Tống Cảnh Nghi hắn nhớ rõ ràng, ở kiếp trước Ôn Dĩ Hằng xuất hiện rất mờ nhạt trong tâm trí hắn.
Chỉ đến khi hắn tiêu diệt Ôn gia, Ôn Dĩ Hằng chạy mất, còn trước đó chỉ tính là chạm mặt nhau vài lần.
Hắn lo sợ người này quay lại trả thù nên mới đuối cùng giết tận.
Sau đó phát hiện ra chuyện biến thái mà cậu ta làm, con người nhỏ bé yếu đuối này cứ như vậy khắc sâu vào tâm trí hắn.
Còn chưa nói đến việc cậu ta có ý nghĩ muốn làm mấy việc đó với bé con của hắn.
Có một điều hắn nhớ, ở kiếp trước hắn đến đưa số liệu phân tích ăn cắp được đến cho Ôn Thường Thế, hắn không có gặp Ôn Dĩ Hằng.
Thế mà hôm nay vừa đến đã chạm mặt.
Chẳng lẽ đây là vì hắn trọng sinh tích cách thay đổi nên mọi việc cũng thay đổi theo.
Ôn Dĩ Hằng nhẹ nhàng cười, “Tôi muốn gì thì Tống tổng sẽ đưa sao?”
“Nằm mơ.” Tống Cảnh Nghi tức đến nghiên răng.
Tay nắm cổ tay của Ôn Dĩ Hằng lại dùng thêm sức.
Ôn Dĩ Hằng như không cảm thấy đau, vẫn dùng giọng nói ngả ngớn đó nói với Tống Cảnh Nghi.
“Nếu cậu ta biết anh là người gián tiếp đẩy cha cậu ta đến vực phá sản, cậu ta có còn yêu anh không?”
Còn.
Còn yêu….
Tình yêu vốn là của hai người và nó sẽ không vì yếu tố khác mà mất đi, nhưng yếu tố khác có thể khiến tình yêu thăng hoa, hoặc rơi xuống vực sâu vạn trượng gọi là hận.
Thấy Tống Cảnh Nghi không trả lời, vẻ mặt của Ôn Dĩ Hằng có vẻ rất đắc ý.
Cậu ta giật tay mình ra khỏi tay Tống Cảnh Nghi, cổ tay thon gọn trắng trẻo đã hằn lên vệt đỏ chói mắt.
“Vậy Tống tổng cứ thong thả ở lại nha.
Tôi đi trước đây.”
Rõ ràng là đến để chọc tức người mà.
Tống Cảnh Nghi nhìn bóng lưng Ôn Dĩ Hằng đi mất, mày cau lại, thầm nghĩ.
Người này không diệt không được.
Quá nguy hiểm.
…..
Tiêu Dạ Nguyệt bỏ ăn tối.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cậu bỏ ăn tối.
Cảnh Tuyên đứng bên ngoài gõ cửa phòng theo nhịp.
“Cậu chủ, đã đến giờ ăn tối rồi.”
Phải mất một phút hơn cửa mới mở ra một cái khe con ruồi bay qua, một tờ giấy nhớ được luồn ra ngoài.
Cảnh Tuyên mặt lạnh cầm tờ giấy nhớ, cửa liền đóng rầm một tiếng.
Trên giấy nhớ viết.
[“Em không đói.
Tuyên ca cứ ăn đi.”]
Cảnh Tuyên gấp tờ giấy lại cầm ở tay, lạnh giọng.
“Cậu chủ, không đói cũng phải ăn một chút.
Không thể để bụng đói đi ngủ được.”
Tiêu Dạ Nguyệt trùm chăn trên giường bất động.
Cảnh Tuyên lại tiếp tục gõ cửa, lặp đi lặp lại vài lần, mỗi lần cách nhau vài phút.
Tiêu Dạ Nguyệt đành phải mở cửa, ánh mắt ngượng ngùng lảng tránh nhìn đi nơi khác.
Nếu không phải đây là biệt thự của Tống Cảnh Nghi, và anh luôn ở bên ngoài canh chừng, anh đã nghĩ cậu chủ lén lút dẫn trai lạ về nhà.
Ánh mắt của cậu đảo liên tục còn lảng tránh ánh nhìn của anh như đang chột dạ, hai tay cũng xoắn vào với nhau.
“Cậu chủ đang làm gì vậy?”
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu như đánh trống.
“Vậy sao không ăn cơm.”
Tiêu Dạ Nguyệt quơ quơ tay, ý chỉ buổi trưa ăn nhiều rồi, bây giờ không đói.
Cảnh Tuyên: “Không đúng.
Buổi trưa cậu chủ ăn ít hơn ngày thường một nửa, lại là ăn cháo dễ tiêu hóa sẽ nhanh đói.
Cậu chủ đang nói dối.”
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy liền hốt hoảng, tay chân quơ quơ liên tục nhắc đi nhắc lại là cậu không đói thật.
Ánh mắt Cảnh Tuyên giờ này còn lạnh hơn nhiệt độ ở Nam Cực.
Tiêu Dạ Nguyệt cũng rụt người lại quay người đóng cửa phòng rồi lon ton chạy xuống tầng ngồi vào bàn ăn.
Ăn một bữa cơm giống chan cơm nước mắt vậy.
Tuyên ca đáng sợ quá, trước giờ không có đáng sợ như vậy mà!!!
Ăn xong một bát cháo, dưới cái nhìn lạnh âm độ của Cảnh Tuyên, cậu lại ăn thêm một bát cháo nhỏ nữa.
Xong đó đẩy hai bát đã được bét sạch đến trước mặt Cảnh Tuyên, ánh mắt lấy lòng.
Khi Cảnh Tuyên vừa gật đầu là cậu đã chạy mất luôn rồi.
Sao có cảm giác như đang chăm con vậy? Cảnh Tuyên ngồi ở trên bàn ăn vuốt mặt.
Tiêu Dạ Nguyệt vừa chạy về phòng thì ipad trên giường cũng đang rung.
Cậu mở ra vội trả lời lại người bên kia.
[“Tôi đi ăn cơm tối, xin lỗi.”]
Người ở bên kia có cái cái tên rất hay.
Đẹp trai vạn người mê: [“Không sao.
Cậu đã xem mấy cái rồi.”]
Bánh bao: [“Video dài quá.
Tôi mới xem được hai cái.”]
Đẹp trai vạn người mê: [“Là hai cái nào vậy.”]
Bánh bao: [“Link….!Link.”]
Bánh bao: [“Hai cái này nè.”]
Đẹp trai vạn người mê: [“Nếu không cậu xem cái này trước đi.
Link.”]
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn lướt qua chục cái link mà Robert gửi bên trên, hai má hây hây màu cà chua chín, run tay ấn vào cái link Robert vừa gửi.
Hình ảnh trên ipad nhanh chóng thay đổi.
Trên màn hình xuất hiện một video dài hơn hai tiếng, hình chờ là hai người đàn ông trần trụi đang hôn nhau.
Cậu lại tiếp tục chùm chăn ngồi khoanh chân trên giường, ipad để trong lòng đang phát video.
Hai người đàn ông trong video vừa gặp đã hôn nhau say đắm, cởi áo rồi lại cởi quần, những gì nên lộ đều đã lộ, họ vuốt ve da thịt nhau, ôm nhau lên giường, môi lưỡi chưa từng tách rời.
Vừa lúc lại có tin nhắn của Robert gửi đến.
Đẹp trai vạn người mê: [“Cậu nhất đinh phải xem hết đó.
Học theo người ta biết không, kéo cà vạt Tống Cảnh Nghi lôi hắn ta lên giường, cột tay lại, tự mình động.
Tống Cảnh Nghi sẽ biết tiếp theo hắn phải làm gì.”]
Tiêu Dạ Nguyệt có hơi nghi nghi nhắn lại.
Bánh bao: [“Cách này thật sự có thể giúp tôi nói chuyện được sao?”]
Đẹp trai vạn người mê: [“Cậu mà còn không nói được tôi đây sẽ thành số 0.”]
Sự nghi ngờ về của Tiêu Dạ Nguyệt về trình độ chuyên môn của Robert lại nhanh chóng tụt về số âm, quyết tâm của cậu đã cao lên bảy bảy bốn chín lần.
Đại khái là cậu cũng hiểu vấn đề ai trên ai dưới, ai trong ai ngoài giữa hai người đàn ông, có thể nói vấn đề này rất được coi trọng, giống như tôn nghiêm của người đàn ông, Robert đã lấy vấn đề này ra bảo đảm vậy nhất định là cậu có thể rồi.
Cậu thì ngược lại, cậu cảm thấy như nào cũng được, nhưng vẫn thích ở dưới hơn chút chút.
Vừa rồi cậu có xem hai cái video kia, cảm thấy người nằm trên phải hoạt động khá mệt, ngược lại người nằm bên dưới thì giống như đang hưởng thụ hơn, không phải đi lại, không phải bế, không phải động.
Trừ lúc người nằm dưới bị trêu trọc muốn tự động thì mới phải hoạt động, ngoài ra đều là nằm tự sướng.
Tiên sinh khỏe hơn cậu, để tiên sinh tự động đi, cậu thích nằm hưởng thụ hơn.
Còn nếu tiên sinh không thích động, vậy cậu chịu thiệt chút cũng được.
Hoặc hai người có thể thay phiên nhau động, vừa không sợ mệt, vừa được sướng.
Hắc hắc….
Lúc này người nằm dưới trong video đang bị động đến sắp tới xuống giường, Tiêu Dạ Nguyệt chẹp miệng, thầm nhủ.
Lúc đó nên giữ chặt tiên sinh một chút, động nhẹ một chút.
Hai người bên trong video vẫn “cày” như không biết mệt, hết trên giường lại vào phòng tắm, lại ra phòng bếp, hết từ thế nằm lại đổi ra ngồi, chốc lại thành tư thế đứng.
Tiêu Dạ Nguyệt vẽ vẽ mấy tư thế ra giấy, một chốc trong tập giấy của cậu đã vẽ được gần ba mươi tư thế.
Tiêu Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn chăm chú lại hai người trong video.
Làm không mệt thật sao? Sướng như vậy thật sao?
Tiêu Dạ Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chăm chằm hai người trong video âu yếm hôn nhau trong bồn tắm, bong bóng xà phòng nổi lên.
Chàng trai nhỏ con hơn vẫn luôn miệng kêu a a không dứt, tiếng kêu lúc to lúc nhỏ như đang gãi ngứa, người cao to hơn liên tục nhéo chỗ này lại hôn chỗ kia, mỗi lần động lại khiến người nhỏ con hơn nhướn người mắt trợn to kêu sướng.
Tiêu Dạ Nguyệt cũng bị tiếng kêu của chàng trai kia ảnh hưởng mà nổi lên phản ứng.
Cậu để ipad qua một bên, vạch quần lên nhìn Tiểu Dạ Dạ đã ***** ****.
Cậu cắn nhẹ môi dưới đưa tay cầm lấy Tiểu Dạ Dạ, mới vừa tuốt được một cai chăn bỗng nhiên bị lật lên.
Hai mắt cậu trợn tròn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn người vừa lật chăn của mình.
Bên tai vẫn là những tiếng kêu a a a và cả tiếng thở dốc không dứt vang ra từ ipad.
Tống Cảnh Nghi vẻ mặt cũng shock không kém, một tay vẫn cầm giữ góc chăn, một tay để dọc theo mép quần tây run lên nhẹ một cái.
Lời tác giả: Bật mí với mọi người……
Ngoài công ra vẫn còn một nhân vật nữa cũng trọng sinh.
Có thể là một nhân vật sẽ gây bất ngờ.
Các bạn có đoán được là ai không? ♪~(´ε`)ヘ( ̄ω ̄ヘ).