“Hoàng thượng nghĩ sao về lời của ta?”
Lạc Minh ngẫm nghĩ giây lát, không ngần ngại đáp lời: “Trương Dương tài sắc vẹn toàn, tính cách không màng thế sự.
Phong nàng lên làm Hoàng hậu cũng không phải việc gì lớn.”
“Hoàng thượng có thích nàng không?”
“Ta…” Mặt Lạc Minh bỗng nhiên dần đỏ lên, ánh mắt khẽ dao động không cố định một chỗ.
“Này! Trả lời ta.”
Lạc Minh ngần ngại đáp một tiếng: “Ta thích.”
Người kia bật cười hài lòng, đứng lên toan bỏ đi: “Vậy thì nhờ người xem ngày lành tháng tốt liền cử hành lễ thành hôn.”
“Tổ phụ à.” Lạc Minh bất đắc dĩ cười trừ: “Sao nhìn người cứ như là nhà gái đi hỏi cưới vậy nhỉ?”
“Ha, không phải là do ngươi ngu ngốc kiếm phải một nữ nhân chua ngoa đến mức ta phải bận lòng kiếm thay hay sao?”
Lạc Minh sững người không nói nên lời, Ôn Ngọc vậy mà thật sự tạt một gáo nước lạnh vào mặt y, gian nan nói: “Quả nhiên là, trẫm không cãi được.”
“Ta là tổ phụ ngươi đó, tiểu tử à.” Ôn Ngọc đắc ý cười lớn.
…
Hôm nay là ngày kẻ đối mặt người hỏi chuyện giải quyết một lần ân oán năm xưa.
Ôn Ngọc ngồi dưới tán Tử Đằng nhâm nhi trà thơm, gương mặt hắn tĩnh lặng như nước hồ.
Hắn nhẹ đặt tách trà xuống rồi chậm rãi mở lời: “Các ngươi dù đã biết nhau từ ngày đó nhưng vẫn cố tình diễn một vở kịch hay chiêu đãi ta.”
“Ta không cố ý, ngày đó người ta muốn tiếp cận là ngươi.
Ai biết vị Hoàng đế thiên cổ này từ đâu nhảy ra cơ chứ?”
“Ngươi tiếp cận ta làm gì?”
“Ta…”
“Ngươi cố tình dùng góa phụ đó dụ dỗ ta đến để rồi có thể được trông thấy Uyển nhi phải không?”
Diệp Uy quay phắt đi: “Ngươi đang tra hỏi ta đấy à?”
“Không.” Ôn Ngọc lại nhấp một ngụm trà: “Chuyện năm đó với Lâm Uyên là thế nào? Kể ta nghe.”
Diệp Uy ngần ngại nhưng vừa ngước mắt lên đã phải đối diện với ánh mắt đen tuyền sâu thẳm kia khiến y bỗng dưng run lên một cái.
Y nói: “Năm đó sau khi rời khỏi Lưu Vân cung ta lưu lạc tứ phương thiên hạ.
Ta muốn bản thân phải mạnh mẽ hơn nữa để chờ ngày tái đấu với Uyển Vân đế, ta nương nhờ nhà góa phụ kia và được bà xem như con ruột rồi sau đó đổi họ thay tên.
Ngay khi ngươi chết đi ở Yến Hòa cung, ta cũng đã theo đến đó.”
“Ngươi theo ta ư?”
“Người muốn giết ta ở ngôi làng kia…” Ôn Ngọc sờ cằm như hoài niệm nhớ về kỉ niệm một năm biến động.
“Là ta.
Ta dùng ngươi để dụ hắn ra.” Diệp Uy cúi đầu nhìn tách trà đang tỏa hương thơm ngát mà lòng trĩu nặng.
Y sợ hãi hắn sẽ chán ghét và khinh bỉ y.
“Rốt cục cũng chỉ vì ngươi muốn trả thù Uyển nhi thôi sao?” Ôn Ngọc nằm trườn ra bàn đá lạnh nhưng chẳng ai nói thêm câu nào.
Duy chỉ ánh mắt Uyển Dung đặt trên người hắn là không rời.
“Giữa hai người các ngươi, là chuyện gì? Hửm?”
Uyển Dung lặng thinh, y không muốn nói cũng không bao giờ nói.
Việc khiến cho cả y và Diệp Uy phải đối đầu suốt mấy thập kỷ qua đều là do hắn được.
Y đã dấu hắn một điều mà ngay cả khi y mang trong người huyết mạch của hắn y cũng không có đủ can đảm để nói ra.
Qua bao nhiêu kiếp người, đi theo hắn cũng không phải chỉ có mình y.
…
“Diệp nhi, anh cho em kẹo này.”
“Diệp nhi, hứa với anh sau khi anh chết đi.
Em phải sống thật tốt, nhất định phải thay anh sống thật tốt để bảo vệ mẹ của chúng ta, có nghe không?”
“Diệp nhi…”
Đó là một câu chuyện xa xưa, Diệp Uy tuy không nhớ sau mấy trăm năm nhưng dù vậy ở bất kì lần đầu thai nào giữa y và hắn cũng có ít nhất một lần Diệp Uy ở đó.
Hắn không thể nhớ được mấy trăm năm trước bản thân hắn là ai nhưng y thì có.
Y đã chứng kiến hết thảy, cũng vì thế mà sinh lòng ghen ghét đến tột cùng.
Nếu nói mối liên kết giữa Tam đế và Ôn Ngọc chỉ quanh quẩn trong vòng hai đời thì mối liên kết giữa y và hắn cùng với Diệp Uy đã xảy ra ít nhất phải là năm đời người rồi.
Vì vậy, nó chỉ là một quá khứ, một miền ký ức xa xăm không đáng được nhắc lại mà thôi.
Y chỉ biết rằng, hiện giờ hắn rốt cục đã là của y rồi, mấy thứ vặt vãnh kia nên bỏ ra sau đầu đi thôi.
“Các ngươi sao lại im lặng như vậy?” Ôn Ngọc vẫy vẫy tay.
“Không còn gì để nói cả.” Uyển Dung gạt tay hắn ra trầm giọng.
“Sao? Ngươi từ nãy tới giờ đã nói gì đâu?”
“Không muốn nói, không muốn nhớ.” Diệp Uy hiếm có một lần phụ họa theo.
“Các ngươi thật là…” Ôn Ngọc thở dài: “Dù sao thì cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi.”
“Ta đã đánh mất, gặp lại, đánh mất rồi gặp lại, trở nên điên dại để rồi tỉnh táo sau cơn mộng mị.
Các ngươi biết không? Khi mà ta thấy cả bốn người đều yên bình chìm vào giấc ngủ sâu kéo dài lòng ta như bị hàng nghìn con kiến cắn xé.
Ta trở nên hoảng loạn như một gã ăn xin không tìm được đường về.”
“Kế tiếp đó trời xui đất khiến thế nào còn cho ta gặp được tam ảnh vệ nước Y Vân…”
“Uyển Dung, ngày hôm đấy.
Ngươi đã tìm được ta bằng cách nào?” Ôn Ngọc sực nhớ tới chi tiết này bèn hỏi.
“Như ngươi thấy, dù cho ta có đầu thai trăm lần, ký ức của ta cũng hoàn toàn không thay đổi.”
“Vậy tại sao?”
“Ta chán việc phải chờ ngươi quay lại, rồi phải chờ ngươi đi tìm ta.
Chung quy ngươi chính là một con rùa chậm chạp!”
Ôn Ngọc si ngốc, hai mắt rưng rưng, hắn đưa tay dụi đi giọt lệ chực trào ra mà bật cười thành tiếng.
Quả nhiên là, lão thiên gia không gạt ta.
…
Mùa xuân năm Lạc Minh đế thứ tư, Hoàng đế chính thức sắc phong Trương Quý phi, Trương Dương lên hàng Hoàng hậu.
Nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ Thiên Vân Quốc.
Mùa thu năm Lạc Minh đế thứ tư, Hoàng đế công khai danh tính của Tổ phụ mình, một lần nữa bách tính dân lành phải kinh ngạc sửng sốt khi Thái hoàng Thái hậu Thiên Vân đã băng hà cách đây gần ba mươi năm trước còn sống.
Con dân gần xa luôn xem đây là một ơn lành của bề trên đã trao ban cho Thiên Vân Quốc.
.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||
Nơi biên cương giặc ngoại không dám xâm phạm, Thiên Vân bỗng chốc trở thành một đất nước phồn thịnh và giàu có đến rất nhiều năm về sau.
…
Ở phía ngoài sảnh là không khí nghiêm trang chuẩn mực của đám quan đại thần, bên trong phía trên long vị một bậc Ôn Ngọc thân vận hoàng bào rực rỡ đang nằm vắt vẻo bỏ nho vào miệng.
Phải! Là đang thiết triều đấy!
Ôn Ngọc đắc ý, lúc còn ở thế giới hiện đại hắn nào dám nghĩ tới sẽ có một ngày hắn được làm như thế? Trên tivi đóng phim cũng chẳng thấy một Thái hoàng Thái hậu nào như hắn đây đâu!
Một trong số các quan viên thưa: “Bẩm Thái hoàng Thái hậu và bệ hạ, hạ thần nghĩ việc loại trừ phân biệt cấp bậc giữa hán tử, nữ tử và ca nhi là cần thiết.”
“Ái khanh nghĩ có lý.” Lạc Minh gật đầu: “Việc này trẫm cần phải xem xét lại một chút.
Trong buổi thiết triều ngày mai sẽ có quyết định cụ thể.”
Ôn Ngọc ngáp ngắn ngáp dài.
Nói chung cũng toàn việc nước, ta đi chơi với đám tiểu tử của ta còn sướng hơn.
– HOÀN KẾT CỤC-.