Tống Cảnh Nghi ngồi dậy nhìn sang phía Tiêu Dạ Nguyệt thì thấy cậu đang ôm bụng khóc.
Hắn vội vàng bật đèn phòng lên lật người cậu qua ôm cậu ngồi dậy.
“Bé con à.”
Tiêu Dạ Nguyệt dựa vào lòng Tống Cảnh Nghi bôi đầy nước mắt lên áo hắn, một tay nắm chật vạt áo ngủ của hắn.
Tống Cảnh Nghi lo lắng lấy tay xoa nhẹ bụng cho cậu, dỗ dành, “Bé con, tiên sinh xoa bụng cho em.
Xoa xoa sẽ không đau nữa.”
Dù được Tống Cảnh Nghi dỗ dành như nào thì Tiêu Dạ Nguyệt vẫn đau đến tái mặt, cả người lạnh toát.
Tống Cảnh Nghi nhíu mày nhìn cậu nhăn mặt vì đau, nghĩ chắc do buổi chiều cậu ăn quá nhiều kem nên mới như vậy.
Cậu trước giờ ở nhà ăn uống lành mạnh đúng giờ, lần này ăn nhiều kem như vậy là do hệ tiêu hóa chưa thích nghi được, dẫn đến đau bụng đến như vậy.
Hắn với tay đến đầu giường lấy điện thoại gọi cho bác sĩ đến, xong lại ôm cậu lên ngồi vào lòng mình dỗ đanh, vừa xoa bụng cho cậu.
Lúc bác sĩ đến Tiêu Dạ Nguyệt đau đến muốn ngất đi, đôi mắt to tròn ngập ngụa nước mắt, hai má núng nính đỏ ửng hết lên, nhưng sờ vào cả người lại lạnh toát.
Bác sĩ tạm thời tiêm cho cậu liều thuốc giảm đau, lại cho cậu tiếp một bình nước.
Tống Cảnh Nghi nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường, nhìn cậu mệt mỏi vì đau và dần thiếp đi dưới tác dụng của thuốc.
Hắn ghém lại góc chăn, lau qua mồ hồi trên trán và tay cậu mới lặng lẽ tiễn bác sĩ ra ngoài.
Vừa tiễn bác sĩ ra đến cửa thì Cảnh Tuyên từ nhà phụ đi lên.
Cảnh Tuyên nhíu mày nhìn bác sĩ lên xe, “Cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện gì?”
Tống Cảnh Nghi không trả lời ngay, “Vẫn chưa ngủ sao?”
Quan tâm đến vậy sao?
Cảnh Tuyên bước chân muốn đi vào nhà, trả lời: “Tôi không đóng cửa sổ, nghe thấy tiếng xe.”
Tống Cảnh Nghi giữ tay anh lại kéo ra, “Được rồi.
Chỉ là buổi chiều tôi không để ý, để em ấy ăn nhiều kem, bây giờ đau bụng.”
“Tôi lên xem một chút.”
Tống Cảnh Nghi nhất quyết không cho.
“Về ngủ việc của anh đi.”
Tống Cảnh Nghi: “Vừa rồi tiêm thuốc đàn ngủ rồi.
Anh lên thì có tác dụng gì.”
Cảnh Tuyên cũng không cố vào nữa, lạnh lùng để lại một câu rồi xoay người rời đi.
“Tôi sẽ báo lại việc này cho Tiêu gia.”
Tống Cảnh Nghi giơ nắm đấm lên với bóng của Cảnh Tuyên.
“Đừng có dọa tôi.”
Tống Cảnh Nghi quay trở lại, đợi bé con của hắn tiếp xong bình nước thì nhẹ nhàng rút kim ra, dán lại vết kim ở trên tay cho cậu rồi mới nhẹ nhàng lên giường ôm cậu vào lòng ngủ.
Bên kia Cảnh Tuyên vừa dọa người ta xong thì lại không có ngủ ngon được như vậy.
Lúc anh đi về ngang qua phòng của Hạ Thanh Dương, không biết là nổi hứng gì mà lại mở cửa đi vào.
Nhiều năm huấn luyện đã rèn luyện cho anh những bước chân đi nhẹ nhàng.
Ngay cả khi anh không thả nhẹ bước chân thì người nằm trên giường kia cũng sẽ không tỉnh dậy.
Anh đã thăm dò nhiều lần, người này mỗi lần ngủ tướng sẽ cực kì xấu dang tay dang chân hình chữ đại chiếm hết giường, chăn sẽ nửa bên trên nửa rớt xuống dưới, bản thân thì ngủ say còn hơn cả con heo.
Hạ Thanh Dương sợ nóng, mỗi lần đi ngủ sẽ mở điều hòa đến mười tám độ, mặc áo ba lỗ quần cộc, chăn cũng không thèm đắp.
Cảnh Tuyên đi đến chỉnh điều hòa lên hai năm độ, vừa liếc mắt liền thấy đầu nhũ hoa sậm màu của người kia lộ ra khỏi tay áo ba lỗ.
Làn da của Hạ Thanh Dương không trắng mà hơi rám đen do lúc trước thường xuyên làm khuân vác ngoài trời, cũng có thể vì lý do này mà nhũ hoa không có màu hồng bình thường mà sậm đi.
Nhưng sậm màu nó vẫn thu hút ngón tay Cảnh Tuyên chạm vào gẩy một cái.
Vừa mới chạm vào gẩy nhẹ một cái, nhũ hoa liền thẳng tắp đứng dậy, vừa nhô cao lại vừa cứng.
ngôn tình tổng tài
Nếu không phải Hạ Thanh Dương vẫn còn gáy o o thì Cảnh Tuyên đã nghĩ anh tỉnh rồi.
Chỉ có thể nói, cơ thể cao to nhưng lại rất nhạy cảm.
Cảnh Tuyên thử chạm nhẹ vào tai của anh liền thấy cơ thể anh run lên.
Hạ Thanh Dương thay đổi tư thế ngủ thu chân lại, tay đưa lên đập đập vào tai giống như đang đập muỗi.
Cảnh Tuyên đứng một bên cong khóe miệng lên cười.
Lại nhìn đến môi của anh, tay lại đưa đến chạm nhẹ vào môi dưới đè nó xuống, miết qua một lần.
Nhân lúc khớp hàm anh hé mở, Cảnh Tuyên đã không do dự mà đút hai ngón tay vào đè nhẹ xuống lưỡi anh, lại nhẹ nhàng khuấy đảo nó một lần.
Nhìn thấy nước miếng của người kia chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt Cảnh Tuyên nheo lại, từ từ rút tay ra khỏi miệng anh.
Thả nhẹ bước chân vào phòng tắm rửa tay, lúc đi ra thấy người kia lại thay đổi tư thế ngủ, cả người co lại quay người về bên kia, chỉ để lại chỉ anh một bóng lưng to lớn.
Anh đi đến kéo chăn lên đắp cho Hạ Thanh Dương rồi mới đi ra ngoài.
Gần như vừa lúc cánh cửa khép lại thì người vốn đang ngủ say trên giường cũng mở mắt.
…..
Tiêu Dạ Nguyệt ngày hôm sau đã không còn đau bụng nữa, cậu ngồi ngoan ngoãn trong lòng Tống Cảnh Nghi ăn bánh mì kẹp, chân đung đưa qua lại, vừa ăn vừa cười híp mắt.
Tống Cảnh Nghi trộn xong bát salad rau củ quả đưa đến trước mặt cậu, cậu giống như lấy lòng mà hôn bẹp một cái lên má hắn, tự cầm bát salad nên xiên từng miếng nhỏ ăn một.
Bộ dáng lấy lòng được cậu thể hiện hết sức.
Lúc Tống Cảnh Nghi thắt cà vạt còn chủ động đến thắt cho hắn, hai người lại ôm nhau ở trong phòng thay đồ hôn đến trời đất đảo loạn.
Tống Cảnh Nghi buông cậu ra giữ eo để cậu không bị ngã xuống, cười cười lau đến nước miếng chảy ra ở khóe miệng cậu.
“Sợ anh mắng em sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt đảo mắt, thành thật gật đầu.
Tống Cảnh Nghi véo nhẹ mũi cậu, “Không mắng em.
Nhưng từ nay em không được phép ăn kem nữa.”
A, Vậy sao được!!!!
Kem rất ngon mà.
Tống Cảnh Nghi thấy bộ dáng bất mãn của cậu, híp mắt lại đầy nguy hiểm.
“Sao vậy? Phản đối sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt thấy cậu là một nam tử hán biết co biết duỗi.
Nhanh chóng nở nụ cười lắc đầu, tựa vào lòng tiên sinh của cậu ủi ủi ủi.
Không sao.
Tiên sinh phải đi làm, cậu có thể nhân lúc tiên sinh đi làm kêu Tuyên ca trở đi ăn kem nha.
Nhưng mà không thể ăn nhiều, một tuần chỉ ăn một lần thôi.
Hình như hơi ít, hay thôi, cách vài ngày ăn một lần đi.
Tiêu Dạ Nguyệt thỏa mãn với suy nghĩ của mình mà cười đến muốn nở hoa.
Tống Cảnh Nghi ôm cậu cùng đi ra ngoài, giọng nói ngọt ngào, tay vuốt eo cậu “Hôm nay tiên sinh bận đi kiếm tiền, không thể cùng bé con đi đến bệnh viện được.
Bé con có buồn không?”
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu, biểu thị có Cảnh Tuyên đi cùng là được rồi.
Cậu là bé ngoan mạnh mẽ.
“Buổi tối về sẽ có quà cho em.”
Ánh mắt Tiêu Dạ Nguyệt lấp lánh kéo cánh tay hắn lại, dùng thủ ngữ rối rít hỏi hắn.
” Tiên sinh có quà gì vậy? Có phải là bánh ngọt không?” Cậu hy vọng là một cái bánh ngọt, cậu đã rất lâu rồi không được ăn bánh ngọt.
Tống Cảnh Nghi lắc đầu, “Không phải bánh ngọt.
Là món quà bí mật.
Tối anh về sẽ dẫn em đi.”
Tống Cảnh Nghi chỉ chỉ má mình nghiêng đầu biểu thị muốn một nụ hôn chào tạm biệt.
Tiêu Dạ Nguyệt rất hào phóng và công bằng, cậu hôn cả hai bên má của tiên sinh.
Đợi Tống Cảnh Nghi đi làm rồi cậu cũng ra xe đi đến bệnh viện.
Hôm nay là ngày hẹn khám của cậu với bác sĩ.
Bác sĩ hẹn khám với cậu là một bác sĩ người ngoại quốc rất trẻ có mái tóc màu vàng, lông mày cũng màu vàng.
Lúc nhìn thấy lông mày rậm màu vàng của vị bác sĩ, cậu đã đứng sửng sốt nhìn chằm chằm một lúc.
Nhuộm lông mày sao?
Vị bác sĩ trẻ cũng đã đọc qua bệnh án của cậu, nhìn ánh mắt của cậu cũng hiểu cậu đang nghĩ gì, tự hào vuốt lông mày.
“Lông mày tự nhiên.”
Tiêu Dạ Nguyệt chép miệng cảm thán.
Lông mày thật là đẹp.
Cậu nghĩ vậy liền tò mò vội đi đến trước mặt bác sĩ viết ra giấy nhớ hỏi anh.
“Bác sĩ, tất cả lông trên người anh đều màu vàng.”
Đại khái là ánh mắt của cậu khá cháy bỏng, bỏng đến mức vị bác sĩ thấy run người lùi lại, mắt cảnh giác.
“Cậu muốn làm gì? Tuy lông của tôi màu vàng, nhưng lông người không bán được đâu.
Hơn nữa, ở nước Y bán lông người là phạm pháp đó.”
Cảnh Tuyên đứng sau lưng Tiêu Dạ Nguyệt giữ không nổi được vẻ mặt lạnh lùng nữa mà đưa tay lên che giấu đi nụ cười.
Vị bác sĩ này đây là đang tự coi mình là động vật quý hiếm sao?.