Nghe Tào Khôn kể chuyện một phen, với mọi người còn lại bổ sung thêm, Diệp Trần rất nhanh đẫ hiểu ra chân tướng chuyện này.
Hóa ra, ngay buổi sáng ngày hôm nay, các đại lão bá chủ các thế lực khắp nơi ở thành phố Vân Châu, sau khi ngủ dậy phát phiện ở đầu giường xuất hiện một tấm thiệp mời và một con dao găm!
Trên thiếp mời viết, mời mọi người buổi tối hôm nay, tập trung lại ở lầu Vọng Giang giao giới giữa Vân Châu và Lâm Châu, cùng nhau thương thảo về chuyện hợp tác sau này, nếu như không đến, tự gánh lấy hậu quả!
Mà người kí tên, rõ ràng là Hà Tiến đại lão Lâm Châu!
Rất rõ ràng, Hà Tiến cố ý làm ra một màn như thế, hiển nhiên là đang uy hiếp mọi người ở Vân Châu, mà mưu đồ chiếm đoạt Vân Châu đã rõ ràng.
“Ta vốn cho rằng cái tên này, ít nhất phải chờ đến trên đại hội võ lâm mới động thủ, không nghĩ tới hắn nóng vội như thế, hơn nữa khẩu vị lại to lớn như thế, lại muốn nuốt tất cả thế lực hai đạo hắc bạch trong thành phố Vân Châu!”
Sau khi Tào Khôn miêu tả tình huống của chuyện này một lần, nhịn không được vẻ mặt oán hận nói.
Đường Nghiệp ở bên cạnh thì lại thở dài:
“Nghe nói Hà Tiến lần này, từ bên ngoài mời chào tới một cao thủ, tên gọi là Vu Thành Hùng! Người này ở nước ngoài ngoài giới võ lâm của Hoa Hạ, danh tiếng tương đối lớn, nghe người ta nói đã đạt tới cảnh giới tông sư Hóa Kình đại thành, hơn nữa làm người cuồng ngạo bá đạo, làm việc không kiêng nể gì cả, chỉ sợ Hà Tiến chưa chắc có thể chi phối, cho nên chuyện này hơn phân nửa là chủ ý của người này!”
Đường Nghiệp nói xong, một ông lão từ trong đám người đứng dậy, chen lời nói:
“Bất kể là chủ ý của ai, bây giờ chúng ta đã trở thành châu chấu trên một sợ day thừng, nhất định phải cùng tiến cùng lui mới được!”
“Không sai! Đối phương đã có thể thần không biết quỷ không hay, thả xuống dao găm ở đầu giường chúng ta, muốn lấy tính mạng của chúng ta, quả thực dễ như trở bàn tay!”
“Đúng vậy, người này nếu một ngày chưa diệt trừ, chúng ta nhất định ăn ngủ không yên!”
…
Sau khi mọi người nghị luận ầm ĩ một lúc, bỗng nhiên một người đàn ông trung niên đứng dậy, hướng về phía Diệp Trần chắp tay thi lễ một cái nói:
“Diệp tiên sinh, nghe Tào Tứ Gia và Đưỡng lão nói, ngài cũng là tông sư Hóa Kình, không biết ngài so với Vu Thành Hùng, ai mạnh ai yếu?”
Người đàn ông trung niên này tuy rằng ngoài miệng nói cung cung kính kính, nhưng trong đối mắt, đã hiện lên một tia thất vọng.
Điều này cũng khó trách!
Trong những người ở đây, duy chỉ có lác đác mấy người Tào Khôn, Tào Văn, Đường Nghiệp, đã từng thấy Diệp Trần xuất thủ, cho dù là mấy người bọn họ, cũng chỉ nhìn thoáng qua, đối với thực lực của Diệp Trần cũng không hiểu được.
Cho dù ở suy nghĩ của mấy người bọn họ, Diệp Trần dù sao còn quá trẻ, cho dù là thiên tài đi nữa, sợ rằng cùng lắm cũng chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Hóa Kình không lâu, căn bản không có cách nào đánh đồng với loại người như Vu Thành Hùng, cường giả cảnh giới Hóa Kình đại thành đã lâu!
Cho nên, ngay cả mấy người Tào Khôn và Đường Nghiệp bọn họ, đều không thể nào coi trọng được Diệp Trần, chứ đừng nói tới những người khác, tự nhiên càng không coi trọng.
Nếu không phải bọn họ thực sự không tìm thấy người có cách nào có thể ngăn cản Vu Thành Hùng, chỉ sợ cũng chưa chắc sẽ đế trước cổng Diệp Trần khổ sở chờ đợi.
Diệp Trần để trong mắt vẻ mặt của mọi người, trong lòng không thể không cười lạnh một hồi, nếu không phải có giao tình không cạn với mấy người Tào Khôn, Đường Nghiệp, lúc này hắn đã sớm phất tay áo bỏ đi.
Đã đối với ta không có lòng tin, vậy còn tới tìm ta làm cái gì?
“Nếu như ta nói, ta so với Vu Thành Hùng kia mạnh hơn, thì các ngươi có tin không?”
Diệp Trần giống như cười mà không phải cười nói.
Mọi người im lặng một lúc, duy chỉ có Ngô Lỗi muốn đứng ra, lại bị Ngô Bá Hùng kéo lại.
Thấy mọi người không lên tiếng, Diệp Trần không thể nhịn được cười, lại nói:
“Vậy nếu như ta nói, ta không bằng Vu Thành Hùng, vậy các ngươi sẽ chuẩn bị làm ra dự định gì?”
Mọi người lại im lặng một lát, cuối cùng mới có người nặng nề thở dài nói:
“Vậy chúng ta cũng chỉ đành lấy sản nghiệm trong nhà, chắp tay tặng cho Hà Tiến kia a! Dù sao, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất!”
Diệp Trần nghe được điều này, nụ cười trên mặt càng lúc càng đậm hơn, thế nhưng lại là cười lạnh,
“Các ngươi tập trung với nhau tới đây tìm ta, chẳng qua chỉ coi ta làm bia đỡ đạn cho các ngươi a! Ta nếu là giúp các ngươi đánh bại Vu Thành Hùng, các ngươi có thể bảo trụ gia nghiệp của mình, ta nếu là thua ỏ trong tay Vu Thành Hùng, các ngươi đầu nhập vào đối phương, vậy với ta mà nói, lại có chỗ tốt gì? Thay lời khác tới nói, các ngươi dựa vào cái gì để cho ta mao hiểm tính mạng của mình, đi giúp các ngươi bảo trụ gia nghiệp?”
“Cái này…”
Mọi người nghe được Diệp Trần chất vấn một trận, trên mặt tất cả mọi người lập tức tràn đầy vẻ xấu hổ nói không ra lời.
Bọn họ vốn cho rằng, Diệp Trần tuy rằng có võ công cao cường, nhưng dù sao tuổi còn quá trẻ, kinh nghiệm còn ít, hẳn không có bao nhiêu tính toán, nhưng không nghĩ đến hắn lại có thể xem thấu triệt đến như thế!
Cuối cùng, vẫn là Đường Nghiệp mở miệng đầu tiên nói:
“Diệp tiên sinh nếu có thể bảo trụ gia nghiệp của Đường gia ta, sau này Đường gia ta lấu tiên sinh làm đầu!”
Tào Khôn thấy thế, cũng vội vào hùa theo nói:
“Tào gia ta sau này, chỉ nghe theo mệnh lệnh của tiên sinh!”
Mấy người còn lại thấy Đường Nghiệp và Tào Khôn hai người đừng đầu đều đã mở miệng, lập tức cũng đi theo thi nhau tỏ thái độ,
“Trương gia ta sau này cũng lấy tiên sinh làm đầu!”
“Ta Tiền gia…”
…
Đợi đến khi mọi người làm ra quyết định xong, Diệp Trần lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu,
“Được! Các ngươi đã nguyện ý lấy ta làm đầu, vậy ta tự nhiên có nghĩa vụ bảo vệ các ngươi, buổi tối các ngươi cứ tiến đến dự tiệc, đến lúc đó ta tự có cách làm!”
Mọi người nghe lời này, lập tức ngạc nhiên một hồi, muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng lại không có lá gan kia, đành phải thi nhau cáo lui.
Chỉ chốc lát, tất cả mọi người đều đã giải tán, duy chỉ có Đường Nghiệp, Tào Khô, sư đồ Cổ Thuần Dương và cha con Ngô Lỗi, được Diệp Trần giữ lại.
“Diệp sư, Vu Thành Hùng kia thế nhưng là cao thủ cảnh giới Hóa Kình đại thành, ngài có thực sự nắm chắc đối phó hắn hay không?”
Người nói chuyện chính là Cổ Thuần Dương, hắn là người trong đạo môn, cũng không được liệt vào trong danh sách mời của Hà Tiến, vậy xem như là người ngoài cuộc, cho nên nói chuyện không cần phải cố kỵ quá nhiều.
Mấy người Đường Nghiệp, Tào Khôn, khi nghe được Cổ Thuần Dương hỏi nghi vấn trong lòng của mình, vẻ mặt tất cả đều mong đợi nhìn về phía Diệp Trần.
Không nghĩ tới, Diệp Trần cười nhạt một tiếng, trên người dâng lên một cỗ tự tin cường đại, chậm rãi nói:
“Chỉ là Hóa Kình đại thành mà thôi, ta giết hắn giống như giết chó!”
Mọi người nghe được điều này, tất cả lập tức đều trở nên kích động lên,
Bọn họ đối với tính cách của Diệp Trần cũng còn coi như hiểu, biết người thiếu niên trước mắt này, tuy rằng có lúc cuồng ngạo không bị trói buộc, nhưng đối với chuyện như thế này, còn không đến mức cố ý phóng đại, dù sao đây chính là quan hệ tới tính mạng của bản thân hắn.
Diệp Trần nói đến đây, dừng lại một chút, sao đó nhìn về phía Đường Nghiệp và Tào Khôn, nói:
“Đường lão, Tào Tứ Gia, ta dự định thừa dịp cơ hội lần này, chỉnh hợp các thế lực ở Vân Châu một chút, thuận tiện cũng đoạt lại địa bàn Hà gia Lâm Châu, các ngươi nghĩ như thế nào?”
Đường Nghiệp và Tào Khôn nghe được điều này, đầu tiên là sững sờ, sau đó thi nhau hiện ra vẻ mừng như điên.
Vân Châu ở những năm gần đây, vẫn là một trong mười thành phố trong tỉnh Thiên Nam có thế lực hỗn loạn nhất, Đường gia, Tào gia, Lâm gia ba nhà như thế chân vạc mà đứng, kiếm chế lẫn nhau, phía dưới còn có một số thế lực nhỏ tự làm theo ý mình, cũng chính vì vậy, cho nên mới thường xuyên lọt vào mắt của các thế lực trong các thành phố khác.
Nếu như Diệp Trần thực sự có thể chỉnh lý các thế lực này hợp thành một, sau này dẫn đầu bọn họ xông ra Vân Châu, như vậy thế lực của gia tộc bọn hắn, sẽ lấy được sự phát triển vô cùng nhanh chóng, thậm chí có thể nhảy trở thành gia tộc nhất lưu trong toàn bộ tỉnh Thiên Nam!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Đường Nghiệp và Tào Khôn, lập tức trở nên cực nóng.
P/S: Ta thích nào…..
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!