Ngày 19 tháng… năm…
Đây có lẽ là một ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của Hứa TửTâm. Từ lúc sáng sớm, hai mắt cứ nháy liên hồi. Những người già thườngnói “Mắt trái nháy tài, mắt phải nháy tai”, nhưng từ trước tới nay chưatừng nói tới việc nháy cả hai mắt sẽ báo điềm gì cả.
Mưa đông Giang Nam bao trùm lấy vùng ruộng đồng hoang vắng này, bốn bềlồng lộng hơi ẩm lạnh giá gần tới mực đóng băng. Ông cảm thấy lạnh buốtthấu tận xương tủy, giống như đang ngâm mình trong một chậu nước đá.
Mọi vật trước mắt đều mông lung mờ ảo. Trong màn mưa bụi lạnh giá, vởkịch này vén bức màn, để lộ ra sân khấu được tạo thành bởi chính vùngruộng đồng – sau khi xuyên qua địa đạo của thời khắc năm nghìn nămtrước, tất cả các diễn viên đều đã hóa thành những bộ hài cốt tàn tạ,lặng lẽ nằm trong huyệt mộ cổ kính bị bùn lầy bao bọc đóng cặn; đạo diễn là một gã được xưng là con người của lịch sử, trường sinh bất tử, toàntrí toàn lực nhìn chăm chú mọi thứ; còn Hứa Tử Tâm lại là khán gải duynhất của màn kịch này.
Nơi này cách Thái Hồ chỉ vài cây số, tứ phía dựng đứng những gò đất màu xám xịt, ở giữa là bãi đất trống vài nghìn mét vuông, đây chính là hiện trường khai quật khảo cổ lần này.
Hứa Tử Tâm đứng trên một gò đất nhỏ, trên ủng và quần đều dính đầy bùnđất, khuôn mặt dưới ô che mưa xám xịt như bầu trời. Ông biết rằng gò đất ngay dưới chân mình, năm nghìn năm trước cao mười mấy mét, là một hìnhchóp nón đúng tiêu chuẩn, trên đỉnh chóp lưu lại một khoảng đất bằngphẳn để làm tế đàn cho thầy mo và thần linh đối thoại với nhau, giốngnhư kim tự tháp của Ai Cập cổ hoặc của Mexico. Sa mạc khô hạn bảo vệ Kim Tự Tháp, nhưng không khí ẩm ướt của Giang Nam và lũ lụt của hàng nghìnnăm trước đã gột rửa tế đàn cổ kình này thành những tàn tích chỉ còn cao hai mét từ rất lâu rồi, xem ra giống như đê mộ to thường thấy ở quê.
Đứng ở đây có thể nhìn bao quát xuống cả hiện trường khai quật, mộtđoạn địa đạo đã được dọn dẹp sạch sẽ giờ lại phải chứa rất nhiều nướcmưa chảy xuống. Trên địa đạo có thể nhìn thấy rất rõ mấy chục lỗ tròn,đều là mốc cọc thời cổ đại. Những mốc cọc này từ nam tới bắc chia thànhba hàng, mỗi hàng cách nhau khoảng năm mét. Thật là khiến người ta phảitròn mắt thán phục, những cư dân vùng Giang Nam năm nghìn năm trước đâyđã xây dựng được cung điện quy mô to lớn nhường vậy, giống như mê cungKnossos trên đảo Crete của Hy Lạp. Hứa Tử Tâm nhớ tới Evans người Anh,vào năm 1990 ông chính là người đã phát hiện ra mê cung năm nghìn nămtrước làm chấn động cả thế giới.
Lẽ nào đây chính là điện thần của văn minh Lương Chử thần bí năm nghìnnăm trước? Ngoài gò đất dưới chân Hứa Tử Tâm ra, xung quanh vẫn còn cóvài “đê mộ to” cùng mười mấy di chỉ mộ phần và tế đàn khác vây quanhđây, giống như mọi ngôi sao đều xoay quanh mặt trăng vậy. Có lẽ vùng đất hoang vắng mùa đông trước mắt chính là cố đô thần bí của cổ quốc LươngChử năm nghìn năm trước, là “tổng tế đàn” của tổ quốc thời đối mặt vớinguy cơ bị diệt vong, là nơi mà bí mật cuối cùng được chôn vùi.
Vừng ơi mở cửa ra.
Không sai, hôm nay là một ngày đặc biệt, sắp xảy ra một việc vô cùngquan trọng. Hứa Tử Tâm run rẩy gật đầu, đột nhiên bên tai vang lên mộtgiọng khe khẽ ngâm nga…
Kỳ lạ! Sao lại nghe thấy những âm thanh này chứ? Theo phản xạ, ông nhìn ngó từ phía xung quanh, cạnh gò đất chẳng có ai cả, mọi người đều đã ởdưới hầm khai quật. Âm thanh đó hình như là từ trong không trung vọnglại, đem theo cả lời thì thầm của u hồn, dường như có đôi môi đang nấpbên tai ông, lầm rầm thì thào, chẳng qua là ông không nhìn thấy cô ta mà thôi.
Cô ta là ai?
Hứa Tử Tâm ra sức lắc đầu để xua đuổi âm thanh quái quỷ đó đi, chắckhông phải là ảo thính của bản thân chứ? Ông dụi dụi mắt, chỉ thấy trong màn mưa khói trước mặt là gò đất lớn nhất đã bị đào bới. Đó có thể làmột mộ chí quan trọng nhất, không biết thiên thần… hay là ác quỷ nàotrốn phía dưới.
Nhưng do đang mùa đông lại thêm mấy ngày mưa gió liên miên, hiện trường khai quật chẳng có mấy công nhân, chỉ còn sót lại vài sinh viên việnkhảo cổ, họ đang cẩn thận tỉ mỉ ngồi xổm trong địa đạo được đào lên,dùng tăm tre gẩy đất dính trong những đồ gốm sứ. Thời tiết mưa gió liênmiên của mùa đông Giang Nam này thực sự không hề phù hợp với hoạt độngkhảo cổ, nhưng do gần đây phát hiện ra hiện tượng đào trộm mộ nghiêmtrọng nên đành phải tiến hành cấp cứu khai quật trước tết, nếu không thì những bảo bối dưới lòng đất đều sẽ bị bọn đào trộm mộ khiêng đi sạch.
Một cơn gió lạnh buốt kỳ dị luồn vào trong áo, giống như luồn lên từtrong lòng đất khiến Hứa Tử Tâm rùng mình, ông chỉ thấy trước mắt mìnhgần như tối đen, một bóng đen nào đó đang che khuất tầm mắt khiến ôngsuýt nữa ngã nhào từ trên gò đất xuống.
Giống như có người dùng một tấm khăn bịt mặt ông lại, sau đó tức tốc bỏ chạy mất tăm. Hứa Tử Tâm mở to mắt, nhìn bầu trời xám xịt âm u, hìnhnhư đến cả mây đen cũng biến thành khuôn mặt kỳ dị, ông đột nhiên nghĩtới một câu niệm chú: thiên địa cảm ứng.
Hứa Tử Tâm đã có chút ân hận, tại sao lại tới đây trong cái thời khắcquan trọng này? Chỉ vì cái di tích có khả năng là quan trọng nhất vănminh Lương Chử này, hay là do phát hiện ra tàn tích “kim tự tháp bằngđất” cổ kính nhất Đông phương, hay là sắp phát hiện ra chìa khóa có thểhóa giải bí mật diệt vong của văn minh Lương Chử?
Đúng vậy, tất cả những điều này đối với Hứa Tử Tâm đều rất quan trọng.Bởi ông là thành viên nghiên cứu của viện nghiên cứu khảo cổ, từ trướctới nay, ông luôn chờ đợi một phát hiện kinh động nhân loại, có thểkhiến mình “nổi tiếng sau một đêm”, đạt được những thứ mà biết bao người khao khát trong mơ.
Nhưng bây giờ vẫn còn một việc khiến Hứa Tử Tâm cứ nghĩ tới là thấpthỏm không yên. Tối qua mới nói chuyện với vợ qua điện thoại, cô thútthít trách chồng sao lúc này mà vẫn còn ở bên ngoài. Đúng vậy, lẽ nàotrong cuộc đời này còn có gì quan trọng hơn cô ấy sao?
Hai mí mắt không ngừng nháy liên tục, đến cả tim cũng đang đập nhanhhơn, không thể ở lại cái nơi “quái quỷ” này nữa. Xin lỗi, những ngườichết được chôn vùi dưới lòng đất di chỉ này, những người sống tại vùngđất này năm nghìn năm trước, các người có thể nhìn thấy mặt trời banngày nữa hay không thì có liên quan gì tới tôi chứ? Hãy để hài cốt vàlinh hồn vĩnh viễn nằm lại trong lòng đất, tôi vốn dĩ không nên tới đâylàm phiền các người.
Hứa Tử Tâm quyết định rời khỏi đây, rời khỏi vùng ruộng đất nòng nặcmùi u hồn năm nghìn năm trước, rời khỏi bí mật thần bí đã từng khiến vôsố người phát cuồng lên vì nó.
Khi ông giương ô rời khỏi gò đất này, sau lưng bỗng đột ngột vang lênnhững tiếng gào thét, còn có cả người gọi tên ông, hình như đã phát hiện ra kho báu của Alibaba. Ông bị ép buộc quay trở lại, tới trước hầm mộbị đào lên.
“Nhân tuẫn!”
Không biết sinh viên nào hét lên, giây phút đó tất cả mọi người đềusững sờ im bặt, hiện trường khai quật trở lại trạng thái tĩnh mịch củahầm mộ, chỉ còn nước mưa lạnh buốt rơi trên mặt Hứa Tử Tâm.
Dưới đáy một bên hầm mộ rộng lớn, hàng trăm những bộ hài cốt xếp theothứ tự la liệt kín mít, hầu hết đều đã tàn khuyết – xương sọ và xươngđùi gãy nát, còn có cả những mảnh xương tứ chi vụn nát. Trong đó chỉ cóvài bộ hài cốt là còn tương đối nguyên vẹn phơi bày dáng vẻ cong queođáng sợ, hình như là bị trói lại rồi quăng xuống hầm mộ.
Đây chính là nhân tuẫn mà người ta thường nói, dùng người sống để chôncùng hoặc làm vật tế lễ. Cảnh tượng thảm khốc này trước đây chỉ nhìnthấy trong Ân Khư An Dương và lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Càng khiến chonhững người có mặt ở hiện trường kinh ngạc ở chỗ, những lần khai quậtkhảo cổ văn minh Lương Chử trong lịch sử từ trước tới nay, chưa từngphát hiện ra có người sống được tuẫn táng cùng, lẽ nào lịch sử sẽ phảiviết lên trang mới từ đây sao?
Đối diện với những hài cốt thâm si này, Hứa Tử Tâm cảm thấy thật tứcthở. Lẽ nào bản thân mình không phải bị ảo thính, tiếng rên rỉ vang vọng bên tai lúc nãy chính là tiếng kêu ai oán do những vật hi sinh bi thảmnày phát ra trước lúc chết? Những tiếng rên rỉ này bị bưng bít dưới mộcổ năm nghìn năm, giống như được ghi lên một chiếc đĩa, và hiện giờ đãđược phóng thích và bật lên.
Hứa Tử Tâm bắt đầu tưởng tượng ra tiếng gào thét bi thảm của nhữngngười tuẫn táng, dường như trong sự tĩnh mịch của mưa bụi mùa đông Giang Nam, đột ngột vang lên vô số những tiếng kêu ai oán xé rách màng nhĩcủa Hứa Tử Tâm. Ông nhìn thấy sự đau đớn giãy giụa của những người đànông đàn bà, già trẻ lớn bé đó trong lúc cận kề cái chết, về tia hy vọngcuối cùng để được sinh tồn, về lời nguyền cuối cùng của kiếp này, về lời cầu nguyện cuối cùng cho kiếp sau. Để rồi họ bị chôn vùi trong huyệtđạo, bóng tối đặc quánh bao trùm trước mắt, bùn đất che lấp mồm miệng và lỗ mũi, từ từ tắt thở, cho tới khi đặt chân tới một thế giới khác.
“Á!”
Hứa Tử Tâm khẽ kêu lên một tiếng, bỗng dưng ông cũng có cảm giác đó,miệng và mũi giống như bị cái gì đó bịt lại, cổ họng đau rát bổng rẫygần như tắt thở. Ông giống như người chết đuối được cứu lên, hớp lấytừng hơi to để không khí lạnh lẽo mà ẩm ướt tràn vào lồng ngực.
Nhưng ông không muốn tin vào cảm giác bi thảm ban nãy nên liền nghĩ tới một khả năng khác – những người bị chôn cùng đáng thương này vốn khôngkhóc lóc cũng chẳng phản kháng, họ mặc nhiên bước vào con đường chếtchóc. Đối với họ mà nói, đây chính là ý chỉ của thần thánh, bước vàohuyệt mộ không phải là điểm kết thúc của sinh mệnh, mà là bước khởi điểm của con đường lữ hành hướng về một thế giới khác.
Thành viên đội khảo cổ đã bắt đầu xử lý hầm mộ. Phía sau hầm mộ, có thể nhìn thấy rõ vết tích con người tác động, có lẽ ở đó chính là nơi cưngụ của linh hồn chủ nhân huyệt mộ. Tầng đất đã rất mỏng rồi, Hứa Tử Tâm nhảy xuống tham gia khai quật, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp ra một hầm mộhình chữ nhật.
Ông đã nhìn thấy cô ta.
Đúng vậy, cô ấy đang nằm đó, một bộ hài cốt ngủ say năm nghìn năm nay.
Hứa Tử Tâm chỉ cảm thấy tim mình dường như ngừng đập, một lúc sau mới “khởi động lại”, bởi vì ông nhìn thấy mỗi một bộ xương.
Cô ấy chính là chủ nhân của ngôi mộ to lớn này.
Trong ánh mắt run rẩy của mọi người, Hứa Tử Tâm là người đầu tiên bìnhtĩnh trở lại, ông cẩn thận quan sát hài cốt của chủ nhân ngôi mộ, đâychính là người thống trị bí ẩn của văn minh Lương Chử trong truyềnthuyết?
So với những người tuẫn táng đáng thương ngoài kia, hài cốt của chủnhân ngôi mộ này được bảo tồn tương đối hoàn hảo. Ở đây tương đương vớiđịa cung của ngôi mộ cổ, nhất định có phương pháp phòng hộ đặc biệt.
Hứa Tử Tâm nhìn chằm chằm vào đầu lâu chủ nhân ngôi mộ, dưới xương lông mày có hai hố mắt sâu hoắm, dường như vẫn đang phát ra ánh mắt của kẻthống trị.
Một cảm giác kỳ lạ, hình như cô ta vẫn còn sống dù đã hóa thành một bộhài cốt, cô ta đang nhìn thẳng vào mắt Hứa Tử Tâm bằng ánh mắt đầy sựchế giễu.
Họ đang đối thoại với nhau trong đường hầm với khoảng cách năm nghìn năm…
Nhưng càng khiến cho Hứa Tử Tâm cảm thấy kỳ lạ ở chỗ, xung quanh chủnhân ngôi mộ có xếp theo thứ tự mấy chục vật bằng ngọc, chúng tập hợpthành một hình gần như hình tròn, hài cốt của chủ nhân ngôi mộ nằm chính giữa.
Ngọc cẩm thạch hình trụ tròn, ngọc bích hình chiếc đĩa, búa ngọc giốngchiếc rìu, giống như một đại triển lãm đồ ngọc cổ, xếp theo thứ tự ngănnắp chỉnh tề xung quanh chủ nhân ngôi mộ. Đây là một phép thuật đặc biệt của cổ quốc Lương Chử năm nghìn năm trước hay là dấu hiệu chỉ dẫn trênđường để người chết đến với thế giới âm phủ, hay là một ám hiệu nào đóđể lại cho thành viên đội khảo cổ năm nghìn năm sau ghé thăm?
Trong tiếng mua mùa đông tí tách rơi, Hứa Tử Tâm cảm thấy một cơn choáng váng, giống như có một đám sươn khói bay lên.
Nếu như lấy phần xương chậu của chủ nhân ngôi mộ làm tâm đường tròn,lấy khoảng cách từ xương chậu tới một vật bằng ngọc bất kỳ làm bán kínhthì sẽ có thể vẽ lên một đường tròn hoàn mỹ, gần như tất cả những đồ vật bằng ngọc đều nằm trên vòng cung đường tròn này.
Nếu như từ trên cao nhìn xuống những đồ ngọc và bộ hài cốt này, thì nó sẽ giống như kí hiệu
Đột nhiên, một chữ nhảy vọt ra trong đầu Hứa Tử Tâm.
Đây là một chữ trí mạng.
Trong giây phút Hứa Tử Tâm há hốc mồm kinh ngạc, bên tai dường như lại vang vẳng vọng lại tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
A, chính là hôm nay rồi.