“Linh.”
Huy và Khang thốt gọi chạy đến bên cô gái nhỏ, Huy ghì cô vào lòng nén cơn đau, mắt xoay nhìn người phụ nữ đứng đầu Hồng tộc lớn tiếng.
“Các người đã làm gì cô ấy? Cô ấy là cháu bà cơ mà …”
“Đây là chuyện của Hồng gia đâu cần các người xen vào.”
Vân nói, khuôn mặt không cảm xúc, hai lòng bàn tay nắm chặt khẽ run. Vũ lặng thin xoay mặt đi hướng khác, xót xa khi thấy em gái đau đớn gào thét. Anh là người duy nhất biết rõ cơn đau lột xác đó như thế nào, bởi vì khi trở về nơi này anh đã từng như Linh. Nhưng thật may mắn bởi vì lúc này đây đang có Huy bên cạnh cô. Cố giữ vẻ điềm tĩnh anh khẽ nói.
“Phiền cậu đưa nó về phòng, được chứ?”
“Để tôi dẫn đường.”
Nguyệt từ bên ngoài bước vào nói nhanh, cô thản thốt, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt ấy.
“Tay anh …”
Nỗi đau dằn xé, Linh nắm chặt tay anh, móng tay bấm vào da thịt, rạch vết xước dài. Nhưng vết thương đó đâu nghĩa lí gì so với nỗi đau của Linh. Cô gào thét một lát lâu rồi ngất đi, Huy bế xốc cô lên tay rời khỏi đó. Nguyệt đưa mắt nhìn những người trong gia tộc có chút oán hận rồi vội rảo bước đi dẫn đường cho hai chàng trai.
o0o
Ngôi nhà trở lại vẻ tĩnh lặng thường có, Linh đã tỉnh lại khá lâu, màn đêm đã sắp buông xuống. Cô gái nhỏ ngồi trên giường, mắt nhìn miên man ra ngoài cửa sổ lặng trầm. Huy ngồi cạnh giường nắm chặt bàn tay cô, sự lo lắng đã vơi đi phần nào. Khang đứng phía sau chàng trai, vẻ lo lắng, tim nhói đau chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng thôi. Vân và Nguyệt đứng gần cánh cửa tuy cả ai đều lo lắng nhưng nét mặt Vân chẳng thể hiện bất cứ cảm xúc nào. Bên ngoài cánh cửa Vũ đứng tựa lưng vào bức tường đối diện, nói thật lòng cậu chẳng biết phải đối mặt với cô như thế nào?
“Ra ngoài.”
Linh khẽ nói, giọng lạnh tanh, khuôn mặt nhợt nhạt lúc này đã hồng hào hẳn. Tất cả nhìn cô vẻ mặt pha chút buồn lo rồi tất cả lặng lẽ quay đi ra ngoài chỉ trừ mỗi Huy. Linh lại rơi vào im lặng rồi bất chợt nước mắt ở khoé mi tuông trào. Chàng trai khựng lại xót xa, anh ôm nhẹ cô vào lòng, xoa xoa đôi vai nhỏ bé. Cô gái khóc mãi, khóc một lát thật lâu mới nín hẳn. Bên ngoài cửa hai hàng nước mắt lăn chậm trên khuôn mặt Vân, Vũ đứng bên cạnh lặng trầm nhìn cô. Tiếng cô gái thốt hỏi rất nhỏ nhưng tất cả người trong phòng và bên ngoài đều nghe thấy.
“Cậu không hỏi gì sao?”
“Không, nếu Linh nói mình sẽ nghe nhưng mình không bao giờ hỏi.”
Chàng trai vuốt nhẹ tay Linh, khẩy cười nói. Cô gái mỉm cười, một nụ cười thật duyên dáng.
“Tớ là một phù thuỷ.”
“Tớ biết, tớ còn biết cái hôn ước giữa cậu và Khang nữa kìa.”
Huy nói, cô gái khựng lại, nụ cười tắt hẳn, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Như hiểu được tâm tư cô, chàng trai áp sát mặt cô gái thầm thì.
“Yên tâm đi, tớ biết người trong lòng cậu bây giờ chỉ có tớ …”
“Đừng có mơ nhé.”
Linh nói cả hai khẩy cười, ánh trăng sáng tỏ soi vào căn phòng. Hai người bên ngoài cửa nảy giờ vẫn chưa chịu rời đi, họ nhìn chầm nhau lại chẳng nói gì. Huy từ trong phòng đi ra, Linh đã ngủ.
“Hai người không có kết quả đâu.”
Vũ nói, mắt không nhìn chàng trai, Huy xoay ánh mắt về phía anh lặng thin. Vũ khẩy cười chua chát, giọng trùn xuống như hờn, như trách số phận bạc bẽo của hai anh em. Họ đã yêu những người không nên yêu và dù đã biết rõ nhưng sao không kìm được lòng mình.
“Tôi cũng như cậu, tôi bỏ cuộc.”
Vân nhìn anh, má thấm đẫm nước mắt quay người bỏ đi. Tình yêu của hai người chỉ có thế, vừa gặp trở ngại anh lập tức buông xuôi. Cũng phải thôi, anh quá cao xa làm sao cô có thể với tới chứ, huống hồ gì tình cảm của hai người vẫn chưa bắt đâu mà. Vân khuỵ gối cười trong nước mắt. Ở khung cửa sổ gần đó Nguyệt dõi theo cô vừa ganh tị vừa buồn thay, dù gì cô cũng đã có người để yêu, để thương. Nhưng còn Nguyệt cô đã chết, liệu ai có thể chấp nhận sự thật đó mà yêu cô. Mơ mộng, đó quả thật là một mơ mộng hão huyền.
“Cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp nhỉ?”
Một giọng trầm lắng vang lên từ phía sau, Nguyệt xoay nhìn, miệng nở một nụ cười. Nhìn cơ thể trong suốt, mờ ảo của cô, Khang đã hiểu phần nào chuyện xảy đến với cô. Hai người lặng lẽ đứng cạnh nhau vừa ngắm trăng vừa nhắc lại chuyện ngày xưa, thỉnh thoảng lại khẩy cười.
o0o
“Em không bao giờ từ bỏ cô ấy.”
Đợi dáng Vân khuất theo lối đi, Huy nói đầy cương quyết. Câu nói vừa dứt cậu quay đi, bỏ ngoài tai những lời khuyên chia tay với. Lối đi hẹp, dài hẹp, vài nhành rễ bậ. gốc khỏi sàn nhà, mùi ẩm mốc khó chịu. Huy rảo bước xuyên qua màn đêm tâm tối tìm gặp người phụ nữ để nói những lời công bằng cho Linh. Cánh cửa hé mở mùi ẩm mốc phả ra khó chịu đến buồn nôn. Người đàn bà ngồi bên bàn mắt lơ đễnh nhìn bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại có nét ưu tư thấy rõ. Chàng trai khẽ gọi phá vỡ bầu không gian yên tĩnh của nơi này.
“Phu nhân.”