Ngu Độ Thu đẹp trai như vậy quá bắt mắt, chỉ cần không đáng tội, xem ra làm sai đều gì cũng có thể tha thứ. Ngay cả phạm tội, anh ta có lẽ sẽ được những fan não tàn phong là “tội phạm đẹp trai nhất lịch sử”, và được ghi vào lịch sử tội phạm.
“Phạm vi nghiệp vụ của Kỷ đội trưởng thực rộng, việc nhà của người khác cũng quản?”
Kỷ Lẫm tức giận: “Tôi không thèm quản, để vệ sĩ của anh nói rõ ràng, anh ta lấy nội tình này từ đâu, nếu không chúng tôi có lý do hoài nghi hai người các ngươi thông đồng, vừa ăn cướp vừa la làng.”
Người trẻ tuổi rốt cuộc không khéo đưa đẩy, Bành Đức Vũ ho nhẹ một tiếng, bổ sung cho Kỷ Lẫm lời nói cường ngạch: “Ngu tiên sinh, thứ tôi nói thẳng, sau khi chú hai anh tới khách sạn, ở phòng anh nói chuyện hồi lâu, lại cùng anh cãi nhau, trước khi chết gần gũi với anh nhất, vô luận từ góc độ thực tế hay lý luận, anh là người bị hiềm nghi lớn nhất. Hiện tại anh còn biết thủ đoạn phạm tội bí mật mà chúng tôi vẫn chưa tiết lộ cho người ngoài, chúng tôi khẳng định phải điều tra rõ ràng. Nếu anh cho rằng mình vô tội, hãy phối hợp với điều tra của chúng tôi, chúng tôi khẳng định sẽ không tùy ý vu oan cho anh.”
Ngu Độ Thu tươi cười hòa nhã: “Bành cục trưởng, nếu tôi muốn giết một người, sẽ không dùng thủ đoạn hạ độc vô vị như vậy.”
“……?” Bành Đức Vũ sờ sờ cái ót trụi lủi, khó hiểu nhìn về phía Kỷ Lẫm: Hắn vừa mới ở trước mặt bổn cục trưởng nói thẳng mình muốn giết người sao?
Kỷ Lẫm trịnh trọng gật đầu: Đúng vậy ngài không nghe lầm, loại người này không thể cho hắn mặt mũi.
“Hơn nữa rơi xuống đầu bị chia năm xẻ bảy cũng quá khó coi, làm người chừa lại một đường lui, sau khi chết còn gặp lại nhau, tôi sẽ để lại thân thể đàng hoàng cho chú ấy.”
Đám cảnh sát nghe anh nói lảm nhảm, lại nhìn cục trưởng nhà mình sắc mặt càng ngày càng đen, tất cả đều im như ve sầu mùa đông.
“Chỉ đùa một chút thôi, ngài đừng để trong lòng, tôi tuyệt đối là công dân tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ đánh nhau giết người.” Ngu Độ Thu dùng ngón tay thon dài gõ bàn hội nghị, dài ngắn nặng nhẹ, nghe tiết tấu như là một bài hát. Trong tình cảnh này, tương đối không phù hợp.
Anh cũng không quay đầu lại mà ra lệnh cho người bên cạnh: “Bách Triều, nhắc lại những gì anh đã nói tối hôm qua cho các đồng chí cảnh.”
Vừa dứt lời, có người cúi người, đè lại bàn tay đang gõ bàn của anh.
Ngu Độ Thu cúi đầu, thấy một bàn tay của đàn ông đang che mu bàn tay của mình, bàn tay này so với anh hơi lớn hơn một chút, khớp xương ngón tay cũng thô hơn, hoàn toàn bao phủ lấy tay anh.
“Thiếu gia, anh biết hai chữ ‘ tôn trọng ‘ viết như thế nào không?”
Tất cả các cảnh sát có mặt đều sinh ra ấn tượng tốt với người phục vụ này, trút được một bụng lửa giận dồn nén từ nảy đến giờ: Hận không thể vì người này ra tay nghĩa hiệp mà vỗ tay reo hò!
Ngu Độ Thu hơi nhướng mi —— lông mi của anh thật sự dài, cằm thon, nhìn từ góc độ từ trên xuống, có vẻ thực vô hại. Đặc biệt với mái tóc bạc kim này, nói là khuôn mặt của thiên sứ cũng không quá.
Nhưng khi anh miệng cười, đôi mắt cong, thần thái và khí chất hoàn toàn giống với những nhân vật phản diện biến thái có mị lực cá nhân tuyệt vời trong phim điện ảnh.
Rõ ràng biết người này cười giả tạo, tràn đầy ý nghĩ xấu xa, lại khó có thể thật sự căm ghét hắn.
“Ngày đầu tiên làm vệ sĩ, liền đối với chủ nhân vung tay múa chân.” Ngu Độ Thu lật bàn tay lại, gập ngón tay lên, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay của Bách Triều, “Bảo bối, muốn mất tay sao?”
Tất cả những cảnh sát và người nghe đều cảm thấy ớn lạnh, không rõ là bởi vì một người đàn ông gọi một người đàn ông là bảo bối, hay là bởi vì Ngu Độ Thu với nụ cười cợt nhả nói muốn chặt tay người khác.
Kỷ Lẫm là người dễ thích nghi, và anh cũng không xa lạ gì với những lời nói và hành động thần kinh của hắn, nhưng Bách Triều đã làm anh kinh ngạc, sau khi bị đe dọa một cách ngọt ngào và đẫm máu, anh lại thực sự cầm tay Ngu Độ Thu.
Hơn nữa là mười ngón tay đan vào nhau.
“Anh không phải chủ nhân của tôi, tôi cũng không phải là chó của anh. Tôi muốn nói chính sự, xin anh yên lặng.”
Ngu Độ Thu ánh mắt rất là ly kỳ mà nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm của hai người.
Anh trời sinh thân thể lạnh, mặc dù thời tiết đầu hè tháng năm tháng sáu, da thịt từ trên xuống dưới đều mát mẻ. Bách Triều hoàn toàn trái ngược với anh, lòng bàn tay nóng hơn bình thường, giống như một học sinh khẩn trương sắp phát biểu trên sân khấu, hay là cậu bé ngây thơ lần đầu tiên nắm lấy tay người trong lòng.
Ngu Độ Thu liếc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này —— không hề liên quan đến hai chữ “Ngây thơ”, gần như là dục vọng thuần khiết, từ trong mắt toát ra, là thuần túy, muốn che dấu lại không thể che dấu.
Người đàn ông này phải muốn một cái gì đó từ anh ta.
Cũng không phải là chuyện xấu, mối quan hệ bị ràng buộc bởi lợi ích, có đôi khi bền chặt và lâu dài hơn tình bạn hão huyền.
Hai người đến rất gần, Ngu Độ Thu thấp giọng nói: “Có thể, nghe anh nói một lần, coi như nhận lỗi buổi sáng…… Hả? Mùi thơm quá, tắm rồi sao?”
“Ừm.”
“Không tồi, tôi thích những thứ sạch sẽ.”
Ngay lúc Kỷ Lẫm cho rằng Ngu Độ Thu sẽ giận tím mặt, hắn lại rút tay về, đặt ở trên đầu gối của mình, im lặng ngoài dự đoán, chỉ hơi hơi gật đầu, ý bảo Bách Triều nói tiếp.
Bách Triều một lần nữa đứng thẳng, hai tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, thở phào một hơi, tiếp theo đem suy đoán về cái chết của cha nuôi cùng vụ án có liên quan.
Quận Tân Kim và quận Tân Hải đối diện nhau theo hướng từ bắc xuống nam trên bản đồ thành phố Bình Nghĩa, tuy cách nhau 5-60 km, nhưng đều ở cùng một thành phố cấp quận, tin tức lưu chuyển nhanh chóng trong hệ thống an ninh công cộng. Bành Đức Vũ nghe xong hơi suy tư một lúc, liền nhớ lại: “Mấy tháng trước nghe nói có một vụ tai nạn chết đuối ở Tân Hải, nhưng mọi chuyện đã lắng xuống, từ trên người người chết lục soát được ‘ tem ‘, pháp y cũng đã kiểm tra, trong đó còn sót lại axit lysergic diethylamide. Sau khi thông qua trinh sát tại hiện trường thăm dò, xác nhận không có yếu tố sát hại hoặc tổn thương trên cơ thể, nhận định vì uống thuốc độc quá liều và ‘ gặp nạn ‘, sinh ra ảo giác, vô tình rơi xuống biển, chết đuối. Nếu anh không hài lòng với kết quả, anh có thể nộp đơn yêu cầu xem xét lại tại Cục Công an Tân Hải. Tôi đã quen thuộc với Cục Hồ của họ, tôi có thể giúp anh nói một tiếng.”
Bách Triều lắc đầu: “Từ manh mối hiện tại mà xem xét, cho dù có nộp đơn xin xem xét bao nhiêu lần, cũng sẽ lại nhận kết quả như vậy, nhưng tôi không tin đây là chuyện ngoài ý muốn.”
Bành Đức Vũ vuốt râu mới mọc trên cằm đêm qua suy nghĩ: “Thật kỳ lạ khi LSD được tìm thấy trong cả hai trường hợp, nhưng đây chỉ là suy đoán của anh, cũng không có chứng cứ. Những vụ án liên quan đến LSD trong thành phố tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không phải là mới, có lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên cũng còn chưa biết.”
Kỷ Lẫm cũng nói: “Huống hồ, Bách Chí Minh và Ngu Văn Thừa, một người là công nhân xí nghiệp bình thường, một người là giám đốc với thu nhập hằng năm hơn trăm vạn, hai người này có điểm chung nào sao? Điều này cần được kiểm chứng, các anh không thể suy đoán lung tung, điều này có thể gây trở ngại hướng điều tra của chúng tôi.”
Ngu Độ Thu an phận thủ thường được nửa ngày đột nhiên nhấc tay, giống như học sinh ba tốt tích cực trả lời các câu hỏi trong lớp: “Nếu nói về điểm chung, em trai của ông chủ Bách Chí Minh là bạn học cấp ba của tôi.”
Ngay khi anh mở miệng, bất kể chủ đề nghiêm túc đến đâu, bầu không khí nặng nề như thế nào, đều sẽ bị giọng điệu nhẹ nhàn của anh phá hỏng giống như một trò đùa.
Ngoại trừ anh ta, tất cả những người trong phòng đều đang làm những công việc yêu cầu sự cẩn thận, bị anh ta đùa cợt ngắt lời, các cáng bộ cấp cao như Bành Đức Vũ và Đường Trung lập tức lộ vẻ mặt không vui.
Kỷ Lẫm tuy rằng tuổi không lớn, nhưng đối nhân xử thế cũng khá cổ, mấy cảnh sát trẻ đều dùng thiết bị điện tử để ghi chép tổng kết cuộc họp, anh lại dùng giấy và bút, không biết học từ ai. Giờ phút này anh cũng tức trong lòng, trả lời lại một cách mỉa mai: “Cho nên? Ngu tiên sinh, ý của anh là, anh là điểm chung giữa hai vụ án? Anh là tội phạm bị tình nghi?”
“Tôi không nói như vậy.”
“Vậy anh liền câm miệng……” Kỷ Lẫm đột nhiên nhớ tới mình còn đang dùng phòng hội nghị nhà hắn, hậm hực chuyển chủ đề, “…… Nhắm mắt lại nghỉ ngơi chốc lát, có lẽ khi anh tỉnh lại, vụ án đã được giải quyết.”
Ngu Độ Thu hình như là một người hoàn toàn không biết quan sát sắc mặt của người khác, hoặc chỉ làm theo ý mình, thế nhưng anh thật sự nhắm mắt lại, lưng dựa vào ghế ông chủ, toàn thân thả lỏng, trái phải chuyển động ghế dựa, như đang chơi đùa: “Được rồi, đêm qua làm ầm ĩ đến muộn như vậy, xác thật không nghỉ ngơi tốt…… Tôi có biết về liên quan thứ ba của vụ án, chờ tôi tỉnh ngủ lại nói cho mọi người nghe nha.”
Hàng chục ánh mắt sắc bén bắn tới!
Nếu ánh mắt hóa thành vật thật, Ngu Độ Thu lúc này đã bị bắn thành cái sàng.
Giọng điệu của Bành Đức Vũ vừa nghi hoặc lại vừa mỉa mai: “Theo tôi được biết, cho đến nay ở thành phố này chỉ có hai vụ án liên quan đến LSD, cái thứ ba đến từ đâu? Ngu tiên sinh thật là thần thông quảng đại, đang ở nước ngoài, tin tức so với tiểu cục trưởng tôi đây còn tin thông hơn.”
“Ông quá khen rồi, vụ án này ông nhất định biết, chỉ là không biết trong đó có liên hệ thôi.”
Kỷ Lẫm ngứa răng: “Nếu anh có manh mối, vì sao không chia sẻ với chúng tôi?”
“Không, tôi cảm thấy anh nói rất có đạo lý, tôi hẳn là nghỉ ngơi trước.”
Kỷ Lẫm thật sự muốn tự tát mình một cái, quay đầu nhìn về phía Bành Đức Vũ, Bành Đức Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu với anh. Lại nhìn về phía những người khác, chỉ có Lư Tình ở trong góc múa may nắm tay cổ vũ anh, xem khẩu hình hẳn là đang hô: “Lẫm Lẫm dũng cảm, có chuyện tự mình gánh chịu đi!”
“……” Kỷ Lẫm không xuống đài được, không ôm hy vọng mà nhìn về phía Bách Triều.
Không vì cái gì khác, chỉ là xem hành động ngăn cản Ngu Độ Thu vừa rồi của Bách Triều, anh ta hẳn là một vị dũng sĩ không sợ cường quyền, hơn nữa Ngu Độ Thu có vẻ khá thích điều đó.
Có lẽ Bách Triều đã nhận được tín hiệu cầu cứu của anh, hoặc cũng có thể anh ta chỉ bực bội khi nhìn dáng vẻ trêu ngươi này của Ngu Độ Thu, cho nên to gan lớn mật một chân đá vào ghế của ông chủ: “Anh đừng có quậy nữa được không? Anh năm nay 27, không phải 7 tuổi.”
Ghế có bánh xe trượt ra ngoài nửa mét, Ngu Độ Thu không kịp chuẩn bị, giày da khẩn trương chống xuống đất, ít nhất nó cũng dừng lại, mở mắt ra: “Bảo bối à, chú ý tới lời nói và việc làm của em, vẻ mặt của em chỉ đủ để tôi tha thứ cho em mười lần.”
Bách Triều nắm lấy tay vịn của ghế dựa, kéo hắn trở về, chống hai bên, cúi người hỏi: “Chỉ mười lần thôi sao?”
Ngu Độ Thu nhân cơ hội sờ soạng một phen, làn da ngoài ý muốn không thô ráp, đột nhiên thấy vừa lòng: “20 lần cũng được.”
Tán tỉnh trước mắt mọi người, hai người đàn ông tán tỉnh nhau trước mắt mọi người, vẫn là hai người đàn ông tán tỉnh nhau trước mắt một nhóm cảnh sát đang phá án, các cảnh sát của phân cục Tân Kim thất thần nhìn nhau. Lư Tình che lại đôi mắt, lại nhịn không được mở ra năm ngón tay: “Thật là kỳ cục, hmm…… Lại nhìn một cái.”
Kỷ Lẫm hít sâu một hơi, khóe miệng giật giật, hỏi: “Ngu tiên sinh, có thể nói cho tôi biết vụ án thứ ba là gì không? Anh chậm một giây, khả năng hung thủ chạy thoát lại tăng thêm một phần, chẳng lẽ anh muốn để cho hung thủ đã giết chú hai của anh thoát khỏi sự trừng phạt sao?”
Ghế chủ tịch xoay trở lại vị trí cũ, Ngu Độ Thu ngồi thẳng, chống hai tay lên bàn, thu lại vẻ bất cần đời, tiếng nói lập tức trầm ổn hơn rất nhiều: “Đừng nóng vội, trêu anh thôi, nói liền đây.”
Kỷ Lẫm tạm thời ném giận, tập trung toàn bộ lực chú ý, lắng nghe xem hắn có thể phun ra được thứ ngà voi gì.
“Đó là một vụ án năm ngoái, giống với Bách Chí Minh, cũng ở quận Tân Hải. Hai người tử vong, trong đó có một cảnh sát hình sự từ Cục thành phố. Các anh hẳn là đều nghe nói qua?”
Kỷ Lẫm sắc mặt đột nhiên biến đổi, thiếu chút nữa từ ghế trên nhảy dựng lên: “Anh làm thế nào biết vụ án này? Anh không phải mới vừa về nước sao?”
Khi Ngu Độ Thu không đóng vai yêu tinh, anh ấy thực sự là một bức tranh sơn dầu cổ điển mê người, hàng lông mi buông xuống che giấu cảm xúc, khiến cho người ta cảm thấy trong lòng người này ẩn chứa rất nhiều câu chuyện, mê hoặc người tìm tòi đến tận cùng. Giờ phút này nói xong, không biết hắn nhớ tới cái gì, ngón tay lại gõ trên bàn nổi lên tiết tấu: “Đáng tiếc, cảnh sát hình sự kia, vừa vặn là bạn của tôi, cũng là bạn học cấp ba của tôi, tên là Mục Hạo. Sau khi anh ấy tốt nghiệp vào đại học công an, sau này vào Đội điều tra hình sự của Cục thành phố trở thành cảnh sát hình sự. Chúng tôi đã nhiều năm không gặp, vốn dĩ hẹn gặp lại lần sau không say không về, nhưng không ngờ, còn chưa kịp gặp mặt, anh ấy liền…… Ài.”
Bành Đức Vũ gật đầu: “Xác thật nghe nói qua, giết cảnh sát là vụ án lớn, chúng tôi không có khả năng không biết. Địa điểm của vụ án này không thuộc thẩm quyền của chúng tôi, cục thành phố cũng không cho phép chúng tôi hợp tác điều tra, chúng tôi cũng không thể duỗi tay quá dài, bất quá Tiểu Kỷ giống như có mối quan hệ tốt với cảnh sát hình sự đó, còn đặc biệt đi một chuyến đến Cục thành phố và phân cục Tân Hải để hỏi về tiến trình của vụ án.”
Ngu Độ Thu giương mắt, có vẻ bất ngờ: “Kỷ đội trưởng, anh biết Mục Hạo sao?”
Kỷ Lẫm giống như một con linh dương linh cảm được nguy hiểm, cả người căng thẳng, trong mắt tràn đầy không tin tưởng: “Mục Hạo và tôi học cùng lớp ở cục cảnh sát, quan hệ của chúng tôi…… Chính là bạn học bình thường. Sau đó, vì thành tích xuất sắc, tốt nghiệp liền đến Cục thành phố, chúng tôi cũng ít liên lạc hơn. Tôi có nghe anh ấy nhắc đến một người bạn điên nhưng giàu có, hóa ra là anh.”
Ngu Độ Thu để ngón tay trên môi, khi cười hơi chặn âm lượng lại, âm thanh trầm thấp dễ nghe: “Anh ấy hình dung về tôi thật chuẩn xác. Này Kỷ đội trưởng, anh hẳn là rất rõ ràng về vụ án đã qua?”
Kỷ Lẫm gắt gao nhìn hắn chằm chằm: “Rõ ràng là rõ ràng, nhưng tại sao tôi phải tiết lộ vụ án cho một người ngoài cuộc như anh?”