“Thôi đi, còn vờ vịt cái gì! Phong Lập Hân không chết thì mày cũng coi như sống đời góa bụa mà thôi!”
Hạ Dĩ Kỳ khit mũi coi thường.
Tuyết Lạc không cãi nhau với Hạ Dĩ Kỳ nữa, bởi vì không đáng, cũng không cần thiết.
Hạ Dĩ Cầm nãy giờ im lặng đột nhiên nhàn nhạt mở miệng, giọng nói có chút mong chờ.
“Tuyết Lạc, nghe nói Phong gia còn có một Nhị thiếu gia tên là Phong Hàng Lãng.
Người ta đồn kẻ này hết sức thần bí lại kiêu ngạo, nắm trong tay hơn phân nửa mạch kinh tế của Thân Thành, là kẻ săn mồi cực kỳ lợi hại trong giới tài chính.
Em có thấy mặt anh ta không?”
Vừa nhắc tới Hàng Lãng, cả người Tuyết Lạc chỗ nào cũng khó chịu.
Đúng là một kẻ thô lỗ lại ngạo mạn! Lần đầu gặp mặt đã khinh thường cô, còn nói cô xuân tâm nhộn nhạo! Thật sự cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào kiêu căng, bá đạo như vậy.
Trong lòng Tuyết Lạc thực sự không muốn nhắc đến kẻ đó! Vì vậy, cô liền nói với Hạ Dĩ Cầm.
“Không… không Ấy”
thây.
“Nga, thật đáng tiếc.
Nghe nói hắn rất đẹp trai phong lãng, anh tuấn lạnh lùng, không dựa vào Phong gia, tự gây dựng chỗ đứng, là viên ngọc quý hiếm trêи giới thương trường, người đàn ông hiếm có.”
Hạ Dĩ Cầm tiếc rẻ nói.
Tuyết Lạc trầm mặc một chút.
Hạ Dĩ Cầm từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, tiếng tăm lẫy lừng khắp Thân Thành.
Dường như mọi phàm phu tục tử trên đời đều căn bản là không lọt được vào mắt chị ấy, không nghĩ tới chị lại si mê Hàng Lãng đến như vậy? Bất quá, tên Hàng Lãng đó thật sự lợi hại như vậy sao? Cùng lắm cũng chỉ là loại đàn ông được anh trai chiều đến hư mà thôi! “Chị cả, chị nói người đàn ông giàu có tài phiệt đó lại chính là Nhị thiếu gia của Phong gia, Phong Hãng Lãng sao?”
Hạ Dĩ Kỳ lập tức không giấu nổi vẻ say mê.
“Tuyết Lạc, nói không chừng sau này tao và mày còn có thể làm chị em dâu với nhau đấy.”
“Phong Hàng Lãng như vậy sao có thể vừa mắt Dĩ Kỳ chị? Anh ta đâu có mùi”
Hạ Dĩ Thư không hề nễ nang, trực tiếp hắt cho chậu nước lạnh.
“Ha Dĩ Thư! Nhóc con như mày mà cũng đòi hiểu đàn ông sao? Nếu Hàng Lãng coi thường tao, anh ấy sẽ càng coi thường mày.”
Hạ Dĩ Kỳ thẹn quá hóa giận.
“Hàng Lãng dĩ nhiên coi thường em, bởi vì cả em và chị đều không xứng.”
Dĩ Thư lạnh lùng đáp.
Tuyết Lạc thở ra một tiếng chán nản: cái tên thô lỗ ngang ngược đó có gì tốt chứ? Lại có thể khiến ba thiên kim tiểu thư của Hạ gia tranh giành nhau như vậy? Người đàn ông kia đáng để các người cãi cọ sao? Nếu các người biết Hàng Lãng là kẻ như thế nào, nhất định sẽ tránh thật xa cho xem.
Nhưng có lẽ lần này Tuyết Lạc nghĩ sai rồi: bởi vì ba chị em của Hạ gia chỉ biết tranh giành Hãng Lãng đến sứt đầu chảy máu, không ai chịu nhường ai.
Hạ Dĩ Kỳ tức giận kêu lên.
“Mẹ, mẹ có quản Hạ Dĩ Thư hay không thế? Làm gì có đứa em gái nào dám nói với chị như vậy? Thật là vô giáo ɖu͙ƈ!”
“Được rồi! Tất cả đừng ồn ào nữa.
Còn chưa thấy mặt mũi Phong Hàng Lãng ra làm sao, các con đã giành giật với nhau như vậy rồi.
Không sợ người khác chê cười hay sao?”
Ôn Mỹ Quyên giận điên lên.
“Hai đứa các con rảnh rỗi thì học tập chị cả của mình đi, phải đoan trang, dịu dàng, cẩn thận vào, làm cái nhà này nở mày nở mặt một chút.”
Đúng là không ở lại Hạ gia được nữa.
Nhân lúc trời vẫn còn sớm, buổi chiều Tuyết Lạc bắt xe tới viện mồ côi, đi thăm viện trưởng.
Lúc còn rất nhỏ, Tuyết Lạc từng ở viện mồ côi này một năm.
Đó là bởi khi Hạ Chánh Dương mang cô về Hạ gia, mợ của cô là Ôn Mỹ Quyên đã phản đối quyết liệt, thậm chí là còn lấy cái chết ra uy hϊế͙p͙.
Ôn Mỹ Quyên nghĩ Hạ Chánh Dương là dan díu với đàn bà ở bên ngoài mà sinh ra Lâm Tuyết Lạc, thế nên mới làm loạn như vậy.
Hạ Chánh Dương thật sự bị bà dày vò đến điên rồi, nên mới bất đắc dĩ đưa Tuyết Lạc đến viện mồ côi này nhờ nuôi dưỡng.
Câu “mày cũng như sống đời góa bụa mà thôi!”
của Hạ Dĩ Kỳ ít nhiều cũng khiến Tuyết Lạc đau lòng.
Mình thực sự muốn chôn thân ở Phong gia cả đời sao? Ai bảo mình chỉ là một đứa ăn nhờ ở đậu từ bé chứ.
Cả đời thì cả đời, dù sao mình cũng chẳng cần đến phương diện kia.
Chỉ cần làm hết bổn phận, chăm sóc cho Phong Lập Hân thật tốt là được, cũng không uỗổng đời này nên vợ nên chồng với anh.
Thật không may, viện trưởng lại không có mặt ở viện mồ côi.
Nghe nói người đã đến sự kiện gây quỹ từ thiện để gây quỹ giúp đỡ một đứa trẻ mới được đưa đến viện ba ngày trước, nó cần thay van tim do bị bệnh tim bẩm sinh.
Viện trưởng Trì tuổi đã cao, nhưng luôn vất vả hết mình vì đám trẻ con không chút quan hệ máu mủ, thứ tình thương vô bờ bến này khiến Tuyết Lạc hết sức kính nẻ.
Việc cô có thể làm, chính là đem số tiền ít ỏi mình tích cóp được, lẳng lặng đặt vào ngăn kéo của viện trưởng 3ƒ: Chơi với các bạn nhỏ ở viện mồ côi một tiếng đồng hồ, Tuyết Lạc liền dùng phương tiện công cộng trở về Phong gia.
Phong gia tĩnh lặng như tờ.
Phong Lập Hân đang làm vật lý trị liệu trong phòng y tế.
Tuyết Lạc cũng có hỏi dì An: vì sao Phong Lập Hân không tới bệnh viện cao cấp mà chữa trị.
Bây giờ công nghệ và y tế hết sức phát triển, tài lực của Phong gia lại hoàn toàn đủ điều kiện, cô cảm thấy Phong Lập Hân có thể được điều trị hiệu quả hơn, mà không phải duy trì sinh mạng một cách khó khăn như thế này. Dì An thở dài một tiếng.
“Ai, từ khi biết tin Lam tiểu thư đã qua đời, ngay cả khát vọng sống, Đại thiếu gia nhà chúng tôi cũng không còn nữa rồi.
Mặc cho Nhị thiếu gia an ủi thế nào, người cũng không chịu bước khỏi Phong gia.”
Tuyết Lạc ngắn ra, lại càng thêm đau xót: hóa ra Phong Lập Hân đã sớm có người yêu! Cưới cô như vậy, hẳn là anh cũng không khỏi buồn bã.
Thu lại tâm trạng chán nản của mình, Tuyết Lạc bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Cô chọn trong tủ lạnh và giỏ trái cây mấy loại nguyên liệu mềm và vài loại quả dễ tiêu hóa, bắt đầu nấu nướng.
“Phu nhân, Nhị thiếu gia nhà chúng tôi thích ăn xoài nhất đấy.”
Dì An tối bụng mách nước.
Bà cũng hy vọng Tuyết Lạc có thể làm một bữa tối màu sắc, cũng vừa khéo khiến Nhị thiếu gia hài lòng, từ đó có thiện cảm với Tuyết Lạc, sau đó sẽ dần dần yêu thương cô.
Tuyết Lạc mím chặt đôi môi đỏ mọng: Hàng Lãng thích ăn xoài thì liên quan gì đến cô? Hắn ăn thì tự đi mà nấu! Mâm trái cây này, Tuyết Lạc là toàn tâm toàn ý làm vì Phong Lập Hân.
Bữa ăn được làm ra vô cùng hoàn hảo.
Một khuôn mặt tươi cười đáng yêu cắt từ xoài và kiwi, tô điểm bằng những quả anh đào đỏ xinh xắn, thật sự rất bắt mắt.
Ai nhìn cũng cảm thấy ngon miệng.
Khi Tuyết Lạc bưng mâm trái cây ra khỏi phòng bếp, vừa đúng lúc Hàng Lãng tới kiểm tra bữa ăn của anh trai.
Quả đúng như Hạ Dĩ Cầm nói, Hàng Lãng thực sự là một người đàn ông đẹp trai phong lãng, anh tuấn lạnh lùng.
Ánh mắt hắn quét qua người Tuyết Lạc, con ngươi lạnh lẽo như băng, gương mặt tuần tú đầy kiêu ngạo, hai hàng lông mày sắc sảo.
“Làm cả một bữa ăn công phu như vậy, cô muốn lấy lòng tôi?”
Vừa mở miệng đã khiến người khác rét run, quả thật lãnh khốc vô tình.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi! Tôi làm cho anh trai của anh ăn! Đừng làm phiền nữa, tránh ra.”
Tuyết Lạc thực sự không có chút cảm tình nào với tên tiểu tử kiêu căng thô lỗ này.
Trừ bỏ gương mặt đẹp trai thì tính tình khó chịu đúng là khiến người khác bực bội cả người.
Không phải làm cho hắn? Hàng Lãng hơi ngắn ra, thầy cô lách qua người hắn định đi, liền không mặn không nhạt bổ sung một câu.
“Thật đáng tiếc, anh trai tôi không nuốt nổi máy thứ sặc sỡ lạ mắt.”
Tuyết Lạc dừng bước, xoay người lại, đối diện trực tiếp với gương mặt tuấn tú của Hàng Lãng.
“Hoa quả thì sặc sỡ lạ mắt chỗ nào? Màu sắc, mùi thơm, hương vị đều quan trọng, tôi chỉ mong anh trai anh nhìn thấy bữa ăn sáng sủa thì tâm trạng có thể vui vẻ lên một Tản chút, ăn được nhiều hơn một chút mà thôi.
Màu sắc tươi sáng sẽ mang lại tình yêu với cuộc sống! Đó chính là thứ tình yêu chân thành nhát.
Phong Hàng Lãng theo bản năng đưa tay ra, cầm một miếng xoài từ khuôn mặt tươi cười trêи mâm đưa đến miệng, chằm chậm nhai.
Xoài tươi được trộn thêm với một chút mật ong, thực sự rất dễ ăn.
Hàng Lãng lại định đưa tay đến lần nữa, Tuyết Lạc vội vàng giấu mâm hoa quả ra sau người.
“Anh chỉ được ăn một miếng thôi, còn lại để cho anh trai anh.”
Trong lòng Hàng Lãng nghe chút ấm áp, nhưng rất nhanh sau đó lại ảm đạm.
“Anh trai chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.”
“Nga, thật xin lỗi, là tôi sơ sót.
Vậy… vậy để tôi đi xay nhuyễn ra.”
“Không cần, cứ đưa tôi.
Không chừng lại đúng như cô nói, anh ấy nhìn thấy, tâm trạng sẽ khá lên.”
Hàng Lãng đỡ lấy mâm trái cây trong tay Tuyết Lạc.
Khi những khớp ngón tay của hắn chạm đến mu bàn tay cô, mặt cô chợt thoáng đỏ lên.
Nhưng Phong Hàng Lãng vẫn không để Lâm Tuyết Lạc bước chân vào phòng y tế.
Mặc dù Tuyết Lạc cảm thấy mình là vợ của Lập Hân, có trách nhiệm phải chăm sóc anh, nhưng thấy tình cảm của Hàng Lãng dành cho anh trai như vậy, cô cũng không nài ép.
Cô nghĩ: khi Hàng Lãng ở nhà, cứ để hắn chăm lo cho Lập Hân cũng tốt.
Khi hắn ra ngoài, đến lượt cô làm là được.
Dẫu sao sự gắn bó của anh em họ không phải là thứ mà người vợ xa lạ như cô có thể so bì.
Huống chỉ giữa cô và Phong Lập Hân còn có một vị Lam tiểu thư.
Nghe giọng của dì An, có thể thấy Phong Lập Hân rất yêu người này.
Trong phòng y tế.
Phong Lập Hân thấy gương mặt tươi cười Tuyết Lạc làm, quả thật đã cảm thấy vui vẻ hơn.
Trêи mặt anh đúng là có nở nụ cười, chẳng qua dưới tầng tầng lớp lớp các vét sẹo thì thật sự rất khó phát hiện.
Nhưng Hàng Lãng đã nhìn ra.