Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 109: Phiên ngoại, hoàn truyện



Hai tháng sau tại lễ trao giải phim của năm, Mục Hy danh dự nhận được giải thưởng Nữ Diễn Viên Mới Xuất Sắc, đây chính là giải thưởng đầu tiên trong sự nghiệp của cô.

Cho dù bụng bầu gần 6 tháng mặc kệ Triệu Thần Huân không đồng ý cô cũng tự mình đi đến hội trường diễn ra lễ trao giải.

Đứng trên sân khấu tràn ngập ánh đèn và đèn flash của phóng viên, Mục Hy tự tin mỉm cười một tay ôm bụng một tay cầm mic nói:

“Đến ngày hôm nay cầm giải thưởng trên tay, cho dù trải qua bao sóng gió và thăng trầm thì tôi vẫn muốn nói câu này. Mục Hy tôi, thắng rồi, thắng bản thân mình của ngày hôm qua.”

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Mục Hy vẫn bình tĩnh mỉm cười tiếp tục nói:

“Cảm ơn những người luôn yêu thương và ủng hộ tôi, Mục Hy tôi nhất định sẽ quay lại sớm nhất có thể.”

Cô nói rồi khẽ vuốt bụng mình một cái cười rạng rỡ mà cúi người cảm ơn.

Trong giới giải trí, Mục Hy có tài có sắc, có hậu thuẫn, thì chỉ cần cô muốn bất cứ lúc nào cũng có thể trở về con đường đua này.

Gia đình sự nghiệp đều viên mãn.

_______________________

5 năm sau.

Chào mọi người mình tên là Triệu Huân Hiên, năm nay mình 5 tuổi, ba mình là Triệu Thần Huân, mẹ mình là Mục Hy.

Mẹ mình là người xinh đẹp nhất dịu dàng nhất mà mình từng gặp, ba mình là người cao lớn nhất mạnh mẽ nhất mà mình từng thấy.

Mình rất yêu ba mẹ, nếu có ai hỏi mình yêu ai hơn thì chắc chắn sẽ là mẹ rồi, vì nếu ba mình ít đánh cái mông nhỏ của mình hơn chút thì mình sẽ yêu ba hơn.

Tựa như lúc này đây mình muốn ôm mẹ muốn sờ sờ em gái nhỏ trong bụng mẹ, nhưng mới vừa ôm lấy mẹ thì mình đã bị ba xách cổ áo vỗ cái mông nhỏ một cái.

“Huân Hiên, con làm như thế sẽ đè em gái đó.”

“Con chỉ muốn ôm mẹ chút thôi hà.”

“Không được.”

Mục Hy nhìn miết cũng quen, nói miết cũng lười chỉ để mặc hai ba con mắt to trừng mắt nhỏ.

Quả táo nhãn lòng cả thôi, Triệu Thần Huân ao ước con gái, dại dột giấu chuyện rách bao, cuối cùng lại tòi ra một tên nhóc vừa đáng yêu vừa thích làm nũng.

Vì Mục Hy đến ngày cận sanh nên Triệu Huân Hiên chỉ đành đưa về cho Mục Vân chăm, ở Giang gia bà ngoại cùng ông ngoại đều ra ngoài mua đồ mới cho em gái bỏ lại cậu nhóc với cậu hai đang rầu rĩ ở nhà.

“Cậu, người đừng rầu rĩ nữa. Con đang buồn chán không có gì chơi mà nhìn cậu rồi con liền hết hứng đi chơi luôn.”

Giang Trầm liếc thằng cháu y đúc bản sao thu nhỏ của Triệu Thần Huân mà uể oải nói:

“Vậy con chỉ cho cậu cách để cưới được dì Tạ của con đi.”

Anh vốn hỏi chơi chơi ai dè tên nhóc này nghiêm túc trả lời thật.

“Vậy chú cũng sinh em gái đi, có em gái thì cái gì cũng dễ, như ba cháu đấy có em gái rồi liền ném cháu qua đây không tiếc nuối luôn.”

Nói rồi cậu rất buồn bã mà nằm dài ra sofa chẳng thèm động đậy, nào biết Giang Trầm hai mắt sáng rỡ nhào qua hôn chụt chụt lên má cậu nói:

“Ôi đúng là cháu yêu của cậu mà!”

Lần này anh xem tên Tạ Liên Thành kia lấy gì cản trở nữa đây!

Nói rồi anh chạy vụt đi trong sự ghét bỏ hai cái hôn của Triệu Huân Hiên, cậu nhóc nhìn căn nhà rộng lớn chỉ có mỗi mình và mấy cô giúp việc thì bĩu môi chạy đi gọi điện thoại mét bà ngoại.

“Bà ơi, cậu đi cua gái bỏ con ở nhà có mình à. Hiên nhi buồn quá bà ơi, bà về chơi với cháu đi.”

Và thế là tối đó Giang Trầm rạng sáng mới về nhà lại phát hiện chìa khoá trên tay không có cách nào mở được cửa.

Một tuần sau, Mục Hy hạ sinh một bé gái kháu khỉnh khiến cho cả nhà đều vui mừng khôn xiết, ngay cả Triệu lão gia cũng đích thân đến bệnh viện nhìn cháu gái.

Triệu Huân Hiên theo chân bà ngoại đến khó nhọc muốn bò lên giường nhìn em, cái chân ngắn ngủn huơ huơ trong không trung vẫn là nhờ có ba đẩy giúp cái mông của cậu nên cậu mới thành công leo lên giường.

Nhìn em gái bé xíu đo đỏ nằm trong tả lót được mẹ ôm, hai mắt cậu sáng ngời hiếu kỳ nhìn em.

“Con ôm em được không ạ?”

Triệu Thần Huân nhìn nét hiếu kỳ của con trai mà không khỏi mỉm cười, anh vươn tay ôm nhóc vào lòng mình.

“Bây giờ thì không được, đợi con lớn hơn chút, cánh tay vững hơn chút thì ba cho con bế em.”

Triệu Huân Hiên chớp mắt khó hiểu hỏi ba.

“Vậy khi nào con mới lớn ạ?”

“Vài năm nữa sẽ lớn, tới lúc đó ba giao em gái cho con ôm suốt luôn chịu không?”

Triệu Huân Hiên nghe có thể ôm em gái suốt luôn thì rất vui vẻ gật đầu đáp ứng.

“Vâng, con sẽ nhanh lớn để ôm em ạ.”

Mục Hy nhìn con trai bị ba dụ mà vẫn ngây thơ đáp ứng, cô vừa buồn cười vừa giận vươn tay nhéo eo Triệu Thần Huân một cái cảnh cáo.

Triệu Thần Huân ngay cả mày cũng không thèm nhăn, một tay ôm con một tay nắm lấy bàn tay cô xoa xoa.

_______________

Mà Triệu Huân Hiên vì cái gật đầu ngày hôm nay mà sau này có chết cũng không buông em gái ra một phút nào.

“Lạc Thiên Trạch, em lên đây làm gì?”

Triệu Huân Hiên 10 tuổi đứng chắn Lạc Thiên Trạch 8 tuổi một thân âu phục dành cho trẻ em phẳng phiu đang cười vô hại đứng đó.

“Em đi tìm Tịch Hy ạ. Ba nói cô bé xinh đẹp đều thích hoa cho nên em mang hoa đến cho Tịch Hy.”

Nói rồi cậu nhóc như ảo thuật lấy ra từ sau lưng một nhánh hoa hồng, nhìn là biết vừa ngắt trong vườn hoa của Mục Hy, đưa sang cho cô nhóc sau lưng Triệu Huân Hiên.

Tịch Hy nho nhỏ hai mắt đen láy lúng liếng thò cái đầu nhỏ từ sau lưng anh trai ra, nhìn đoá hoa hồng rất quen thuộc với bé mà hai mắt to tròn lại càng thêm long lanh.

Tịch Hy muốn đưa tay ra nhận lấy hoa lại bị anh trai chặn lại, Triệu Huân Hiên ánh mắt bất hoà nhìn Lạc Thiên Trạch nói:

“Hoa nhà anh đầy, em đi tặng cho Tĩnh Nhã đi.”

Giang Tĩnh Nhã là tiểu công chúa của Giang Trầm và Tạ Liên Hoa năm nay 4 tuổi nhỏ hơn Tịch Hy 1 tuổi.

Lạc Thiên Trạch nghe vậy thì hơi nhíu đôi mày nhỏ, nói:

“Nhưng ba em nói rồi, chỉ cần dụ mỗi Tịch Hy thôi.”

Triệu Huân Hiên tức muốn xì khói, một tay bế em gái lên một tay trực tiếp xách cổ áo tên nhóc hỗn đản này xuống lầu.

“Chú Lạc, chú mau trong kỹ tên nhóc này đi!”

Dưới sảnh lớn Triệu Thần Huân Mục Hy, Lạc Cẩn Du tiểu Đào, Giang Trầm Tạ Liên Hoa và cả cô bé Giang Tĩnh Nhã đang uống sữa cũng bị tiếng hét này gây chú ý.

“Dô dô, thằng con chú lại bị con bắt được rồi à?”

Lạc Cẩn Du cười cợt như không có việc gì hiển nhiên đây cũng không phải lần đầu, Lạc Thiên Trạch vùng vẫy lao vào lòng mẹ làm nũng.

“Mẹ ơi con cua gái thất bại rồi.”

Tiểu Đào hết nói nổi với hai ba con chỉ có thể đành bất lực cười cười với Mục Hy.

“Ngại quá, ba nó dạy hư rồi.”

Mục Hy cũng cười ôm lấy Tịch Hy trên tay Triệu Huân Hiên nói:

“Không sao, tại ba nó không đứng đắn sao có thể trách em.”

Triệu Thần Huân cũng hừ lạnh đạp cho Lạc Cẩn Du một cái.

“Đừng có ngấp nghé con gái tôi mãi thế, nhà Giang Trầm cũng có một đứa kìa!”

Giang Trầm lập tức cảnh giác đem vợ con chắn ở sau lưng.

“Triệu Thần Huân cậu đừng có thừa nước đục thả câu.”

Lạc Cẩn Du nhìn hai người khẽ xì một tiếng, liếc Triệu Thần Huân nói:

“Đừng ỷ mình có con gái thì đắc ý, coi chừng quả táo nhãn lòng đấy!”

Lạc Cẩn Du vừa dứt lời thì ở cửa đã xuất hiện bóng người.

“Ây dô, Hy ơi! Hoa ơi! Lâm ơi! Tôi nhớ các cô chết mất!”

Chỉ thấy một cô gái da trắng mắt xanh như gió đi vào, sau lưng là một cô nhóc con nhỏ xíu chạy lon ton đuổi theo.

“Mama…”

“Anna đi chậm nào con! Lasa em chờ con với kìa.”

Lạc Thần cao lớn đuổi theo ở phía sau, hệt như một người lớn đang trông hai đứa trẻ.

Lasa lúc này đã đi đến ôm chào hỏi các cô gái ở đây, cô quay đầu cười hì hì nói:

“Anna đừng bỏ Daddy con lại chứ, xem Daddy con giận rồi kìa.”

Bé con chỉ mới 3 tuổi bước đi chập chững đôi con ngươi màu xanh như muốn hút hồn người khác đang vui vẻ mà nhìn mọi người.

“Mama…”

Bé con vẫn cứ gọi mẹ rồi chạy tới vì chân quá ngắn mà xuýt thì vấp ngã, Triệu Huân Hiên đứng gần nhất liền đỡ lấy bé con.

Bé con ngây thơ không hiểu gì chỉ ngước mắt nhìn cậu cười ngọt lịm, Triệu Huân Hiên chớp mắt một cái hơi nhướn mày trực tiếp bế cô bé lên mà xoa xoa nắn nắn.

“Nhóc dễ thương quá.”

Lạc Cẩn Du ngồi nhìn mà cười xùy một tiếng vỗ vai Triệu Thần Huân.

“Không chừng quả táo nhãn lòng đến sớm hơn dự định đấy.”

Khoé môi Triệu Thần Huân giật giật, nhưng nhìn đứa bé gái kia thì anh chẳng thể nói lời nào vì bé con đáng yêu thật.

__End__


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.