Tuyết Lạc ngay lập tức rời ánh mắt, nhìn sang chén cháo bị bỏ rơi kia.
Người khác không thấy thành ý của cô thì thôi, nhưng bản thân cô không thể chối bỏ thành quả lao động của mình.
Vì vậy, Tuyết Lạc đưa tay tới, bưng chén cháo nhỏ lên.
Lại bị một cánh tay khác đoạt mắt.
Tuyết Lạc ngắn ra, ngắng đầu lên đã thấy Phong Hàng Lãng đang từng thìa từng thìa ăn hết bát cháo.
Chưa đầy một khắc sau, chén cháo đã cạn sạch.
“Tài nấu nướng không tệ.
Chỉ là hơi nhạt một chút.”
Hàng Lãng buông chén xuống, mở miệng đánh giá.
Bởi vì là nấu cho Phong Lập Hân, cho nên món ăn dùng rất ít gia vị, đương nhiên hương vị sẽ không được đậm đà.
Tuyết Lạc một mực giữ im lặng, không tiếp lời hắn.
Cô sáng sớm đã dậy nấu cháo cho Lập Hân lại bị Hàng Lãng ăn sạch, không biết nên cảm thấy được an ủi hay tức giận? “Sao không nói gì? Câm rồi à?”
Hàng Lãng thấy cô im lặng bèn nói.
“Tối hôm qua, cái miệng này còn rất hăng hái mà nhỉ.”
Vừa nghĩ tới chuyện tối qua, Tuyết Lạc đã thẹn tới đỏ cả mặt.
Hắn đang gián tiếp buộc tội cô vì đã cắn hắn? Vậy thì cũng đáng đời hắn! Ai bảo hắn không tôn trọng cô? Tuyết Lạc cúi thắp đầu, không phản ứng.
Càng phản ứng lại hắn, hắn sẽ càng nhiệt tình trêu chọc cô.
“Dì An.”
Hàng Lãng gọi dì An đang đứng đợi ngoài cửa bếp.
“Hôm nay dì ra chợ mua thêm ít xương ống „ nhé.
“AI Được được được, lát tôi đi mua ngay!”
Dì An đáp.
Nếu câu chuyện chỉ có vậy, ít nhất Tuyết Lạc vẫn sẽ cảm thấy hôm nay Hàng Lãng còn bình thường.
Không ngờ hắn vẫn còn câu sau.
“Sau này hầm nhiều xương cho phu nhân mài răng, như vậy cô ấy mới không cắn người.”
Hàng Lãng nói.
& …”
Tuyết Lạc uất nghẹn.
Ở lại Phong gia cũng không được chăm sóc Phong Lập Hân, cho nên Tuyết Lạc quyết định làm gì đó có ý nghĩa một chút, đó là tới viện mồ côi làʍ ȶìиɦ nguyện.
Tuyết Lạc đang học năm thứ ba đại học, hết mùa hè này sẽ lên năm thứ tư.
Thực ra thì năm thứ tư đại học chủ yếu là đi thực tập.
Bởi đột nhiên bị gả vào Phong gia, Tuyết Lạc đành gác lại kế hoạch này.
Chỉ còn nửa tháng nữa là quay lại trường học, trong thời gian ngắn như vậy, muốn tìm nơi thực tập là chuyện không thể.
Hơn nữa, chỗ viện trưởng Trì cũng thiếu nhân viên, cho nên cô liền chạy tới giúp.
Chờ đến khi kì nghỉ hè kết thúc, cô sẽ yên tâm đi tìm đơn vị thực tập.
Kinh phí của viện mồ côi, trừ bỏ tiền của cắp trêи cùng với quyên góp từ xã hội, đôi khi viện còn phải tự mình giải quyết một số chỉ phí phát sinh.
Mà quyên góp từ xã hội chia làm hai loại: một là dùng tiền mặt, hai là quyên góp vật liệu, đồ dùng.
Các loại giấy bút và đồ chơi là những vật dụng được quyên góp nhiều nhất.
Trẻ con ở viện mồ côi không có nhiều, cho nên những món đồ này, bọn nhỏ cũng chưa dùng hết.
Bây giờ, thứ mà viện thiếu nhất chính là số tiền để chữa bệnh cho đám nhỏ này.
Như một loại quy tắc bất thành văn, dường như đứa trẻ nào bị đưa vào viện cũng có ít nhiều bị tàn tật.
Có đứa nghiêm trọng, có đứa không.
Có đứa bị bệnh tim bẩm sinh, có đứa mắc bệnh ung thư máu, nhiễm trùng máu, thậm chí có người chỉ vì con mình bị rách vòm miệng mà cũng đưa đứa trẻ vào viện mồ côi! Hết lần này tới lần khác như vậy, viện trưởng Trì lại là một người vô cùng bác ái lại rộng lượng.
Bà vì mỗi sinh mạng được đưa vào viện mồ côi mà hết lòng tận tụy với công việc.
Sự kiện từ thiện được tổ chức dọc theo các con phố ở quảng trường.
Người ở đây đi lại rất đông, cho thấy mặt tích cực vẫn may mắn tồn tại của xã hội.
Tuyết Lạc cùng những người tham gia tình nguyện quản lý gian hàng bán đồ văn phòng phẩm do một công ty tài trợ.
Có rất nhiều bút và vở viết, còn có một ít đồ trang sức thủ công do chính tay các bạn nhỏ ở viện mồ côi làm.
Một cái bút có giá khoảng một đô la.
Có người bỏ tiền vào hòm quyên góp rồi rời đi, cũng có người cầm lấy một, hai cây bút cho có.
Họ cũng chẳng buồn nhìn xem giá tiền của bút bi là bao nhiêu.
Bán cho tới trưa, số tiền quyên góp được không cao.
Hầu hết những người tới sự kiện đều là các bậc cha mẹ hoặc các cụ ông, cụ bà.
“Than ôi, nếu có một đại gia xuất hiện thì tốt quá.”
Viên Đóa Đóa than thở.
Viên Đóa Đóa lớn lên ở viện mồ côi.
Cô bị vứt lại ở viện mồ côi do chân trái có tật, đi lại khập khiễng.
Sau khi được viện trưởng Trì kiên trì chữa trị, nhất quyết “Đại gia tới!”
Viên Đóa Đóa hớn hở vứt chai nước khoáng, chạy như bay về phía chiếc Ferrari kia.
Cửa xe mở ra, trước mắt Viên Đóa Đóa xuất hiện một người vô cùng anh tuấn, khiến cô kϊƈɦ động đến khẩn trương, há miệng cả nửa ngày vẫn không nói được lời nào.
Đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền, nhất định là người tốt! Nhưng ánh mắt Phong Hàng Lãng lại dừng lại nơi Tuyết Lạc đang vui vẻ trò chuyện cùng đội trưởng An Nham.
Ở Phong gia náo loạn như vậy, giờ lại ra ngoài cười đùa với người đàn ông khác ư? Gương mặt tuấn tú của hắn đột nhiên trầm xuống, có chút dọa người.
“Anh đẹp trai… Anh đẹp trai, anh có thể… Anh có thể mua ít bút và tập vở không? Chúng tôi đang quyên góp tiền chữa bệnh cho trại trẻ mò côi.”
Viên Đóa Đóa thấy Phong Hàng Lãng liền không nói được liền mạch nữa, cà lăm luôn.
“Tôi muốn nói chuyện với cô nàng mặc váy denim kia.”
Phong Hàng Lãng nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết Lạc, trả lời.
Dường như Tuyết Lạc cũng cảm nhận được ánh mắt có sức sát thương cao quen thuộc chĩa về phía mình.
Hơn nữa, chiếc Ferrari đen này có chút quen mắt… lại là Phong Hàng Lãng! Theo bản năng, Tuyết Lạc muốn tránh ánh mắt chăm chú của hắn.
Thế là cô nhích từng bước thật nhỏ, nấp ra sau lưng đội trưởng An Nham.
Động tác này lại càng khiến ánh mắt sắc bén nơi Phong Hàng Lãng trở nên lạnh lẽo.
Viên Đóa Đóa cảm thấy thật mất mát.
Anh đẹp trai nhiều tiền này hoàn toàn không chú ý đến cô, mà lại vừa mắt Tuyết Lạc.
Nhưng để có thể thuận lợi quyên góp tiền, vì đại cục, cô đành bước tới chỗ Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc nắp sau lưng đội trưởng An Nham, vẫy tay với Viên Đóa Đóa.
“Đóa Đóa, cậu đừng tới đây… đừng tới đây…”
Nhưng mà Viên Đóa Đóa không hiểu ý Tuyết Lạc, mờ mịt đi tới, đêm nguyên văn ý Phong Hàng Lãng nói lại.
“Tuyết Lạc, vị đại gia kia muốn nói chuyện với cậu đó.”
Tuyết Lạc ngắn ra: Hàng Lãng lại muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn xem thường cô trước mặt bao nhiêu người sao? Cảm nhận được sự khó xử của Tuyết Lạc, An Nham mở lời.
“Hay để anh ra nói chuyện với anh ta.
Tuyết Lạc, em ở đây thống kê lại số lượng đã bán được đi.”
Trẻ tuổi như vậy mà đã có thể lái xe đắt tiền, hẳn là công tử nhà giàu.
Lại chỉ đích danh Tuyết Lạc đến tiếp chuyện, An Nham cũng tự nhiên coi Hàng Lãng là loại người tìm cớ gây sự.
Tình huống này không xảy ra nhiều, nhưng anh cũng đã gặp máy lần.
Trêи đời luôn luôn có đám nhà giàu, ỷ có nhiều tiền mà bắt nạt người khác.
“Vị tiên sinh này, cậu muốn vì đám trẻ ở viện mồ côi mà đóng góp chút sao?”
Từ đầu đến cuối, An Nham luôn nở nụ cười chuyên nghiệp.
Thấy người đến nói chuyện với mình không phải Lâm Tuyết Lạc, đôi mắt Phong Hàng Lãng càng lạnh xuống.
“Để Lâm Tuyết Lạc ra đây! Tôi mới xem xét đóng góp như anh muốn.”
An Nham thật sự bị sự lạnh lùng của Phong Hàng Lãng làm cho giật mình.
Nhìn lại mới thấy, người này không giống công tử nhà giàu.
Trong đôi mắt hắn có ác ý, có thể triệt trời diệt đất.
“Thật xin lỗi vị tiên sinh, Tuyết Lạc không phụ trách mảng này.”
An Nham vẫn mỉm cười.
Lo lắng tên Phong Hàng Lãng kiêu ngạo này sẽ làm khó An Nham, Tuyết Lạc không thể không bước tới.
Cô biết rõ, nói chuyện với Phong Hàng Lãng, không thể tư duy và nói năng như người bình thường.
“Vị tiên sinh này, nếu anh muốn thành tâm quyên góp, chúng tôi rất hoan nghênh! Nếu anh chỉ muốn viện cớ gây khó dễ cho chúng tôi, vậy thật xin lỗi, chúng tôi không có thời gian rảnh để đùa giỡn với anh.”
Tuyết Lạc đi tới, hào hùng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Hàng Lãng.
Cô càng nhẫn nhịn, hắn sẽ chỉ càng tùy ý làm bậy.
“Lâm Tuyết Lạc, chúng ta làm một trao đổi công bằng: dùng thành ý của tôi đổi lấy thành ý của em, thế nào?”
Bất ngờ là, Hàng Lãng không có lên tiếng làm nhục cô, ngược lại hết sức ôn hòa mà đàm phán.
“Vậy trước tiên nói qua một chút, thành ý của ngài là như thế nào?”
Tuyết Lạc biết người đàn ông này không có gì tốt đẹp, cho nên cô phải cẩn thận một chút.
“Tôi sẽ mua tất cả đồ dùng của em với giá gấp mười lần.”
Phong Hàng Lãng nhướn mày.
“Gì cơ? Gấp mười lần? Tất cả đồ ở đây? Thật tốt quá! Đại gia, anh thật quá có thành ý rồi!”
Viên Đóa Đóa nhảy cẵng lên đầu tiên.
Các tình nguyện viên khác cũng hết sức vui vẻ, ai nấy phấn khởi ra mặt.