Tống Cảnh Nghi vừa mới cùng Hạ Thanh Dương lên đồ cho phòng của con gái…!À không, con mèo, một con mèo tiểu thư thích làm giá.
Thì hắn nhận được một tin xấu.
“Chú nói Ôn Thường Thế rút khỏi buổi đấu giá?”
Giọng lão Vương bên kia cũng hơi trầm xuống.
“Đúng vậy.
Lúc sắp gõ búa thứ ba, ông ta vội vàng đứng dậy nói rút lui, rồi nhanh chóng cùng người của mình rời đi.”
Ánh mắt xanh lam của Tống Cảnh Nghi lúc này xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp.
Hắn nhớ rõ kiếp trước Ôn Thường Thế đã tức giận đến mức nào khi không giành được khu đất này.
Người như ông ta sẽ không bao giờ có chuyện nhả ra thứ mà mình đã ăn vào mồm.
“Chú có thể thuật lại chuyện lúc đó không.”
Lão Vương đi vào căn phòng của mình, đơn giản thuật lại chuyện đấu thầu sáng nay.
“Chúng ta làm theo kế hoạch của cậu, đưa giá từ từ, sau đó chốt hạ giá đã được đưa ra.
Giá này cũng không cao, sau hai tiếng gõ, tập đoàn bất động sản A thị đã trả giá cao hơn, ngay sau đó Ôn Thường Thế cũng đưa ra giá cao nhất.
Lúc đó ông ta vẫn còn quay gia nhìn Tiêu gia rất đắc ý.
Nhưng thư ký của ông ta ra ngoài chạy về nói gì đó với ông ta.
Trước khi búa thứ ba gõ xuống ông ta đã hô lên xin rút khỏi buổi đấy giá rồi vội vàng đứng dậy rời đi.
Nét mặt của ông ta lúc đó có vẻ rất hoang mang và sợ hãi.”
Tống Cảnh Nghi đi từ cửa sổ sát đất về chỗ ngồi xuống, gõ lên máy tính, “Chú có biết thư ký của ông ta đã làm gì không?”
“Biết.
Người của chúng ta ở ngoài đã theo dõi được.
Hắn ta nhận được một cuộc điện thoại, là thư ký của ai đó, sau đó có nhắc đến một cái tên, Cố tống.”
Bàn tay đang gõ máy tính của Tống Cảnh Nghi dừng lại.
“Cố tổng nào?”
Lão Vương có vẻ cũng rất bất ngờ, “Chúng ta đã điều tra.
Là Cố Cảnh Sâm ở thành phố H.
Cố Cảnh Sâm và con trai Ôn Thường Thế là Ôn Dĩ Hằng hình như có mối quan hệ bạn bè rất thân thiết.”
Cố Cảnh Sâm??! Tống Cảnh Nghi gõ cái tên này lên máy tính.
Đương nhiên cái tên này hắn đã nghe qua, nhưng người này vô cùng kín tiếng, so với Tiêu Bằng thì anh ta còn kín tiếng hơn.
Ở kiếp trước hắn cũng là nghe được cái tên này trong giới kinh doanh, cũng chưa gặp lần nào, có thể nói là một người vô cùng mờ nhạt.
Hắn cũng chưa từng thấy Cố Cảnh Sâm xuất hiện bên cạnh Ôn Dĩ Hằng.
Không….Không đúng.
Đôi mắt Tống Cảnh Nghi co rút lại.
Ở kiếp trước, Ôn Dĩ Hằng luôn trốn thoát được khỏi sự truy đuổi của hắn.
Sau đó được một người đến cứu, từ đó như bốc hơi khỏi thế gian, như chưa từng tốn tại một người tên Ôn Dĩ Hằng.
Mà thân thế của Cố Cảnh Sâm hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Cố gia làm chính trị, lão gia tử Cố gia làm Đại tướng đã nghỉ hưu, cha Cố là Tổng tư lệnh quân khu Bắc, còn Cố Cảnh Sâm là Thiếu tướng đã từ chức, hiện tại đang làm chủ tập đoàn Tô thị ở thành phố H.
Tập đoàn Tô thị là của nhà mẹ Cố.
Lão gia tử Tô gia chỉ có một đứa con gái duy nhất, không có con trai, các anh em trong nhà cũng có sự nghiệp riêng, Tộ thị để lại cho cháu ngoại, cũng chính là Cố Cảnh Sâm.
Cố – Tô có thể nói là hai gia tộc vô cùng nổi tiếng trong giới thượng lưu vì một bên làm kinh doanh, một bên làm chính trị, một mối quan hệ nhạy cảm.
Nhưng Tô gia làm ăn đàng hoàng, là tập đoàn công nghệ điện tử, mối quan hệ với Cố gia luôn vô cùng tốt.
Tô gia so với Tiêu gia không bằng, cũng không chung một hình thức kinh doanh, lại có Cố gia làm điểm tựa, Cố Cảnh Sâm lên chức có thể nói là nhân khí trong giới vô cùng tốt.
Bên ngoài kín tiếng, nhưng làm kinh doanh lại thuộc giới thượng lưu, những bá tổng như bọn
hắn có thể nói là vô cùng biết rõ chuyện nhà nhau.
Cố Cảnh Sâm thuận lợi lên làm chủ Tô thị, nhưng không được lòng ban giám đốc, các tập đoàn khác thấy hắn như vậy liền nhân cơ hội chèn ép.
Nhưng chỉ ba ngày sau, những công ty cố ý chèn ép Cố Cảnh Sâm đều biến thành con chim cút, chỉ hận mà không thể quỳ xuống xin Cố Cảnh Sâm tha cho mình một mạng, ban giám đốc bị bắt từng người một vì đủ loại tội khác nhau, các công ty riêng của những giám đốc này cũng bị phá sản và niêm phong toàn bộ.
Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, Cố Cảnh Sâm quét sạch những ai ngáng đường mình, trong một đêm, ban giám đốc Tô thị như trải qua một vụ “thảm sát đẫm máu”.
Cũng từ đây nhân khí của Cố Cảnh Sâm vô cùng tốt, một đường đi lên.
Một người như vậy, giấu một Ôn Dĩ Hằng thì có gì khó.
Nhưng điều khiến Tống Cảnh Nghi khó hiểu là Cố Cảnh Sâm đã nói gì với Ôn Thường Thế.
Chẳng lẽ anh ta biết vụ việc của khu đất A?
Không thể nào…
Kiếp trước đến tận khi Tiêu gia bắt tay vào xây dựng khu đất A mới biết bên dưới có bảo vật.
Tống Cảnh Nghi cảm thấy lòng rối như tơ vò.
Chẳng lẽ vì hắn trọng sinh cho nên cũng có nhiều việc thay đổi?
Trong lòng Tống Cảnh Nghi nhen nhóm một dự cảm không lành và cảm giác bất an khó thể diễn tả.
Ngay lúc này Ôn Thường Thế lại gọi điện đến cho Tống Cảnh Nghi.
“Cậu đã nghe đến vụ việc ở buổi đấu giá rồi đúng không?”
“Nghe rồi.”
“Tống Cảnh Nghi, tại sao Tiêu thị lại không tranh chấp khu đất đó?” Giọng Ôn Thường Thế đầy sự nghi ngờ.
Tống Cảnh Nghi cười một tiếng, tâm cũng bình tĩnh lại.
Hắn vắt chéo hai chân gác lên bàn, một tay xoay bút.
“Ông hỏi tôi tôi biết làm sao được.”
“Con số đưa ra của Tiêu thị quá thấp, những tập đoàn khác đều dễ dàng có thể vượt qua.
Miếng đất ngon như khu A, Tiêu Bằng không thể nào chỉ đưa ra cái giá đó được.”
“Vậy tại sao ông cũng từ bỏ một khu đất ngon như vậy?” Tống Cảnh Nghi cảm thấy ván cờ này quá dễ.
Quả nhiên Ôn Thường Thế bị hỏi đến yên lặng.
Tống Cảnh Nghi tiếp tục nói: “Tôi không có hứng thú với khu đất này.
Chỉ làm theo lời ông, đến ăn cắp số liệu và tài liệu phân tích, những việc khác đều ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Ông cũng biết Tiêu Bằng là người như thế nào, ông ta sẽ dễ dàng tin tưởng tôi sao? Ôn Thường Thế, ông quá nóng vội.”
Ôn Thường Thế ở bên kia nhíu mày.
Tống Cảnh Nghi nhanh chóng đưa ra hết nước cờ này đến nước cờ khác, “Chúng ta làm việc đôi bên có lợi.
Tôi chỉ làm theo đúng những gì ông nói, những việc khác tôi đều không hứng thú.
Nếu ông cảm thấy không tin tưởng, chúng ta có thể hủy hợp tác.
Dù sao ngoài Ôn gia, ngoài kia vẫn còn rất nhiều người mong rằng có thể bắt tay với tôi.”
Ôn Thường Thế cũng chỉ là tính đa nghi, không có bằng chứng gì cụ thể.
“Có người báo với tôi khu đất đó bên dưới có bảo vật.
Mẹ kiếp cái lũ đó, suýt nữa thì ông đây rơi vào tình trạng một xu dính túi cũng không có.”
Tống Cảnh Nghi làm giọng điệu vô cùng ngạc nhiên.
“Ông nói bên dưới khu đất đó có bảo vật? Ông đùa tôi à? Có bảo vật mà còn mang ra đấu giá sao? Thông tin của ông có chính xác không đó, hay là tin tầm bậy.”
Ôn Thường Thế vẫn là một người vô cùng thận trọng, dù lúc này đang tức giận nhưng cũng không để lộ quá nhiều.
“Là tin chính xác.
Tôi nghĩ Tiêu Bằng cũng đã biết rồi.
Ông ta đưa ra mức giá thấp như vậy, ai cũng có thể lên.
Đúng là lão cáo già.
Tôi vốn đã nghi ngờ con số đó rồi.”
Giọng Tống Cảnh Nghi đầy mỉa mai: “Vậy cũng coi như ông may mắn thoát một kiếp nhỉ.”
Hai người nói thêm vài cậu sau đó ngắt máy.
Tống Cảnh Nghi nghĩ, Cố Cảnh Sâm này nhất định không đơn giản.
Dù sao đời này cũng phải gặp mặt một lần.
Tiêu Dạ Nguyệt ngơ ngác không hiểu sao lại bị mọi người nhìn chằm chằm bằng ánh mắt không thiện cảm.
Cậu chỉ ngủ một giấc dậy, mọi người đều nhìn cậu như kẻ thù truyền kiếp vậy.
Có người còn bĩu môi tỏ ra kinh thường nữa.
Với môi trường xa lạ, cậu có chút không được tự nhiên, đưa ánh mắt to tròn đen nhánh nhìn xung quanh muốn tìm Cố Linh Lan.
Một bạn học nữ đi qua cậu, nói bằng giọng điệu châm chọc.
“Đúng là kẻ có tiền, tưởng đâu cũng là nhà của mình, ai cũng phải phục tùng mình.”
Đi qua còn cố ý đụng mạnh vào vai cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn cô đi đến chỗ của mình ngồi xuống, hoàn toàn không có ý muốn xin lỗi.
Cậu muốn đi đến hai mặt một lời hỏi rõ với cô, nhưng cậu không nói được, bây giờ đi đến đó chỉ khiến cô ấy càng có thêm cớ cười nhạo cậu hơn.
Tức mà không thể làm gì, Tiêu Dạ Nguyệt phồng cả má.
Bạn học đều không nói lý lẽ như vậy sao?.