Huy bất giác gọi lớn tên Linh rồi lao nhanh đến ôm chặt lấy cô. Phải, anh không muốn đợi chờ trong thời gian dài như thế nhưng anh càng không muốn từ bỏ tình yêu mà khó khăn lắm anh mới có được này. Giữa hai con đường anh bắt buộc phải chọn một mặc dù không muốn cả hai con đường đó. Vì tình yêu của mình, vì những ngày tháng bên cạnh cô sau này anh sẽ chờ đợi. Bảy năm cũng được, hai mươi năm cũng xong và thậm chí là một trăm năm, một ngàn năm anh cũng chấp nhận. Chỉ cần cô trở về bên anh thì những điều đó chẳng đáng là gì cả.
Linh sững người lặng im trong vòng tay Huy, hàng nước mắt thấm vào làm ướt áo anh. Cô thật sự rất vui khi anh đã giữ cô lại, khi anh ôm chặt cô vào lòng. Anh không có nhịp tim cũng chẳng có hơi thở, anh là một ma cà rồng thuần chủng. Còn cô, cô là Hồng tiểu thư, là một phù thuỷ mang trong mình dòng máu của loài người. Hay nói đúng hơn cô là một kẻ máu bùn, tất cả nể sợ và coi trọng cô chỉ vì cô là phù thuỷ trong truyền thuyết, là người có thể giúp họ thoát khỏi cuộc chiến đẫm máu. Nhưng rồi tất cả sẽ chỉ còn là giai thoại, cô sẽ chết, sẽ được thanh lọc và toàn trở thành phù thuỷ thuần chủng cao quý. Nhưng bắt cô rời xa Huy quả thật là một sự trừng phạt tàn nhẫn.
“Anh sẽ đợi, chỉ cần em hứa sẽ trở lại thì dù bắt anh đợi bao lâu anh cũng đợi.”
Chàng trai nói, giọng run run như gần khóc, anh càng nói lại càng ôm chặt cô hơn. Linh mỉm cười trong nước mắt, trái tim như đang rỉ máu. Cô lên tiếng đáp lại, mái tóc bạc tung hất nhẹ theo từng đợt gió thổi qua đang dần mờ nhạt. Bình minh đã sắp loé dạng, thời gian hai người ở bên nhau chỉ còn đếm theo từng giây.
“Em yêu anh, yêu anh rất nhiều.”
“Anh cũng thế, anh cũng rất yêu em … Yêu hơn cả tính mạng mình …”
“Hãy hứa với em là anh sẽ sống tốt, sống cho em … Cho Khang và cho tình yêu của chúng ta nhé …”
Linh nghẹn ngào nói, nhẹ tay đẩy anh ra khỏi mình. Rồi bất chợt nhớ ra điều gì đấy cô vội gỡ sợi dây chuyền mặt trăng trên cổ mình xuống đặt vào tay anh. Đây là vật của Vol tặng chô cô, nó thật sự rất quan trọng với cô như một minh chứng về tình chú cháu. Nay Linh trao lại cho Huy cũng như đang khẳng định tình yêu của hai người cũng bền chặt, sâu sắc như tình thân giữa cô và Vol vậy.
“Anh hứa … Chuyện gì em muốn anh cũng đồng ý hết, chỉ cần em đừng rời xa anh mãi mãi là được.”
Chàng trai nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay mà nói. Nét mặt giãn ra, vẻ mặt đớn đau khổ ải đã tan biến tự bao giờ. Anh đã để cô ra đi thì phải cho cô ra đi trong thanh thản, trong sự an tâm và niềm vui. Dù đang rất đau khổ khi phải rời xa cô nhưng anh vẫn gượng cười, một nụ cười cay đắng.
“Huy, em xin lỗi.”
Chạm nhẹ tay lên má anh cô thều thào nói, giọng bắt đầu trầm bổng, mờ ảo. Một vài tia sáng bình minh đã bắt đầu xuất hiện, thân người cô mờ dần. Linh nhìn mình rồi nhìn anh, cảm giác đau nhói như sắp bị xé thành trăm mảnh nhỏ vậy. Nhưng nổi đau đó làm sao sánh bằng nỗi đau khi sắp rời xa Huy, rời xa thế gian tươi đẹp này suốt mấy năm dài.
“Linh.”
Chàng trai ngỡ ngàng thốt gọi nhìn người yêu nhỏ bé đang dần tan biến. Dòng nước mắt tưởng chừng đã khô cạn và không còn rơi trên khuôn mặt họ nữa nhưng giờ đây nó lại tuôn trào nhiều hơn. Giây phút chia ly luôn thấm đẫm nước mắt như thế mặc dù họ đã cố kìm lòng mình.
“Em …”
Linh định nói gì đó nhưng chưa kịp thành lời Huy đã bước nhanh đến, vòng tay quanh eo ôm chặt cô và cúi đầu hôn lên môi cô, một nụ hôn thật say đắm, thật ngọt ngào.
“Linh.”
Cô gái nhỏ đã tan biến chỉ để lại đâu đó một mùi hương nhẹ dịu của hoa giấy. Huy đưa bàn tay đang nắm chặt sợi dây chuyền vào lồng ngực, đôi mắt nhìn ra biển xa xăm, môi hé nở một nụ cười buồn.