Lạc Hà kinh ngạc, giọng nói nhiều hơn một tia run rẩy: “Ngươi, ngươi gọi ta…!cái gì cơ?”
Ôn Ngọc cười khẩy, khẽ thì thào: “Có lẽ những đòn roi kia kích thích trí não chăng?”
Từng dòng ký ức chậm rãi chảy vào đầu hắn, cả việc hắn bị một tên man rợ đè xuống dưới thân cũng hiện rõ lên trong đầu.
Ôn Ngọc vừa tức giận vừa cười khổ, lúc đó quả thực là bất khả kháng, chưa kịp nghĩ đến khi quay về phải luyện tập thể lực cho tốt hơn đã bị Khắc Nhĩ dùng roi xuống tay.
Hắn không hận y, cũng không trách y.
Mọi lỗi lầm, đều từ hắn mà ra là chính xác.
Ôn Ngọc thanh âm càng ngày càng hạ thấp hỏi Lạc Hà: “Chúng ta đang ở đâu?”
Lạc Hà thành như thế này, cũng là hắn một lòng gây ra.
Càng nghĩ Ôn Ngọc càng nép sát vào lòng y, hạ giọng: “Lạc nhi, vi phu xin lỗi.”
Đã rất lâu rồi y mới được nghe hắn gọi một tiếng “Lạc nhi” thân thương đến vậy.
“Chúng ta đang ở trong ngục giam tại thôn Tân Vĩ, phía ngoài kinh thành Thiên Vân.” Lạc Hà cúi đầu, hôn nhẹ lên chân mày hắn, mặc dù y không biết những vết thương trên người hắn thảm hại thế nào, nhưng cảm nhận qua mùi tanh và cảm giác ướt đẫm kia.
Có thể phần nào đoán ra.
Quả thật thế, tình trạng Ôn Ngọc hiện tại vô cùng chật vật, hắn đau đớn nhìn vết thương lớn nhỏ trên người, than khẽ một tiếng.
Rất nhanh, khi Đoan Chính quay lại Ôn Ngọc đã ngủ thiếp đi.
“Y đâu rồi?” Lạc Hà lạnh giọng, tay vẫn ôm chặt người.
May mắn là Ôn Ngọc cũng nhờ Khắc Nhĩ mà đã có thể nhớ lại.
Tuy nhiên, cái cách mà y dùng lại thập phần tàn bạo, khiến Lạc Hà không thể chấp nhận được.
Đoan Chính nhíu mày nhìn người nọ cả người đẫm máu thì đau lòng, vội đỡ lấy hắn: “Để ta.”
Lạc Hà trao người đi, thái độ cũng thay đổi.
Y tự mình bước ra ngoài.
Lạc Hà mặc dù không thấy đường nhưng y lại có trí nhớ tốt.
Vạn vật trên thế gian này cho dù có là gì đều không tránh khỏi có mùi hương, đương nhiên ngay cả đất, không khí, hay những vật dụng xung quanh…!Y ghi nhớ được mùi hương của sắt thép phòng giam, mùi của đất, mùi của cái cửa gỗ lỏng lẻo, dựa vào đó mà có thể như người bình thường bước đi.
Đoan Chính ôm lấy thân thể yếu ớt trong tay, nhìn theo bóng lưng y mà khẽ thở dài một tiếng.
Cảm nhận được bản thân hình như đang ở trong lòng ai đó, Ôn Ngọc khẽ mở mắt, nhìn thấy góc nghiêng nghiêm nghị của Đoan Chính cùng sóng mũi cao thẳng tắp như nam thần.
Ôn Ngọc bật cười.
Đoan Chính cúi xuống, giọng nói vui mừng khôn xiết: “Ngọc…”
Cảm thấy mình lỡ miệng, y sửa lại: “Sương Hạ, ngươi tỉnh rồi sao?”
Ôn Ngọc bỗng nhướn mày, thì thào: “Sao lại là Sương Hạ?”
Y ngạc nhiên, thanh âm chợt run lên: “Ngọc? Là, là ngươi sao?”
Hắn nặng nề vươn tay sờ nhẹ lên gò má cao và trắng kia, đáp lời: “Phải, là Ôn Ngọc.”
Đoan Chính thiếu điều chỉ muốn nhảy dựng lên, vô tình siết chặt tay hơn.
“Ưm…!Đau, Đoan nhi à, đau quá!”
Đoan Chính luống cuống thả ra: “Ta xin lỗi, ta xin lỗi!” Y không phí thời gian nữa, lập tức rời khỏi phòng giam cho gọi đại phu.
…
Sau khi đại phu xử lý vết thương và bắt mạch cho hắn, gương mặt già nua của lão khẽ nhăn lại, lão quay ra cung kính với Lạc Hà nói: “Mạch trượng Thái hậu quá yếu, còn bị mất máu và thân thể suy nhược.
Mạng tuy có khả năng giữ, nhưng…!Thái thượng tha mạng tiểu nhân cả gan, nhưng mà…!với cơ thể này, không biết là Thái hậu có thể chống cự được bao lâu…”
Đoan Chính là người phản ứng đầu tiên, hai mắt y lóe lên, nắm lấy cổ áo đại phu: “Ngươi nói cái gì?”
Lão đại phu sợ hãi, giọng già nua run rẩy: “Thái thượng tha mạng! Tiểu nhân có tội!”
“Đại ca, dừng lại đi.” Khác với Đoan Chính, Lạc Hà có vẻ bình tĩnh hơn.
Nhưng thật sự cũng khó nói, bởi lẽ chẳng ai biết được y đang thật sự nghĩ gì.
Đoan Chính buông tay ra, buông một câu trầm khàn: “Cách nào? Làm cách nào để cứu hắn?”
Y cùng đệ đệ mình một tay thâu tóm toàn cõi thiên hạ, lại không biết cách để cứu lấy một người mình yêu.
Đoan Chính nghiến răng: “Ta phải đi gặp tên khốn khiếp kia!”
Lạc Hà giữ lại: “Ý huynh là, Khắc đệ?”
Thấy Đoan Chính im lặng như xác nhận, Lạc Hà mới giật mình khuyên nhủ: “Huynh bình tĩnh một chút.”
Lạc Hà vén rèm đi vào bên trong giường nơi mà Ôn Ngọc đang nằm, cảm nhận người kia bình yên nhắm mắt, tim Lạc Hà đột nhiên nhói đau.
Ôn Ngọc cảm nhận được có người đến gần, mở mắt ra, vô tình chứng kiến biểu cảm nặng nề trên gương mặt người thương, hắn nhìn đến không đành lòng: “Sao vậy?” Ôn Ngọc đưa tay kéo tay áo y ngồi xuống: “Sao lại trông đau khổ như thế?”
Lạc Hà lẳng lặng ngồi xuống cạnh hắn, không buồn đáp lời, chỉ muốn ngồi cạnh hắn lâu hơn một chút.
“Ngươi sao thế?” Ôn Ngọc khó hiểu.
Khóe mắt Lạc Hà tuôn ra một dòng chất lỏng ấm nóng, không cam lòng nói: “Ta còn chưa ở cạnh ngươi bao lâu, ngươi vậy mà dám rời xa ta…”
Tự nhiên Lạc Hà nức nở thế cũng làm Ôn Ngọc cả người đau điếng chợt cứng lại, hắn nhướn mi, y là đang nói hắn…!sắp chết sao?
“Lạc nhi, đừng khóc, ngươi đừng khóc mà…”
Càng nghe rõ thanh âm ấm áp, Lạc Hà càng thêm phần đau đớn.
Y sợ, sợ một ngày nào đó vĩnh viễn không thể nghe lại giọng nói của người này.
“Đừng khóc mà…” Ôn Ngọc cuống quýt cả lên, mặc kệ cả cơ thể nặng trĩu, hắn vẫn vùng dậy ôm lấy y vào lòng.
“Lạc nhi, ngươi đừng khóc.
Ta không đi đâu cả, không rời khỏi ngươi mà.”
Lạc Hà vùi mặt vào hõm cổ hắn: “Ta không tin nữa.”
“Tại, tại sao lại không? Ta có bao giờ thất hứa với ngươi đâu?” Ôn Ngọc nhỏ giọng an ủi.
“Đại phu nói ngươi sẽ không sống được lâu.
Ngươi nghĩ, ngươi chống lại được thiên ý sao?” Đôi mắt vô hồn kia mặc dù không nhìn hắn, nhưng mà lại khiến hắn phải rùng mình sợ hãi.
“Chiếc vòng trường sinh…” Ôn Ngọc vô thanh vô thức nói ra câu này: “Cùng lắm ta đeo nó vào là được.”
Lạc Hà buông một câu xuyên tim: “Khắc Nhĩ bóp nát nó rồi.”
Ôn Ngọc: “…”
…
Tại Lưu Vân cung nhuốm màu u ám, Uyển Trúc uy nghiêm ngồi trên cao, hai mắt đen láy sâu thẳm quét mắt một lượt qua bọn tiểu nhân phía dưới.
Chúng run rẩy, nhưng không khiến y phải thương cảm.
“Các ngươi là toán người chuyên bắt cóc ca nhi phá rối thanh danh Lưu Vân cung?”
Bọn chúng quỳ rạp run lên nói không nên lời.
“Là ai sai các ngươi đến?” Giọng y bình tĩnh lạ kỳ, không cho người ta thấy chút gợn sóng, bão tố nào đang nổi lên trong lòng y.
“Là ai?” Y lặp lại.
Một trong số chúng bỗng thốt lên: “Là!..”
Chưa kịp nói dứt câu, người nọ đã ọc máu chết tươi tại chỗ.
Cả chính đường ai nhìn cũng hoảng loạn, nhưng Uyển Trúc chỉ cau mày không nói, ra hiệu Kiều Thương cho người dọn xác.
“Là ai?” Uyển Trúc vẫn bình chân như vại chuyển qua những kẻ còn lại.
Thật không may, tất cả đều như một, chưa kịp nói lời nào đã từ trần tại chính đường.
Nhìn qua những kẻ tởm lợm phía dưới, Uyển Trúc mặt không cảm xúc bình thản bỏ đi.
Vào đến phòng ngủ, y toan cởi bỏ y phục hòng muốn nghỉ ngơi, nhưng vẫn chưa kịp thay ra đôi giày, ám vệ từ đâu đi đến bẩm báo.
Nghe xong, mặt Uyển Trúc tức thì biến sắc, từ lâu y đã biết vòng trường sinh đã bị Khắc đế phá hủy cũng không ngờ nó lại có tác dụng vào thời điểm này.
“Không còn sống lâu hơn nữa sao?”.