Sau khi Chúc Vưu đáp xuống đất, Bùi Vân Thư ngạc nhiên đứng sững người chừng nửa khắc, mới biết được cái gì gọi là “bồng lai tiên cảnh”.
Non xanh nước biếc, ngẩng đầu lên lập tức có thể nhìn thấy tầng mây trắng phủ kín trên núi tuyết, chim hót bướm bay, nhìn sang đâu cũng thấy thanh tú, ưu nhã.
Chúc Vưu nhìn thấy biểu cảm trên mặt Bùi Vân Thư, âm thầm nhếch môi, “Thích không?”
Bùi Vân Thư bị một lời của hắn đánh tỉnh lại, vội vội vàng vàng gật đầu: “Thích.”
Chúc Vưu khó được một lần khiêm tốn, “Không thích cũng không cần miễn cưỡng mình.”
“Không có miễn cưỡng, thật sự rất thích!” Bùi Vân Thư trực tiếp nhảy lên trên lưng Chúc Vưu, trong mắt lấp lánh ánh sáng, “Nhanh, mang ta đi nhìn xem căn nhà kia!”
Tay Chúc Vưu nắm chân y, nét mặt vui sướng cõng y đi vào.
Con đường hẹp quanh co khúc chiết uốn lượn, hoa bên đường chập chờn theo ngọn gió, tầng tầng lớp lớp trùng trùng điệp điệp hoa cỏ tản ra hương thơm say đắm lòng người.
“A,” Cánh tay Bùi Vân Thư chợt siết chặt, kinh ngạc nhìn khóm hoa trắng như tuyết ở cách đó không xa, “Đó là Tứ Nguyệt Tuyết Thụ sao?”
Tiểu Nguyên Anh trong đầu cũng kinh hô theo, lá cây trên người rung rung, Tứ Nguyệt Tuyết Thụ trên đầu cũng tò mò vung nhành cây, “Là Tứ Nguyệt Tuyết Thụ chưa có linh thức?”
Đương nhiên là Bùi Vân Thư cũng nhận ra khóm cây trước mặt mình vô cùng bình thường, nhưng vẫn có một cảm giác rất thân thiết, thậm chí muốn nhào lên lăn qua lộn lại, nằm trên đám hoa màu tuyết đó, ngủ một giấc thật say.
Y vô thức thốt ra lời trong lòng mình, Chúc Vưu cõng y trên lưng, xốc lên một cái, ý vị thâm trường nói: “Chỗ này không có ai, chúng ta muốn nằm ngủ dưới tàng cây đó bao nhiêu lần cũng được.”
Cùng Bùi Vân Thư điên loan đảo phượng trên cánh hoa như tuyết, nghĩ thôi đã thấy đẹp vô cùng rồi.
Bùi Vân Thư vẫn chưa nhận ra ý đồ của hắn, nghe vậy thì hưng phấn ôm chặt Chúc Vưu, “Quyết định như vậy đi.”
Trong rừng cây, giữa suối nước có một gian nhà tinh xảo khéo léo, bên ngoài phòng có linh thực bò lên, Bùi Vân Thư bỗng nhiên thấy tinh thần mình phấn khởi hơn hẳn, nhảy từ trên lưng Chúc Vưu xuống, vội vàng chạy vào trong nhà.
Trầm ổn trấn định trước kia không biết đã bị ném đi đâu mất rồi, trông thấy y trẻ con như thế, Chúc Vưu lại một lần nữa có cảm giác là số tuổi của mình đủ để làm lão tổ tông của Bùi Vân Thư.
Hắn mặt không đổi sắc đi theo phía sau Bùi Vân Thư, vừa mới đi đến cửa, Bùi Vân Thư đã kích động đến khuôn mặt ửng hồng quay đầu chạy ra ngoài, đúng lúc nhào vào trong ngực Chúc Vưu.
“Thật là đẹp!” Bùi Vân Thư kéo đầu Chúc Vưu xuống, hôn lên một cái, nhảy nhót tưng bừng, “Chúc Vưu, ta thật sự, thật sự rất vui.”
Trong lòng Chúc Vưu đã thỏa mãn đến mức sắp bay lên, trên mặt lại bình tĩnh không chút gợn sóng, thuận theo đó nhận nụ hôn của Bùi Vân Thư, dùng một đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy chuyên chú nhìn y.
Bùi Vân Thư bị nhìn đến mềm lòng, lại ôm Chúc Vưu đầu, chu môi hôn hắn thật nhiều lần.
Nơi thế ngoại đào nguyên thế này nhưng chỉ có hai người họ ở đây, đúng y như trong suy nghĩ của Chúc Vưu, Bùi Vân Thư bị hắn kéo đến bụi hoa cùng hắn phóng túng buông thả không chỉ một lần, da mặt Bùi Vân Thư mỏng, lúc ỡm ờ chối từ còn động lòng hơn cả đóa hoa dưới thân.
Mỹ cảnh xoa dịu tâm tình, người thương ở ngay bên mình, Bùi Vân Thư trải qua từng ngày, chợt có một loại cảm giác như mình càng lúc càng ngốc, cứ như một đứa trẻ đang bị chiều hư vậy.
Ý cười trên mặt cứ hiện hữu mãi chẳng tan, đồ trong túi trữ vật dời ra hết thứ này đến thứ khác, gian nhà nhỏ dần dần được lấp đầy, một cái giường cũng được dời ra.
Rượu lấy từ trong bí cảnh Thần Long ra Chúc Vưu rất thích, rất hợp với khẩu vị của giao long, Bùi Vân Thư cùng hắn quấn quít trong này mấy tháng, rồi hai người lại lặng lẽ đến bí cảnh Thần Long một lần nữa, lấy hết rượu mà Bách Lý Qua còn chừa lại, bỏ vào trong túi trữ vật của mình.
Lúc hai người đi ra khỏi bí cảnh Thần Long thì xui xẻo gặp lại bạch long. Bạch long vô cùng hoài niệm bay lảo đảo quanh hai người, nhưng một lúc lâu cũng không thấy rồng con ở đâu, đành phải mặt dày mày dạn hỏi: “Rồng con đâu rồi?”
Bùi Vân Thư im lặng, Chúc Vưu đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, đang định mở miệng nói thẳng, Bùi Vân Thư đã nhanh tay nhanh chân bịt kín miệng hắn, xấu hổ cười nói với rồng trắng: “Rồng con đang ngủ ở nhà.”
Rồng trắng thất vọng đến xụ cả râu rồng xuống, quay lại mở đường giúp hai người về nhanh hơn, “Cái vòng tay hôm đó ta đưa cho rồng con đã có chứa bí cảnh Thần Long và miếu Thần Long rồi, nếu như các ngươi muốn đến đây, cứ đi thẳng vào trong vòng là được rồi. Không cần phải mất công như thế, phải vào tận trong địa phận Thần Long đâu.”
Trong lòng Bùi Vân Thư lại bắt đầu thấy hổ thẹn, cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh gật đầu, “Bọn ta biết rồi.”
Sau khi ra khỏi bí cảnh Thần Long, Bùi Vân Thư thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, Chúc Vưu đứng bên cạnh nắm tay y, hoàn toàn không để chuyện ban nãy vào lòng.
“Chúc Vưu, cái vòng tay đó đâu?” Bùi Vân Thư hỏi.
Trên tay Chúc Vưu khẽ động, một cái vòng tay màu bạc liền xuất hiện trên tay hắn, trông tầm thường không có khác lạ, nhưng tích chứa trong đó vô cùng hung hãn.
“Nhanh đi tìm một quả trứng rồng đi,” Bùi Vân Thư lại lặp lại một lần nữa, “Trong miếu Thần Long có thể có trứng rồng không?”
Y thì không thể đẻ được rồi, Chúc Vưu lại càng không thể được, lừa gạt một con rồng già như vậy, trong lòng thật sự thấy băn khoăn, vừa chột dạ vừa xấu hổ.
Nhưng khi không muốn tìm một quả trứng rồng, thì lại còn khó hơn nữa, bởi vì nếu như có thể tìm một con rồng con chưa phá xác, sao bạch long còn phải đặt hết hi vọng lên Chúc Vưu nữa chứ?
Bùi Vân Thư đi lòng vòng tại chỗ, sau khi trở về nhà vẫn còn tiếp tục đi lòng vòng nữa, cuối cùng linh cơ chợt động: “Chúc Vưu, cái trứng đen mà ngươi từng cho ta ăn là gì?”
Trên mặt Chúc Vưu lộ vẻ mờ mịt khó hiểu, hắn nghĩ ngợi một hồi mới không xác định lắm, lấy mấy quả trứng đen ra, “Là cái này?”
Từng quả từng quả trứng đen chất chồng dưới chân của hắn, bị đặt dưới mặt đất lạnh lẽo không chút thương tiếc, Bùi Vân Thư cúi đầu sờ thử, liên tục gật đầu nói: “Đúng là cái này rồi, đây là trứng rồng sao?”
Chúc Vưu cúi đầu liếc nhìn mấy quả trứng đó một cái, quả trứng đen run run rẩy rẩy lăn ra xa, còn chưa kịp nghiêng qua, Chúc Vưu đã nhặt lên một quả cắn một phát, uống hết.
Mùi hương thơm ngát bên trong tràn ra ngoài, Bùi Vân Thư cũng nuốt một ngụm nước bọt, thấy hơi thèm.
Mấy quả trứng đen còn lại không dám mảy may nhúc nhích, nếu như có thể khóc được, thì chắc bây giờ đã khóc một dòng sông rồi.
“Đây là quả của Giới Tử Hoa, ” Chúc Vưu chủ động đưa cho y một quả, để y yên tâm ăn, “Giới Tử Hoa năm trăm năm kết quả một lần, hôm kết quả đó ta ở gần đó, nên ta hái xuống hết luôn.”
“Thì ra cái này là quả.” Cảm giác tội lỗi đột nhiên giảm bớt, Bùi Vân Thư nâng quả trứng đen, ngửi thấy mùi thơm ngát, Thanh Việt kiếm từng được nếm quả của Giới Tử Hoa một lần ở ngay bên canh háo hức kích động, mũi kiếm từ từ nhắm vào vỏ trứng.
Bùi Vân Thư vẫn không thể nhịn được thèm thuồng, để Thanh Việt kiếm đục một lỗ nhỏ trên vỏ, cùng Chúc Vưu tàn ác càn quét hết đống trứng đen đang run lẩy bà lẩy bẩy.
Ấm áp từ yết hầu truyền thẳng xuống dưới, cảm giác say khướt lại một lần nữa kéo tới. Bùi Vân Thư cùng Chúc Vưu ăn liên tục năm, sáu ngày, đến khi đống trứng chỉ còn sót lại một quả duy nhất, mới miễng cưỡng nhịn xuống cơn ham ăn của mình.
Quả trứng cuối cùng cứng đờ lại như một cục đá, được cẩn thận đặt vào trong túi trữ vật, Bùi Vân Thư chép miệng một cái, sau một hồi dư vị mới nói: “Phải tìm thêm Giới Tử Hoa nữa.”
Chúc Vưu vô cùng đồng ý gật gật đầu.
Chuyện này đã qua rồi, trứng rồng thì vẫn phải tìm. Bùi Vân Thư cũng không muốn thấy Long tộc cứ như vậy bị diệt tộc, sau này bất kể là rắn hay cá chép hóa rồng, thì không biết là có thể lấy được truyền thừa của Long tộc nữa hay không đây?
Trong hiểu biết của Bùi Vân Thư, mấy trăm năm nay từ trên xuống dưới, sắp hóa rồng cũng chỉ có một mình Chúc Vưu mà thôi, nếu như Long tộc bị diệt tộc rồi, ai biết phải mất bao lâu mới có một lần hóa rồng nữa?
Rồng trắng dành hết tất cả cho Chúc Vưu, truyền thừa cho hắn, long hồn tinh luyện, tuy có chút cố chấp, nhưng chung quy nhân quả vẫn còn đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bùi Vân Thư và Chúc Vưu vẫn quyết định vào trong miếu Thần Long.
Rồng trong miếu Thần Long nhiều đếm không xuể, mỗi một vị đều có khí thế sinh động phóng khoáng như còn sống, vừa mới bước vào, uy thế trong đó ép đến Bùi Vân Thư gần như không kịp thở, Chúc Vưu bảo vệ y sau lưng mình, bày ra một kết giới quanh người, Bùi Vân Thư mới chậm rãi thở đều.
Bất quá cũng chỉ mới qua một cái chớp mắt, y đã mồ hôi đầm đìa, Bùi Vân Thư lau mồ hôi trên trán, không khỏi kính nể nói: “Không hổ là miếu Thần Long.”
Nơi này rất lớn, không thấy ánh mặt trời, không gian mù mịt u ám nhìn không thấy bờ, chỉ có từng con từng con rồng khổng lồ khí thế phi thiên.
Trừ thân rồng ra, nơi này cũng có rất nhiều trứng chết chất chồng khắp nơi.
Trứng rồng có chừng mấy chục ngàn, mỗi một quả nằm đơ như hòn đá không chút sức sống, không cần phải đi xem từng quả một, chỉ cần dùng thần thức quét qua, lập tức biết, trong đây không có một quả trứng nào còn sống cả.
Mặc dù biết là không có quá nhiều khả năng, nhưng vẫn không khỏi thất vọng. Bùi Vân Thư thở dài đi trước, tiện tay cầm quả trước lên nhìn xem thử, “Tiếc quá, sao lại chết nhiều trừng như vậy.”
“Chủng tộc càng mạnh thì càng khó sinh đời sau,” Chúc Vưu khẽ nói, “Long tộc diệt tộc cũng không phải bất ngờ.”
Trong các thần thú, Phượng Hoàng và Kỳ Lân sớm đã biến mất, chỉ còn sót lại không ít yêu tộc mang theo huyết mạch là hậu duệ còn tồn tại, so ra thì, Long tộc đã vô cùng may mắn rồi.
Long tộc thuần khiết không phải dùng bất cứ thủ đoạn nào khác để hóa rồng đến lúc này cũng phải chịu nỗi khổ diệt tộc, cho dù là bạch long có nóng lòng đến thế nào đi chăng nữa, Chúc Vưu cũng không có bất kỳ cảm tưởng nào khác.
Hắn chiếm được truyền thừa, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, hoàn toàn không có ý định vì vậy mà làm gì cả.
Chúc Vưu không phải Long tộc thuần khiết, hắn chỉ là một con rắn đen hóa rồng mà thôi.
Bùi Vân Thư đứng lên thở dài, “Nếu đã như vậy rồi, thì cũng không còn cách nào.”
Hai người đứng đưa đẩy trước đống trứng chết chất chồng cao như núi, trong lúc nhất thời im lặng không nói, một tâm tình phức tạp cùng dâng tràn lên khi chứng kiến một chủng tộc mạnh mẽ như vậy biến mất, khiến người ta khó lòng thấy dễ chịu.
Một lúc sau, Chúc Vưu nắm lấy tay Bùi Vân Thư, hai người đang định rời khỏi miếu Thần Long, trong không gian tĩnh lặng, lại đột nhiên vang lên một tiếng vang cực kỳ nhỏ.
Bùi Vân Thư và Chúc Vưu cùng dừng chân một lúc.
Mọi động tác đều dừng lại, yên tĩnh trải rộng trong khắp miếu Thần Long, yên tĩnh, yên tĩnh đến độ ngay cả một tiếng hít thở cũng không thể làm kinh động được một hạt bụi.
“Răng rắc.”
Tiếng động thật nhỏ lần thứ hai truyền đến.
Động tác của Bùi Vân Thư và Chúc Vưu rất nhanh, hai người cùng xoay người bay trở lại, tự mình vận linh khí, một hơi chui vào bên trong đống trứng chết chất chồng như núi.
Gần như là chỉ trong nháy mắt, âm thanh nhỏ bé đó càng ngày càng gần, chỉ trong chốc lát, Bùi Vân Thư và Chúc Vưu đã thấy rõ là thứ gì đang phát ra âm thanh.
Một quả trứng rồng loạng choà loạng choạng, nằm giữa một mớ trứng chết, va vào những quả trứng khác, phát ra tiếng động.
Bùi Vân Thư gần như là nín thở.
Y thăm dò đưa tay về phía quả trứng đó, tựa như quả trứng rồng phát giác ra, nó lập tức bất động phút chốc, như đang sợ hãi vậy.
Bùi Vân Thư cũng bất động theo, đầu ngón tay xanh nhạt như ngọc chỉ vào nó, hồi lâu, quả trứng rồng dó thử nhích nhích về phía đầu ngón tay y, lắc lư từng chút một.
Cuối cùng thì trực tiếp lăn trong tay vào Bùi Vân Thư, như làm nũng mà cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp.
“Chúc Vưu, ” Bùi Vân Thư nhẹ giọng, sợ làm quả trứng trong tay sợ hãi, “Là trứng rồng.”
Chúc Vưu đưa tay về phía quả trứng, trứng rồng run sợ chui vào trong ngực Bùi Vân Thư trốn, Bùi Vân Thư vội vàng ôm lấy nó, quả trứng như chỉ hận không thể chui hết nguyên mình vào trong lòng Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư dùng thần thức đảo qua trứng rồng, sau khi thần thức của y đảo qua, hơi thở yếu ớt bên trong trứng càng thêm đậm.
Y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Vưu.
Qua thời gian lâu dài, sự thầm hiểu ý nhau làm Chúc Vưu cũng làm giống như y, hắn dùng thần thức đảo qua trứng rồng, trứng rồng lại nuốt chửng thần trí của hai người họ, có vẻ như là linh lực của bọn họ đối với trứng rồng mà nói, là nước thánh có thể giúp nó sống lại một lần nữa.
Quả trứng rồng này, cứ như là… cứ như là tồn tại để chờ hai người họ đến vậy.