Tối hôm đó, nhóm người đặt chân tại một khách điếm ở một tiểu trấn xa xôi.
Trong lòng Chúc Vưu có tâm sự, tầm mắt thỉnh thoảng cứ đảo qua đảo lại trên người Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư đang nghe suy đoán của Bách Lý Qua về biến đổi của Chúc Vưu, gật gù, biểu thị có lý.
Ông chủ nhiệt tình dọn dẹp gian phòng tốt nhất, sai tiểu nhị mang nước nóng lên phòng, đến giờ nghỉ ngơi, Bách Lý Qua mới xoa xoa đầu Bùi Vân Thư, nói bằng giọng trêu ghẹo: “Vân Thư đã phải bận lòng vì Chúc Vưu rất nhiều, thật sự không muốn thử qua một chút sao? Qua không gây chuyện, trên người cũng không có tật xấu gì cả.”
Bùi Vân Thư quay sang nhìn Chúc Vưu, nét mặt Chúc Vưu vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt đã nổi lên lửa giận ngút trời như con sóng lớn dâng tràn.
Bách Lý Qua cũng nhìn thấy, hắn thở dài một hơi, thu tay lại, “Tối nay hai người các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Chúc Vưu đứng lên theo sau Bách Lý Qua đi ra ngoài. Một mình Bùi Vân Thư ngồi bên giường, sau một hồi phát ngốc, nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, y quay đầu nhìn lại, Chúc Vưu bước chân vững vàng đi vào, nét mặt vẫn không có gì thay đổi, nhìn thấy Bùi Vân Thư đang nhìn hắn, chợt lộ ra chút nghi ngờ.
“Bách Lý thích nói đùa, hắn không có ý đó đâu, ” Bùi Vân Thư mất tự nhiên giải thích, “Ta cũng không có ý đó với hắn.”
Chúc Vưu nghiêng đầu: “Ý đó là ý gì?”
Bùi Vân Thư nghẹn họng, nhưng vẫn nói trắng ra: “Hắn thích ta, ta cũng thích hắn, nhưng đây chỉ là thích giữa bằng hữu. Nói đến chuyện ái tình, Bách Lý có thể làm lão tổ tông của ta luôn.”
Tự nhiên Chúc Vưu thấy hơi chột dạ, hắn bước lên phía trước, thấp giọng hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Bùi Vân Thư thầm nghĩ một chút, chậm rãi đáp lại: “Không nhớ rõ lắm, nhưng dù thế nào cũng không phải nhóc con mười mấy hai mấy.”
Sắc mặt Chúc Vưu trở nên khó coi, hắn muốn nói lại thôi nhìn Bùi Vân Thư vài lần, lại nhăn nhăn mày, lê bước chân nặng nề ngồi xuống bên cạnh bàn, thầm tính xem năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi.
Hắn cũng không nhớ rõ lắm, nhưng nói chung là cũng không dưới năm trăm tuổi.
Hắn cũng có thể làm lão tổ tông của Bùi Vân Thư được.
Bùi Vân Thư không biết hắn lại đang nghĩ linh tinh gì nữa, nhẹ chân nhẹ tay đi ra sau tấm bình phong dùng nước nóng mà tiểu nhị mang lên rửa mặt sạch sẽ, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng người đang đi lên lầu.
“Chỗ này của các thật sự tệ quá,” Âm thanh sang sảng mang theo ý cười, lời nói tuy không êm tai, nhưng lại không khiến người ta thấy ghét, “Ây, thật sự không còn căn thượng phòng nào sao? Ta thêm chút tiền nữa, bàn bạc với bọn họ một chút, không chừng họ chịu chia cho ta một gian.”
“Biên thiếu gia, ngài có tiền cũng không tiêu như vậy, bên ngoài còn nhiều khách điếm tốt mà, sao ngài cứ phải đôi co bằng được với chỗ này chứ?”
Bùi Vân Thư thấy thanh âm này càng nghe càng quen tai, y bước ra bình phong, nhanh chóng mở cửa, thò đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy người đang đi về hướng này, “Biên Nhung?”
Biên Nhung đang vừa đi vừa nói chuyện với người bên cạnh, nghe tiếng thì quay đầu nhìn về phía Bùi Vân Thư, gương mặt tuấn tú hiện lên ý cười, nhanh chân đi đến trước mặt Bùi Vân Thư, “Bùi Vân Thư, cư nhiên gặp được ngươi ở đây.”
Bùi Vân Thư đi ra khỏi cửa, cũng không nhịn được cười, “Thật là trùng hợp.”
Biên Nhung một thân tử y, trông khí phách vô cùng, hắn gặp lại người quen thì trong lòng không khỏi cao hứng, cũng bắt đầu nói nhiều hơn, cuối cùng sóng vai đi xuống lầu cùng với Bùi Vân Thư, đến tiểu viện của khách điếm ngồi xuống tán gẫu.
“Ta tính hôm sau tìm ngươi tâm sư một chút, hôm mà ngươi đánh bại Vu Cửu ấy, cuối cùng trong lòng cũng thấy thoải mái hơn hẳn,” Biên Nhung hừ lạnh, bật cười một tiếng, “Hắn dám vẽ hai người chúng ta xấu như thế, đúng là hành vi của kẻ tiểu nhân mà, cứ như là chỉ hận khắp thiên hạ này không có nam tử nào tuấn mỹ hơn hắn vậy.”
Bùi Vân Thư nhớ lại tập tranh kia, cũng thật sự không biết nên nói gì: “Trước giờ ta chưa từng thấy loại họa pháp như vậy.”
Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, đều có một cảm giác nghĩ lại mà kinh.
“Nhưng mà ta không ngờ là sau đó ngươi đã không thấy tăm hơi đâu,” Biên Nhung nói, “Sau khi hay tin ngươi mất tích, ta còn dẫn người Huyền Ý tông đi tìm ngươi, Vu Cửu cũng đã tìm ngươi rất lâu, đến trận tranh tài thứ hai, vành mắt hắn thâm đen luôn, cuối cùng là trận đó hòa.”
Bùi Vân Thư mấp máy môi, hình như Biên Nhưng biết y định nói gì, đưa ngón trỏ lên che môi mình, một bên mày nhướng cao lên, khí thế cao ngạo lập tức phơi ra: “Ngươi đừng nói lời khách sáo với ta làm gì, bọn ta tìm là chuyện của bọn ta, không cần thấy bất an trong lòng đâu.”
Bùi Vân Thư cười thành tiếng, “Được rồi.”
Biên Nhung đưa tay vỗ vỗ lên lưng y, “Như vậy mới đúng.”
Trên lầu, Chúc Vưu đứng ở ngay khung cửa sổ, buông mi mắt nhìn hai người bọn họ.
Thần thái trong ánh mắt hắn không thể thấy rõ, chỉ cảm thấy bàn tay đang đặt trên lưng của Bùi Vân Thư nhức mắt vô cùng, cánh tay đang chắp sau lưng của Chúc Vưu khẽ run lên, lửa giân đang dồn nén làm chén sứ vang lên một tiếng răng rắc, vỡ vụn.
Những lời ban nãy của Bách Lý Qua cũng không thể khiến tâm hỏa hắn cuồng đốt được đến như vậy, bây giờ hắn chỉ cảm thấy tức giận đến khó chịu.
Đến khi Bùi Vân Thư lên phòng rồi, Chúc Vưu vẫn còn đang đứng bên bệ cửa sổ, Bùi Vân Thư bèn hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Giọng nói của y còn đượm ý cười, cứ như là vừa trò chuyện rất vui vẻ với tên nam tu kia.
Chúc Vưu im lặng không lên tiếng quay đầu lại nhìn y, tức trong lòng mà không thể phát tác được, ngồi phịch bên giường giận đến nhức nhối.
Hắn đã học được một bài học từ chỗ nhị sư huynh Vân Thành của Bùi Vân Thư, không thể ra tay với bằng hữu của Bùi Vân Thư được.
Hắn muốn chém cái người đã chạm vào Bùi Vân Thư kia, chỗ nào đụng vào Bùi Vân Thư liền chém đứt chỗ đó, nhưng mà chỉ có thể làm trong suy nghĩ thôi, cho nên bây giờ mới phải nén giận thế này.
Một tên tiểu tử tuổi không bằng hắn dáng dấp cũng không tuấn mỹ được như hắn, chỉ mới gặp mặt có mấy lần, mà đã có thể thân mật với Bùi Vân Thư như thế rồi.
Lúc đầu, không cần biết hắn với Bùi Vân Thư đã gặp nhau bao nhiêu lần, mà lần nào Bùi Vân Thư nhìn thấy hắn mắt cũng đầy sợ hãi hết.
Bùi Vân Thư không biết Chúc Vưu bị gì nữa, y mê man không hiểu đi đến, nhìn một hồi, lại bị Chúc Vưu xua đi rửa mặt, nhân lúc y đi rửa mặt, Chúc Vưu bay từ cửa sổ ra ngoài sân, bắt mấy con châu chấu mang về.
Khi Bùi Vân Thư mặt còn chưa khô bước ra từ sau tấm bình phong, trông thấy Chúc Vưu đang trừng trừng mắt thâm trầm nhìn mấy con châu chấu trên bàn.
Châu chấu sợ hắn đến không dám nhúc nhích mảy may, cái đuôi thật dài run lẩy bà lẩy bẩy, Bùi Vân Thư đi tới nhìn, bật cười, “Muốn nghịch châu chấu sao?”
Chúc Vưu để y ngồi xuống, sau đó đưa tay ra, rồi lấy hai con châu chấu trong đó ra đặt chung một chỗ; “Đây là một đôi phu thê.”
Bùi Vân Thư đưa tay lau tóc mình, khó hiểu nhìn Chúc Vưu mấy lần, học theo Chúc Vưu nhìn mấy con châu chấu trên bàn.
Chúc Vưu nhàn nhạt liếc qua đôi phu thê châu chấu, hai con châu chấu lập tức nơm nớp lo sợ dựa sát vào nhau, thấy chúng nó đã thể hiện đúng dáng vẻ mà phu thê nên có, Chúc Vưu hài lòng gật đầu, lại duỗi tay ra, tiện tay túm lấy một con trong cặp đó bỏ vào giữa bàn.
Chúc Vưu nói: “Đây là thê tử.”
Bùi Vân Thư: “…”
Y mở to mắt, cố gắng biểu hiện như mình đang vô cùng hứng thú.
Chúc Vưu bèn lấy mấy con châu chấu khác đảo một vòng quanh “thê tử”, sau đó ngước mắt, nặng nề nhìn Bùi Vân Thư, “Ngoại trừ trượng phu của nó ra, tất cả những con châu chấu khác đều có ý đồ không an phận với thê tử, bọn chúng tiếp cận thê tử, là muốn làm chuyện xấu.”
Nói dứt lời, hắn lại đẩy một con châu chấu đang đứng trong đó, con châu chấu run lên một cái, nhảy bổ về phía con châu chấu “thê tử” đứng ngay chính giữa, nhảy một phát thẳng lên lưng, tư thế thật sự rất bất nhã.
Chúc Vưu híp híp mắt, âm thầm lặng lẽ nhếch nhếch khóe môi, lại ngước mắt nhìn về phía Bùi Vân Thư, “Cho nên là, con châu chấu này nhất định phải biết là, ngoại trừ trượng phu của nó ra, ở gần mấy con châu chấu khác sẽ không được an toàn. Chỉ có trượng phu mới đối xử tốt với nó thôi, gặp mấy con khác, là nó sẽ bị bắt nạt.”
Bùi Vân Thư chậm rãi chớp chớp mắt nhìn, “À.”
Chúc Vưu vung tay lên, hất mấy con châu chấu ra ngoài cửa sổ, hắn tự cho là Bùi Vân Thư đã hiểu ý của hắn rồi, cả người cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn, tâm tình vừa vui vẻ, hỏa khí oai hùng đã sôi trào lên, vọt thẳng xuống hạ thân.
Chúc Vưu vén y phục lên, chỉ vào, “Ngươi xem.”
Bùi Vân Thư đang uống nước, theo ngón tay của hắn tùy ý nhìn xuống, lập tức phun một ngụm nước ra ngoài.
Nước không văng lên trên người Chúc Vưu, Chúc Vưu bình tĩnh, hắn cởi ngoại bào xuống, nơi đó đã đội lên thành một túp lều, “Vân Thư, nhìn này.”
Như là đang khoe khoang thứ bảo vật gì đó thần bí lắm với Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư còn đang định nhịn xuống, không thèm quan tâm đến hắn, cuối cùng vẫn không nhịn được, “Ta cũng có mà, ngươi khoe làm gì?”
Chúc Vưu chợt đi tới khom lưng ôm lấy y, Bùi Vân Thư kêu một tiếng nho nhỏ, theo bản năng giơ tay vòng ôm lấy cổ của hắn, “Chúc Vưu, ngươi làm gì vậy!”
Chúc Vưu đặt y lên trên giường, cởi y sam cho y, đẩy chân y ra, “Xem của ngươi.”
Bùi Vân Thư nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, muốn khép chân lại, nhưng khí lực của Chúc Vưu lớn, tay nắm chân của y rất chắc, Chúc Vưu nhìn thứ nho nhỏ giữa hai chân của y, cười, “Nhỏ.”
“Òanh” một cái, trên đầu Bùi Vân Thư gần như đang bốc khói, là bị hắn chọc tức, y trừng mắt nhìn Chúc Vưu: “Ta không có cầm thú như ngươi, lúc nào cũng như là dã thú động dục vậy, ta đây mới là bình thường!”
Chúc Vưu quan sát bên dưới của y, dưới tầm mắt của hắn, cư nhiên lại thật sự bắt đầu cương lên, Bùi Vân Thư xanh cả mặt rồi, hung hăng nhéo đùi mình một cái.
“Ây…” Phía dưới không có động tĩnh gì, nước mắt lại bị bức ép chảy ra.
Toàn thân Bùi Vân Thư trời sinh trắng ngần, đến ngay cả chỗ kia cũng thế, nơi chưa từng dùng qua sạch sẽ trắng nõn, cho dù đã lăn lộn với Chúc Vưu mấy lần, thì vẫn đẹp đẽ non nớt.
Chúc Vưu nhân lúc y không chú ý, kéo quần của y xuống, động tác của hắn quá nhanh, Bùi Vân Thư chỉ cảm thấy đùi mình chợt mát lạnh, da thịt trắng nõn đã lộ ra.
Y đưa chân đạp Chúc Vưu ra, lăn một vòng nhào vào bên trong giường, kéo chăn phủ lên mình.
Chúc Vưu luồn tay vào trong chăn, nắm cổ chân của y kéo y ra rìa giường, “Chăn bảo vệ được cho ngươi sao?”
Hắn đứng thẳng người, cởi hết y phục xuống, thứ gì đó rất mãnh liệt suýt chút nữa đã trúng lên mặt Bùi Vân Thư. Đam Mỹ H Văn
Chúc Vưu cụp mắt nhìn y, thần thái trong ánh mắt còn đáng sợ hơn thứ bên dưới nữa, “Chăn không bảo vệ cho ngươi được đâu, chỉ có trượng phu mới có thể bảo vệ ngươi được thôi.”
Hơn nửa đêm, ngoài trời lất phất mưa phùn, trong lúc mưa trút lên bãi cỏ ngọn cây, át đi tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, Bùi Vân Thư chật vật đến mức trên mặt đã đầy nước mắt, nắm lấy vỏ gối bằng tơ lụa, cố gắng nhích người vào bên trong: “Không muốn nữa… không cần…”
Chúc Vưu níu eo của y lại, mượn cơn gió giật và mưa rơi xối xả, con thuyền trên hồ đong đưa chập trùng theo sóng nước dập dờn, có mấy lần suýt lật ngửa.
Khóc tới mí mắt sưng lên, môi miệng cũng sưng lên, giọng nói khàn khàn êm tai, Chúc Vưu một nửa là đau lòng, một nửa là hưng phấn.
Hắn hung hăng thúc vào bên trong Bùi Vân Thư, động tác dứt khoát thoải mái, còn vang dội hơn cả tiếng mưa ngoài trời, ghen tuông hờn giận chất chứa trong lòng cả một tối nhân cơ hội này xả ra hết, như đang ngậm mật, ngọt ngào bôi lên thân thể Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư bị từng câu từng chữ không biết xấu hổ của hắn nói đến cả người ửng hồng, bên trong thì kiên cường từ chối người ngoài tiếp xúc nhưng vừa chạm vào thì lại đỏ lên yêu kiều, Chúc Vưu đè y, hỏi y, cuối cùng là ai lớn.
hắn từng câu không biết xấu hổ lời nói đến mức đầy người hiện ra phấn ý, nội bộ cứng cỏi người bên ngoài lại kiều đụng vào liền đỏ, Chúc Vưu đè hắn, hỏi hắn đến cùng ai lớn.
Bùi Vân Thư nói bằng giọng khóc nức nở, vừa là oan ức lại vừa là vui thích, “Ngươi, ngươi…”
“Ta thế nào?” Chúc Vưu dừng lại, bất động.
Cảm giác ngứa ngáy râm ran, bờ môi bị cắn đến đau đớn, Bùi Vân Thư vô cùng thẹn thùng, “Ngươi nói xem còn có thể là gì nữa?”
Chúc Vưu như đang cố ý giày vò y, “Vậy ta có hai cái, cái nào tốt hơn?”
“Ta không biết…” Ánh mắt của người đang vô cùng đáng thương mê ly, hương thơm rót đầy bên trong bức màn, hương thơm đậm đến mức nhuộm tới đầu ngón tay thôi cũng khiến người ta mất hồn, “Ta không biết.”
Chúc Vưu dùng cả một đêm, chỉ cho y biết cái nào mạnh hơn.
Thì ra hung bạo và dục vọng trước kia chỉ là đang giấu đi, đến đêm nay Bùi Vân Thư mới biết, người có trăm ngàn bộ mặt, yêu cũng có trăm ngàn bộ mặt. Cái tên yêu Chúc Vưu này bình thường giấu diếm giỏi như vậy, nhưng đêm nay lại không thể ngăn được lỗ mãng và lửa dục nóng rực.
Trước giờ hắn chưa từng thay đổi, dục vọng và tham muốn đối với Bùi Vân Thư đã có từ trong xương tủy, nhưng bởi vì Bùi Vân Thư không thích, nên mới giả bộ học giả bộ bắt chước con người, nhưng chung quy Chúc Vưu vẫn là Chúc Vưu, là mãnh thú nồng nhiệt từ trong huyết mạch.
Nóng đến độ, Bùi Vân Thư cứ tưởng là mình đang bị đặt trên lửa thiêu.
Nhưng thật ra là bị Chúc Vưu đặt vào đầu con tim mình.