Lời tác giả: Truyện định sẽ end trước tết nên mình sẽ đăng mỗi ngày 2 chương nha.
Cảm ơn các bạn ????
Tiêu Dạ Nguyệt nằm úp sấp một lúc mà không nghe thấy giọng Tống Cảnh Nghi nữa, cậu ngẩng đầu dậy thì đã thấy tiên sinh quay về bàn bắt đầu làm việc từ lúc nào rồi.
Cậu tức giận giậm chân bình bịch rồi bỏ ra ngoài.
Cậu không chơi với tiên sinh nữa, cũng không nói chuyện với tiên sinh nữa.
Tiêu Dạ Nguyệt ra ngoài tìm Hạ Thanh Dương, đứng tựa vào bàn làm việc của anh gọi.
“Thưa ký Hạ, anh còn đồ ăn không? Đồ ăn có hình chân gà cay á?”
“Không phải vừa rồi tôi đã mang hết vào cho cậu rồi sao? Chẳng lẽ cậu đã ăn hết rồi?”
Tiêu Dạ Nguyệt phồng má, “Em còn chưa có ăn, tiên sinh giấu đi hết rồi.
Tiên sinh còn mang cả bánh ngọt đi nữa, chỉ để lại cho em có chút ít à.”
Thư ký nữ ngồi bên cạnh nghe vậy nghiêng đầu qua, “Cậu chủ nhỏ thích ăn bánh ngọt sao? Sáng nay tôi có mua một cái để ở phòng trà, nếu cậu ăn để tôi mang qua.”
Tiêu Dạ Nguyệt vui vẻ chạy đến chỗ cô, “Em có thể ăn sao?”
Thư ký đẩy ghế ra đứng dậy, tay vội vàng mà sờ má bánh bao của cậu, “Tất nhiên là có thể rồi.
Cậu chủ nhỏ đợi một chút.”
Tống Cảnh Nghi tịch thu của Tiêu Dạ Nguyệt chỉ là một cái bánh ngọt nhỏ trang trí một quả dâu, nhưng cậu ở chỗ chị thư ký xinh đẹp ăn được hằn một cái bánh ngọt hai tầng trang trí nhiều hoa quả khác nhau.
Cậu vừa ăn vừa ngồi nói chuyện với Hạ Thanh Dương, “Thư ký Hạ, Tuyên ca của em đâu rồi?”
Từ lần gặp cuối cùng với Tuyên ca ở bệnh viện, cậu không gặp lại anh nữa.
Thư ký Hạ đã xuất viện lâu rồi, Tuyên ca cũng không có trở về với cậu.
Hạ Thanh Dương đang gõ máy thì dừng lại, mặt tức giận mà cao giọng, “Anh ta là ai tôi không có quen.
Cảnh Tuyên là tên điên nào chứ, tôi có thần kinh đâu mà quan tâm hắn ta trốn ở xó nào?”
Tiêu Dạ Nguyệt cúi xuống ngậm nữa quả dâu vào miệng, sau khi nhai xong rồi nuốt cậu liền nói, “Sao anh lại tức giận vậy?”
Hạ Thanh Dương quay mặt ra, tay như đập lên bàn phím máy tính, “Tôi đâu có tức giận.
Cậu thấy tôi có tức giận sao? Tôi không thèm quan tâm đến Tuyên ca của cậu lên cậu nói tôi tức giận sao? Tôi mà thèm tức giận sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt cầm miếng bánh ngọt trên tay mà ngơ ngác.
Cậu không hiểu thư ký Hạ đang nói gì hết.
Bỗng nhiên ghế cậu đang ngồi bị kéo lại về sau, cậu quay lại thì thấy chị thư ký xinh đẹp ghé vào tai cậu nói, “Mấy ngày nay anh ấy đều khó ở như vậy đấy.
Hôm trước chị thấy anh ấy gọi điện cho ai đó, nhưng hình như người ta không bắt máy nên anh ấy rất tức giận, ở trong phòng trà chửi ầm lên, liên tục chửi người kia là tên khốn nạn, ăn sạch xong rồi bỏ chạy.
Đúng rồi, chửi cái người tên Cảnh Tuyên đó.
Cảnh Tuyên đó là ai vậy?”
“Là tiên sinh của thư ký Hạ đó?”
Mặt chị thư ký đầy vẻ khó hiểu.
“Giống em và tiên sinh á chị.”
Chị thư ký kinh ngạc tròn to hai mắt, đầu nghiêng qua nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh Dương.
Hạ Thanh Dương hình như cũng nghe thấy, tức đến đấm ngực bình bịch, “Tôi mà thèm yêu đương với tên nhóc con vắt mũi chưa sạch đó sao.
Lúc nói thì hay lắm, xách quần lên là mặt người dạ thú, bỏ đi cũng không nói, gọi điện thì tắt máy.”
Sau đó Hạ Thanh Dương bắt đầu vùa nói vừa khóc, trước là nói Cảnh Tuyên dịu dàng tử tế ra sao, sau là chửi tên khốn nạn, tên phản bội.
Chị thư ký và Tiêu Dạ Nguyệt cùng xoay ghế ra, tai đều dỏng lên nghe, ăn dưa đến độ công việc đều gác qua hết một bên.
Chị thư ký nghe xong câu chuyện cũng tức giận mà đập bàn cái bốp, bàn có đau không thì không biết, nhưng tay cô thì rất đau.
Nhưng cô vẫn rút khăn giấy ra đưa cho Hạ Thanh Dương, vỗ vai an ủi anh.
“Loại đàn ông này ấy mà, anh cứ bỏ ngay đi, bỏ ngay không cần luyến tiếc.
Muốn cởi quần là lời hay ý đẹp, kéo quần lên mà lại khốn nạn như vậy.
Cho dù có là trai đẹp thế nào em cũng đá luôn.”
Tiêu Dạ Nguyệt len lén rút điện thoại ra gọi thử, nhưng bên kia cũng chỉ có giọng nói của chị tổng đài, Tuyên ca đúng là đã tắt máy.
Chẳng lẽ lời thư ký Hạ nói là thật, Tuyên ca khốn nạn đến như vậy sao.
Tiên sinh kéo quần cậu xuống xong còn tắm sạch sẽ rồi mặc quần áo lại cho cậu.
Tuyên ca thật là xấu.
Tiêu Dạ Nguyệt chạy lạch bạch vào phòng chạy đến chỗ Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi đang làm việc nghe tiếng chạy thì ngẩng đầu lên, đưa tay ra giữ cậu lại.
“Sao vậy? Mới đó mà đã nhớ anh rồi sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt thuận thế ngồi luôn vào lòng Tống Cảnh Nghi, mắt còn liếc nhìn ra cửa, bộ dáng lấm la lấm lét.
“Tiên sinh, em kể cho tiên sinh nghe chuyện này.
Vữa nãy á…..”
Tiêu Dạ Nguyệt đem hết mọi chuyện kể lại cho Tống Cảnh Nghi, tức giận mà nói, “Em thật không ngờ Tuyên ca lại xấu xa như vậy.
Bây giờ còn bỏ trốn nữa.”
Tống Cảnh Nghi cũng sốc đơ người.
“Em nói thật?”
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu chắc nịnh, “Em sẽ không bênh anh ấy nữa, lần này anh ấy sai thật rồi.
Sao lại có thể khốn nạn như vậy.”
Tiêu Dạ Nguyệt vừa dứt lời Tống Cảnh Nghi liền cười hố hố hố, cười rất to.
Cậu liền véo mạnh một cái vào tay hắn nhỏ giọng, “Tiên sinh sao lại cười?”
Tống Cảnh Nghi nhịn cười đến mặt nhăn lại, “Anh đâu có cười, anh cũng đang buồn nè.
Ôi trời ơi, sao cậu ta lại có thể khốn nạn như vậy nhỉ.”
Tiêu Dạ Nguyệt rầu rĩ cúi đầu xuống, “Em ở cùng với Tuyên ca lâu như vậy, haizzzz.”
Tống Cảnh Nghi mím miệng nhịn cười gật gật đầu, “Bắt nạt người như vậy, thật quá đáng.”
Hắn mặc kệ Cảnh Tuyên là mất tích thật hay mất tích giả, cứ bị mang tiếng là tên khốn nạn hắn đã vui không khép miệng được rồi.
Lúc nào cũng làm cái mặt lạnh như ai trộm tiền của cậu ta ấy, còn cứ luôn nhìn chằm chằm với bé con của hắn như kiểu hắn chuẩn bị ăn thịt người tới nơi vậy.
Tống Cảnh Nghi nhìn liếc qua mặt Tiêu Dạ Nguyệt, tay đưa lên lau khóe miệng cậu, trên ngón tay xuất hiện ngay một vết kem màu kem đỏ.
Tiêu Dạ Nguyệt chột dạ định tuột xuống lủi mất, nhưng còn chưa kịp tuột đi đâu đã bị ôm eo giữ lại.
Cậu đưa tay về sau đẩy đẩy, mắt hướng ra cửa, “Em muốn đi vệ sinh, tiên sinh bỏ em ra.”
Tông Cảnh Nghi có thể dùng một cánh tay xốc cậu ngồi trở lại.
“Em cũng hư.
Nhìn xem, không phải anh đã thu giữ bánh kem của em rồi sao, trên miệng em là dính cái gì đây.”
Tiêu Dạ Nguyệt cười hì hì quay đầu lại, “Chắc là dính từ lúc ở nhà á.
Để em đi rửa.”
Tống Cảnh Nghi đưa ngón tay dính kem lên miệng mút, ghé gần vào tai cậu nói, “Buổi sáng em ăn cháo, lấy đâu ra kem.
Lại không nghe lời, biết nói dối rồi.”
Tiêu Dạ Nguyệt xoay người lại làm lũng ôm cổ hắn, “Em chỉ ăn có một chút xíu, xíu xíu như vậy nè.”
Tống Cảnh Nghi ấn mở máy tính rồi cho Tiêu Dạ Nguyệt xem camera quay ở bên ngoài phòng làm việc chỗ bàn của thư ký, “Vậy sao.
Buổi sáng anh mới thấy thư ký Lý mua một cái bánh kem hai tầng khá to.”
“Tại em đói quá nên cũng ăn hơi nhiều.”
Tống Cảnh Nghi vỗ vỗ lên mông cậu, “Bị thương rồi còn không chịu ngồi im, còn ăn hết nguyên một cái bánh kem, không chịu nghe lời, hư quá rồi.
Có phải là nên bị đánh đòn không?”
Tiêu Dạ Nguyệt nhớ lại bộ phim truyền hình lần trước cậu xem.
Đứa con trai không nghe lời bố mẹ, trốn học đi chơi điện tử bị mẹ cầm chổi lông gà đánh.
Cậu sợ đến run người mếu máo ủn ủn đầu vào ngực Tống Cảnh Nghi.
“Tiên sinh đừng cầm chổi lông gà đánh em mà, em biết sai rồi.”.