“Có chuyện gì với đã xảy ra với anh vậy?” Giang Húc mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Quý Hoài xuất hiện ngay phía trên anh, so với cảnh tượng trong mộng còn dọa người hơn, trong lời nói của anh mang theo ân cần ân cần hỏi thăm, “Anh gặp phải ác mộng sao? “
“Không có.
” Giang Húc đẩy hắn ra.
Giang Húc cũng không biết đây có phải là ác mộng hay không, chỉ là cảm thấy tâm trạng của mình rất bối rối, trái tim đập từng cái vào lồng ngực, đập loạn xạ không có quy luật.
Giang Húc lau trán, cư nhiên ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh, đây là lần đầu tiên xuất hiện trường hợp như vậy.
Quý Hoài chống đầu, khí định thần nhàn nhìn cậu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Giang Húc, còn rất mới lạ.
Giang Húc chú ý tới tầm mắt của hắn, ngắn ngủi nhìn nhau một lát rồi dời đi.
“Đi thôi, nên đi.
” Giang Húc xuống giường, đi lại có chút lảo đảo, Quý Hoài muốn đi lên nâng đỡ hắn lại bị cự tuyệt.
Giang Húc thập phần xác định mình không bị bệnh, cậu rất hiểu tình trạng sức khỏe của mình, nhiều lắm là trong lòng cảm thấy có chút buồn bực, hẳn là có quan hệ với giấc mộng vừa rồi.
Ngoại trừ chân trái hơi tê thì cũng không có chỗ nào khác khó chịu.
Quý Hoài rất lịch sự mở cửa ra, để Giang Húc đi trước, Giang Húc cũng không khách khí với hắn, cố gắng ổn định bước đi ra ngoài.
Ánh sáng còn chưa hoàn toàn tiêu tán, đã nghe thấy tiếng người rắc, giống như đi vào chợ, tiếng người rất nhiều rất tạp.
Thẳng đến khi cảnh tượng trước mắt từng chút một hiện ra, Giang Húc mới thấy rõ, nơi này hình như là một tòa hát, có hơn trăm mét vuông, giống như xem phim xếp tầng tầng lớp, bất quá chỉ là hình vòng cung.
Quý Hoài từ phía sau đi ra, vị trí cửa hẳn là lối vào rạp hát.
.