Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 8: 8: Hàn Hi



Tử Thanh ở tại Tuệ Minh Cư đến ngày thứ mười hai thì vị Lâm Thanh trưởng lão kia mới dẫn theo một gã đàn ông trung niên khác cùng đạp phi kiếm bay tới.
Sau khi gặp được Tử Thanh thì Lâm Thanh trưởng lão bỗng nhiên lại tỏ ra có chút vội vã mà nhanh chóng giới thiệu qua loa hai người với nhau.
– Tử Thanh, đây chính là Chung Kỳ quản sự, từ giờ trở đi hắn sẽ là người trực tiếp hướng dẫn ngươi phương pháp tu luyện cũng như giải quyết những vấn đề khác ở tại ngoại môn này, nếu có gì đó không hiểu thì cứ hỏi hắn sẽ rõ.
Thoáng trao đổi qua ánh mắt với vị Chung Kỳ quản sự kia một chút, sau đó Lâm Thanh trưởng lão cũng không có nán lại thêm nữa mà đạp lên phi kiếm của mình chuẩn bị rời đi.
Chỉ là, dường như vừa mới nhớ ra điều gì đó nên chợt thấy lão vung tay lên ném về phía Tử Thanh một cái túi trữ vật màu xanh đậm rồi nói.
– Đây là đồ Hạc lão kêu ta chuyển cho ngươi.
Hạc lão nói có chuyện cần làm nên chưa tới gặp ngươi được, kêu ngươi tự mình tu luyện trước cho tốt, sau này có thời gian thì lão sẽ tới.
Sau khi cất đi túi trữ vật, lúc này Tử Thanh mới quay qua cúi đầu chào vị Chung Kỳ quản sự vừa tới kia một cái.
– Đệ tử Tử Thanh ra mắt Chung quản sự.
Nhìn đứa trẻ trước mắt tuy rằng được phán là phế phẩm ngũ hành linh căn nhưng tu vi đã sớm củng cố ở cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng một, hơn nữa còn do đích thân Hạc lão cùng tông chủ căn dặn lưu tâm, cho nên Chung Kỳ cũng không dám quá mức xem thường mà gật đầu đáp.
– Ừm, rất tốt.
Ta là Chung Kỳ, sau này sẽ là quản sự của tân sinh đệ tử ở Minh Sơn khu.
Tuy là ngươi không ở Đệ Tử Cư như bình thường, nhưng mọi chuyện của ngươi đều sẽ do ta quản lý, nếu có chuyện gì khó khăn hay là tu luyện gặp phải chỗ nào vướng mắc thì cứ đến tìm ta.
Sau khi nhìn thấy Tử Thanh gật đầu một cái thì Chung Kỳ mới lấy ra một đống sách dày cộm đưa qua, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn vài phần.
– Trong đây là toàn bộ ghi chép về ngoại môn Tử Vân Tông cùng với một số điều cần lưu ý, mấy ngày tới ngươi cứ xem qua cái này trước đi.
Nhìn người đã rời đi, Tử Thanh bởi vì tối qua luyện roi cả một đêm nên có chút mệt mỏi uể oải, do đó cậu cũng không có nán lại lâu mà nhanh chóng quay trở về phòng của mình nằm nghiên cứu cuốn sách dày cộm kia.
Lật những trang đầu tiên, Tử Thanh rất nhanh đã biết được một chút về cái nơi gọi là ngoại môn này.
Nơi đây thật ra cũng chính là một nửa của Tử Vân Tông, chỉ là do thu nhận khá nhiều đệ tử đủ loại phẩm chất nên mới được đặt ở bên ngoài trung tâm của môn phái.
Chỉ khi nào có người ở tại ngoại môn này bộc lộ ra tố chất hơn người thì mới được đưa vào nội môn để chú trọng bồi dưỡng.
Mà ngoại môn của Tử Vân Tông được phân thành ba khu vực riêng biệt, lần lượt là Minh Sơn khu, Mục Sơn khu và Vụ Cốc.
Cứ mỗi lần có đệ tử tân sinh mới bái nhập vào tông môn thì sẽ được phân đều cho cả ba khu vực để tiện cho việc chỉ dạy và tu luyện.
Tuy là ở cùng một tông môn, thế nhưng để có thể thu được nhiều tài nguyên tu luyện nhất thì cả ba khu vực này đều là ngấm ngầm hoặc công khai đấu đá lẫn nhau.
Lâu dần thành quen, cứ hễ đệ tử của ba khu này nhìn thấy người của khu khác thì đều giống như là nước gặp phải lửa, không âm thầm tranh đấu thì cũng là kéo nhau ra đánh một trận coi như là tỉ thí luận bàn cao thấp.
Tông môn cho dù có biết, nhưng bởi vì muốn lấy đó để kích thích sự cố gắng tu luyện cho đệ tử nên cũng không có hành động gì ngăn cản rõ rệt, tất cả đều giao cho ba vị quản sự của ba khu tự mình ra mặt giải quyết.
Mà ở tại mỗi một khu thì đều có một nơi gọi là cấm địa của riêng khu vực đó.
Nơi được gọi là cấm địa ngoại trừ là địa phương vô cùng quan trọng để cho đệ tử ưu tú tu luyện ra thì bản thân cấm địa cũng là một nhánh nhỏ của linh mạch hạ phẩm ngũ giai ngưng tụ mà thành, linh khí so với ở bên ngoài nồng đậm hơn đến cả mấy chục lần, cực kỳ thích hợp cho việc bế quan tu luyện.
Hơn nữa, cứ mỗi ba năm một lần, ngoại môn sẽ lại tổ chức một cuộc thi đấu lớn gọi là “Ngoại môn đại bỉ”.
Lúc này, tất cả đệ tử của ba khu vực sẽ cùng nhau tranh đấu để tìm ra ba mươi vị trí đứng đầu.
Sau đó lại từ trong ba mươi người này mà chọn ra mười vị trí cao nhất, cứ thế lại để cho mười người này giao đấu với nhau, cho đến khi xuất hiện một ngôi vị quán quân duy nhất.
Quán quân của “Ngoại môn đại bỉ” chẳng những có được vị trí tiến thẳng vào nội môn tu luyện mà còn có cơ hội được một vị Trưởng lão thu nhận làm đồ đệ, ban thưởng cũng cực kỳ hậu hĩnh.
Mà ngoài ngôi vị quán quân ra thì những đệ tử đứng trong mười vị trí đầu cũng có được một vé vào nội môn tu luyện, phần thưởng tuy không bằng quán quân nhưng cũng là thứ làm dấy lên cơn thèm khát của không ít người có dã tâm.
Hơn nữa, nếu là khu vực nào có nhiều đệ tử nằm trong tốp mười người đứng đầu nhất, vậy thì khu đó cũng sẽ nhận được nhiều tài nguyên tu luyện hơn, ưu đãi phải nói là bỏ xa hai khu vực còn lại đến cả mấy chục lần.
Sau khi đọc qua những điều nói về ngoại môn của Tử Vân Tông thì những phần sau của cuốn sách này cũng chẳng còn điều gì quá mức quan trọng nữa, trong đó đa phần chỉ là nói về những quy tắc dành cho ngoại môn đệ tử, ngoài ra cũng có nói qua một chút về mấy cái cách thức trao đổi tài nguyên tu luyện bằng nhiệm vụ cũng như vật phẩm quý giá.
Ngay cả công pháp tu luyện, pháp khí hay là đan dược gì gì đó cũng đều có thể dùng điểm cống hiến hoặc là làm nhiệm vụ để đổi lấy, tất cả những thứ này đều là do Bách Sự Đường quản lý, nếu có muốn làm gì thì nhất định phải đến đó đăng ký mới được.
Về phần lương thực thực phẩm và chi phí tiêu dùng thì mỗi một ngoại môn đệ tử trong một tháng đều được cấp ba mươi cân ngũ cốc, mười viên linh thạch hạ phẩm, năm viên Bổ Khí Hoàn, năm viên Tăng Khí Tán và một viên Tụ Khí Đan.
Còn những thứ vật phẩm thứ yếu khác như linh dược, công pháp hay là pháp khí thì nhất định cần phải dùng điểm cống hiến để đổi lấy.
Nói về điểm cống hiến, ngoại môn đệ tử nếu muốn có được điểm cống hiến thì có thể lựa chọn giữa các cách như sau: một là quét dọn tông môn, hai là chăm sóc linh thú, ba là đi đào các loại linh thạch ở mỏ quặng, bốn là tìm hái linh dược và năm là phụ giúp những đệ tử nội môn hay quản sự khác luyện đan hoặc rèn pháp khí để đổi lấy một số điểm cống hiến tương xứng.
Tốn gần ba ngày mới đọc xong được cuốn sách dày cộm mà Chung Kỳ quản sự đưa cho, lúc này Tử Thanh mới có thời gian âm thầm cảm tạ chiếc gương đồng mà cậu đã may mắn có được khi còn ở Man hoang.
Vốn là người Việt Nam, bản thân lại không biết chữ Hán nên đối với mấy loại sách vở hay công pháp gì gì kia thì Tử Thanh phải nói là dốt đặc cán cuốc.
Nhưng kể từ lúc chiếc gương kia chủ động nhận cậu làm chủ thì mọi chuyện lại khác, chẳng những linh thức của cậu được mở rộng mà ngay cả mấy cái loại Hán tự cổ quái kỳ lạ này cậu xem qua cũng có thể hiểu được toàn bộ, mọi thứ trong đó hệt như là tự biến mình trở thành một bản dịch hoàn chỉnh vậy.
Có lẽ bởi vì đã hiểu hết được những loại chữ viết của thế giới này, vậy nên cậu bạn Tử Thanh liền hạ quyết tâm phải trải qua đầy đủ những thứ mà tiểu thuyết tu tiên đã từng miêu tả, hơn nữa cậu còn tự hoạch định ra một con đường sau này cho riêng mình.

Ngoại trừ những lúc ăn uống nghỉ ngơi ra thì cậu bạn Tử Thanh sẽ cắm đầu vào việc tu luyện linh lực cùng bộ Vô Ảnh Kiếm Quyết, thời gian dư thừa còn lại sẽ dùng để thực hiện nhiệm vụ nhằm thu hoạch một cơ số những điểm cống hiến.
Tử Thanh đã đoán chắc rằng việc tu luyện của mình sẽ khó hơn người khác cả trăm ngàn lần, vậy nên mấy thứ như đan dược, công pháp, pháp khí hay là những thứ thiên tài địa bảo khác cũng đều không thể thiếu được.
Mà muốn có được những thứ này thì tất nhiên trước đó Tử Thanh phải có thật nhiều điểm cống hiến đã, bởi vậy cậu mới khẳng định rằng bản thân nhất định phải bỏ ra thật nhiều công sức cùng tâm tư cho vấn đề này.
Nửa tháng sau.
Trong lúc cậu bạn Tử Thanh đang cặm cụi luyện roi trước sân thì bên dưới ngọn núi Tuệ Minh Cư chợt xảy ra một trận ồn ào náo động, ngay cả vị quản sự Chung Kỳ kia cũng bị những tiếng ồn này thu hút tới.
– Yên lặng, các ngươi ở tại Minh Sơn khu la lối om sòm như vậy, chính là không để Chung Kỳ ta vào mắt nữa phải không?
Một tiếng quát lớn đột ngột vang lên, đám đông đệ tử đang ồn ào vây quanh rất nhanh đã bị doạ cho lạnh người vội tản ra thành mấy hàng cúi đầu thi lễ.
– Chung quản sự…
Trông thấy người tới là ai, một gã đệ tử nhỏ gầy có vẻ ngoài vô cùng nhếch nhác, nhìn qua chắc hẳn là mới vừa bị người ta đánh cho một trận vội vàng chạy tới mếu máo giải thích.
– Chung quản sư, đệ tử thật sự không có lấy trộm linh thạch của Mộng sư huynh.
Đệ tử xin thề, nếu đệ tử có gan trộm linh thạch thì nhất định sẽ bị tâm ma quấn thân, vĩnh viễn không thể tu luyện…
Nhìn vị quản sự vừa tới đã cau mày tỏ vẻ khó chịu, một tên đệ tử khác có chút ranh mãnh vội tiến tới chỉ thẳng vào mặt gã đệ tử đang quỳ dưới đất quát.
– Ngươi nói bậy.
Chung quản sự, hắn đang nói bậy.
Hôm qua đệ tử ra sau núi tu luyện, sáng nay mới quay về Đệ Tử Cư, lúc chuẩn bị lấy y phục đi thay thì đã thấy tên Hàn Hi này lén lén lút lút đem số linh thạch kia giấu ở bên dưới ngọn giả sơn ngoài sân…
– Trùng hợp là, sau khi đệ tử kiểm tra lại bọc hành lý của mình thì phát hiện ra số linh thạch mà người nhà đệ tử cho trước khi bái vào tông môn đã không cánh mà bay, đây còn không phải là do tên Hàn Hi này lấy trộm hay sao?
Một đám năm sáu tên đệ tử khác ở bên cạnh nghe đến đây cũng rất là phối hợp mà cùng đồng loạt lên tiếng nói đỡ.
– Đúng đó, đấy còn không phải là do cái tên Hàn Hi kia giở trò à?
– Ta biết ngay loại người thấp kém như hắn không phải là thứ tốt đẹp gì mà, xem xem, giờ còn biết ăn cắp linh thạch nữa cơ đấy.
– Chung quản sự, ngài phải làm chủ cho chúng đệ tử, kẻ xấu xa như Hàn Hi cần phải bị trừng phạt thật nặng…
– Không…!không phải như vậy đâu…
Chung quản sự, đệ tử không có…
Từ xa đã trông thấy thiếu niên gọi là Hàn Hi kia bị đánh đến mức hai má đỏ bừng, giọng nói cũng nghẹn lại như là muốn khóc đến nơi, Tử Thanh nhịn không được nữa bèn chạy nhanh tới định thay hắn lấy lại công bằng.
Thực ra đối với một người đã đọc qua cả trăm bộ tiểu thuyết tu tiên như Tử Thanh mà nói thì chân tướng sự việc ra sao đã quá rõ ràng, đây còn chẳng phải là do mấy tên kia thấy Hàn Hi nhà nghèo nên khinh ghét mà bày mưu hãm hại hay sao?
Còn về vụ trộm linh thạch kia chắc chắn là có điểm khả nghi, bởi vì nhìn qua một chút thì Tử Thanh đã biết ngay Hàn Hi kia chính là dạng người hiền lành tử tế, tuy nghèo nhưng lại rất giàu lòng tự tôn.
Bước nhanh tới, lại đẩy mấy người chắn lối ra, giữa hơn trăm thiếu niên cao lớn, thân ảnh của Tử Thanh cùng Hàn Hi tự nhiên lại trở nên có chút nhỏ gầy, hoàn toàn là lọt thỏm ở giữa.
– Chung quản sự.
Trông thấy người tới là Tử Thanh, vị Chung Kỳ quản sự kia tuy là không quá để ý nhưng cũng gật đầu một cái coi như đáp lễ rồi mới cất tiếng hỏi.
– Ngươi cũng bị sự ồn ào ở đây ảnh hưởng tới à?
Khẽ mỉm cười một cái, lại thấy thiếu niên Hàn Hi kia tuy rằng nước mắt lưng tròng nhưng cũng không hề thực sự bật khóc, lúc này Tử Thanh lại càng khẳng định rằng hắn là người quật cường tới mức nào.
Nhẹ thở ra một hơi dài, Tử Thanh nhìn lướt qua Hàn Hi một chút, sau đó mới hướng Chung Kỳ quản sự cao giọng nói.
– Chung quản sự, tuy là đệ tử không rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, nhưng đệ tử tin chắc Hàn Hi không có trộm linh thạch của người khác?
Nghe đến đây mấy tên thiếu niên có vẻ là người đã ra tay đánh Hàn Hi chợt giận dữ mắng.
– Cái tên phế vật này ở đâu chui ra mà lại nói đỡ cho tên trộm cắp Hàn Hi kia vậy?
À, ta biết rồi, chắc chắn ngươi với hắn chính là đồng bọn cùng nhau đúng không?
– Đúng đó, đúng đó, chắc chắn là đồng bọn với nhau rồi.
– Một tên phế vật mà thôi, còn tưởng có thể cứu nổi cái tội danh ăn cắp này cho Hàn Hi hay sao, đúng là vọng tưởng…
– Câm miệng.
Nghe thấy đám đệ tử này lại nhao nhao cả lên, Chung Kỳ có chút nóng nảy mà quát lớn, sau đó dường như là bị vẻ điềm tĩnh của Tử Thanh làm cho chú ý mà trầm giọng hỏi.
– Ngươi nói ngươi tin Hàn Hi, vì sao?
Ánh mắt liếc nhìn vào bàn tay nhỏ bé nổi đầy những vết chai sạn đỏ hồng của Hàn Hi, bên dưới vạt áo còn có lốm đốm không ít điểm đen do bị lửa đốt cháy mà tạo thành.

Chậm rãi bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé có phần thô ráp của Hàn Hi, sau đó lại chìa nó ra trước mặt Chung Kỳ, Tử Thanh hít sâu một hơi rồi mới chỉ vào gói linh thạch nằm lộn xộn trên mặt đất bình tĩnh đáp.
– Chung quản sự, ngài xem.
Trên tay Hàn Hi mọc đầy những vết chai sạn đỏ hồng, cái này chứng tỏ là mới xuất hiện không lâu.
Hơn nữa, bên dưới vạt áo còn có dấu vết bị lửa đốt trúng tạo nên mấy vệt cháy lốm đốm, đây chẳng phải minh chứng cho việc hắn từng tiến vào nơi có nhiều công việc nặng nhọc cùng với lửa lớn hay sao?
– Lại nói, nếu như quan sát kỹ sẽ thấy, phía trên mấy khối linh thạch này ngoại trừ một ít bùn đất ra thì còn bị dính một lượng nhỏ chất bột màu đen xám, nếu chỉ thoáng qua còn cho là bùn đất hay đá vụn dính lên mà thôi.
Nhưng mời Chung quản sự xem xét kỹ xem, đó chắc hẳn là bột vụn của kim thiết trong lúc gia công dính vào mà lưu lại…
Tử Thanh chỉ nói đến đây thì phần lớn mọi người đều đã hiểu ra, mà Chung Kỳ quản sự lại càng là người hiểu rõ hơn ai hết.
Những lời nói ấy chính là đã chỉ rõ nguồn gốc của số linh thạch kia, hơn nữa theo như cách giải thích của Tử Thanh thì Hàn Hi có được số linh thạch này chính là do bản thân hắn tự mình cực khổ tiến vào Luyện Khí Điện để làm tạp vụ mới kiếm được.
Đấy cũng là lời giải đáp thích đáng nhất cho lớp bột đen xám bám đầy trên linh thạch cũng như từng vết chai sạn hay cháy xém hiện đầy trên vạt áo của Hàn Hi.
Ánh mắt thoáng hiện lên tia tán thưởng, Chung Kỳ tuy rằng trước đó bởi vì phẩm chất linh căn của Tử Thanh thấp kém mà đánh giá cậu không cao, thế nhưng hôm nay nhìn thấy ánh mắt tinh tường cũng như lập luận sắc bén của cậu không khỏi khiến cho vị quản sự này cảm thấy hài lòng.
Vung tay lên đem mấy người vừa nãy còn hùng hổ nhận định Hàn Hi là kẻ trộm trói lại, Chung Kỳ lạnh giọng quát.
– Mộng Hải Sang, vu oan đệ tử đồng môn, phạt lau dọn Đệ Tử Cư nửa năm, bồi thường danh dự cho Hàn Hi một trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Những kẻ khác thân là đồng phạm, phạt quét dọn Đệ Tử Cư nửa năm cùng tám mươi viên hạ phẩm linh thạch.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, lúc này Tử Thanh mới thoáng thấy giọt nước mắt long lanh lăn dài trên gò má của Hàn Hi.
– Cái thằng nít ranh này, bị bắt nạt với vu oan thì không khóc, được minh oan thì lại trào nước mắt ra làm gì?
Đúng là cái đồ con nít.
Đã không còn chuyện của mình nữa, vậy nên nhân lúc Hàn Hi lo nhận lại linh thạch cùng những bồi thường mà mấy người Mộng Hải Sang đưa cho thì Tử Thanh cũng đã sớm quay trở về Tuệ Minh Cư của mình rồi.
Những tưởng mọi chuyện đã xong, Tử Thanh cũng sẽ không còn gặp lại Hàn Hi nữa.
Thế nhưng, vào hơn nửa tháng sau, lúc này Tử Thanh đang ở sau núi thử tìm kiếm một loại linh thảo hiếm thấy gọi là Tử Anh Hoa để đổi lấy một ít điểm cống hiến cho bản thân, thì lại vô tình gặp được Hàn Hi cũng đang trên đường thực hiện nhiệm vụ của mình.
Nhìn thấy Tử Thanh xuất hiện, Hàn Hi ngay lập tức chạy tới mỉm cười bắt chuyện.
– Xin chào, ngươi cũng tới đây tìm linh thảo à?
Vốn là đang ngồi trên một chạc cây ung dung gặm thứ trái cây to tròn căng mọng tựa như trái táo, bất ngờ nghe thấy có người ở dưới nói với lên khiến cho Tử Thanh giật mình suýt chút nữa thì ngã lộn cổ xuống đất.
Vội ôm lấy thân cây, ánh mắt của Tử Thanh cũng chợt thoáng liếc qua để nhìn thử xem cái người vừa mới lên tiếng là ai.
Tùy tiện dùng cây roi dài màu xanh đồng cuốn vào nhánh cây để đu xuống, Tử Thanh sau khi tiếp đất liền lấy từ trong ngực áo ra một quả khác ném cho Hàn Hi rồi mỉm cười nói.
– Ú chà.
Suýt chút nữa thì doạ ta ngã dập mông rồi, cho ngươi này.
Ừm…!ta đang đi làm nhiệm vụ, ngươi chắc cũng vậy đúng không?
Vươn tay tiếp lấy trái cây mà Tử Thanh vừa ném qua, Hàn Hi có hơi chút đỏ mặt ngượng ngùng vội đáp.
– Ừ, ta cũng đi làm nhiệm vụ.
Xin lỗi nhé, đã doạ ngươi rồi.
À, lần trước còn chưa kịp nói lời cảm ơn với ngươi nữa, cảm ơn ngươi đã giúp ta minh oan.
Trông thấy Hàn Hi vội vội vàng vàng móc từ trong chiếc túi vải đeo sau lưng ra một cơ số linh thạch rồi cẩn thận dùng một cái khăn tay sạch sẽ gói lại đưa đến trước mặt, Tử Thanh vốn đang gặm nốt một miếng trái cây cuối cùng liền mở to mắt ý muốn hỏi Hàn Hi là có ý gì?
Ngượng ngùng đưa gói vải nhét vào tay Tử Thanh, lúc này mới nghe Hàn Hi cười nhỏ giải thích.
– Thật ra..

lần trước ngươi giúp ta minh oan, mà Chung quản sự lại phạt mấy người Mộng Hải Sang đền cho ta không ít linh thạch.
Cái này coi như là ta cảm ơn ngươi đã không chê xuất thân nghèo hèn của ta mà đứng ra giúp ta giải vây…
Vội nuốt miếng trái cây còn đang nhai dở trong miệng xuống, Tử Thanh nhanh chóng đem chiếc khăn tay gói đầy linh thạch trả lại cho Hàn Hi.
– Này, ta giúp ngươi đâu phải vì mấy cái linh thạch này đâu, mau cất đi, nếu không ta sẽ giận thật đấy.
Nhìn Hàn Hi như còn muốn nói cái gì đó, Tử Thanh hết cách chỉ đành cầm trái cây ban nãy vừa ném qua nhét vào miệng người ta để tránh cho mình lại phải nghe mấy điều không thú vị.

Nửa ngày sau, coi như là vấn đề linh thạch đã được giải quyết xong, lúc này hai người đang chậm rãi tiến vào khu vực trung tâm Hắc Lân Sơn Mạch để tìm kiếm hai loại linh thảo cần thiết.
Vốn cái Tử Thanh cần tìm là Tử Anh Hoa, mà loại hoa này lại cực kỳ ưa thích những nơi u tối, vậy nên theo như ghi chép của Bách Sự Đường thì rất có thể sâu trong những hang động của Hắc Lân Sơn Mạch sẽ tìm thấy sự xuất hiện của loại hoa này.
Mà thứ Hàn Hi cần tìm lại càng khó kiếm hơn, loại linh thảo này chẳng những bản thân vô cùng cứng rắn mà phẩm chất cũng cực kỳ cao quý, danh xưng được gọi với cái tên là Kim Cương Diệp.
Loại linh thảo như Kim Cương Diệp này đối với việc gia tăng sự cứng rắn cho pháp khí có vai trò không hề nhỏ, vậy nên rất được các luyện khí sư chú trọng mà bỏ thêm vào trong lúc luyện chế pháp khí.
Nhưng mà, hình như hôm nay hai người Tử Thanh cùng Hàn Hi ra ngoài không đúng ngày cho lắm thì phải, chẳng những không tìm được linh thảo mà còn bị một đàn Viêm Nham Lang chưa đến cấp một bao vây công kích.
Vung roi lên quật chết một con Viêm Nham Lang toàn thân đỏ sậm trước mặt, lại thấy Hàn Hi bên cạnh vậy mà chỉ dùng một cây kiếm được rèn bằng thép màu xám bạc bình thường để chống lại Viêm Nham Lang, điều này không khỏi khiến cho cậu bạn Tử Thanh nảy sinh một chút nghi ngờ trong lòng.
– Ủa, ngươi không có pháp khí phòng thân à, sao lại chỉ dùng một thanh kiếm bình thường như vậy?
Viêm Nham Lang tuy chỉ là yêu thú chưa đến cấp một, nhưng da lông của chúng rất cứng, binh khí bình thường khó mà chém qua được.
Vung loạn thanh kiếm màu xám trắng trong tay, lại thấy rằng bản thân vừa mới thành công chém rụng một chiếc móng vuốt của con Viêm Nham Lang trước mắt, Hàn Hi vừa thở hổn hển vừa cao giọng đáp.
– Ta…!cái này chính là pháp khí của ta đấy.
Tuy chỉ là bán thành phẩm nhưng dùng cũng rất tốt, ngươi xem, nó có thể chém rụng móng vuốt của Viêm Lang này.
Như đã nhận ra với tình cảnh của Hàn Hi thì rất khó để tự mình mua nổi một kiện pháp khí hạ phẩm bình thường, vậy nên lúc này chỉ thấy Tử Thanh vừa vung roi đánh bay một con Viêm Nham Lang vừa cho tay vào trong túi trữ vật lấy ra một thanh kiếm dài tầm một mét hai tung về phía Hàn Hi.
– Ngươi dùng tạm kiếm này của ta đi, nhanh giải quyết mấy con Viêm Nham Lang này một chút, ta thấy hình như linh lực trong người sắp cạn rồi.
Cũng không nhiều lời, Hàn Hi sau khi vội buông cây kiếm của mình xuống thì liền nắm chặt thanh kiếm mà Tử Thanh vừa đưa qua, hai tay nắm chặt lại rồi chém thật mạnh về phía một con Viêm Nham Lang đang lao tới.
“Phập”
Chỉ nghe một tiếng vang sắc lạnh thoáng qua bên tai, con Viêm Nham Lang kia chớp mắt đã bị phân thành hai nửa, mà Hàn Hi cũng bị cảnh tượng trước mắt doạ cho ngây ngốc một hồi, may là Tử Thanh đang ở bên cạnh nên hắn rất nhanh đã tỉnh táo trở lại.
– À hú…!hú…!hú
Tiếng Sói tru không ngừng vang lên, hơn mười xác chết la liệt trải đầy trên mặt đất, rất lâu sau, đến khi sắc trời đã dần tối hẳn thì đàn Sói bấy giờ cũng chỉ còn lại phân nửa mới chịu quay đầu rút lui.
Mệt đến mức thở không ra hơi, Tử Thanh liếc thấy Hàn Hi đã sớm khuỵ gối ở bên cạnh vội bước tới đỡ hắn dậy, nhưng có lẽ do bản thân cũng đã kiệt sức nên chỉ nghe Tử Thanh cắn răng thúc giục.
– Mau đi thôi, ở đây nồng nặc mùi máu tươi sẽ dụ tới không ít yêu thú mạnh mẽ khác, phải tìm một nơi lánh nạn trước đã.
Nhanh chóng thu lấy mấy viên nội đan do những con Viêm Nham Lang đã hoàn toàn đột phá cấp một tạo thành, Tử Thanh sau đó mới vội quay lại dìu theo Hàn Hi lập tức rời đi.
Vốn dĩ Hàn Hi tu vi đã là Luyện Khí kỳ tầng hai, nhưng bởi vì thể chất không tốt, lại không có pháp khí phòng thân nên từ đầu đã hao tốn rất nhiều linh lực, do đó mới xuất hiện tình cảnh thoát lực giống như bây giờ.
May mắn tìm được một hang động nhỏ khuất sau mấy tảng đá lớn, cả hai người nhanh chóng sửa sang lại bên trong một chút để làm chỗ trú tạm, sau đó còn không quên dùng nhánh cây cùng với mấy thứ bột phấn có tác dụng đuổi rắn rết rải đầy lối vào.
Làm xong công tác phòng vệ thì Tử Thanh mới đi nhặt về một chút cành cây khô đốt lên một đống lửa để sưởi ấm và thắp sáng.
Trông thấy Hàn Hi bởi vì cạn kiệt linh lực mà thở dốc chuẩn bị ngồi xuống tu luyện, Tử Thanh cũng không có quấy rầy hắn mà lặng im đi tới gần đống lửa rồi lôi mấy thứ đồ ăn đem theo trong túi trữ vật ra bắt đầu nướng chín.
Mãi cho đến khi mùi thịt nướng tràn ngập trong hang động thì Hàn Hi vốn đang tu luyện mới từ từ tỉnh lại.
– Oa, thật là thơm quá đi, toàn bộ những thứ này đều là do ngươi tự chuẩn bị à?
Bị ánh mắt long lanh chứa đầy vẻ kinh ngạc của Hàn Hi chiếu tới, cậu bạn Tử Thanh cũng không có nhiều lời giải thích mà chỉ gật gật đầu xác nhận rồi đem số đồ ăn kia từng cái từng cái đặt lên trên một chiếc mâm đồng nhỏ.
Thoáng nhìn qua con gà rừng đã được nướng chín ánh lên màu nâu đỏ đặt ở giữa mâm đồng, xung quanh còn có mấy cái bánh nướng, nấm tươi xâu lại thành chuỗi phết đầy nước sốt óng ánh.
Nhưng hình như vẫn còn chưa đủ, vậy nên lúc này lại thấy Tử Thanh lấy ra một gói lớn những con cá nhỏ được tẩm ướp gia vị tỉ mỉ từ trong túi trữ vật ra đổ xuống mâm đồng.
Vội bốc một nắm cá nhỏ cho vào trong miệng nhai vài cái, Tử Thanh vốn từ lâu đã coi đám cá khô này giống như là đồ ăn vặt nên chỉ thấy cậu vừa vui vẻ nhai cá vừa híp mắt đáp.
– Ừm, mấy cái này đều do ta làm.
Ngươi thử một chút xem, vì là ở trong sơn mạch nên cũng không được đầy đủ nguyên liệu cho lắm…
– À, cá nhỏ này là đồ ăn vặt mà ta tự tay chế biến, ngươi thử xem thích không, nếu thích thì ta tặng ngươi một gói lớn ăn cho vui.
Cái này vừa thơm mùi thảo mộc vừa có vị cay nhẹ, thịt cá tuy mới đầu có hơi giòn, nhưng nhai lâu sẽ thấy chút cảm giác dai dai, thi thoảng lấy ra vài con để ăn cũng rất thú vị đấy.
Sau khi giới thiệu qua thực đơn một lượt, rất nhanh sau đó nguyên một mâm đồ ăn đã được hai cậu bạn dọn dẹp một cách sạch sẽ.
Bởi vì ăn đến no căng bụng nên có chút lười tu luyện, vì vậy hai người liền quyết định ngồi trước đống lửa bắt đầu nói chuyện phiếm.
– Hàn Hi này, nhà ngươi có mấy người vậy?
Bất ngờ bị Tử Thanh lên tiếng hỏi, vốn Hàn Hi đang với tay cho thêm củi khô vào đống lửa chợt thoáng khựng lại một chút, sau đó chỉ thấy hắn nở một nụ cười có vẻ chua chát đáp.
– Ta không có người nhà.
Kể từ khi ta có nhận thức thì chỉ biết rằng chỗ mà ta ở chính là một cái miếu hoang đổ nát, đồ mà ta ăn cũng là do những thôn dân tốt bụng ở gần đó thi thoảng mang tới…
Một lúc lâu sau thì Tử Thanh cũng biết được hoàn cảnh xuất thân của Hàn Hi, thiếu niên này chẳng những không biết cha mẹ là ai mà ngay đến cả mình mang họ gì cũng không biết.
Cả ngày chỉ có thể nằm co ro nơi góc miếu hoang mà gắng gượng tồn tại, một bữa no đối với hắn cũng là chuyện tương đối xa xỉ, vậy nên thể chất mới trở nên yếu ớt như vậy.
Còn về cái tên Hàn Hi cũng không phải là do hắn tự mình nghĩ ra, nghe nói cái tên này là từ mấy đứa trẻ nghèo trong thôn thi thoảng chạy ra miếu hoang dạy hắn đọc chữ tìm thấy trong một cuốn sách cũ mà giúp hắn chọn ra.
Hơn nữa, bởi vì thấy cái tên Hàn Hi nghe rất hay, đọc lên lại khá thuận miệng nên đám trẻ con liền quyết định thay Hàn Hi chọn cái tên này.
Cuộc sống đói rét tuy rằng khổ cực nhưng cũng tạm coi là yên bình, mãi cho đến năm tám tuổi, Hàn Hi lúc này mới học theo đám trẻ con trong thôn đi đến Tử Vân Tông tham gia trắc thí linh căn cầu một cuộc sống mới.
Hơn nữa, nguyên nhân chân chính để hắn muốn bái nhập tiên môn là bởi vì hắn từng nghe nói, nếu như có thể vào được môn phái tu tiên thì bản thân hắn sau này sẽ không cần phải lo cái ăn cái mặc nữa, vậy nên Hàn Hi mới chạy tới Tử Vân Tông để tham gia trắc thí linh căn.
May mà ông trời thương xót, nên Hàn Hi lúc tham gia trắc thí mới phát hiện ra là bản thân hắn có trung phẩm Kim Mộc Thủy tam linh căn, nhưng bởi vì hình thái linh căn có chút nhỏ yếu nên mới được xếp vào Minh Sơn khu của ngoại môn đệ tử.

Ở nơi đây, bởi vì chữ nghĩa không tốt nên Hàn Hi tu luyện công pháp không nhanh bằng những người khác, tu vi mãi không có tiến bộ, thân hình cũng chẳng cao lớn được như đám thiếu niên cùng trang lứa.
Cũng vì gia cảnh không có gì đáng giá, cho nên những lúc Hàn Hi muốn có tài nguyên tu luyện thì bắt buộc phải đi nhận thêm nhiều nhiệm vụ khác nhau.
Cũng may là mấy người ở Luyện Khí Điện trả phí thuê cũng không hề thấp, nên cho dù công việc có nặng nhọc thì Hàn Hi vẫn cố cắn răng chịu đựng ở lại làm tay sai vặt cho bọn họ.
Nhưng cũng bởi vì gia cảnh đơn độc nghèo nàn, thể chất lại yếu nhược nên đây cũng được coi như là điều kiện tốt nhất để mấy tên hống hách như Mộng Hải Sang nhìn trúng, thậm chí còn bị đám thiếu niên này tìm đủ mọi cách giày vò bắt nạt.
Nhẹ tung cho Hàn Hi một loại quả mọng màu tím đậm, bản thân cũng cầm lấy một quả khác rồi cắn một miếng lớn, lúc sau mới nghe Tử Thanh thở dài nói.
– Haizzz.
Thôi bỏ đi, ta chẳng phải cũng là một thân một mình đó sao…
Vậy là mất một lúc lâu sau Tử Thanh cũng đã đem toàn bộ mọi chuyện lúc cậu sống trong Man hoang kể lại cho Hàn Hi nghe, bấy giờ cả hai thiếu niên mới giống như là tìm được không ít điểm chung mà nhìn nhau với ánh mắt khác hẳn khi trước.
Ánh mắt thoáng lướt qua bao vải đựng đồ sau lưng Hàn Hi, ngón tay đang vân vê trái cây vừa mới cắn dở bỗng chốc dừng lại.
Dưới ánh nhìn đầy ngơ ngác của Hàn Hi, một chiếc túi gấm màu xanh nhạt chợt từ trên tay Tử Thanh bay tới.
– Cái này cho ngươi đó.
Bên trong còn có một ít đan dược cùng mấy thứ lặt vặt khác, ngươi xem rồi tự sắp xếp lại nhé.
Ngắm nhìn chiếc túi trữ vật nằm gọn trong lòng bàn tay, hai mắt Hàn Hi có chút mông lung vội đưa trả lại rồi hốt hoảng nói.
– Ta không lấy đâu, ngươi mau cất đi.
Cái túi này tuy nhỏ nhưng giá trị lớn lắm đấy, ngay cả Chung quản sự ta để ý thấy cũng chỉ có một cái ngày ngày đeo ở bên hông thôi.
Cái này…!ta không lấy đâu…
Lông mày khẽ nheo lại, Tử Thanh cố tạo ra nét cương trực trên gương mặt non nớt hắng giọng đáp.
– Ui dào.
Loại túi này á, ta có tới ba cái cơ, cho ngươi một cái thì ta vẫn còn dư ra hai cái nữa.
Mau nhận lấy đi, sau này nếu muốn cất giấu linh thạch hay là tài nguyên tu luyện các thứ thì còn có chỗ an toàn mà lưu trữ.
Sau đó lại thấy Tử Thanh nhắm mắt một chút, lát sau khi cậu mở mắt ra thì đã thấy một luồng sáng trên chiếc túi gấm màu xanh lam bên hông loé lên, trước đống lửa nháy mắt liền xuất hiện hai loại pháp khí lơ lửng trong không trung.
Vừa lòng nhìn một kiếm một thương đang toả ra ánh sáng loè loè trước mắt, Tử Thanh ngáp ngáp vài cái tỏ ra uể oải nói.
– Cho ngươi này, ta không có dùng kiếm hay thương, giữ lại cũng vô ích.
Nhìn nét tuỳ tiện của Tử Thanh, lại thấy hai thứ trước mắt vậy mà có một vật chính là thanh kiếm lúc trước bản thân dùng để chém chết mấy con Viêm Nham Lang, Hàn Hi lúc này quả thật là đã bị dọa cho ngây ngốc một hồi.
Vốn dĩ đã được tận tay thử nghiệm uy lực của thanh kiếm kia, vậy nên trong lòng Hàn Hi rất rõ giá trị của kiện pháp khí này là ở mức độ nào.
Hơn nữa, bên cạnh còn có một cây thương thuần một màu đỏ đậm điêu khắc đầy những hoa văn hình ngọn lửa, từ trên thân thương không ngừng có khí thế nóng bỏng mãnh liệt tỏa ra khiến cho tâm tình của Hàn Hi rung động mạnh mẽ.
Biết là trong lòng thiếu niên trước mặt đầy những lo lắng cùng nghi ngờ, nhưng bản thân cũng lười giải thích, do đó liền nghe Tử Thanh không mấy kiên nhẫn cất tiếng thúc giục.
– Ngươi mau cất đi, sau này cho dù có gặp phải yêu thú còn có cái mà phòng thân.
Chứ mấy cái bán thành phẩm gì gì đó của Luyện Khí Điện không làm yêu thú bị thương được đâu…
– Ta thấy ngươi có hoàn cảnh giống với ta, nên có ý muốn nhận ngươi làm bạn.
Nếu ngươi không chê một tên phế vật ngũ hành linh căn như ta thì cứ nhận lấy đi, rồi sau này nổi danh lại cho ta bám đuôi là được rồi.
Tròng mắt ửng đỏ, hai tay Hàn Hi run run vội vận linh lực đem kiếm với trường thương trả lại cho Tử Thanh rồi mỉm cười đáp.
– Ngươi đã minh oan giúp ta, còn cứu ta một mạng khỏi nanh vuốt của yêu thú.
Giờ đây ngươi lại đem túi trữ vật cùng tài nguyên tu luyện chia cho một kẻ nghèo hèn như ta, ta cũng đâu thể mặt dày mà nhận thêm đồ chứ?
– Huống chi, chỉ cần một trong ba chuyện này thôi cũng đã đủ để Hàn Hi ta cả đời khắc ghi rồi.
Ngươi yên tâm, cho dù sau này có ra sao thì ta chắc chắn sẽ không quên ơn ngươi đâu, mặc kệ là núi đao hay biển lửa, sống chết cũng không từ.
Âm thầm mắng một tiếng “dở hơi” trong lòng, thế nhưng trên mặt lại không giấu đi được nụ cười bất đắc dĩ, Tử Thanh cũng không có đem hai món pháp khí kia thu lại mà một lần nữa đẩy tới trước mặt Hàn Hi nghiêm túc nói.
– Đã như vậy thì mau nhận lấy đi, nếu không sau này ngươi lấy gì để bảo vệ ta chứ?
Nhìn ánh mắt cảm động cùng kiên quyết của Hàn Hi, biết rằng thằng nhóc này là đang giữ lại chút lòng tự tôn cho mình, vì vậy Tử Thanh cũng hết cách chỉ đành thở dài ai thán nhẹ mắng.
– Cái thằng này.
Bảo ngươi nhận thì mau nhận đi, mà thôi, nếu ngươi không muốn nhận cả hai cái thì cứ cầm lấy một trong hai cũng được.
Thoáng nhớ lại lúc Hàn Hi cầm kiếm đối phó với Viêm Nham Lang, lại từ trong hành động luống cuống cùng những lần vung kiếm loạn xạ của Hàn Hi không khó để Tử Thanh đoán ra thiếu niên này không giỏi dùng kiếm.
Thế nên Tử Thanh liền thu lại kiện pháp khí hình kiếm rồi trầm giọng hướng Hàn Hi nói.
– Này, ngươi dùng cây Hoả Vân Thương này đi.
Lúc trước thấy ngươi cầm kiếm không thuận tay, nên ta tặng ngươi cây thương này đấy.
Trước ánh mắt sắc bén của Tử Thanh, thiếu niên tên Hàn Hi không còn cách nào khác là vươn tay ra cầm lấy cây trường thương trước mắt rồi theo như hướng dẫn của Tử Thanh mà nhỏ máu nhận chủ với pháp khí.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.