Buổi tối Tiêu Dạ Nguyệt đặc biệt xuống bếp pha một ly cà phê mang vào cho papa đại nhân của cậu, còn đàn cho ông nghe một bản nhạc nhẹ, lại bóp vai đấm lưng cho ông.
Tiêu Bằng nhìn con trai sắp không giữ nổi, thở dài một tiếng.
“Bánh bao, có đau không?”
Tiêu Dạ Nguyệt biết cha đang hỏi vết thương của cậu, để chứng minh cậu thật sự không đau, cậu liền đứng lên chạy nhảy hai vòng trong thư phòng của ông.
Cậu lấy một mảnh giấy đã chuẩn bị sẵn ra đặt ở trước mặt papa, gương mặt buồn rầu cúi xuống.
“Cha, hôm nay là con ham chơi tự đi lạc, tiên sinh cũng rất lo lắng, cha đừng đánh anh ấy.
Anh ấy đã khóc rất to, cả người đều run lên.
Đều là lỗi của con.”
Kỳ thực Tiêu Bằng cũng hiểu chuyện này không thể đổ hết lỗi lên đầu Tống Cảnh Nghi, nhưng làm cha mẹ mà, thường bao che khuyết điểm cho con mình.
Con trai ông mồ côi mẹ, lại không thể nói chuyện, còn rất lâu chưa được ra ngoài chơi, ham vui chạy linh tinh là rất bình thường.
Nhưng nhìn thấy đứa con trai bảo bối hàng ngày ông đều nâng trên tay bị thương, ông cũng không kiềm chế được.
“Không được có lần sau.” Cuối cùng vẫn là không thể nghiêm mặt mà trách mắng.
Tiêu Dạ Nguyệt nghe xong liền đứng bật dậy chạy nhảy xung quang ông một vòng.
Sau khi chúc mừng xong, Tiêu Dạ Nguyệt lại lân la tiến lại gần cha cậu, viết lên giấy.
“Vậy sau này con vẫn sẽ được ra ngoài đi chơi đúng không?”
Con trai lớn rồi, sắp giữ không nổi rồi.
Chỉ cần đợi một cái gật đầu của Tiêu Bằng, Tiêu Dạ Nguyệt đã vui mừng chạy mất.
Xong khi Tiêu Bằng tự làm công tác tư tưởng cho bản thân một tiếng, ông miễn cưỡng thầm nhủ con trai vẫn là con trai mình, ai cũng không thể thay ông làm cha cậu.
Sau đó lại gọi Cảnh Tuyên đến nói chuyện, hai người ở trong đó nói tầm gần hai tiếng.
Cũng không biết nói những gì, chỉ thấy Cảnh Tuyên lúc đi ra khóe miệng bầm tím, áo sơ mi trắng rách hai cúc trên.
Tuy nhiên gương mặt Cảnh Tuyên vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như thế giới có sụp đổ trước mặt anh ta, anh ta vẫn có thể dùng gương mặt này mà đợi cái chết tìm đến mình.
Tiêu Dạ Nguyệt sau khi về phòng liền nhanh chóng lấy ipad trong ngăn tủ ra, mở máy.
Tìm thấy tên “Tiên sinh” trong phần tin nhắn mà cười đến hai mắt đều sắp nhắm lại, ngón tay dài nhưng múp míp thịt ấn ấn, chọt chọt trên ipad tầm mười phút, tin nhắn mới được gửi đi.
Tống Cảnh Nghi vừa tắm xong đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc còn chưa lau được vuốt ngược ra sau, những giọt nước đọng lại rơi xuống tấm lưng rộng lớn màu lúa mạch.
Nghe thấy tiếng nhạc chuông thông báo tin nhắn quen thuộc, hắn liện vội vàng đi đến mở ra xem.
[“Tiên sinh, cha không trách chúng ta nữa rồi, lần sau vẫn đồng ý cho chúng ta đi chơi nha.
Tiên sinh có biết em làm cách nào không? Hi hi, em pha cho ông một ly cà phê học được ở quyển sách ghi chép của mẹ, còn đàn cho ông nghe một bản nhạc, lại đấm lưng bóp vai.
Cha liền nói “không được có lần sau”.
Em liền nhân cơ hội hỏi cha lần sau có thể ra ngoài chơi nữa không, quả nhiên cha gật đầu.”]
Tống Cảnh Nghi nhìn dòng tin nhắn, miệng bất giác mỉm cười.
Hắn có thể nhìn ra được tâm trạng vui sướng của bé con, những từ cậu gõ cũng giống như đang nhảy múa vui mừng với cậu.
[“Em học cách làm nũng ở đâu vậy?”]
Hắn cũng muốn được bé con làm nũng.
Hắn nhìn thấy cậu xem rất nhanh, nhưng cũng phải mất vài phút sau tin nhắn mới được gửi đến.
Hắn nghĩ, lần sau lại lừa bé con đến nhà, hắn muốn dạy bé con gõ chữ nhanh hơn.
[“Như vậy là làm nũng sao? Em chỉ muốn làm tâm trạng cha vui, cha vui cha sẽ không còn trách chúng ta nữa.”]
Tống Cảnh Nghi nhìn thấy hai chữ “chúng ta”, cười đến mặt đầy ý ***.
Nếu để bé con nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, đảm bảo sẽ coi hắn là biến thái.
Tống Cảnh Nghi trò chuyện với bé con của hắn một chốc, đột nhiên trong đầu nảy ra ý xấu.
Cầm theo điện thoại vào nhà tắm, cố tình làm ướt cơ thể lần nữa, làm xong lại đứng trước gương tạo kiểu, cuối cùng cho ra một tấm ảnh hoàn mĩ lộ nửa thân trên.
(((((ấu trĩ =)))))
[Ảnh]
Hắn gửi ảnh cho bé con, gửi xong liền cười hắc hắc.
Không biết bé con của hắn sẽ có phản ứng gì? Hắn lại thấy bé con đã xem rất nhanh, nhưng đợi đến lúc tóc hắn tự khổ, còn hắn xem xong một tập phim rồi bé con mới trả lời lại.
[“Tiên sinh, anh đừng tắm quá muộn, sẽ dễ bị cảm.”]
Chỉ vậy thôi.
Tống Cảnh Nghi nhìn một câu này, cảm thấy không thiết sống nữa.
Rõ ràng thân hình hắn đẹp như vậy.
Vóc dáng hình tam giác ngược, còn có múi, hơn nữa hắn rất tự hào bản thân có cái eo công cẩu a.
*Là eo chó đực đó, phần eo thon mà vô cùng có lực, lúc lên giường lực eo như mô tơ chạy bằng điện, có điều để eo chó đực có hơi thô nên đổi sang từ này.((((trước mình có đọc bộ “Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt” nên mình mê kiểu eo này dữ lắm ~(˘▽˘~)))))))
Nhìn đồng hồ cũng đã thấy muộn, hắn thức khuya cũng không thể kéo bé con thức khuya theo, vì vậy chúc cậu ngủ ngon rồi ôm bức ảnh tự chụp mà khóc ròng.
Bé con không thích cơ thể hắn a.
Kỳ thực Tiêu Dạ Nguyệt lúc này cũng đang nhìn chằm chằm bức ảnh tự chụp của hắn mà đỏ mắt, lăn lộn trên giường.
Lúc nhận được tấm ảnh, cậu run tay làm rơi ipad, sau đó cứ ngồi ngẩn như vậy gần một tiếng, hai má phúng phính đỏ ửng lên trông đặc biệt giống quả cà chua chín mọng nước.
Xong khi tự vuốt ngực để bản thân bình tĩnh, cậu mới dám cầm điện thoại lên trả lời lại tin nhắn, nhưng là không thể nói về bức ảnh, quá ngượng ngùng.
Cậu không biết về eo công cẩu, cậu chỉ biết thưởng thức thân hình hắn thôi, thật là đẹp, còn có múi.
Cậu cũng muốn có múi nha, nhưng là sáng nào cũng tập thể dục, tập mãi vẫn chỉ có hai múi, cũng không được gọi là múi, là mỡ mới đúng.
Vì trước khi ngủ quá mức chăm chú ngắm nhìn bức ảnh “khỏa thân” của Tống Cảnh Nghi, Tiêu Dạ Nguyệt đêm đó liên mơ vài hình ảnh quá….ướt át.
Sáng tỉnh dậy cậu ngượng đến không chui ra khỏi chăn.
Nhưng trùm chăn thì ngửi thấy mùi, cậu lại vội vã chạy vào phòng tắm tự giặt quần, không thể để chị giúp việc thấy được, quá xấu hổ.
Giặt xong quần, sấy khô, Tiêu Dạ Nguyệt lại giận dữ.
Đều tại tiên sinh a, cậu quyết định trong vài ngày tới sẽ không nói chuyện với tiên sinh.
Bị Tống Cảnh Nghi ảnh hưởng cơ bụng sáu múi, Tiêu Dạ Nguyệt hôm nay tập thể dục buổi sáng mà như đi đòi mạng.
Không những chạy gấp đôi mọi ngày, mà bài thể dục cũng tập như được bơm máu gà.
Tập đến lúc nghỉ ngơi xong ngồi xuống ghế, cậu cả người đều ướt đến áo dính vào lưng.
Nhưng lúc vạch áo lên xem thành quả, vẫn chưa có sáu múi.
Cậu liền chán nản nằm rạp ra bàn.
Cảnh Tuyên thấy vậy liền đi đến kéo cậu ngồi thẳng dậy.
“Vừa mới tập thể dục xong, cậu chủ nhỏ đừng nằm ra như vậy, khí huyết khó lưu thông.”
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn Cảnh Tuyên, đưa tay lên diễn tả hỏi anh.
“Tuyên ca, anh có sáu múi không?”
Cảnh Tuyên hôm nay thấy Tiêu Dạ Nguyệt liều mạng tập luyện như vậy cũng đoán ra được phần nào, nhưng vẫn thành thật đáp.
“Có.”
Tiêu Dạ Nguyệt chán nản nhìn cánh tay rắn chắc của Cảnh Tuyên, “Nhìn cũng biết là có rồi.
Em luyện mãi cũng không có.”
Cảnh Tuyên đảo mắt liền nói, “Cậu chủ nhỏ ăn ít đi một chút là được, đặc biệt là bánh ngọt.”
Tiêu Dạ Nguyệt nhớ đến lời dì Trương nói sáng nay, dì nói hôm nay dì có làm một loại bánh mới.
Cậu thầm nghĩ, chính là miệng tự ăn, cậu cũng đâu có ép.
((((((Đúng rồi, cái miệng nó tự ăn, chứ mình đâu có ép =)))))).