Mấy ngày liên tục Vi Bắc Lâu ở chung phòng với Thanh Lê, cùng ăn cùng uống, tối nằm bên cạnh.
Chính viện canh gác sâm nghiêm, đến nay cũng ít người biết Vi Thái Phó nuôi một nam tử bên cạnh, ngàn kiều vạn sủng.
Mấy ngày chăm sóc cũng không uổng công, Thanh Lê đã dần khỏe lại, tuy sức khỏe vẫn không tốt, nhiễm lạnh lại ho khan, nhưng quả thật đã đi lại bình thường.
Vi Bắc Lâu sợ Thanh Lê ra ngoài gặp lạnh, không cho y đi đâu, cả ngày quanh quẩn trong chính viện, may mà Thanh Lê tính tình dịu ngoan, Thái phó không nói, y cũng thành thật nửa bước không ra.
Thanh Lê ngoan ngoãn đến mức nhóm nha hoàn cũng không đành lòng.
Mấy ngày ở chung họ đã phát hiện, thiếu niên rất ngăn nắp, chăm chỉ; không chỉ tay sai khiến, chuyện gì tự làm được cũng tự mình làm; lại rất hiểu chuyện.
Hầu hạ y so với bất kì người nào đều dễ dàng hơn.
Vi Bắc Lâu đã cho người dọn hết vật dụng bên Đông viện bên kia về cho y, Thanh Lê không tự đi mà dặn dò Thúy Nhi.
Lúc Thúy Nhi đi một chuyến về cũng chỉ đem theo một bao y phục nhỏ.
Thúy Nhi cũng được điều tới chính viện bầu bạn với Thanh Lê, mỗi ngày hai chủ tớ ngẩn người trong phòng.
Bao y phục kia nửa chỗ cũng không chiếm, chỉ treo được một góc tủ.
Thanh Lê cẩn thận từng ly từng tí, không có dáng vẻ thị sủng mà kiêu, cho dù bao nhiêu năm qua, người duy nhất đặc biệt trong lòng Thái phó chỉ có mình y.
Thanh Lê rất tự biết phận mình, Thái phó cho, y sẽ nhận, những gì không phải của mình, y cũng không nghĩ đi chiếm.
Y đã mười tám tuổi, không phải là tiểu nha đầu mơ mộng, cái gì không phải của mình thì không thể cưỡng cầu.
Một mạng này khó khăn lắm mới nhặt được về, Thanh Lê thấy mình thông suốt nhiều chuyện.
Đặt ở trước đây, với sủng ái này của Thái phó, ắt hẳn y sẽ rối rắm, mờ mịt hơn nhiều, thế nhưng hiện tại thiếu niên không muốn nghĩ này đó.
Thanh Lê nguyện ngày qua ngày dễ chịu, thì không nên nghĩ này nghĩ kia.
Sợ Thanh Lê buồn chán nên Vi Thái phó đặt một ít thư tịch trong phòng, sách Vi Bắc Lâu đem cho Thanh Lê giải trí cũng chỉ gói gọn mấy thứ trong thư phòng hắn thôi, tầng lớp sĩ phu cao quý, coi thường việc dùng bản lĩnh văn chương kiếm sống, nên thư tịch bên ngoài không có nhiều, Vi Bắc Lâu chỉ có thể đem ra vài thứ để Thanh Lê đọc, là một ít sách sử trong Tàng thư các.
Thế nhưng có rất nhiều chữ Thanh Lê đọc cũng không hiểu, sau lại sợ mình lỡ tay làm hư sách quý giá, nên không có động vào nhiều, thế nhưng y rất thích, ngày nào cũng phải ngắm một lúc, cho dù không hiểu, nhưng nhìn cũng thấy vui vẻ hơn.
Hôm nay cũng như thế, Vi Bắc Lâu vừa vào cửa đã thấy Thanh Lê nâng cằm ngồi ngắm một cái mai rùa, thỉnh thoảng lại cẩn thận lau lau, rồi cẩn trọng đặt vào hộp.
Cái mai rùa này khá to, cũng đến bốn, năm gang tay, trên khắc chữ nói về tập tục cúng tế của Quang Nguyên quốc, có cả hình vẽ, Thanh Lê xem chữ không hiểu nhưng rất hứng thú với hình vẽ, mấy ngày nay đây là đồ vật y yêu thích nhất, ngày nào cũng phải ngắm nghía lau chùi.
Làm xong cả rồi, lại như cầm bảo bối nâng lên một quyển tàn thư, nhìn kĩ lại thì đúng là quyển ngày đó Vi Bắc Lâu đọc cho y nghe.
Vi Bắc Lâu đã nhìn y một lúc mà Thanh Lê vẫn chưa phát hiện, Lam Ngọc từ sớm đã đem Thúy Nhi kéo ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Phòng Vi Bắc Lâu có vách tường được xây rất đặc biệt, những bức tường được phết bằng hỗn hợp bột tiêu, treo những bức thảm thêu được lót bằng những tấm chăn mỏng.
Tấm chắn gió và những màn chắn bằng lông ngỗng cũng được sử dụng để giữ khí lạnh bên ngoài, đến mùa đông thì cả chính phòng ấm áp như xuân.
Chính viện của Vi Bắc Lâu rất rộng, ngoại trừ chính phòng dùng cho mùa đông tên Lạc Sương, còn có chính phòng cho mùa hạ Hải Lâu, xây trong rừng trúc, bên cạnh hồ thủy tạ, mùa hè mát mẻ, trúc xanh rì rào.
Bởi vì phòng Lạc Sương ấm áp có lợi cho việc dưỡng bệnh của Thanh Lê, nên Vi Bắc Lâu để y ngụ tại nơi này luôn, đồ đạc cũng bảo y dọn vào.
Vi Thái phó cũng cho người may thêm quần áo cho đứa nhỏ này, mấy ngày nay gấp gáp đưa đến.
Nhìn bộ dáng cẩn thận kia, Vi Bắc Lâu cười cười, cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng đến sau lưng y, tay vươn tới vuốt ve quyển sách nọ, giúp thiếu niên trải nó ra bàn.
Thanh Lê giật mình, nhưng động tác của Vi Bắc Lâu rất ôn nhu, y bất giác thuận theo.
Tư thế này làm thiếu niên như tựa hẳn vào ngực nam nhân, tràn đầy tình ý.
Gương mặt thiếu niên được nuôi cẩm y ngọc thực mấy ngày bất giác tròn tròn hồng nhuận, dễ thương muốn tích ra nước, mỉm cười: “Lão gia đã về.”
“Làm gì vậy?” Vi Bắc Lâu tự nhiên dời ánh mắt đến gò má hồng hồng kia, khẽ hỏi.
“Ta chỉ muốn đọc sách…!Chuyện xưa hôm đó rất hay, Thanh Lê rất thích.”
Vi Bắc Lâu đáp: “Ừm, đều đã nhớ kỹ chưa? Có chỗ nào không hiểu không?”
Thanh Lê thành thật đáp: “Ta ngốc, có rất nhiều chỗ chưa hiểu.”
Vi Bắc Lâu đáp: “Vậy ta sẽ kể tiếp cho ngươi, rảnh rỗi cũng sẽ dạy ngươi đọc chữ.”
Sức khỏe Thanh Lê không tốt, Vi Bắc Lâu không cho y làm gì, cả đồ thủ công cũng tịch thu, cả ngày không thể may vá, cũng không có việc nhà để làm, rảnh rỗi chỉ có thể nhìn nhìn thư tịch của Vi Thái Phó, xác thực rất nhàm chán.
Cả ngày nằm một chỗ ăn ăn, qua mấy ngày đã nuôi lại được chút thịt hai má, tròn tròn hồng hồng như trái táo nhỏ.
Vi Bắc Lâu đem người đặt bên cạnh, chính mình cũng tìm chỗ ngồi thỏa đáng, mới bắt đầu kể.
Không hiểu vì sao trong Thư các của Vi Bắc Lâu có rất nhiều quyển trục liên quan đến tiền triều.
Hôm nay hắn kể về tập tục cúng tế mùa xuân của Quang Nguyên quốc, cầu cho năm mới được mùa.
Trên hình vẽ một thầy tế mặt áo đuôi phượng nhảy múa, phía dưới chúng dân quỳ lạy; lại một bức vẽ khác vẽ hình trâu cày có hoa văn như hổ, người đầu đội ngũ trảo kim long quan cầm cày cày năm luống; sau lại có hình mùa màng bội thu, chúng dân tổ chức lễ thu báo…
Vi Bắc Lâu vừa kể, vừa giảng hình, lời lẽ hoa mỹ sinh động, Thanh Lê nghe mà mê mẩn, bất giác dựa vào người hắn.
Dưới đèn ôn nhu hương, lòng Vi Bắc Lâu an tĩnh, có chút cảm giác như không có tháng năm, tuế nguyệt tĩnh hảo.
Tập tục của tiền triều cũng không quá khác biệt với Trần quốc, dù sao cũng là cùng một nền văn minh sở sinh, thế nhưng truyền qua mấy trăm năm, đã có nhiều chỗ không giống, Trần quốc đã không còn dùng Quốc sư để làm phép cầu mưa, cũng không tổ chức lễ Tịch điền to lớn cho dân chúng.
Giọng Vi Bắc Lâu không vui không buồn: “Thời Kiến Nguyên đệ tam, mỗi khi đến lễ Tịch điền, vui vẻ như ăn năm mới, lúc Hoàng đế cày năm luống, khắp mười dặm ruộng xung quanh đều có cả trăm tiết tử khỏe mạnh dắt theo trâu mộng, đợi vua quan cày xong, nông dân xuống ruộng cùng cày, qua một thoáng mà mười dặm đất đã tơi xốp, Quốc sư ra hiệu, khôn tử ra gieo hạt, ngụ ý chẳng những ruộng vườn bội thu, mà dân chúng sung túc, sinh sôi nảy nở.
Xong lại tổ chức tiệc mừng, đồ lễ gồm có bạch ngọc, rượu trắng, dê, lợn, xôi, hoa quả, hương nến…!một phần tưới lên quán đỉnh, một phần cắt dâng Hoàng đế, rồi chia phần còn lại cho bách tính; lễ Tịch điền kéo dài ba ngày ba đêm, là thời điểm còn vui vẻ hơn Tết Nguyên đán, vì là lúc Hoàng tộc gần gũi với dân chúng nhất…”
Đến thời tứ quốc phân tranh, địa vị khôn tử thấp xuống, không có tư cách tham gia lễ Tịch điền, Hoàng tộc e sợ lễ hội náo loạn trị an không tốt, bèn hủy bỏ luôn phần ăn mừng cùng bách tính, lễ Tịch điền bây giờ chỉ còn Hoàng thân quốc thích cùng bách quan, không có dân thường.
Thanh Lê nghe không quá hiểu, thế nhưng y cảm nhận được Vi Bắc Lâu có chút không vui, bèn kéo tay áo hắn, ấp úng mở miệng: “Lão gia…!có đói không?”
Vi Bắc Lâu nghe thấy câu đánh lạc hướng vụng về này, có chút dở khóc dở cười: “Không đói.”
Thanh Lê cúi đầu, cố gắng không ngừng: “Vậy…!nhưng ta đói bụng rồi, chúng ta cùng ăn điểm tâm được không?”
Vi Bắc Lâu vuốt nhẹ lên tóc y một cái, không làm khó nữa mà gọi Lam Ngọc đem thức ăn đến.
Mới qua Ngọ thiện không bao lâu, nhưng điểm tâm thì luôn chuẩn bị sẵn, có bánh sữa bò, hoa quế cao, hạt thông đường.
Từ lúc Thanh Lê dọn đến ở, Vi Bắc Lâu đã dặn dò phòng bếp mời thêm một người làm điểm tâm, trù sư mới luôn cố gắng trổ hết tài nghệ, đồ ngọt làm ra không ít.
Bữa trưa Thanh Lê ăn hơi nhiều, bây giờ không quá đói, nhưng chính mình yêu cầu, đành cầm một khối bánh sữa bò lên gặm gặm.
Bánh có vị ngọt nhẹ, là sữa tươi đã được nấu cho thêm đường và bột hấp lên, không có mùi tanh của sữa, ngon hơn bánh màn thầu hấp bình thường, mềm mềm tan trong miệng.
Thanh Lê ăn thử một miếng thấy vị rất tốt, không kiềm được ăn nhiều.
Thấy y ngon miệng như vậy, Vi Bắc Lâu bất tri bất giác nhìn y, cũng ăn mấy miếng.
Thanh Lê từng ngụm từng ngụm ăn xong, nhìn thấy một bàn tay thon dài cầm bánh đưa trước mặt mình.
Dường như Thái phó rất yêu thích đút thức ăn cho y…!Mặt Thanh Lê đỏ lên, không biết trong lòng nghĩ gì, há miệng cắn miếng bánh.
Hai mắt thiếu niên gắt gao nhìn Vi Bắc Lâu, như một con thú nhỏ lần đầu được người đút ăn, nếu người kia có động tác biểu hiện không thích nó, nó sẽ lập tức bỏ chạy.
Trên gương mặt tuấn mỹ khó tin của Vi Bắc Lâu dần rộ lên nụ cười, một nốt ruồi thật nhạt điểm nơi khóe miệng cong cong, mi phi nhập tấn, tuấn mỹ không sao tả xiết.
Đây là lần đầu tiên Thanh Lê thấy hắn cười, quả thực vô cùng kinh diễm.
Mỹ nhân họa bì nan họa cốt, chiếu theo câu nói này, Vi Thái phó là mỹ nhân cốt tướng, đẹp ở phong thái, tao nhã vô ngần, mi mục như tranh.
Thanh Lê từng ngụm ăn hết bánh, trong lòng đảo phúc phiên vân, không rõ tư vị, chỉ biết là rất yêu thích cảm giác này.
Hai người cùng ăn điểm tâm, đọc dã sử, trôi qua đến là thích ý.
**
Còn mấy ngày nữa là kết thúc nghỉ Tết, Hoàng đế hôm nay mới truyền tin cho Thái phó, có chút chán nản không muốn lên triều, vòng vo muốn kéo dài thêm mấy hôm nữa.
Vi Bắc Lâu đáp ứng, dời đại triều hội đến mùng mười lăm.
Bụng Hoàng hậu đã ổn định, sửa trị hậu cung đến nghiêm mật.
Nga phi đã hai tháng không lộ diện gặp người, Tĩnh An Hầu phủ đã bắt đầu nóng nảy, không ngừng dò la bước đi của Vi phủ.
Trong cung truyền đến tin Nga phi thai vị không tốt, phải an tâm tĩnh dưỡng, có hai tháng hơn phu nhân Hầu phủ không thấy bóng dáng con gái, hẳn là đã sốt ruột muốn điên lên.
Ngày hôm qua Binh bộ thượng thư Nguyễn Tông truyền tin cho Vi Bắc Lâu, thuế năm nay của ba quận Cao Mật, Lư Lăng, Châu Nhai bị Thái Thú Mục Châu Kinh Di Hàm tham ô hết một số lớn.
Mục Châu có tổng cộng 6 phủ, 32 huyện, số lượng thuế hằng năm đóng về triều đình là cả chục vạn lượng bạc, nhưng năm vừa qua hạn hán nghiêm trọng, Mục Châu đất đai khô cằn chịu ảnh hưởng nặng nhất, nạn dân có rất nhiều, năm trước Vi Bắc Lâu đã trực tiếp giảm thuế điền một nửa, thuế thân hai phần cho toàn bộ các châu, riêng Cao Mật, Châu Nhai là miễn năm phần thuế thân.
Nhưng trong mật chiết Nguyễn Tông truyền cho hắn, Kinh Di Hàm chỉ giảm cho ba quận kia hai thành thuế điền, không giảm thuế thân.
Một mặt thì than khóc tấu khổ với triều đình dân chúng nghèo khổ không gom nổi ngân lượng, quay đầu liền cắn ngược vắt khô tính mạng bách tính.
Vi Bắc Lâu siết chặt mật báo, Kinh Di Hàm có chút liên quan đến Tĩnh An hầu phủ, nghe nói tiểu thiếp được sủng ái nhất của hắn là thứ nữ Tĩnh An hầu phủ.
Tĩnh An hầu bản lĩnh không cao, chỉ có những chuyện nữ nhi tình trường này là thành sự.
Sự kiện này không có một chân của Tĩnh An hầu, Vi Bắc Lâu một chút cũng không tin.
Xưa nay tham ô tiền thuế chính là tử tội sao trảm xét nhà, trong lúc quyền hành của hắn đang sừng sững thế này mà cả gan múa rìu qua mắt thợ, không phải vì đối phương quá ngu xuẩn, chỉ có thể vì…
Đôi mắt nam nhân bất chợt tối lại, gọi: “Trúc Lĩnh, ngươi cho người đến phủ Binh bộ, Lễ bộ thượng thư thỉnh người đến quý phủ, mấy ngày nay Vi phủ mua được một ít trái cây tươi mới, ngày mai mời các vị đại nhân đến cùng thưởng thức.”
Trúc Lĩnh vâng dạ liền đi.
Vi Bắc Lâu bước hai bước quanh phòng, mày cau lại, gọi Chung Yến đến, bàn luận một hồi.
Chung Yến quỳ phục mệnh, quay về liền lập tức gói ghém hành lí xuất phát đi Mục Châu.
Đến lúc Trúc Lĩnh đưa thiếp mời đi rồi quay về, gặp được Chung Yến xách bao hành lí đang dắt ngựa, một hồi kinh ngạc: “Ngươi phải đi rồi sao?”
Chung Yến vuốt ve chiến mã, đeo hành lí lên lưng nó, quay lại nhìn Trúc Lĩnh, ánh mắt hơi đượm đượm: “Sao vậy, luyến tiếc ta?”
Trúc Lĩnh vốn muốn cãi lại hắn, nhưng nghĩ đến hắn lại sắp ra đi, lần trước một lần đi là đã bảy năm, nay lại tiếp tục biệt ly, không biết bao giờ gặp lại, càng nghĩ càng khó chịu.
“Luyến tiếc cũng không giúp được gì…!Yến ca, về sau huynh phải tự mình bảo trọng.” Trúc Lĩnh áp chế cảm xúc khó chịu trong lòng, cười nói: “Lần sau gặp lại, chắc hai chúng ta đều đã thành gia thất, tử nữ đều đã biết chạy, có thể gọi ngươi một tiếng đại bá rồi…”
Chung Yến nghe y hắn nói như thế nhíu mày, tay cầm dây cương cũng buông lỏng: “Ngươi nghĩ như vậy thật sao?”
Trúc Lĩnh cố bày ra vẻ mặt bình thản, nhưng tâm tình phập phồng không ngừng: “Bằng không còn có thể thế nào? Yến ca, ngươi năm nay cũng đã hai mươi sáu rồi, chẳng nhẽ chưa từng thành gia…”
Nghe lời nói như thế của y, Chung Yến có chút ngạc nhiên, rồi đáp: “Đúng thật là chưa thành gia, tuổi trẻ liền ra ngoài lang bạt, trọng trách chủ thượng đè nặng trên vai, sao có thể làm chậm trễ cô nương nhà người khác? Huống hồ trong lòng ta đã có ý trung nhân…”
Nghĩ đoạn có chút không cam lòng, bảy năm trước ly biệt Trúc Tử mới mười ba, trổ mã một chút linh quang đã làm hắn nhớ mãi không quên.
Tiểu đệ đệ ngày xưa mình còn bế trên tay nay đã trưởng thành, rung động lòng người như vậy…!Chung Yến không kiềm được, thăm dò hỏi: “Trúc Tử, ngươi có hiểu ý ta?”
Trúc Lĩnh nghe hắn không nhanh không chậm nói như thế, khóe mắt đỏ lên, một giọt nước mắt trong suốt đọng lại: “Yến ca, huynh đi đi, đừng chậm trễ công sự, Trúc Tử nhất định sẽ đợi ngươi về.”
Chung Yến nâng tay như muốn vuốt ve mặt Trúc Lĩnh một lát, chỉ là cuối cùng vẫn không chạm vào; hắn cười nói: “Ngươi đừng lo, lần này ta không đi đến mấy năm, rất nhanh sẽ trở lại cạnh ngươi.”
Trúc Lĩnh gật đầu đáp vâng.
Hai người tuy bịn rịn nhưng cũng hiểu chính sự không thể lỡ, Chung Yến ngồi trên yên ngựa mà lòng không yên, cứ mãi ngoái đầu cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh xanh lục đứng trước Vi trạch phất tay nữa mới thôi..