Thôi Đình biết Liễu Hạ Huy cùng Khúc Quân Phàm chắc chắn sẽ tra được ra mình.
——Suy cho cùng, diễn đàn trường bắt buộc phải có tài khoản sinh viên mới có thể đăng nhập được, mà tài khoản sinh viên trên hệ thống đều là tên thật.
Cho dù Thôi Đình tìm người đăng bài giấu tên thì cuối cùng, chỉ cần là chuyện liên quan tới Hứa Mộng Ngưng, Liễu Hạ Huy tất nhiên sẽ lần theo manh mối điều tra để bắt được người ra lệnh.
Nhưng như thế thì sao.
“Là em làm thì sao nào.”
Khi Liễu Hạ Huy và Khúc Quân Phàm tìm tới, Thôi Đình đúng lí hợp tình nói: “Em có bôi nhọ Hứa Mộng Ngưng chỗ nào sao?!”
“Sự thật vốn là như thế, quá khứ của Hứa Mộng Ngưng chính là như vậy!”
Khúc Quân Phàm nói: “Nhưng em không nên đăng quá khứ của người khác lên mạng, em đang nhằm vào Hứa Mộng Ngưng…”
“Em nhằm vào cô ta đấy, bởi vì em ngứa mắt cô ta! Với lại pháp luật nào quy định em không thể đăng lên mạng?”
Thôi Đình còn coi như còn có tí đầu óc, nói: “Chuyện trước đây giữa Lê Khinh Châu và Hứa Mộng Ngưng cũng chẳng phải bí mật, chỉ cần tìm vài người ở Lệ Thành nghe ngóng là đủ biết.”
“Hơn nữa, em trai Hứa Mộng Ngưng là Hứa Khải Tiến gặp ai ở đại học Yến Kinh cũng nói chuyện này, tuyên truyền khắp nơi…”
“Em chẳng qua chỉ nghe được, rồi mới đăng một bài lên thôi.”
“Các anh không đi tìm em trai Hứa Mộng Ngưng, tới tìm em làm gì…”
Thôi Đình cho Hứa Khải Tiến một số tiền.
Nội dung giao dịch của hai người chính là—— Hứa Khải Tiến phải tìm người trong trường để tuyên truyền những việc này, làm xấu thanh danh Hứa Mộng Ngưng.
Nhưng cô ta không ngờ, Hứa Khải Tiến lại có thể ì ạch đến nỗi không muốn bỏ tiền ra thuê người mà tự mình đi nói…
Quả nhiên, mấy đứa lớn lên ở vùng quê chính là không làm ra được trò trống gì.
Cứ thế này đến bao giờ mới tuyên truyền được.
Có khi tin tức còn chưa lan rộng đã bị đám người Liễu Hạ Huy ngăn lại rồi.
Vì thế rơi vào đường cùng, Thôi Đình mới đành tìm người đăng bài giấu tên.
Thôi Đình nói: “Hứa Mộng Ngưng và Lê Khinh Châu mới là một đôi, anh không thể chen vào giữa hai người họ!”
“Hạ Huy, nhà họ Liễu sẽ không cho phép anh cưới một đứa con gái của gia đình bình thường, chúng ta nên ở bên nhau mới phải…”
“Anh Quân Phàm, anh cách xa Hứa Mộng Ngưng một chút, em làm như vậy đều vì tốt cho các anh thôi.”
Vẻ mặt Khúc Quân Phàm phức tạp.
Liễu Hạ Huy lạnh lùng nói: “Tôi thấy đầu óc cô không được rõ ràng lắm!”
“Tôi đã sớm cảnh cáo cô, không được tiếp tục gây chuyện với Hứa Mộng Ngưng, xem ra cô hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai.”
“Thôi Đình……”
Liễu Hạ Huy đã tức giận, tiến lên một bước.
Khúc Quân Phàm vội vàng kéo bạn tốt nói: “Hạ Huy, chỗ này là nơi Lê Khinh Châu và chú ba cậu tổ chức tiệc, hơn nữa Kiến cùng Thôi Mâu cũng ở đây, đừng xúc động……”
Cậu ta sợ Liễu Hạ Huy tức giận quá, bất chấp mọi thứ mà dạy dỗ Thôi Đình.
Thôi Đình sợ hãi lùi về phía sau một bước.
Liễu Hạ Huy dừng lại, anh nói: “Chuyện này chưa xong đâu.”
Dứt lời, xoay người rời đi.
Khúc Quân Phàm cũng muốn đuổi theo sau, lại bị Thôi Đình gọi lại.
Cô ta nói: “Anh Quân Phàm, nhà họ Liễu và nhà họ Thôi liên hôn không tốt sao, lần đầu tiên em nhìn thấy Hạ Huy đã thích anh ấy.”
“Hứa Mộng Ngưng không xứng với Hạ Huy!”
Trên mặt Thôi Đình hiện lên vẻ ghen ghét.
Khúc Quân Phàm thở dài: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng……”
“Nể tình chúng ta quen biết từ nhỏ, em nghe anh khuyên một câu, đừng lãng phí thời gian trên người Hạ Huy, cậu ấy không thể nào thích em.”
“Mặc dù không có Hứa Mộng Ngưng…Em đừng nhằm vào cô ấy nữa.”
Khúc Quân Phàm sau đó cũng rời đi, Thôi Đình cuối cùng cũng không chịu được nữa, duỗi tay đập nát mấy đồ xung quanh.
Cạnh đó có người phục vụ khách sạn nhìn thấy.
Một lát sau, giám đốc khách sạn tìm được Thôi Đình, yêu cầu cô ta bồi thường thiệt hại do ném vỡ đồ trong khách sạn, cũng nói đây là ý của Hạ Giản Tầm.
Thôi Đình: “…………”
*
Liễu Bạc Hoài đưa Lê Khinh Châu vào phòng nghỉ trên lầu khách sạn Cẩm Hiên Các.
Trên đường, Lê Khinh Châu cảm giác được mùi rượu bốc lên, đầu không chỉ càng ngày càng choáng, mà cả gương mặt, dạ dày…đều nóng rực đến phát hoảng…
[May là mình ngồi, không phải đứng…nếu không lập tức ngã xuống đất không đứng dậy nổi.]
——Người tí hon trong bọt khí lúc này đang dẩu mông nằm ghé vào gối ôm hình gà vàng, một vòng bươm bướm màu sắc rực rỡ trên đỉnh đầu không khỏi càng bay nhanh hơn.
Người tí hon cố gắng đứng dậy, nhưng chân động đậy hai lần, nháy mắt lại về tư thế ban đầu.
Một tay Lê Khinh Châu chống trên tay vịn xe lăn, dùng tay đỡ đầu, hai mắt khép hờ, ánh mắt không có tiêu cự.
Cuối cùng cũng tới phòng.
Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Châu mở cửa đi vào.
[Ôi, phòng đây rồi, lên giường nằm thôi.]
——Người tí hon trong bong bóng trở mình, từ nằm bò biến thành nằm ngửa, đôi tay duỗi thẳng về phía trước, tựa như muốn ôm.
Liễu Bạc Hoài ngồi xổm xuống trước mặt Lê Khinh Châu, cẩn thận đánh giá sắc mặt cậy, khẽ nói: “Khinh Châu, muốn lên giường nghỉ ngơi một chút không…Tôi ôm cậu?”
Lê Khinh Châu nghe thấy giọng nói, đôi mắt khép hờ mở ra, ánh mắt mơ màng tạm dừng trên người Liễu Bạc Hoài.
Một lúc lâu sau, cậu ngốc nghếch đáp một tiếng được.
“Làm phiền tam gia.” Lê Khinh Châu chậm chạp nói, hơn nữa còn vươn cánh tay hướng về phía Liễu Bạc Hoài, yên tĩnh chờ đợi.
Ngoan ngoãn.jpg.
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài hơi tối tăm, đứng lên, một tay ôm cơ thể Lê Khinh Châu, một tay xuyên qua chân cậu, ngay sau đó ôm cậu khỏi xe lăn, đi về hướng giường lớn…
Lê Khinh Châu vòng tay quanh cổ Liễu Bạc Hoài, tựa đầu trên vai hắn, gần đến nỗi hơi thở nóng rực hở phả cổ hắn, khiến hắn tê dại ngứa ngáy.
Bước chân Liễu Bạc Hoài không khỏi khựng lại một chút, yết hầu thoang chốc không chịu không chế di chuyển lên xuống…
Lê Khinh Châu bị hấp dẫn lực chú ý, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ đó.
Chờ lúc Liễu Bạc Hoài quỳ một chân trên giường mà nhẹ nhàng đặt cậu xuống, Lê Khinh Châu đột nhiên không kịp phòng ngừa duỗi tay, chạm vào chỗ yết hầu kia…
—— giống như là có lông chim nhòn nhọn phất qua, như có như không.
Hô hấp Liễu Bạc Hoài ngừng lại trong nháy mắt.
Hắn không khỏi hơi cúi đầu nhìn người trong ngực, khàn giọng nói: “Cậu đang làm gì?”
Giờ phút này, hai người họ một trên một dưới.
Đầu Lê Khinh Châu gối lên khuỷu tay Liễu Bạc Hoài, ngón tay không an phận vừa rồi đã sớm thu lại, đôi tay ngoan ngoãn đặt trước ngực, vẻ mặt ngây ngô vô tội.
Trông cậu như thể không hiểu rõ Liễu Bạc Hoài đang hỏi mình cái gì.
[Mình muốn sờ một tí thôi mà, sao vậy…]
——Người tí hon trong bong bóng vẻ mặt ấm ức, đôi tay ôm lấy đầu gối, rúc người vào trong chăn bông mềm mại rầm rì, giống như bị người ta bắt nạt.
Liễu Bạc Hoài: “……”
[Ai mà chẳng có yết hầu, anh cũng có thể sờ lại mà.]
Liễu Bạc Hoài đặt Lê Khinh Châu nằm thẳng, cánh tay đặt sau đầu cậu chưa rút ra, một bàn tay còn lại kéo xuống trán.
—— vén lên sợi tóc, khẽ chạm gương mặt, cuối cùng đến cái cổ mảnh mai, một ngón tay khẽ chạm vào yết hầu nhỏ, như gần như xa.
Lê Khinh Châu không khỏi nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt hơi trợn to, trên má càng lộ rõ vẻ ửng đỏ.
[Anh, sao anh có thể sờ tôi!]
——Người tí hon trong bong bóng bỗng chốc chui vào chăn, đầu nhỏ và nửa người trên giấu trong chăn, chỉ lộ mông và chân ra ngoài, jiojio căng thẳng cuộn tròn.
Lê Khinh Châu giống như bị ai cố định thân thể, mãi lâu sau không thấy nhúc nhích.
Liễu Bạc Hoài: “Khinh Chu?”
[ vựng……]
——Có lẽ người tí hon trong bong bóng cảm thấy buồn chán, một lần nữa bò từ trong chăn ra, nhíu lông mày nhỏ, vẻ mặt khó chịu, chân ngắn nhỏ tách ra ngồi giữa chăn, hai tay không ngừng xoa đầu.
Liễu Bạc Hoài thấy thế, chậm rãi rút cánh tay dưới đầu Lê Khinh Châu ra.
Hắn dùng mu bàn tay đo nhiệt độ trên trán, tiếp đó lại khẽ vuốt gò má ửng hồng của mình.
“Nghỉ ngơi một lát trước đã.”
Liễu Bạc Hoài nói xong liền đứng dậy dời mép giường.
Hắn đi gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng của khách sạn, yêu cầu một chút nước mật ong giải rượu.
Chờ đến lúc hắn trở về lần nữa, lại thấy Lê Khinh Châu đang cố gắng chống tay ngồi dậy, một tay kéo cà vạt.
Liễu Bạc Hoài vội vàng đi qua, hỏi: “Làm sao vậy?”
Đại khái bởi vì gắng gượng ngồi dậy, mấy sợi tóc trên trán Lê Khinh Châu hơi ướt, có một ít cuốn vào nhau, chỗ khóe mắt cũng phiếm hồng.
Cậu nghe vậy ngẩng đầu, nói với giọng ấm ức: ” Không thoải mái, nóng quá.”
[Muốn cởi quần áo, muốn tắm rửa, mùi rượu thấy gớm quá.]
——Người tí hon trong bong bóng cũng mặc bộ tây trang tương tự, lúc này muốn cởi từng chiếc áo khoác, áo vest, áo sơ mi, quần…
Nhưng đôi tay lôi kéo nửa ngày mà một nút thắt cũng chưa cởi ra được.
Liễu Bạc Hoài đi tới mép giường đỡ cậu nói: “Cởi quần áo lau người một chút được không? Bây giờ cậu không thể tự tắm được…”
“Hay là, muốn tôi tắm giúp cậu?”
Lê Khinh Châu dùng ba giây đồng hồ để tự hỏi.
Sau đó, cậu lý trí nói: “Vậy lau qua là được.”
Liễu Bạc Hoài đồng ý, ngay sau đó kéo cà vạt xuống giúp cậu, cởi áo vest và áo khoác, sau khi cởi hai cúc áo sơ mi ra, lô ra xương quai xanh phiếm hồng, ngực…
—— tay không khỏi chậm rãi dừng lại.
[ Ơ? Sao không cởi tiếp? ]
——Người tí hon trong bong bóng giơ hai cánh tay nhỏ nhắn lên, chờ áo sơ mi trên người được cởi ra, thấy hắn dừng lại, khó hiểu nghiêng đầu.
Liễu Bạc Hoài nói: “Tôi đi chuẩn bị khăn lông nóng trước…”
Nói xong đứng dậy rời đi.
Lê Khinh Châu nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngáp một cái.
Khi Liễu Bạc Hoài cầm khăn nóng trở về, Lê Khinh Châu đã nhắm mắt lại, hơi thở khe khẽ ngủ mất rồi.
——Người tí hon trong bong bóng cuộn tròn trong chăn, đỉnh đầu treo một mặt trăng màu vàng lơ lửng.
Sau một lúc lâu, trong phòng yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài.
Liễu Bạc Hoài chậm rãi đến gần, khi đi vào mép giường, một tay hắn tháo mắt kính không gọng trên mặt xuống, tùy ý đặt nó trên tủ đầu giường.
Ngay sau đó, hắn quỳ một chân xuống mép giường, cúi người…
Ngón tay chưa cầm khăn nóng nhẹ nhàng chạm vào mặt Lê Khinh Châu, đổi lấy một tiếng nói mớ khó có thể nghe thấy.
——Người tí hon trong bong bóng lật người, vùi đầu nhỏ vào cánh tay, chỉ lộ ra một nửa gương mặt bụ bẫm.
Ngón tay di chuyển, chậm rãi miêu tả hình dáng bong bóng, giống như có thể chạm vào.
Nhưng thật ra nơi đó một mảnh trống không, đụng tới chỉ là không khí.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Liễu Bạc Hoài đi mở cửa, sau khi trở về trong tay cầm nước mật ong và thuốc giải rượu, nhưng bây giờ Lê Khinh Châu đã không cần.
Hắn đặt hai đồ vật lên bàn trà, lại vào phòng vệ sinh dùng nước ấm tẩm ướt khăn lông một lần nữa.
Liễu Bạc Hoài cởi áo khoác tây trang, cởi cà vạt, tay áo cũng xắn lên…Chờ đến khi hắn lau xong cơ thể cho Lê Khinh Châu, đắp chăn lên cho cậu, thời gian đã khuya.
—— ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ cạnh giường, đan xen với ánh đèn vàng ấm áo mông lung trong phòng, không khí yên tĩnh.
Liễu Bạc Hoài ngồi bên cạnh Lê Khinh Châu, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, trong mắt như ấn chứa một hồ sâu dìm người chết đuối…
Cuối cùng, hắn cũng không nhịn được hôn lên môi hoàng tử nhỏ ngủ say dưới ánh trăng.
Nụ hôn dừng trên trán, thì thầm.
“Ngủ ngon.”