Cố Linh Lan là một cô gái xinh đẹp có tính cách mạnh mẽ ngay thẳng và hòa đồng, lại có tấm lòng nhân hậu luôn giúp đỡ mọi người.
Điều quan trọng hơn nữa để Lâm Nghị chọn Cố Linh Lan cùng hợp tác với Tiêu Dạ Nguyệt là bởi vì Cố Linh Lan cũng là một đại tiểu thư nhà quyền quý.
Có nhà ngoại làm thương nhân, nhà nội làm chính trị nhưng bao năm vẫn gắn bó.
Một đại tiểu thư như vậy sẽ không để bản thân chịu thiệt, cũng sẽ không ganh tị mà cướp của ai cái gì.
Hơn nữa để hợp tác cùng Tiêu Dạ Nguyệt sẽ phần nào giúp cậu hòa đồng hơn với mọi người.
Cậu có khiếm khuyết, lại thích đàn ông, tính cách mềm mại không thích so đo với ai.
Ở cạnh Cố Linh Lan cũng coi như hai người có thể bù trừ, giúp đỡ lẫn nhau.
Triệu Mẫn nhân lúc mọi người cũng đang xì xào bàn tán liền dịch ghế lại gần Diệp Nam, lên tiếng tức giận.
“Thầy Lâm sao có thể bất công như vậy.
Cậu rõ ràng giỏi hơn hai người bọn họ, vừa có thể soạn nhạc, lại vừa có thể vừa đàn vừa hát.
Cậu còn nhận được lời khen từ một nhạc sĩ nổi tiếng thế giới.
Thầy Lâm lại chẳng chịu nhận cậu làm học trò.
Hôm nay lại nhận một lúc những hai người, đúng là điền rồi.”
Nét mặt Diệp Nam rõ ràng đang từ cứng đơ mà quay trở lại, “Cậu….cậu đừng nói vậy.
Thầy ấy chắc là có lý do riêng.”
Triệu Mẫn chậc một tiếng, nói bằng giọng mỉa mai.
“Lý do riêng gì chứ.
Mình thấy có mà tham tiền.”
“Cậu đừng nói thầy ấy như vậy.
Mình thấy Tiêu Dạ Nguyệt cũng đàn rất hay, có thể làm học trò của thầy Lâm cũng coi như là có duyên.”
“Phi.” Triệu Mẫn làm điệu muốn phun nước bọt, “Duyên duyên duyên cái gì.
Cậu nhớ cái xe được gắn nơ hôm bữa không? Hôm qua mình nghe được từ một bạn học ở lớp đàn violon, cậu bạn đó tính cờ đi ngang qua lúc thầy Lâm và người nhà Tiêu Dạ Nguyệt nói chuyện, biết được chiếc siêu xe đó là để tặng cho thầy Lâm.”
Diệp Nam làm bộ kinh ngạc, ánh mắt thất vọng, “Cậu nói thật sao?”
“Cậu bớt sùng bái người ta đi.
Cậu có sùng bái người ta bao nhiêu người ta cũng chê cậu là thằng quỷ nghèo không biết đút lót thôi.
Quà tặng cũng toàn là vài ba món rẻ tiền, người ta cũng chẳng thèm để ý đến cậu.
Cậu còn lạ Cố Linh Lan sao, đại tiểu thư nhà họ Cố, mỗi lần vung tay cho trường thì đều là những con số trên trời đủ cho người ta ăn cả đời không hết.
Còn có Tiêu gia, cậu biết Tiêu Bằng không, người hay lên tạp chí kinh tế đó.
Chúng ta có cố gắng cả đời này cũng chẳng thể bằng người ta vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.
“
Ánh mắt Diệp Nam như suy sụp, vành mắt đỏ lên, giọng nói ngọt ngào như nghẹn lại mà trở lên khàn đi.
“Tớ không muốn tin.
Thầy ấy không phải con người như vậy.”
Triệu Mẫn thấy cậu như vậy cũng buồn phiền, “Cậu không tin cũng phải tin thôi.
Cuộc sống này là như vậy, kẻ có nhiều tiên thì làm vua, không có tiền thì chịu thiệt thôi.
Cậu có cố gắng bao nhiêu, giành được bao nhiêu cái học bổng cũng chẳng thể bằng người ta chỉ ăn với nằm.”
Lâm Nghị rất nhanh chỉ cho Cố Linh Lan và Tiêu Dạ Nguyệt xong quay lại kiểm tra lớp.
Vì Cố Linh Lan còn chương trình học trên lớp của năm ba nên chỉ đành hẹn với Tiêu Dạ Nguyệt thời gian rảnh lại bàn tiếp.
Lâm Nghị vừa đưa ra một đề nghị, thời gian tới trường có tổ chức một lễ hội mừng ngày thành lập trường năm năm tổ chức một lần.
Mỗi lớp sẽ chọn ra một người đàn hay nhất để lên độc diễn.
Tiêu Dạ Nguyệt làm học trò của Lâm Nghị lên ông cũng đề xuất cho cậu một phần để tham gia thi biểu diễn chọn tiết mục với mọi người, nhưng với điều kiện là cậu phải biểu diễn một bài nhạc mới không có trên thị trường.
Giờ trưa vừa đến, hôm nay chỉ có Tiêu Dạ Nguyệt một mình đi đến nhà ăn.
Buổi sáng Tống Cảnh Nghi đã đi làm, đưa cậu đến trường là Cảnh Tuyên.
Không muốn bắt anh đợi cậu bên ngoài cả ngày nên cậu đã bắt anh về.
Lúc này cậu chỉ có một mình, không nên ra ngoài ăn, đến nhà ăn là hợp nhất.
Cậu vừa bước vào nhà ăn thì mọi người đều quay ra nhìn cậu, còn ngó nghiêng để nhìn xem người hôm trước có đi cùng với cậu không.
Vì cậu đi học cách một ngày, nên sự việc ngày hôm kia giống như vừa mới xảy ra hôm qua, lúc này thấy cậu đến đây một mình liền xì xào bàn tán không che dấu.
Tiêu Dạ Nguyệt không để ý, đi đến lấy khay đồ ăn rồi đến quầy nhận thức ăn đứng xếp hàng.
Người đằng trước quay lại nhìn cậu, gượng một tiếng như chào hỏi.
Cậu cũng lịch sự gật đầu chào lại.
Người kia rõ ràng là sửng sốt, tay chân lóng ngóng quay lên.
Vừa hay có một bàn ngồi gần đó đều là nam sịnh nhìn thấy như vậy đều cười đùa.
“Ây do, ngoan ngoãn như vậy.”
“Nhìn xem, da còn trắng mịn hơn con gái.”
“Má cậu ấy chắc sờ thích lắm.”
“Có sờ cũng không đến lượt cậu sờ.”
Sau đó là một chàng cười ha ha không ngớt.
Có một bạn nam cao nhất trong đó có vẻ không thích việc bàn tán người khác, cau mày nhắc nhở.
“Ăn nhanh lên, nói xấu sau lưng người khác coi chừng mắc nghẹn.”
Vừa hay Cố Linh Lan bê khay thức ăn đi đến đặt cái bịch khay xuống bàn, đập vai nam sinh ngồi ngay ngoài.
“Lại nói xấu ai rồi hả?”
Nam sinh cười cười, đáp lại, “Chị dâu, em không dám.”
Cố Linh Lan đưa mắt nhìn những người khác.
Cả đám đồng loạt đáp lại: “Bọn em cũng không dám.”
Cố Linh Lan một tay nhấc khay đựng thức ăn lên, một tay đưa lên đưa ra hai ngón tay làm điệu móc mắt.
Nam sinh cao nhất nhìn Cố Linh Lan cười một cái ấm áp như nắng xuân.
Cố Linh Lan rụt tay lai ngượng ngùng chạy bước nhỏ đến xếp sau Tiêu Dạ Nguyệt.
Mấy bạn nam kia liền quay ra giơ ngón trỏ với chàng trai ấy.
Trong lúc đợi, Cố Linh Lan chọc má Tiêu Dạ Nguyệt một cái.
Tiêu Dạ Nguyệt ôm má quay lại nhìn cô cười.
Cố Linh Lan: “Cậu đừng để ý đến mấy người bọn họ.
Bọn họ không xấu, chỉ là hay thích nói đùa thôi.”
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu.
Cố Linh Lan vui vẻ nói chuyện với cậu, “Thật ra chị có biết mấy cái thủ ngữ giao tiếp, nhưng cũng chỉ một chút thôi.
Em có thể dạy cho chị không? Như vậy em cũng không cần mất thời gian viết ra giấy.”
Tiêu Dạ Nguyệt hơi kinh ngạc, nhưng cũng cười gật đầu đồng ý, cậu còn chủ động cho cô số liên lạc của cậu.
Hai người sau khi lấy được thức ăn thì cùng nhau tìm một chỗ trống.
Nhưng lúc này mọi người vào hơi đông, thành ra nhìn không thấy chỗ.
Bàn của nhóm nam sinh vừa rồi liền đưa tay lên gọi hai người đến bàn họ cùng ngồi.
Cố Linh Lan đưa mắt nhìn Tiêu Dạ Nguyệt như hỏi ý kiến của cậu, thấy cậu bước về bàn đó cũng vui vẻ đi theo.
“Tiêu Dạ Nguyệt, vừa rồi bọn anh chỉ nói đùa, em đừng để ý.”
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu biểu thị cậu không vấn đề gì.
Một nam sinh ngồi ở rìa phía đối diện bên kia hỏi cậu.
“Tiểu Dạ Nguyệt, em năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tiêu Dạ Nguyệt giơ ngón tay biểu thị mình mười bảy tuổi.
“Mười bảy tuổi?” Cả một nhóm người cùng kinh ngạc hô lên.
Một người lên tiếng, “Anh còn nghĩ em tầm mười ba, mười bốn gì đó.
Còn định hỏi em bí quyết để tuổi còn nhỏ mà đã cao như này.”
Vì thật sự gương mặt Tiêu Dạ Nguyệt nhìn rất trẻ con, đôi mắt to tròn, hai má phúng phính trắng nõn lại mịn như da em bé, mặc dù họ chưa được sờ, nhưng nhìn bằng mắt thường thôi cũng thấy nó mịn hơn rất nhiều so với da của nhiều cô gái.
Hơn nữa bộ dạng Tiêu Dạ Nguyệt nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời, thành ra họ đều có cảm giác như đang nhìn em trai trong nhà vậy.
Tiêu Dạ Nguyệt thật thà cúi đầu cảm ơn vì lời khen của mọi người.
Lần đầu tiên tiên sinh bắt chuyện với cậu cũng hỏi cậu có thật sự phải mười sáu tuổi không.
Lúc đó tay tiên sinh còn rất rụt rè chạm vào má cậu.
“Mấy người không muốn ăn cũng phải để người ta ăn chứ.
Nãy giờ hỏi mãi, nhìn xem Tiểu Dạ Nguyệt đã ăn được miếng nào chưa, chút nữa còn phải đi nghỉ ngời.
Chiều chị đây và Tiểu Dạ Nguyệt còn rất bận đó.”
Tiêu Dạ Nguyệt cười cười lắc đầu với cô biểu thị ý không sao.
Lần đầu tiên cậu có cảm giác nhộn nhào trong lòng như vậy, lần đầu tiên cậu có cảm giác có bạn, cùng bạn nói chuyện và ăn cơm vào giờ ăn trưa.
Mặc dù mấy người họ đều lớn hơn cậu vài tuổi..