giả bị chính tâm ma của mình công kích.
Nếu như bắt buộc phải tìm ra một điểm hạn chế của Tâm Ma Dẫn, vậy thì điểm hạn chế duy nhất của môn công pháp này chính là cảnh giới tu vi của người thi triển mà thôi.
Đối với người thi triển Tâm Ma Dẫn có tu vi không đủ cao, chưa vội nói tới việc bị công pháp này thương tổn tới đôi mắt, chỉ riêng lực công kích bậc này thôi thì không đủ để dẫn ra tâm ma lợi hại nhất ẩn sâu trong tâm trí của kẻ địch.
Nhưng chỉ cần tu vi của người thi triển đủ cao, vậy thì cho dù có là tu giả hay yêu thú cao tầng cũng sẽ bị Tâm Ma Dẫn gọi ra tâm ma mạnh mẽ nhất của mình, từ đó rơi vào tình cảnh bị tâm ma quấn thân, kết quả chính là thân tử đạo tiêu dưới chính tâm ma của bản thân.
Mà điều kiện quyết định để tu giả có thể luyện được môn công pháp như Tâm Ma Dẫn chính là phải tìm được Tâm Ma Kính, và sau khi được chính kiện thượng cổ Tiên khí này chấp nhận thì tu giả mới có được điều kiện tu luyện tốt nhất.
Vốn là do tinh hoa của nhật nguyệt và vô vàn những tâm ma trong trời đất ngưng kết qua trăm vạn năm mà tạo thành, sau đó lại trải qua vô số những năm tháng dài đằng đẵng trôi dạt trong không biết bao nhiêu thế giới, chứng kiến qua đủ loại nhân thường thế thái.
Lúc bấy giờ, Tâm Ma Kính vốn dĩ khởi nguồn là một kiện cực phẩm Tiên khí, nhưng lại từ bỏ cả cơ hội thăng cấp thành Thần khí chỉ để muốn giúp chúng sinh trong trời đất thu nhặt tâm ma.
Do đó, môn công pháp mà Tâm Ma Kính tự mình sáng tạo ra trong ngàn vạn năm này hiển nhiên chính là một thứ có thể khiến cho cả giới tu tiên tranh giành đến mức ngươi chết ta sống.
Vậy mà chẳng hiểu vì sao, một món thượng cổ Tiên khí như Tâm Ma Kính lại đi nhận một người từ thế giới khác xuyên không qua như Tử Thanh làm chủ, thậm chí còn chủ động truyền môn công pháp vô cùng thâm sâu và huyền bí như Tâm Ma Dẫn này cho cậu nữa.
Tâm Ma Dẫn, ý nghĩa cũng giống như tên, chỉ cần là sinh linh vật sống vô ý nhìn vào đôi mắt của người thi triển, vậy thì tâm ma ẩn giấu sâu trong linh hồn có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị dẫn dụ cho bạo phát ra bên ngoài.
Khi đó, phàm là người bị trúng Tâm Ma Dẫn thì sẽ chìm sâu trong thế giới nội tâm của chính bản thân mình, hoàn toàn bị tâm ma vây lấy không dễ gì mà thoát ra được.
Thậm chí, ngoài việc bị tâm ma dẫn dắt đi vào con đường tự hủy hoại bản thân ra thì người bị trúng Tâm Ma Dẫn còn xuất hiện tình trạng tâm trí mơ hồ, hoàn toàn quên đi thế giới thực ở bên ngoài mà để mặc cho người khác tùy ý chém giết.
Hơn nữa, lần này Tâm Ma Kính chủ động truyền môn thượng cổ công pháp này cho Tử Thanh cũng là có lý do của nó.
Vốn dĩ Tử Thanh có biến dị Ám linh căn, lại tu luyện công pháp dị biệt với phần lớn tu giả ở nơi đây, đó là còn chưa nói tới việc cả hai nhiều năm sát cánh bên nhau, linh trí của Tâm Ma Kính cũng nhận thấy tính cách của Tử Thanh không phải là kẻ háo sát hay cuồng bạo.
Mà từ những lần hợp tác đánh giết yêu thú trước đó, một người một gương đã gần như không thể tách rời rồi.
Chỉ có điều, nói gì thì nói, tuy rằng Tử Thanh mang theo bộ óc thâm sâu đầy những kiến thức khoa học từ thời hiện đại mà xuyên không tới đây, thế nhưng tu vi của cậu lại không đủ cao để tự bảo vệ được mình.
Vậy nên, để đảm bảo cho tương lai sau này của Tử Thanh, và cũng chính là bảo đảm cho quá trình khôi phục của bản thân, nên Tâm Ma Kính mới đưa ra quyết định là truyền dạy Tâm Ma Dẫn cho cậu.
Thời gian ở trong mảnh không gian hư vô của Tâm Ma Kính trôi qua không biết đã bao lâu, chỉ đến khi Tử Thanh được vô cùng vô tận những ngọn lửa không màu không dạng ở đây trị liệu thương thế cho khỏi hẳn thì mới thấy cậu dần tỉnh lại.
Đáng nói là trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc những tổn thương trong lúc giao đấu với Yểm Mộng Tri Thù đã được chữa khỏi ra, thì cái môn công pháp thượng cổ gọi là Tâm Ma Dẫn kia cũng được cậu luyện tập qua đến cả mấy trăm lần.
Tuy rằng chỉ là tu luyện trong vô thức của thế giới tinh thần, thế nhưng dù gì thì đây cũng là công pháp thiên về tấn công dạng tinh thần, cho nên, dù là Tử Thanh đang ở trong tình trạng vô thức mà tu luyện, nhưng thành quả của nó thì lại vô cùng chân thật.
Tỉnh lại từ trong không gian của Tâm Ma Kính, vừa liếc mắt đã thấy Bích Dao đang hì hục kéo xác của Yểm Mộng Tri Thù từ dưới hồ nước lên bờ, Tử Thanh áng chừng khoảng thời gian vừa mới trôi qua một chút rồi mới tự mình lẩm bẩm.
– Sao mình cứ có cảm giác là đã ở trong Tâm Ma Kính tu luyện cả mấy chục năm rồi ấy nhỉ?
Thế quái nào mà tỉnh lại thì thời gian còn chưa tới mấy chục phút nữa, kỳ lạ thật chứ…
– Mà thôi, cái Skill mới này kia tên là gì ấy nhỉ?
À…!cái gì mà Tâm Ma Dẫn ấy.
Để lúc nào test thử uy lực của nó xem sao, chứ thấy mấy dòng giới thiệu đấy nói cũng hay lắm.
Hầy, đi giúp con nhỏ kia tí không nó lại chửi cho…
Khẽ lầm bầm một lúc, sau khi thấy Bích Dao nghiến răng nghiến lợi mãi mới kéo được xác của Yểm Mộng Tri Thù lên thì Tử Thanh mới vội đứng dậy rồi chạy tới, vừa chạy còn vừa tươi cười rạng rỡ tỏ vẻ lấy lòng nữa.
– Hè hè.
Nhỏ này khỏe phết nhỉ, một mình mà kéo được cả cái con Nhện to xác kia cơ đấy.
Chẹp, đây…!để anh mày xử lý nó cho.