Tháng Chạp, thời tiết lạnh và ẩm ướt, tuyết rơi rất nhiều, Vi trạch người đến người đi bận rộn chuẩn bị đón Tết.
Hai tháng trôi qua, Vi Thịnh Tư không ngày nào được ăn ngon ngủ ngon, hắn vẫn luôn nhớ về bóng hồng ngày ấy, trong lòng cồn cào khôn tả.
Từ lúc thư viện cho nghỉ đông, hắn vẫn luôn đến Đông viện thật sớm, lấy cớ thỉnh an cữu mẫu, chỉ mong được một lần tương ngộ giai nhân.
Gặp được vài lần, Vi Thịnh Tư vẫn chưa cùng nàng nói qua câu nào, Phó Thị Du đã phát hiện thấy điều không ổn.
Thị cảm nhận được Vi Thịnh Tư có điều gì giấu thị, thế nhưng thị không muốn chọc thủng lớp cửa sổ giấy này, vẫn vờ như không biết, sau đó lấy cớ trời lạnh miễn thỉnh an cho tất cả thị thiếp khác, tất nhiên có cả Triệu thị.
Từ hôm Trung Thu, thái độ của thị đối Triệu Ngọc Chân đã có thay đổi, bởi vì lão gia đã dặn thị thu xếp cho Vi Thục Chi học cầm nghệ cùng với Triệu thị.
Triệu thị được lòng lão gia, Phó thị không thể đưa sắc mặt tệ nữa.
Triệu thị cũng tương đối biết làm người, giúp thị quản lí các thị thiếp khác không tệ, Phó thị đành dung túng nàng hơn.
Triệu thị không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà cũng rất khôn khéo.
Nàng ta không ít lần mang tin tức đến cho Phó thị; Phó thị không quá dễ tính, các thị thiếp khác đều không thích thị, chỉ có Triệu Ngọc Chân ngày ngày tháng tháng vẫn chăm chỉ đến hầu hạ thị, Phó thị dần không quá ác cảm với nàng ta nữa, ngược lại có ý bồi dưỡng, muốn dùng nàng ta củng cố địa vị của mình.
Với việc ngày càng nắm chặt những mỹ quyến trong phủ, Phó Thị Du ngày càng tâm đắc, thị cũng không ngu, hiện tại thị so với những nữ nhân khác áp chế một đầu, vì kẻ chân chính có địa vị vẫn chưa nhập phủ.
Đợi khi những nữ tử khác gia thế hiển hách xuất hiện, địa vị của thị sẽ dao động ngay.
Để tránh ngày bị người ta lôi ra khai đao, thị trước phải đoàn kết nhóm thị thiếp bé nhỏ này trước, nếu may mắn làm ra một đứa con trai mang về nuôi dưới gối thì không có gì tốt hơn.
Phó thị làm ra mấy lần gia yến, lão gia cũng chỉ hảo cảm với mỗi Triệu thị, điều này còn là vì Triệu thị tài hoa, Phó thị rất đỗi đau đầu, thị cảm thấy mình thật sự rất khổ sở.
“Chỉ trách mệnh ta không tốt, tuyển mỹ thiếp cho phu quân, mà lão gia lại hững hờ như vậy…” Trong phòng không có người nào, Phó thị thở dài với Lưu bà tử.
Lưu bà tử theo thị đã nhiều năm, trong lòng cũng đau lòng chủ tử, bà ta lấy khăn lau nước mắt cho Phó thị, đáp: “Nô tỳ biết phu nhân đau lòng, chỉ là nô tỳ có điểm khó hiểu, lão gia vì sao đối hậu viện lãnh đạm như vậy…!chẳng lẽ, là có bệnh khó nói?”
Phó thị vẫn luôn giấu diếm chuyện phòng the của mình, chỉ là Lưu bà tử hầu hạ thân cận như vậy, lẽ nào không đoán ra được.
Đến nước này thị cũng đành nói thật, chủ động vạch vết thương đau lòng ra: “Ngươi cho rằng ta không nghi ngờ qua sao! Còn đặc biệt tìm người bắt mạch, nhưng lão gia rất căm ghét chuyện này, đại phu nói, là do tâm lí…!Lần đó để mua chuộc được đại phu xem bệnh cho lão gia, kết cục lão gia phát giận thật lâu…”
Lưu bà tử thở dài: “Nô tỳ sao không nhớ được…” Bà ta cũng nhớ kĩ lần Thái phó phát hiện ra phu nhân mua chuộc đại phu đã là gần bảy năm trước rồi, lúc đó thành hôn đã được hai năm, lão gia vẫn không ghé tẩm phòng của phu nhân; lúc ấy phu nhân quá nôn nóng, làm việc không gọn ghẽ, thị nữ lúc ấy thay phu nhân đi liên hệ đại phu cũng bị đánh mấy chục roi rồi đuổi khỏi Vi trạch.
Số phận đại phu ấy cũng không tốt hơn, đồng dạng bị Vi trạch trục xuất.
Phó thị bị cấm túc mấy tháng, Lưu bà tử cũng không quá rõ ràng sự việc là như thế nào; chỉ là nô tỳ thân cận của Phó thị bị bán đi, bà ta mới được Phó thị nâng lên làm thiếp thân nha hoàn.
Lưu bà tử chỉ nhớ được thời điểm đó lão gia đặc biệt đáng sợ, tuy không đánh mắng phu nhân, nhưng ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người chết vậy.
Phó thị cao ngạo, không chịu nổi phu quân đối mình như thế, mặt trước bất hòa với phu quân, mặt sau ngăn cản tất cả mỹ nhân người khác hiến cho Thái phó.
Thị không có được thì người khác đừng hòng có được, thị cũng không thừa nhận, lão gia căm ghét chuyện phòng the là lỗi của mình.
Cứ thế qua mấy năm…!thị muốn cứu vãn cũng đã muộn, phu quân thật sự không để bụng nữa rồi.
Nếu Sử gia, Phó gia vẫn dương quang như trước, thì thị cũng đâu cần nạp thiếp cho hắn, cọ xát qua ngày, người ngoài tuy chê cười thị Hoạn Thư, nhưng có mấy ai không hâm mộ thị có phu quân như vậy, thị không có con cũng không lấy người khác.
Đến tột cùng, Phó thị không nhận mình sai, chỉ tiếc số phận trêu người.
Này đó khổ tâm của Phó thị, Vi Bắc Lâu không biết, cũng không muốn biết.
Đối với người thê tử đã cùng mình qua mười năm này, nói ghét cũng không phải.
Cuộc hôn nhân ngay từ đầu là ép buộc, Phó thị nhìn trúng dung mạo của hắn, ồn ào muốn gả, bằng không vì sao Phó gia đang phong quang lại gả trưởng nữ cho một kẻ khác phe phái là hắn.
Người khác nắm đằng chuôi, hắn không thể không cúi đầu.
Hắn không muốn hiểu tình cảm, cũng không thích gần gũi Phó thị.
Chuyện chỉ có như vậy, chậm rãi, cũng đã qua mười năm.
Đời người có được bao nhiêu cái mười năm, Vi Bắc Lâu không muốn nghĩ sâu, một mình cũng không có gì không tốt, người như hắn, cả đời cũng chỉ xứng đáng cô độc.
**
Đã vài ngày Vi lão gia không về phủ, từ khi nhận được thư của Chung Nhuế, Vi Bắc Lâu mời tâm phúc đến cả đêm mật đàm, qua tối đó, cả mấy ngày sau Vi Bắc Lâu đi sớm về trễ, càng gần tất niên càng không thấy bóng người.
Tin tức Đông quốc đổi quân chủ qua hai tháng cũng truyền vào kinh thành, triều thần có người bẩm tấu một chút, rồi yên lặng chìm vào khoảng không.
Hoàng đế không để tâm, từ đầu tháng Chạp đã viện cớ nghỉ đông không lên triều.
Trong triều đình còn nhiều chức vụ bỏ trống.
Giữa tháng Chạp, Hoàng đế duyệt tấu chương thăng Tham tri Chính sự Mộ Dung Ninh lên làm Thừa tướng, Lễ bộ thượng thư Trương Khiêm Mục tuổi già, xin cáo lão hồi hương, lại thăng Lễ bộ thị lang Vệ Thi lên thế chức.
Mộ Dung Ninh một bước lên mây được phong làm thừa tướng, mời các quan lại cùng đi tiệc chúc mừng.
Mộ Dung Ninh là tâm giao được một tay Vi Bắc Lâu bồi dưỡng, bữa tiệc này dĩ nhiên phải đi.
Mộ Dung Ninh đặt sẵn bàn ở Tiêu Phượng lâu, Tiêu Phượng lâu là tửu lâu lâu đời nhất ở Dương Di thành, tồn tại đã gần trăm năm, nghe nói sự tích ngày xưa tửu lâu này là nơi cao nhất kinh thành, ngày Thái Tổ đăng cơ có phượng hoàng đến đậu, cất tiếng hót trình tường, bèn sửa tên thành Tiêu Phượng.
Tiêu Phượng lâu cao hơn mười mét, gồm ba tầng lầu, ngói xanh chạm lưu ly, điêu khắc tinh xảo, vốn dành cho tầng lớp phong nhã sĩ phu, giá cả đắt đỏ.
Mộ Dung Ninh chỉ mời các người quen thuộc cũng có hơn năm bàn.
Mộ Dung Ninh rất kính trọng Vi Bắc Lâu, Vi Thái Phó đối hắn có ơn tri ngộ, nhiều lần ra tay giúp đỡ.
Năm Mộ Dung Ninh mới nhập quan trường, do không có gia tộc hiển hách nên bị người khinh thường, hắn bèn dâng sớ xin được ra khỏi kinh thành, đến huyện Bình An nhỏ nhoi ở Thanh Châu làm quan phụ mẫu.
Nào ngờ năm Chính Hóa mười lăm, huyện Khánh Hà cạnh Bình An vỡ đê, do huyện lệnh tham ô tiền sửa đê mấy vạn lượng.
Nạn dân tràn vào Bình An, không ngờ liên lụy đến nổi lên khởi nghĩa cướp kho lương.
Triều đình phái binh trấn áp, Huyện lệnh Khánh Hà ác nhân cáo trạng trước, tố cáo Mộ Dung Ninh cấu kết nghịch tặc làm bậy, tự ý khởi nghĩa chống đối triều đình.
Thái Chính đế mắt mù tai điếc, ăn chơi vô độ, nào hiểu được khúc chiết này, Mộ Dung Ninh liền bị hạ chiếu ngục.
Lúc ấy thế lực Sử gia rất lớn, quản lí cả Hình bộ.
Huyện lệnh Khánh Hà đút lót một số tiền hòng thoát tội, Mộ Dung Ninh dự là phải chết oan trong ngục, không ngờ Vi Bắc Lâu lúc ấy chỉ mới là Lục phẩm Thái tử Thiếu Chiêm sự đã khuyên Thái tử cứu hắn.
Từ lúc ấy Mộ Dung Ninh đã nhập trướng Vi Bắc Lâu, vì hắn mưu tính cơ đồ.
Đến nay đã qua hơn mười năm, Mộ Dung Ninh được Vi Bắc Lâu đề bạt nhiều lần, cuối cùng chậm rãi đạt đến chức Thừa tướng khi chưa qua ngũ tuần, cũng coi như Tướng gia trẻ tuổi hiếm có.
Vào tiệc, trước tiên Mộ Dung Ninh rót một ly rượu đầy, cung kính chấp tay với Vi Bắc Lâu: “Vi Thái Phó, ly rượu này trước để tại hạ kính ngài.
Nếu không có nhiều năm qua dẫn dắt, ắt Ninh không đạt thành như hiện tại.”
Vi Bắc Lâu không khách khí cạn ly với hắn: “Nào có, Mộ Dung huynh khen thừa, dĩ nhiên tự Mộ Dung huynh đã có một bụng tài hoa, ly rượu này chúng ta trước cạn, chúc mừng Mộ Dung huynh lên chức!”
Mọi người xung quanh ồn ào phụ họa, tuy nói trong triều Mộ Dung Ninh nắm địa vị cao nhất, nhưng ở đây ai có mắt cũng biết quyền hành thật sự ở tay ai.
Dù Mộ Dung Ninh đối Vi Bắc Lâu cung kính hết mực, thế nhưng Vi Bắc Lâu cũng rất tinh ý mà để hắn ngồi ở chủ vị, dù sao tiệc này vẫn là Mộ Dung Ninh mời.
Thế nhưng Mộ Dung Thừa tướng vốn rất trọng đạo nghĩa, hắn luôn nghĩ mình thấp vế hơn Vi Bắc Lâu thì làm sao dám ngồi chiếu trên.
Cuối cùng hắn nhích ghế xuống ngang bằng Vi Thái Phó rồi mới an lòng cộng ẩm.
Rượu quá ba tuần, mọi người đều ngà ngà say, Lễ bộ thượng thư mới nhậm chức Vệ Thi đến kính rượu Vi Bắc Lâu và Mộ Dung Ninh.
Vi Bắc Lâu uống đã nhiều, không còn tâm trí uống nữa, chỉ nhấp miệng.
Vệ Thi phảng phất như hoàn toàn không thấy, lại cung kính mời Mộ Dung Thừa tướng.
“Vệ Thi cảm kích ơn đề bạt của Thái phó cùng Mộ Dung tướng, về sau có việc, tất dũng tuyền tương báo, Vệ Thi tuyệt đối vạn lần nghe theo.”
Vệ Xương hầu công tử này là người khẳng khái, có ơn tất báo, tất thể dụng, trước đây Vi Bắc Lâu đã từng đi dự lễ cưới của hắn, lúc ấy hắn chỉ mới là Lễ bộ thị lang, sau này nhờ Vi Bắc Lâu đề bạt đã lên đến Lễ bộ thượng thư.
Hiện tại Vi Bắc Lâu dự tính quan sát thêm một chút, mới thật sự kéo hắn vào dưới trướng.
Xưa nay phàm là muốn làm việc lớn, thì cần thiết nhất chính là nhân tài.
Dã tâm của Vi Bắc Lâu không dừng lại ở Trần quốc nho nhỏ, dĩ nhiên cần nhiều người có thể dùng.
Vi Bắc Lâu nhỏ giọng nói với Mộ Dung Ninh: “Vệ gia công tử có thể đề bạt, thường ngày lưu ý, nếu thật là nhân tài, tất nên trọng dụng.”
Mộ Dung Ninh đáp: “Xưa nay Thái phó nhìn người luôn chuẩn, việc này Ninh vẫn luôn rất tin tưởng, Thái phó yên tâm, việc khảo sát y cứ để Ninh để tâm.”
Một hồi lâu sau tiệc tàn, Vi Bắc Lâu lảo đảo đứng dậy, hắn uống hơi nhiều, cả người khó chịu.
Trúc Lĩnh phải nửa dìu nửa cõng hắn ra xe ngựa.
Gió thổi đặc biệt lớn, cuốn cả mành tre ở cửa sổ lên, một thoáng lướt qua kia, Vi Bắc Lâu trông thấy tuyết trắng đầy trời.
Hắn giật mình, mùa đông đã đến thời điểm khắc nghiệt nhất, hơi lạnh làm Vi Bắc Lâu tỉnh táo vài phần, bất giác nhớ tới một ngày đầu đông tuyết vừa rơi, có một thân ảnh nho nhỏ đứng ngược sáng ở cửa phòng, mi mục như họa, nụ cười có chút rụt rè lại xinh đẹp không thôi.
Vi Bắc Lâu vắt tay ngang trán, tim có chút chua xót, đã bao lâu rồi hắn không gặp Thanh Lê?
Nhưng mà không quan trọng.
Hiện tại Thanh Lê đang làm gì?
Có gần hai tháng y không được gặp Thái phó, dường như như mới ngày hôm qua, y vẫn còn dám cười đùa trước mặt ngài.
Xưa nay nghe nói quý nhân dễ quên, có bao nhiêu ngày không gặp, Thái phó hẳn là đã quên mất mình..