Lý Thư Bạch chẳng buồn đếm xỉa đến Vương Tông Thực, chỉ chăm chú nhìn thi thể Lý Nhuận trong lòng. Thật lâu sau, mới nhẹ nhàng đặt y xuống vạt cỏ úa tàn cạnh đó, đứng dậy sửa lại vạt áo, hỏi: “Nếu bản vương nói mình không giết Ngạc vương, ngươi có tin không?”
Vương Tông Thực lắc đầu, giơ tay trỏ quân sĩ Thần Sách quân xung quanh: “Vương gia giết hại Ngạc vương, Ngạc vương đích thân chỉ mặt hung thủ, hơn trăm binh lính Thần Sách quân của hạ quan đã tận mắt chứng kiến!”
“Vậy thì đi thôi.” Lý Thư Bạch bình thản nói.
Hoàng Tử Hà cuống lên, chạy đến bên cạnh Vương Tông Thực ngăn lại: “Vương công công, việc này còn có ẩn tình, xin để tôi lục soát hiện trường đã!”
Vương Tông Thực nhìn cô, khoé môi hơi nhếch lên thành một nụ cười như có như không: “Sao Hoàng tiểu thư lại ở đây?”
“Cô ấy không liên quan đến việc này, nhiều ngày trước cô ấy đã cắt đứt quan hệ với bản vương, dọn ra ở căn nhà tại phường Vĩnh Xương rồi.” Lý Thư Bạch bước đến gần Vương Tông Thực, dừng lại hạ giọng: “Còn căn nhà đó là của ai, bản vương không hề biết.”
Vương Tông Thực hiểu ý y, nếu cứ khăng khăng truy cứu Hoàng Tử Hà thì bản thân mình cũng không thoát khỏi liên can, bèn quay lại bảo mấy kẻ đằng sau: “Tài phá án của Hoàng tiểu thư lừng danh thiên hạ, để cô ấy kiểm tra hiện trường thực không gì bằng nữa. Các người để lại hai người hỗ trợ Hoàng tiểu thư, những kẻ khác hộ tống Quỳ vương về kinh.”
Hoàng Tử Hà nhìn theo hút bóng Lý Thư Bạch, thấy y vẫn hiên ngang đường hoàng, bước đi thong thả, mới hơi yên lòng.
Cô đến bên cạnh thi thể Lý Nhuận, xắn tay áo chẽn lên, quỳ xuống kiểm tra một lượt.
Làn da Lý Nhuận giờ đây càng trắng bệch, cơ thể vẫn còn ấm, nốt ruồi chu sa giữa hai đầu mày đỏ đến chói mắt. Gương mặt đẹp đẽ là thế, tiếc rằng đã co rúm lại, chết thảm.
Tuy y mặc áo vải, nhưng vải bông có nguồn gốc từ Tây Vực, chiếc áo này được dệt rất tinh xảo, lót bông bên trong, thực tình còn đắt hơn hàng tơ lụa. Dù y một lòng hướng Phật, ẩn cư sau chùa Hương Tích, nhưng rốt cuộc vẫn không giống các tăng lữ bình thường.
Cô rút thanh đoản kiếm khỏi lồng ngực y. Tim Lý Nhuận đã ngừng đập, trên ngực chỉ còn một lỗ sâu hoắm rỉ máu. Cầm thanh đoản kiếm lên, vừa nhìn rõ hình dáng, lòng cô đã nặng trĩu, tới khi lau sạch vết máu, trông thấy hai chữ triện cổ “Ngư Trường” khắc bên trên, tim cô càng đập rộn lên.
Kiếm Ngư Trường vốn là vật tùy thân của Lý Thư Bạch ,về sau khi bị ám sát ở Thục, y đã trao lại cho cô. Cô luôn đem theo bên mình, cho tới ngày cải vã với y rồi rời khỏi phủ Quỳ, vì đi quá vội nên đã bỏ lại tất cả đồ đạc, sau đó cũng chỉ nhờ người qua lấy ít vật dụng của mình, thanh đoản kiếm đương nhiên vẫn để lại phủ Quỳ.
Vậy mà giờ đây, chẳng biết Lý Nhuận lấy đâu được thanh kiếm này, lại dùng nó tự sát.
Trong triều có rất nhiều người biết kiếm Ngư Trường là của Lý Thư Bạch, vụ án sát hại Ngạc vương này vật chứng đã rành rành.
Quả nhiên, vừa nhác thấy thanh đoản kiếm trong tay cô, hai tên lính ở lại phụ giúp đã nhận ra ngay: “Kiếm Ngư Trường kìa! Đây chẳng phải đoản kiếm tùy thân của Quỳ vương gia ư?”
Kẻ kia gật đầu: “Đúng đấy, chắc là nó rồi!” Hoàng Tử Hà đưa thanh kiếm cho họ, gắng nén hồi hộp hỏi: “Các vị cũng biết kiếm Ngư Trường ư?”
“Ai mà không biết? Năm xưa Quỳ vương dẹp loạn Từ Châu quay về, được thánh thượng ban thanh kiếm này. Đám người Thần Uy, Thần Vũ dạo ấy vẫn luôn miệng khoe khoảng, tự cho là mình có vũ khí ngự ban, đè đầu cưỡi cổ chúng tôi.”
Binh sĩ kia thận trọng cầm kiếm lên, mân mê không rời tay, tấm tắc: “Sắc thật đấy.”
“Xem ra lời đồn trong kinh thành không phải nhảm nhí. Quỳ vương thực sự… đã bị Bàng Huân nhập xác rồi. Ngạc vương vạch trần âm mưu của hắn, nên bị hắn giết người diệt khẩu.”
Hoàng Tử Hà đang lục lọi túi áo Lý Nhuận, nghe vậy lạnh lùng buông một câu: “Giờ mọi chuyện còn chưa được xác định, đừng đồn bậy đồn bạ.”
Kẻ nọ sợ hãi ngậm tăm, cất kiếm Ngư Trường đi.
Lý Nhuận chỉ ra ngoài quét tước nên không mang gì theo người cả. Hoàng Tử Hà bèn đi đến gian nhà y cư ngụ. Cây chổi quét lá vẫn nằm chỏng chơ bên đường, cô cầm lên xem, thấy chỉ là cây chổi bình thường, bèn gác tạm trước cửa rồi bước vào.
Trong nhà bày biện đơn giản đến gần như sơ sài, chỉ có một bàn một tủ một giường, một cái giá xếp mấy cuốn sách, trên giường chăn gối được gấp gọn ghẽ, trong tủ chỉ có vài bộ quần áo. Chăn gối và quần áo đều còn mới, nhưng tuyền những màu nhạt, rất hợp với cửa Phật.
Hoàng Tử Hà lục tìm khắp trong nhà song chẳng thấy thứ gì, đành đứng nhìn vài tia sáng len qua ô cửa nhỏ rọi vào, nhắm mắt lại, cố hình dung cuộc sống của Lý Nhuận tại đây.
Một vị vương gia đã quen áo gấm cơm vàng từ khi sinh ra, ngang nhiên đổ tội phản nghịch lên đầu người anh xưa nay vẫn tử tế với mình ngay trước mặt mọi người, rồi giả chết trốn đi, ẩn cư sau chùa, chôn vùi cả đời trong đèn xanh sách cũ.
Nếu y một lòng hướng Phật, muốn xa rời tục thế, thì tại sao lại nhờ họ tra xét chuyện xưa của mẫu phi? Giữa y và Quỳ vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để đến nỗi y không tiếc dùng cả tính mạng vu hãm chính anh ruột mình?
Hoàng Tử Hà đứng giữa căn nhà âm u, lắng nghe từng trận gió thông vi vút bên ngoài, như sóng dữ cuộn trào. Nghĩ đến cái chết quyết liệt của Ngạc vương, vết máu trên người Lý Thư Bạch, chữ ‘vong’ trên lá bùa, cô như rơi vào màn sương mù mịt, đứng ngẩn ra hồi lâu không cách nào động đậy được.
Hai binh sĩ bên ngoài liên tục giục giã, Hoàng Tử Hà mới bước ra. Tiếng gió gào rít thổi qua cánh rừng lấp đầy tai, khiến cô run lên bần bật, gần như không thể kìm lại được, bất giác giơ tay lên bưng chặt lấy tai.
Cơn gió lồng lộng nghiến qua nhân thế, mọi thứ trên đời đều bị sức mạnh khủng khiếp ấy nghiền nát, không ai ngăn nổi.
Mồng một tháng Giêng là khởi đầu cho cả năm mới.
Cô về đến Trường An thì trời đã tối. Trăm họ trong thành đang ăn mừng, đâu đâu cũng nghe tiếng pháo trúc, khắp nơi chăng đèn kết hoa.
Chẳng biết vì sao giữa ngày Tết vui vẻ thế này, một mình cô lại dật dờ ngơ ngẩn, tái ngắt như ma.
Hoàng Tử Hà về đến phường Vĩnh Xương, đứng trước cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn nghiến răng bước vào nhà.
Vương Tông Thực đang đợi, thấy cô từ ngoài cửa đi vào, y thản nhiên bưng ly trà lên nhấp giọng rồi hỏi: “Khi trước ta đã nói sẽ giúp cô tra rõ việc này, sao cô phải nôn nóng tự mạo hiểm?”
Hoàng Tử Hà cúi đầu đáp khẽ: “Xin công công bỏ quá cho tội hấp tấp, cũng đa tạ công công hôm nay đã cứu tôi. Chẳng hay tiếp theo đây Quỳ vương sẽ ra sao?”
Vương Tông Thực đặt ly trà trong tay xuống bàn: “Việc của Quỳ vương, chúng ta đã bẩm lên thánh thượng. Giờ sẽ do Tông Chính Tự xử lý, tạm thời Quỳ vương cứ ở lại Tông Chính Tự, không về phủ Quỳ nữa.”
Ở lại Tông Chính Tự, cũng đồng nghĩa với giam cầm.
Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Hôm nay công công xuất hiện ở chùa Hương Tích quả là trùng hợp, chẳng rõ tại sao lại trùng hợp đến thế?”
“Nói ra cũng thật khéo, vốn dĩ hôm nay toàn quân Thần Sách được nghỉ, nhưng đến trưa ta đột nhiên nhận được thánh mệnh, nói có triều thần sáng nay tới chùa Hương Tích giành hương đầu, nghe ngóng được tung tích một người, hình như là Ngạc vương. Hoàng thượng đã hỏa tốc sai người đi bảo vệ, nhưng xét lại tình hình khi Ngạc vương mất tích, lại lệnh cho Thần Sách quân lập tức xuất phát đón Ngạc vương về cung, nhất định không được làm vương gia bị thương!” Nói đến đây, Vương Tông Thực mỉm cười lạnh lùng, “Hoàng thượng thánh minh, tiếc rằng cuối cùng ta vẫn phụ thánh mệnh, không cứu được Ngạc vương khỏi tay Quỳ vương.”
Hoàng Tử Hà lặng lẽ vái y một vái: “Đa tạ công công thu nhận lâu nay, Quỳ vương là ân nhân của tôi, giờ ân nhân gặp nạn, có lẽ tôi phải quay về giúp đỡ.”
“Giờ Quỳ vương đã ở Tông Chính Tự, ngươi định giúp thế nào? Ngươi tưởng phủ Quỳ như rắn mất đầu hiện giờ còn có kẻ giúp được ngươi điều tra việc này ư? ” Đoạn Vương Tông Thực chậm rãi đứng dậy đi đến, nhìn cô bằng cặp mắt lạnh băng, không nói thêm nửa lời.
Hoàng Tử Hà mím môi nín lặng, tự hiểu những lời y nói đều là thực, giờ đây cô chẳng có cách nào để cứu Lý Thư Bạch cả. Hồi lâu, cô mới rụt rè lên tiếng: “Xin công công chỉ bảo tôi phải làm thế nào để báo ân.”
“Ta đã nói rồi, ta rất thích ngươi. Trong mắt ta, đám thanh niên tài tuấn đồng lứa với ngươi, kể cả Vương Uẩn, đều không bằng một nửa ngươi.” Vương Tông Thực cúi đầu, quan sát gương mặt nghiêng của cô rồi lắc đầu: “Nếu ngươi có thể trở thành người nhà họ Vương, thì quả là cái phúc của nhà họ Vương.”
Hoàng Tử Hà đứng bất động, lặng lẽ cắn môi.
“Đương nhiên, việc ngươi lật lọng, đã nói sẽ cân nhắc về làm dâu họ Vương, rồi lại chạy đến chỗ Quỳ vương, khiến ta rất không vui.”
Hoàng Tử Hà cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi chỉ nói sẽ cân nhắc, chứ chưa hề nhận lời.”
“Ha ha, định giở những trò vặt đó ra với ta, chẳng ăn thua gì đâu.” Vương Tông Thực cười nhạt, chắp tay sau lưng bước đến bên song, nhìn ngọn đèn treo ngoài cửa, giọng khoan thai xoáy vào tai cô, tránh cũng không tránh nổi: “Cho ta một câu trả lời rõ ràng đi, rốt cuộc ngươi muốn trơ mắt nhìn Quỳ vương đi vào chỗ chết, hay muốn dốc sức cho nhà họ Vương, đổi lại nhà họ Vương sẽ hỗ trợ ngươi cứu lấy Quỳ vương?”
Hoàng Tử Hà trầm tư, hồi lâu mới hỏi: “Thế lực đằng sau mạnh như vậy, nhà họ Vương thực sự giúp được Quỳ vương ư?”
“Chuyện này phải trông vào ngươi, chứ đừng trông vào chúng ta.” Vương Tông Thực vẫn nhìn ra ngoài song, không hề ngoái lại, nói như lẩm bẩm một mình: “Ta chỉ có thể nhận lời để ngươi tham gia vào vụ này, cho ngươi cơ hội điều tra thôi.”
Hoàng Tử Hà đứng giữa đại sảnh, giữa đêm đông, ánh đèn lạnh lẽo rọi xuống, kéo bóng cô đổ dài dưới đất.
Cũng chỉ có chiếc bóng lẻ loi ấy làm bạn với cô mà thôi. Giờ nhìn khắp thiên hạ, cô một thân một mình, không ai bên cạnh, lấy gì chống lại cơn bão khủng khiếp đang ập đến?
Cô chỉ là một người con gái, đối đầu với thứ sức mạnh khủng khiếp nhất trên đời, ắt sẽ tan xương nát thịt, hóa thành bùn đất.
Nước mắt yếu đuối bỗng giăng mờ, trong đêm lạnh, cô không sao ngăn mình khỏi run lên. Cô biết trước mặt là vực thẳm, bên trên chỉ có một lớp băng mỏng, hễ cô cử động ắt sẽ rơi xuống, không còn cơ hội ngoi lên nữa. Nhưng, Lý Thư Bạch, đang ở dưới đáy vực.
Dù ngàn vạn người ngăn trở, dù phía trước là gió tanh mưa máu, dù biết mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy khổng lồ kia rồi nghiền nát thành tro bụi, cô vẫn phải đặt chân lên con đường này.
Cuối cùng, cô khom người hành lễ với bóng lưng Vương Tông Thực, chậm rãi vái một vái thật dài, nói khẽ: “Đa tạ Vương công công.”
Vương Tông Thực ngoái lại hỏi: “Thế nào?”
“Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ về việc này, xin công công thư thư cho mấy ngày.” Cô khẽ lắc đầu, giọng nghèn nghẹn, mắt rưng rưng đỏ hoe, song vẫn cố kìm không rơi nước mắt, “Đợi Vương Uẩn quay về, tôi sẽ cho vương công tử một câu trả lời.” Rốt cuộc vẫn hy vọng đi đến cuối cuộc đời, có thể nắm được bàn tay mà mình muốn nắm.
Nói rồi, cô lại lặng lẽ hành lễ với y. Vương Tông Thực dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngoảnh đi: “Tùy ngươi. Ngươi cứ ở lại đây, có gì cần thì đến tìm ta.”
Sau khi Vương Tông Thực đi khỏi, Hoàng Tử Hà một mình ngồi lặng giữa phòng. Xung quanh lặng phắc như tờ, chỉ còn mỗi đôi A Già Thập Niết vẫn nhởn nhơ bơi lượn trong bình, quẫy cho nước gợn lăn tăn, đôi ba làn sóng soi vào mắt cô, phản chiếu cõi lòng xao động dữ dội, không sao vỗ yên được.
Rồi như không chịu đựng nỗi xao động lạ lùng này, cô bước ra khỏi nhà, thấy trời sao sáng lạn mà lạnh lẽo. Những vì sao ấy cao xa không thể với tới, ngân hà lặng lẽo phơi bày từ chín tầng trời, trên trời dưới đất đều rộng mênh mông, một mình cô tồn tại giữa thế gian, chỉ biết dựa vào một chút hơi ấm trong lồng ngực.
Hoàng Tử Hà siết chặt tay lại, mặc cho móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đau nhói, đi thẳng về phía Đông, không hề do dự.
Băng qua vô vàn phồn hoa huyên náo dọc đường, cuối cùng cô cũng đến trước đôi cánh cổng khép chặt ở phủ Quỳ, giơ tay gõ cửa.
Bên trong vang lên tiếng người gác cổng: “Vị nào đến vậy?”
“Lưu thúc, là tôi, Dương Sùng Cổ đây.” Hoàng Tử Hà cao giọng đáp.
“Ôi, cô về đấy ư!” Người bên trong mừng rỡ reo lên, rồi vội vàng mở cửa. Bọn Lưu thúc đang quây quần bên lò lửa trong phòng canh cổng chuyện trò, ai nấy đều lộ vẻ thấp thỏm lo lắng.
Đóng cửa lại xong xuôi, Lưu thúc mới cuống quýt hỏi: “Hoàng tiểu thư chắc cũng nghe tin, gia giờ đã ở Tông Chính Tự rồi!”
“Tôi biết, gia bị liên lụy vì vụ Ngạc vương.” Trong phòng đóng kín, hơi nóng từ lò lửa khiến cô thấy mệt lử, cả ngày cô chưa ăn uống gì, hôm nay lại gặp nhiều biến cố, giờ được sưởi ấm, cô mới phát hiện ra mình vừa đói vừa mệt, gần như không đứng nổi nữa, bèn nhận lấy cốc nước Lưu thúc đưa uống mấy ngụm rồi hỏi: “Tôi tới tìm Cảnh Dực, Cảnh Dực công công có ở đây không?”
Từ sau khi bị ám sát ở Thục, người có thể tin cậy bên cạnh Lý Thư Bạch đã thất tán không ít, lại thêm trận hỏa hoạn ở Thành Đô khiến Cảnh Dục bỏ mạng. Quan thừa trong vương phủ đã già, lui về ở bên ngoài, giờ chỉ còn Cảnh Dực và Cảnh Hằng hai người đắc lực nhất.
Ba người quây quần ngồi lại, Hoàng Tử Hà bèn thuật lại mọi chuyện hôm nay cho hai người kia nghe.
Cảnh Dực phát biểu: “Giờ Quỳ vương đã bị đưa vào Tông Chính Tự, chúng ta lại không thể điều động hai quân Thần Uy, Thần Vũ, coi như không cầu được viện trợ bên ngoài, tuy đội nghi trượng trong phủ có mấy trăm người, nhưng làm sao đủ được. Đúng là thế cô lực mỏng.”
Cảnh Hằng gật đầu nói thêm: “Người qua lại với gia trong triều không hề ít, nhất là những kẻ chính tay gia đề bạt, nhất định sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, dù sao sự thăng trầm của phủ Quỳ cũng liên quan trực tiếp đến tính mạng người nhà họ, nếu chúng ta tới nhờ vả, ắt họ sẽ giúp.”
Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Tội trạng của gia rất kinh khủng, nào là sát hại em ruột, nào là rắp tâm mưu phản, dù các triều thần cùng dâng tấu cũng đâu thể che chở được?”
Cảnh Hằng trống chán thở dài: “Đúng thế, chuyện khác còn dễ biện bác, nhưng giờ Ngạc vương chính miệng tố cáo gia, xưa nay Ngạc vương rất thân thiết với gia, lời nói ra rất có sức thuyết phục. Trùng hợp nhất là lúc Ngạc vương lâm chung gia lại có mặt, đúng là… trăm miệng cũng không cãi lại được!”
Cảnh Dực hạ giọng hỏi Hoàng Tử Hà: “Lúc hấp hối, Ngạc vương đã chính miệng nói rằng gia sát hại mình ư?”
Hoàng Tử Hà im lặng gật đầu.
“Chuyện này… rốt cuộc là sao?” Cảnh Dực nhíu mày.
Hoàng Tử Hà lắc đầu, chẳng biết nói gì thêm nữa. Giờ họ không thể phản bác những lời đồn trong kinh được nữa, kẻ biết việc Ngạc vương tự vẫn chỉ có cô và Lý Thư Bạch, nhưng ai chịu tin họ? Ai chịu tin Ngạc vương dám dùng cái chết để vu cáo Quỳ vương? Ai dám tin một chuyện khó tưởng tượng như vậy?
E rằng ngay cả Cảnh Dực và Cảnh Hằng, cũng không hoàn toàn tin tưởng nữa là.
Hoàng Tử Hà đành đổi chủ đề: “Căn nguyên bên trong chuyện này chúng ta không thể biết được, giờ Ngạc vương đã từ trần, cũng chẳng còn manh mối nào nữa. Theo tôi thấy, chi bằng chúng ta bắt đầu từ chỗ khác.”
Cảnh Hằng liếc cô, uể oải hỏi: “Bắt tay từ đâu?”
“Ngạc vương tự vẫn bằng chính thanh kiếm Ngư Trường của gia. Thanh đoản kiếm này lúc trước gia cho tôi, về sau tôi vẫn để lại phủ Quỳ, không biết vương gia sắp xếp thế nào?”
“Thanh kiếm này là vật thánh thượng ban tặng mà gia cũng cho cô ư?” Cảnh Hằng tròn mắt hỏi.
Hoàng Tử Hà đành thuận miệng giải thích: “Bấy giờ đương lúc nguy cấp, gia cũng không bảo là cho tôi, chỉ đưa tôi dùng tạm thôi. Trước khi tôi đi, vẫn để lại trong vương phủ.”
“Ồ… Nhưng về sau gia cũng không nhắc đến.” Cảnh Hằng quay sang hỏi Cảnh Dực: “Có phải công công cất đi không?”
Cảnh Dực nhìn Hoàng Tử Hà nói: “Sau khi cô đi, gia không hề nhắc đến một lời, cho tới khi biết được nơi ở mới của cô mới sai người thu dọn đồ đạc đưa sang. Bấy giờ chính ta phái người đi thu dọn đồ đạc của cô, trộm nghĩ chắc cô giận dỗi gia ít bữa rồi sẽ quay về, nên chỉ lấy ít quần áo và tiền bạc đưa đi, những thứ khác vẫn ở nguyên chỗ cũ trong phòng. Nếu bây giờ thấy có kiếm Ngư Trường, đám người kia ắt sẽ báo với ta.”
“Thế nên thanh kiếm ấy có lẽ ngay sau khi tôi đi, đã bị người ta lấy mất rồi?” Hoàng Tử Hà mím môi trầm tư hồi lâu, mới rì rầm: “Thử tra xem sau khi tôi đi đã có ai đến phòng tôi, đương nhiên, cũng có khả năng người đó là thị vệ trong phủ, nhân lúc đi tuần lẻn vào , âm thầm lấy kiếm đi.”
“Thị vệ ư?” Cảnh Hằng nhướng mày, lẩm bẩm.
Hoàng Tử Hà gật đầu, ánh mắt lộ vẻ do dự, nhưng cuối cũng vẫn hít thật sâu rồi thốt ra một cái tên: “Trương Hàng Anh.”