Hoa Nguyệt vừa nói dứt câu, Bùi Vân Thư đã lập tức thấy hơi động lòng.
Nhưng trên mặt y vẫn giả vờ trấn định: “Hoa Nguyệt, Chúc Vưu sẽ không mặc giá y đâu.”
“Vậy thì tại sao Vân Thư mỹ nhân phải mặc cơ chứ!” Hoa Nguyệt vô cùng tận tâm tận sức tìm thêm phiền phức cho Chúc Vưu đại nhân, “Tuy Vân Thư mỹ nhân mặc giá y nhất định sẽ đẹp hơn Chúc Vưu đại nhân rất nhiều, nhưng mà chuyện cưới gả không thể cứ nhân nhượng Chúc Vưu đại nhân mãi như thế được, trước giờ ngươi đã phải hao tốn quá nhiều tâm trí cho Chúc Vưu đại nhân rồi, sao Chúc Vưu đại nhân lại không thể vì ngươi mà mặc giá y một lần cơ chứ?”
Lần này Hoa Nguyệt hoàn toàn làm vì tư tâm của mình, hắn vô cùng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc hôn phục tân lang của Bùi Vân Thư, nhất định trông sẽ vô cùng anh tuấn phóng khoáng, chỉ nghĩ thôi mà hồ ly đã muốn chảy nước miếng rồi.
Nói đường hoàng đến mức Bùi Vân Thư cũng không nhịn được cười, trong mắt lập lòe ánh sáng háo hức đầy kích động, “Vậy ngươi có cách nào để Chúc Vưu mặc giá y không?”
Hoa Nguyệt bật thốt ra miệng: “Đương nhiên là dùng mỹ nhân kế!”
Mi tâm Bùi Vân Thư nhảy một cái, không hổ là hồ ly, có kế sách gì cũng không thoát được hai chữ “mỹ sắc”.
“Sao như thế được,” Y lập tức vội vã từ chối, “Cách đó chẳng khác nào dâng dê lên miệng cọp đâu!”
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, Chúc Vưu đại nhân háo sắc như vậy, Vân Thư mỹ nhân, ngươi phải tin ta, cách đó chắc chắn sẽ thành công.”
Trong lúc qua lại mấy câu, cửa hiệu đã gần ngay trước mắt, Bùi Vân Thư và Hoa Nguyệt đang thấp giọng nói chuyện, dung mạo cả hai phi phàm, y phục hoa lệ phú quý, ông chủ đích thân dẫn người ra đón, vui vẻ nhiệt tình: “Hai vị công tử cần gì?”
Hoa Nguyệt nói: “Ông chủ, mau lấy hôn phục của các người lên cho chúng ta xem.”
Ông chủ vội vã dẫn bọn họ đi xem một vòng, Hoa Nguyệt và Bùi Vân Thư ngắm nghía từng bộ từng bộ một, tất cả những bộ hôn phục này đều được các tú nương nổi danh mất tháng mới thêu xong, bộ nào cũng vô cùng đẹp đẽ quý giá, Bùi Vân Thư lại không thấy có gì khác nhau, không phân biệt được cái nào đẹp hơn cái nào.
Hoa Nguyệt đã đắm chìm trong mớ xiêm y xa hoa lộng lẫy, trong mắt trong tim giờ chỉ có hồng trang.
Đang lúc không biết làm sao, sau lưng chợt có tiếng nói: “Mấy bộ xiêm y này tương đối giống nhau, phải mặc lên người mới thấy đẹp hay xấu.”
Ông chủ đứng bên cười nói: “Không phải như vị công tử này nói đâu.”
Bùi Vân Thư quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vị tu sĩ còn trẻ trên mặt có một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở hắn có chút gấp gáp, đang đứng lắng lại.
Bên ngoài cửa hiệu truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, thuộc hạ đi cùng với Vu Cửu lúc này mới chạy theo kịp đến, vẻ mặt lo lắng nói: “Thiếu cung chủ, ngươi vạn vạn cẩn thận!”
Sau khi Vu Cửu ổn định lại hơi thở mới liếc mắt nhìn Bùi Vân Thư một cái, lại đi lên nhìn hồng y đang bày trước mặt y, “Ngươi sắp thành hôn sao?”
Bùi Vân Thư nói: “Ngươi chạy tới đây sao?”
Trăm miệng một lời, khiến cho cả hai cùng sửng sốt trong nháy mắt.
Vu Cửu vẫn là một thân hoa phục rực rỡ chói lòa, hai tay hắn chắp phía sau lưng, trên mặt chợt lóe lên thần sắc mất tự nhiên, hơi hừ một tiếng, “Ta nghe Biên Nhung nói gặp được ngươi ở một chỗ cách không xa địa bàn Hoa Cẩm môn, ai ngờ các ngươi cũng là một đường xuôi nam, vừa lúc ở nơi này gặp ta.”
Bùi Vân Thư cười: “Cũng là hữu duyên với thiếu cung chủ.”
Y chợt nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng lấy trong túi trữ vật ra một bộ hoa phục vô cùng xa hoa lộng lẫy, hồng y được y nâng trong lòng bàn tay mình, Bùi Vân Thư khẩn thiết nói: “Vu đạo hữu, bộ hoa phục này vẫn cần phải trả lại cho ngươi.”
Gương mặt vốn mang theo ý cười mơ hồ của Vu Cửu phút chốc lạnh xuống, đen mặt nói: “Thứ mà Vu Cửu ta đây đã đưa đi thì chưa bao giờ nhận lại, nếu như ngươi không cần, vậy thì cứ vứt đi.”
Hoa Nguyệt như con bướm bay đến bên người Bùi Vân Thư lòng vòng bay qua bay lại, hắn cầm một góc áo lên nhìn thử, thán phục, “Vân Thư mỹ nhân, bộ hoa phục này đẹp hơn mấy bộ đang treo lên kia nhiều!”
“Không thích hợp, ” Bùi Vân Thư không hề bị lay động, cố chấp nâng xiêm y, “Vu đạo hữu vẫn nên nhận lại thì hơn, vật này quý trọng, ta không thể nhận.”
Vu Cửu bị tức đến lồng ngực chập trùng, hắn siết tay dời ánh mắt, lại nhìn lên những bộ hôn phục đang được treo trên tường kia, không khỏi hỏi lại một lần nữa: “Ngươi thật sự sắp thành hôn sao?”
Bùi Vân Thư gật đầu, sắc mặt hơi dịu xuống, trên mặt ửng lên chút đo đỏ giả vờ bình tĩnh của thanh niên, “Đúng là sắp thành hôn rồi.”
Hoa Nguyệt nhìn Vu Cửu thêm vài lần, ôm cánh tay Bùi Vân Thư, dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người, “Vân Thư, nhanh đi xem xiêm y với người ta đi.”
Ánh mắt Vu Cửu lập tức cố định lên trên người Hoa Nguyệt, một lát sau hắn nhăn mày, không khách khí nói: “Tên yêu này là nam hay nữ? Sao trông cứ nửa nạc nửa mỡ thế này.”
Hoa Nguyệt nghẹn ngào một tiếng nhào vào trong ngực Bùi Vân Thư, sống lưng run run, tựa như đang vô cùng ủy khuất, bật khóc.
Trên mặt thuộc hạ bên cạnh Vu Cửu mang theo vẻ lúng túng, thấp giọng nói: “Thiếu cung chủ, sao ngài có thể nói như vậy chứ?”
Vu Cửu cắn răng, hắn nhìn một người một yêu đang ôm lấy nhau ngay trước mắt, phất tay áo nổi giận đùng đùng bước ra khỏi cửa hiệu. Bùi Vân Thư vội vàng ném xiêm y trong tay mình cho thuộc hạ của hắn, sau khi thuộc hạ Vu Cửu nhận lấy, nhanh chóng chúc Bùi Vân Thư một tiếng trăm năm hảo hợp, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tiếng khóc Hoa Nguyệt từ từ biến thành tiếng cười to, Bùi Vân Thư đẩy hắn ra thở dài, chọn mấy bộ hôn phục mặc thử từng cái một, cuối cùng cũng chọn được một, lại chọn từ trong vô số tú văn (hoa văn để thêu) ra mấy hình thụy thú tường an, sau khi ông chủ ghi lại vóc người Bùi Vân Thư, định sang đo cho Hoa Nguyệt, thì Bùi Vân Thư lắc đầu buồn cười nói: “Không phải hắn.”
Đầu ngón tay y vung nhẹ sang bên, bỗng dưng hiện ra một bóng người cao lớn, Bùi Vân Thư có chút xấu hổ, y sờ sờ mũi, thấp giọng nói: “Ông chủ, có thể làm một bộ giá y mà hắn mặc được không?”
Ông chủ vỗ vỗ lên bộ ngực mới bị dọa, kinh nghi bất định (ngạc nhiên, nghi ngờ) nhìn Bùi Vân Thư, rồi lại gắng gượng nhìn bóng người Chúc Vưu vừa được hóa ra vài lần, vội vội vàng vàng nói: “Có thể có thể có thể, tiên trưởng muốn kiểu gì bọn ta cũng có thể làm, nhất định sẽ làm ra một xiêm y thật xinh đẹp, chắc chắn sẽ không thua gì bộ ban nãy ngài vừa cầm đâu.”
Bùi Vân Thư vui vẻ, “Vậy thì xin đa tạ ông chủ.”
“Chỉ là không biết cần phải mất thời gian bao nhiêu ngày?”
Ông chủ lau mồ hôi trên đầu, “Tiên trưởng yên tâm, ta chắc chắn sẽ dùng thời gian nhanh nhất để làm thật thỏa đáng! Ba ngày! Sau ba ngày ngài cứ đến đây nhân, nhất định sẽ làm cho tiên trưởng hài lòng.”
Bùi Vân Thư cùng Hoa Nguyệt nói đa tạ với ông chủ, sung sướng rời khỏi cửa hiệu, lại mua thật nhiều thứ trên phố xá, sau khi thương lượng xem nên làm như thế nào để Chúc Vưu đồng ý xong, mới quay trở lại trong phủ.
*
Trong phủ có một cái ôn tuyền, Chúc Vưu đang ngâm mình nghỉ ngơi trong đó, lại chợt nghe có tiếng nước vang lên. Hắn vừa mở mắt ra nhìn, lập tức trông thấy Bùi Vân Thư đang khoác một kiện y sam mỏng, đai lưng cột rất lỏng, đang đứng bên bờ ao thử nước.
Ánh mắt Chúc Vưu sáng rực lên, rục rà rục rịch muốn lội về phía Bùi Vân Thư.
Ôn tuyền rất lớn, ở ngay chính giữa có một tòa núi giả cao gồ ghề chập trùng, dường như Bùi Vân Thư khônghề phát hiện ra Chúc Vưu cũng đang ở đây, y đang vén tóc ra sau, mũi chân lướt trên mặt nước, dần dần thả cẳng chân mình xuống ao nước.
Da thịt trắng nõn chạm vào nước nóng thì bị xông đến ửng hồng, Bùi Vân Thư thầm đọc “kế thứ hai ba mỹ nhân kế” của Hoa Nguyệt từng nói với mình trong lòng, nét mặt bình tĩnh, hất nước lên thấm ướt y sam trên người mình.
Y sam ướt đẫm ôm chặt lấy thân hình, để lộ ra đường cong tuyệt mỹ.
Chúc Vưu đứng sau tòa núi giả ngẩng đầu hào hứng nhìn theo, đến khi cả người Bùi Vân Thư đã chìm trong nước rồi thì hắn mới vọt đến, bóp một cái lên vòng eo thon nhỏ, sau đó vội vàng muốn hôn lên mặt Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư ngăn hắn lại, đè hắn vào cạnh ôn tuyền, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Người đừng làm gì cả, để ta.”
Thần sắc trong ánh mắt của Chúc Vưu chợt trở nên sâu thẳm trong nháy mắt.
Bùi Vân Thư hít thở thật sâu mấy hơi, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Chúc Vưu, ngậm mấy cái rồi lại cắn mấy cái, Chúc Vưu thuận theo há miệng ra, đầu lưỡi y run run rẩy rẩy dò xét đi vào, cùng nhau phiên vân phúc vũ.
Tiếng thở của Chúc Vưu càng lúc càng nặng nề, nhưng hắn không động đậy vẫn tựa người vào cạnh hồ nước, ánh mắt của hắn làm cơ thể Bùi Vân Thư có cảm giác như đang bị lửa đốt vậy, Bùi Vân Thư đè lên người hắn, hỏi: “Thích không?”
Chúc Vưu khàn giọng: “Thích, muốn nữa.”
Hắn giơ tay sờ lên ngực của Bùi Vân Thư, thuần thục vân vê, Bùi Vân Thư đánh lên tay hắn một cái “bốp”, sau khi một lần nữa nhắc nhở hắn không được nhúc nhích, mới tự mình cởi đai lưng buộc hờ trên thắt lưng xuống, buông y sam, ghé sát môi mình đến ngay trước bờ môi Chúc Vưu, khi sắp chạm vào thì lại ngừng, đỏ mặt nói: “Ngươi mặc giá y đi, được không?”
Ôn hương đang ở ngay trước mắt, đầu lưỡi Chúc Vưu đã vươn ra rồi nhưng vẫn còn cách một khoảng nhỏ, hắn hoàn toàn không thể nghe rõ được lời của Bùi Vân Thư, cũng hoàn toàn không có chút do dự nào, gật đầu, “Được.”
Lúc này Bùi Vân Thư mới thật sự tiến vào trong miệng của hắn, vừa chạm tới vật ấm áp bên trong thì hai chân lập tức mềm nhũn, Chúc Vưu vội vã ôm lấy y, vùi đầu lên ngực y, khiến nơi đó trở nóng ran, bỏng rẫy.
Thế mà lại thuận lợi như vậy…
Trong lúc Bùi Vân Thư mơ mơ màng màng, chợt có một nhận thức mới đối với mỹ nhân kế.
*
Sau khi Bùi Vân Thư tỉnh lạ, không buồn lo cho thân thể đang đau nhức, vừa mở mắt ra thì chuyện đầu tiên làm là kéo y phục của Chúc Vưu, vừa sốt sắng vừa chột dạ nói: “Chuyện ngươi đã đáp ứng ta rồi thì không thể đổi ý!”
Y phục của Chúc Vưu bị y kéo đến lộn xộn, sắc mặt hắn có mấy phần bất đắc dĩ, đưa tay siết chặt tay Bùi Vân Thư, nhưng lại không nỡ lòng kéo xuống, “Sẽ không đổi ý.”
Bùi Vân Thư ngờ vực nhìn hắn mấy lần, Chúc Vưu nghiêng đầu nhìn y một chút, bình tĩnh nói: “Một bộ giá y thôi mà.”
“…” Bùi Vân Thư nhỏ giọng giải thích, “Ta muốn thấy ngươi mặc, ngươi có giận ta gạt ngươi không?”
Chúc Vưu ý vị thâm trường liếc nhìn y, sau một hồi ngẫm nghĩ mới hiểu ra, bèn nói thẳng: “Có thể gạt ta thêm mấy lần nữa.”
Chỉ có chứng kiến sự nhiệt tình của Bùi Vân Thư sau khi y thật sự chủ động rồi, Chúc Vưu mới biết được cái gì gọi là cực hạn khoái hoạt.
Mặt Bùi Vân Thư đỏ ửng, y buông bàn tay đang nắm chặt xiêm y của Chúc Vưu ra, từ từ co người về sau, “Vậy ngươi có cảm thấy hôm qua ta phóng đãng quá không?”
Từ sau khi quyết định thành hôn, chuyện phải lo lắng trái lại càng thêm nhiều hơn.
Đủ loại tình cảm xa lạ chồng chất trong lòng, đủ loại chuyện lớn nhỏ dồn nén lại cùng đi vào ngõ cụt.
Ý cười trong đôi mắt Chúc Vưu đã không thể giấu được nữa, hắn trân trọng cúi đầu, Bùi Vân Thư không khỏi nhắm chặt mắt lại, mí mắt y run lên, nụ hôn ấm áp rơi lên trên bầu mắt, “Ta rất thích.”
Chúc Vưu lẩm bẩm, hôn lên khắp khuôn mặt Bùi Vân Thư, “Thích ngươi, thích Vân Thư, rất thích ngươi.”
Hắn cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, không biết nói bao nhiều lần, trong tai Bùi Vân Thư chỉ vọng mãi mấy chữ đó, Chúc Vưu thích y, thích nhiều đến mức không thể giả vờ che giấu.
Loại cảm giác được người khác đặt trong lòng yêu thương trân trọng này, khiến cho Bùi Vân Thư cảm thấy thích vô cùng.
Y như bị ma xui quỷ khiến, vòng tay ôm lấy cổ Chúc Vưu, hoàn toàn tín nhiệm, hoàn toàn ỷ lại, tựa người vào lồng ngực hắn, lúng ta lúng túng nói: “Ta cũng thế.”
Chúc Vưu chợt ôm chặt y.
Bùi Vân Thư cười cười, y cứ cọ tới cọ lui bên cổ Chúc Vưu, nhưng một hồi lâu sau Chúc Vưu vẫn không có động tĩnh gì, Bùi Vân Thư thấy là lạ, cúi đầu nhìn xuống, thì mới phát hiện ra bàn tay nắm eo y của Chúc Vưu đang run lên.
Bùi Vân Thư yên lặng để hắn ôm mình, nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng trộm dâng lên một niềm hân hoan đầy ngọt ngào.
“Phu nhân,” Giọng nói Chúc Vưu khàn khàn cầu xin, “Ngươi cũng thế nào?”
Nỗi niềm ngọt ngào phút chốc biến thành dòng nước chảy lan tràn ra khắp cõi lòng, Bùi Vân Thư cười rộ lên, nghịch ngợm nói: “Ta cũng vô cùng thích ngươi!”
Lời nói ra rồi Bùi Vân Thư mới chợt phát giác, giọng nói của y sao lại như đang làm nũng thế chứ?
Nghe mà muốn tìm một cái khe nứt nào đó chui vào trốn.
Y thử tìm xem xung quanh, nhưng mà chẳng tìm được khe nứt nào cả, thế là bèn kéo kéo bới bới xiêm y của Chúc Vưu, chôn đầu vào trong ngực của Chúc Vưu.
Lồng ngực này vừa thoải mái lại vừa an toàn, Bùi Vân Thư thầm nghĩ, trước cứ trốn trong này cả đời đi.