Chuyện đáng để Vi Bắc Lâu đau đầu nhất bây giờ không phải là việc Hoàng đế đi hành cung hưởng lạc cùng đám mỹ quyến, mà là dự cảm của hắn đã thành sự thật, mới qua tháng tư mà đã nóng như tháng sáu, vụ hè thu năm nay sợ rằng phải thất thu.
Lại qua một tháng, Hoàng đế ngại nóng không chịu về, triều thần tập mãi thành quen, mọi việc cầu kiến Vi Thái Phó, sang đến tháng năm trời vẫn không một giọt mưa, mùa màng chết khô; nước từ sông ngòi ngày một cạn.
Ngày thu hoạch đến gần nhưng thực vật đều đã chết, nhân dân đã có nơi bùng phát nạn đói.
Vài năm liên tục vụ mùa đều thất thu, lương thực tích trữ không đủ, nhất thời khắp nơi tiếng than dậy trời.
Vi Bắc Lâu cau mày nhìn chiếu thư không ngừng đưa đến, vài ngày nay hắn ngủ không đủ, tinh thần không minh mẫn, nhìn thấy đám đồ vật thỉnh tội rồi cầu cứu này đầu càng thêm nhức như búa bổ.
Trần quốc nhiều năm hoàng tộc tiêu xài xa hoa, quốc khố trống rỗng, hiện tại còn phải nuôi thêm một Hoàng đế cùng hậu cung không nên thân nghỉ hè.
Chỉ bực tức là Vi Thái Phó không thể cắt giảm chi tiêu của Hoàng đế, nếu làm đến khó coi như thế sẽ xúc phạm đến Hoàng tộc, tuy rằng Vi Bắc Lâu không sợ nhưng mọi gia tộc ở Hoàng thành đều có dây mơ rễ má với nhau, người ghen tị với vị trí của hắn cũng không ít, còn chực chờ kéo hắn xuống để bước lên mây.
Nghĩ đến đây Vi Bắc Lâu cười lạnh, Hộ bộ vô năng, quốc khố nhiều năm trống rỗng, nợ quan thì không đòi được, cả một triều thần, việc lông gà vỏ tỏi gì cũng đến đòi bạc Hộ bộ, lâu ngày không trả, bào rút quốc khố đến trống rỗng…!Nhiều năm qua vẫn không cách giải quyết, nếu thật sự ra tới nạn đói, sợ rằng trong triều lại có không ít người chết đâu.
Vi Bắc Lâu cúi đầu phê chuẩn tấu chương, mực đỏ như son mấy chữ: “Mở kho lương địa phương, phân phát cho dân đói.
Ghi lại hộ tịch của người đến lãnh, công chính phân minh.” Lại phê sổ con: “Giảm thuế điền năm phần, thuế thân hai phần.
Lệnh cho Hộ bộ thượng thư kiểm kê sổ sách, ngày sau trình lên Phụng Thiên điện.”
Ngày mai vào triều lại một trận tranh cãi lớn đây, Vi Bắc Lâu nhếch môi, giảm thuế thân, thuế ruộng, một bút tiền lớn, các quan viên quen kiếm đầy bồn đầy bát làm sao chịu nổi.
Nhìn sắc trời cũng đã giờ Mùi, Vi Bắc Lâu đứng dậy giao tấu chương cho tâm phúc rồi bước ra hoa viên.
Đi qua Đông sương viện bỗng nghe thấy nhiều tiếng náo nhiệt, tiểu tư bên cạnh hắn nói: “Là Đại phu nhân cùng với các phu nhân khác hôm nay đến chơi, nghe nói là có dắt theo tử nữ…”
Vi Bắc Lâu nhướng mày, vẻ mặt như thường nghe tiểu tư lải nhải.
Bỗng nhiên trong viện bay đến một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng, Vi Bắc Lâu vừa ngửi thấy, có chút sửng sốt, mùi hương hắn chưa ngửi đến bao giờ, hơi giống mùi trà sao thật kỹ dưới lửa nhỏ, tay nghề người sao có chút hỏng, hương trà lẫn chút mùi khói, nhạt nhòa nhưng không hiểu sao lại rất khắc sâu.
Hắn là người yêu trà, ngửi mùi cũng biết là danh tác, chỉ tiếc tay nghề thợ chế biến quá tệ, làm hỏng một bút trà ngon.
Vi Bắc Lâu không biết có phải là ảo giác không mà thấy đầu cũng dễ chịu một ít, bước chân đổi ý tiến vào Đông sương viện.
Quản sự bên cạnh hắn tên là Trúc Lĩnh, năm nay mới qua hai mươi, lanh lợi thông minh, thấy lão gia đột ngột bước vào chỗ của nữ quyến, cứ tưởng lão gia khó hiểu chuyện các phu nhân đến nhà lại mang theo tử nữ, liền thấp giọng giải thích: “Lão gia, Đại phu nhân này là muốn…tuyển thêm một ít người cho hậu viện…”
Không khó để đoán tâm ý Phó Thị Du, Phó gia điêu tàn, vị trí chính thê của thị hiện tại như ngồi trên đống lửa, biết bao người gai mắt.
Mấy năm qua thị còn mang danh hay ghen tị, hà khắc, hậu viện của Thái phó nhất phẩm mà không có nổi một nô tỳ xinh đẹp hầu hạ.
Phó Thị Du lại không có con, trong thất xuất đã phạm phải hai tội lớn.
Để củng cố chỗ đứng của mình, thị phải làm cho ra dáng hiền lương thục đức, ít nhất cũng phải tuyển một ít mỹ quyến cho phu quân để miệng lưỡi nhân thế lưu tình.
Vi Bắc Lâu nghe qua liền hiểu, là một số phu nhân các gia tộc nhỏ muốn cậy nhờ Vi gia, bèn đưa người đến để Phó thị lựa chọn thêm vào hậu viện.
Chuyện này cũng là chuyện nhỏ trong nhà, Vi Thái phó chưa bao giờ để ý đến.
Lúc bấy giờ Vi Bắc Lâu đã bước vào cổng thùy hoa, các phu nhân kia vừa thấy hắn đã sửng sốt, ai nấy sôi nổi đứng lên hành lễ.
Vẻ mặt Vi Bắc Lâu vẫn không có nhiều cảm xúc, thoạt nhìn có vẻ uy nghiêm, thế nhưng Phó Thị Du tự nhận là hiểu hắn, đoán được tâm trạng lão gia không tệ, Phó thị như được uống trà an thần, vội mời hắn ngồi xuống.
Vi Bắc Lâu khoát tay từ chối, một đại nam nhân như hắn không thể cùng các phụ nhân đứng lâu ở đây được.
Các phu nhân khác thấy bộ dáng Thái phó ôn hòa hữu lễ, cho dù thân phận mình thấp kém nhưng Thái phó vẫn tỏ ra thiện ý thì hết sức thụ sủng nhược kinh.
Vi Bắc Lâu không tiện ở lâu, chỉ lia mắt nhìn qua một lượt người ở đây, rồi tạm biệt tiếp bước.
Trong viện mười mấy người nhất thời bùng lên một trận cảm thán.
Phu nhân của Triệu ngự y – cũng là người có phẩm cấp cao nhất ở đây ca ngợi: “Nghe qua Thái phó lập chi như lan ngọc thụ, nay được diện kiến, quả thật lời đồn không ngoa!”
Tả ti ngoại lang phu nhân cũng đáp: “Thái phó dù nghiêm nghị nhưng lại ôn hòa hữu lễ, với các phụ nhân nhỏ bé như chúng ta cũng trả lễ đầy đủ, nếu nữ nhi có vinh hạnh được vào phủ làm nô tỳ thắp trầm hương cho ngài…!thì quả là phước lớn!”
Những người khác cũng vội cười đáp, ra sức ca ngợi phong tư của Vi Thái phó, lại nói, năm nay Thái phó chỉ vừa tam nhi lập, vẫn còn trẻ tuổi lại tuấn mỹ vô song, dưới gối lại không một mụn con.
Danh tiếng ghen tuông điêu ngoa của Phó thị lan rộng khắp kinh thành, ắt hẳn nguyên cớ là do đây.
Nhớ tới tình cảnh hiện giờ của Phó gia, không ít người cười trộm trong lòng, Phó Thị Du như thế, bị bỏ là chuyện sớm muộn.
Hiện tại tốt nhất là nhanh chóng đưa ái nữ nhà mình vào hậu viện Vi trạch, nếu may mắn hoài được con trai, vậy thì mẫu bằng tử quý, một bước lên trời! Vi Thái phó vẫn chưa có con, ai sinh được con trai trước, ngày lành không phải lập tức đến sao?
Nhất thời các phu nhân chuyển sang lấy lòng Phó thị, hiện tại dỗ thị vui vẻ, để thị để mắt đến con cháu nhà mình mới là điều quan trọng.
Trong đó Triệu phu nhân là hăng hái nhất, kéo một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi mặc một y phục hồng phấn, nhan sắc linh lung đến gần.
“Đại phu nhân mời nhìn qua, tiểu nữ nhi này của ta năm nay vừa tròn trăng, lớn lên oánh nhuận xinh đẹp, nữ hồng không gì không tinh thông, Chân Nhi, còn không bái kiến Đại phu nhân?”
Thiếu nữ nhu nhu hành lễ, giọng nói như chuông bạc, giới thiệu mình tên là Triệu Ngọc Chân.
Phó Thị Du nghe mà bấm chặt khăn tay, thị dù có tâm muốn một ít danh tiếng tốt, cũng không muốn thu cái tiểu yêu tinh này vào làm chật mắt mình.
Thế nhưng trong lòng có hận thế nào, ngoài mặt cũng phải điềm nhiên như không.
Thị tặng cho Triệu Ngọc Chân một đôi vòng bạc tinh xảo, hai người thoáng chốc đã nói cười thân thiết.
Triệu phu nhân phi thường hài lòng.
Lại tiếp tục cùng qua lại với vài ba thiếu nữ nữa, nhìn ai Phó thị cũng thấy gai mắt; thị ghen tị với tuổi trẻ của các nàng, vẻ ngoài xinh đẹp của các nàng…!tay thị nắm chặt giấu dưới vạt áo.
Người cuối cùng tiến lên là phu nhân của Bình Hòa đại phu, cấp bậc đối với chốn kinh đô khá thấp, chỉ là quan bát phẩm tép riu.
Bình Hòa phu nhân dẫn theo một thiếu niên…!cũng là nam tử duy nhất trong đám người.
Thiếu niên cũng không phải quá lớn, thân gầy như cây trúc nhỏ, có hơi lùn nên nhìn càng thêm nhỏ tuổi, một gương mặt sạch sẽ trắng trẻo, ngũ quan không có gì đặc biệt, chỉ hơi thanh tú đáng yêu.
Y mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, đứng sau thân hình to béo của Bình Hòa phu nhân, một dạng cúi đầu, nhìn thoáng qua cũng không nhìn được rõ ràng đôi mắt lắm, chỉ thấy một hàng mi dày như cánh quạt.
Bình Hòa phu nhân trước nịnh nọt mấy câu, rồi mới kéo thiếu niên đến cho Phó thị quan sát.
Phó thị nhìn một hồi, âm thầm gật đầu, ít nhất lớn lên không phải bộ dáng hồ ly tinh, muốn nạp hậu viện cho phong phú một ít thì tuyển thêm người này cũng được, lại không cần nhiều bạc sính lễ lắm…!Tính tình có vẻ nhát gan nhu nhược, ít nhất dễ bảo hơn Triệu Ngọc Chân bên kia.
Trong số này, tất cả đều là nữ nhi của quan lại tòng lục phẩm, chỉ duy có thiếu niên kia là cháu của bát phẩm đại phu.
Bình Hòa phu nhân trong lòng tự cảm thấy may mắn, chức tước của lão gia nhà mình thấp, còn đồ nghiệp chướng này từ nhỏ được nhặt về phủ nuôi, tốn không biết bao nhiêu tiền của, may mắn lắm mới lọt được vào mắt Thái phó phu nhân, coi như tống xuất nghiệp chướng này đi, lại còn mỹ kỳ danh được hời một món bạc, quả là không thể tốt hơn.
Bình phu nhân làm bộ chấm nước mắt: “Hài tử nuôi lớn đến đây cũng là miếng thịt trong tim thiếp đâu, Đại phu nhân nhìn xem, đều được thiếp dạy dỗ tốt, tính tình ngoan ngoãn dễ bảo…!”
Phó thị trong lòng đã tỏ, nhưng ngoài mặt không hiện vẻ gì, vẫn cười nhạt nhìn bà ta, Bình Hòa phu nhân có yêu thương thiếu niên này không vừa nhìn là biết, bà ta ra dáng đau khổ như vậy chỉ là muốn thêm bạc sính lễ, thị cũng không phải kẻ ngu để người bắt nạt.
Thiếu niên nhìn ốm yếu như vậy, có khi vào cửa lại là ấm sắc thuốc thì đúng là lỗ vốn.
Lưu bà tử là nô tỳ hồi môn của Phó Thị Du, đã đi theo thị mười mấy năm, vô cùng hiểu rõ tính thị, biết phu nhân trong lòng nghĩ gì, liền trước chất vấn: “Thoạt nhìn khí sắc tiểu công tử không quá tốt, Bình Hòa phu nhân tâm thật lớn, một người bệnh tật cũng dám mang đến làm chướng mắt phu nhân!”
Bình Hòa phu nhân vội thanh minh: “Đại phu nhân lời này oan quá! Chất tử của ta không có bệnh! Chỉ là lớn lên gầy ốm một tí…” Bà ta cắn răng nói thật: “Chất tử này của ta năm nay tuổi mụ mười bảy rồi, đã lớn, sức khỏe cũng ổn định, cho dù không đặt người bên cạnh hầu hạ, nhưng được cái ngoan ngoãn biết điều, phu nhân muốn sai phái sao cũng được.” Giờ bà ta sợ bị chụp cái danh mang người bệnh tật đến hại phủ Thái phó, vội vã khai cả tuổi thật của thiếu niên mà bà ta dày công giấu diếm.
Hiện tại sính lễ chỉ đưa vài nén bạc cũng được, bà ta không dám tham lam thêm.
Thiếu niên vóc dáng gầy yếu đứng sau lưng Bình phu nhân, từ đầu tới cuối đều không nói nửa lời, gương mặt giấu sau cái cúi đầu trầm mặc, mày hơi chau lại, thoạt nhìn có vẻ ủ rũ.
Cuối cùng Phó Thị Du âm thầm cho thị nữ tặng mỗi người một túi thơm, người được chọn sẽ nhận được lệnh bài vào phủ giấu trong túi: có nữ nhi của Triệu ngự y, nữ nhi của Phi kỵ úy, thứ nữ của Viên ngoại lang Tả ti, còn có chất nam của Bình Hòa đại phu…
Phó thị tuyển tổng cộng bốn người, ba nữ một nam.
Thiếu niên kia, cũng là nam tử duy nhất Phó thị chọn.
Thị nghĩ trong lòng, lão gia không hảo chuyện nam nữ, cũng không quá rõ ràng với yêu thích của Vi Bắc Lâu.
Chẳng may nếu Vi Bắc Lâu thích nam tử, thì cũng có một người ở đây để đối phó, đặc biệt là thiếu niên này lớn lên không xuất sắc, lại có vẻ nhu nhược dễ bảo, thị cảm thấy yên tâm..