Thấy Sở Hưu chỉ dùng một câu đã tạo nên hiệu quả như vậy, Lã Phụng Tiên đứng bên cạnh cũng cực kỳ kinh ngạc, nếu lợi dụng được lòng người sẽ cực kỳ kinh khủng.
Bên kia Nhạc Lư Xuyên thấy cục diện này vội vàng hừ lạnh một tiếng nói: “Chư vị đừng nghe hắn nói mò. Ta cản tiểu tử này lại chẳng qua vì hắn không biết điều, dám mạo phạm thiếu trang chủ mà thôi!
Thiếu trang chủ tự mình tới mời chào ngươi, ngươi lại không chịu nể mặt, chẳng lẽ không nên dạy một bài cho nhớ?”
Lời vừa nói ra, đám võ giả tán tu không tiếp tục căm thù bọn Nhạc Lư Xuyên nữa, có điều ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đều cực kỳ kinh ngạc.
Vị này cũng quá trâu bò, thậm chí không để lời mời chào của thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang trong mắt.
Nhiếp Đông Lưu bên cạnh cau mày, Nhạc Lư Xuyên này thật chẳng biết nói chuyện. Hắn nói vậy chẳng hóa ra mình hẹp hòi, mời chào không thành lại muốn trả thù người ta à? Vậy mình thành người thế nào?
Cho nên Nhiếp Đông Lưu lập tức đứng ra nói: “Người có chí riêng, Nhạc huynh, được rồi.”
Nhạc Lư Xuyên trực tiếp khoát tay chặn lại nói: “Thiếu trang chủ ngươi rộng lượng nhưng ta không phải người rộng lượng, ngươi không muốn trút giận, ta giúp ngươi xả giận!”
Nói xong Nhạc Lư Xuyên đưa mắt sang phía Sở Hưu, lạnh giọng nói: “Tiểu tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội. Lập tức xin lỗi nhận sai với thiếu trang chủ, ta sẽ cho ngươi qua.”
Sở Hưu nhìn sang phía Nhiếp Đông Lưu, tới giờ Nhiếp Đông Lưu vẫn ra vẻ rộng lượng cùng mọi chuyện không liên quan tới mình. Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc hắn nói thế nào với đám người Nhạc Lư Xuyên.
Đương nhiên cho dù Sở Hưu có nói hết mọi chuyện ra cũng vô dụng, y chỉ là một võ giả tán tu bình thường còn đối phương lại là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang. Mọi người sẽ tin ai? Không cần nghĩ cũng biết.
Huống hồ bọn Nhạc Lư Xuyên vốn chẳng cần biết ai đúng ai sai, bọn họ chỉ muốn mượn cơ hội này lấy lòng Nhiếp Đông Lưu mà thôi.
Cho nên bên này Sở Hưu trực tiếp cầm Hồng Tụ Đao trong tay, thản nhiên nói: “Nếu ta không đáp ứng thì sao?”
Nhạc Lư Xuyên cười lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay, bảy võ giả Tiên Thiên kia lập tức lao về phía Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên!
Có điều ngay khi bọn họ xuất thủ, Sở Hưu cũng lập tức động thủ theo.
Tế Vũ Phi hồng, Thanh Long Xuất Hải!
Đao thứ nhất Sở Hưu lập tức bùng phát lực lượng mạnh nhất của bản thân, khoảng khắc đó đám người chỉ có thể chứng kiến một luồng đao quang đỏ thẫm lướt thẳng tới trời cao, trên lưỡi đao ngưng tụ sát khí tà khí của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt, bừng sáng đỏ chót, như máu tươi bập bùng trên lưỡi sắc.
Võ giả xông lên đầu ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, trước nay hắn chưa từng gặp một đao nào vừa nhanh vừa kinh khủng vừa diễm lệ như vậy!
Tới lúc hắn phản ứng lại thậm chí đã ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi trên lưỡi đao!
Thời khắc sinh tử cực kỳ kinh khủng, cho dù hắn là môn khách Nhạc gia nhưng cũng không muốn liều mạng vì Nhạc gia.
Dưới một đao này, hắn dùng hết nội lực toàn thân xoay người, cưỡng ép thân thể mình ngửa ra sau, uốn cong thành một góc độ quỷ dị, thậm chí mọi người xung quanh nghe thấy tiếng xương nứt lách cách giòn dã.
Võ giả này phản ứng khá nhanh, thế đao Thanh Long Xuất Hải này của Sở Hưu đã nhanh tới cực hạn, võ giả cùng giai bình thường hoặc cố gắng chống đỡ, hoặc trực tiếp bị giết chết, hiếm ai né được.
Có điều mặc dù đao chém vào khoảng không nhưng thế đao của Sở Hưu vẫn không hề chậm lại, võ giả phía sau không phải đối tượng ban đầu của thế đao nên không kịp phản ứng lại, người trước khi né được cũng bị một đao này của Sở Hưu chém đứt một cánh tay!
Có điều không đợi võ giả phía trước kêu thảm Sở Hưu đã trực tiếp áp sát, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ không biết từ lúc nào đã đặt lên đầu võ giả phía sau, một tay nhẹ nhàng chuyển động, cái đầu võ giả kia lập tức xoay vài vòng, bay thẳng ra ngoài, máu tươi phun ra như suối. Lúc này Sở Hưu lại thu đao lui lại phía sau, trên người không dính chút máu tươi.
Cùng lúc đó cũng có một võ giả nhắm vào Lã Phụng Tiên, có lẽ bọn họ cho rằng Lã Phụng Tiên chỉ là hạng vô danh cho nên sáu người nhắm vào Sở Hưu, chỉ có một kẻ nhắm tới Lã Phụng Tiên.
Kết quả người kia còn thê thảm hơn, thanh Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên tuy chỉ là phàm binh tam chuyển, nhưng được chế tạo bằng tinh cương trọng thiết, nặng chừng hơn năm trăm cân, còn kinh khủng hơn chùy sắt.
Ngay khi hắn lao về phía Lã Phụng Tiên, Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên như du long vẩy tới, một luồng lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh nát trường kiếm trong tay võ giả kia, sau đó trường kích nặng nề lại bị Lã Phụng Tiên vung lên, như Thái Sơn áp đỉnh ầm ầm đạp xuống, trực tiếp đánh bay võ giả kia.
Mọi người xung quanh đều nghe được tiếng xương gãy răng rắc, võ giả kia bị đánh bay hơn mười trượng, thân hình vặn vẹo không ra hình thù gì, rõ ràng đã không sống được.
Một loạt động tác đó cực kỳ mau lẹ, chỉ trong chớp mắt bên phía Sở Hưu dùng hai chiêu đã làm một người bị thương vặt đầu một người khác. Còn bên Lã Phụng Tiên lại trực tiếp đập chết một người. Nhanh chóng dứt khoát áp đảo võ giả cùng giai như vậy, chẳng lẽ cả hai đều đã sắp tiếp cận cảnh giới Ngự Khí Nội Cương? Phải biết cho dù là một số võ giả Nội Cương yếu một chút, lúc giết người cũng không lưu loát như Sở Hưu và Lã Phụng Tiên.
Chỉ trong chốc lát đã giết chết hai người, làm bị thương một người, bốn võ giả của Nhạc gia còn lại đứng yên tại chỗ, không tiếp tục hành động.
Bọn họ có thể nhìn ra Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đều là loại võ giả sức bật cực mạnh, mặc dù bọn họ không thể liên tục duy trì sức bật như vậy, nếu vây công chắc chắn sẽ có lúc cả hai kiệt lực. Nhưng giờ xem ra nếu bọn họ xuất thủ rõ ràng là ai lên nấy chết, càng gần phía trước chết càng nhanh.
Biết rõ là chịu chết ai còn muốn lên? Cho dù phía sau bọn họ có mệnh lệnh của Nhạc Lư Xuyên, bọn họ cũng không khỏi do dự.
Những người khác thấy vậy cũng lộ vẻ may mắn, may mà lúc trước bọn họ không lỗ mãng phái người ra tay.
Mặc dù lấy lòng Nhiếp Đông Lưu rất quan trọng, nhưng bọn họ càng ham trọng bảo trong Lữ Dương Sơn hơn.
Trước khi tranh đoạt đã chết sạch thủ hạ, bọn họ lấy gì ra tranh với đoạt đây?
Gương mặt Nhạc Lư Xuyên lúc đỏ lúc trắng, không phải vì thủ hạ bị giết mà vì Sở Hưu khiến hắn mất mặt giữa đám đông như vậy.
Bản thân hắn vừa rồi còn kêu gào muốn dạy cho Sở Hưu một bài học, trút giận thay Nhiếp Đông Lưu. Giờ ngược lại bị Sở Hưu dạy cho một bài học, có vẻ Nhạc gia hắn rất rác rưởi.
Nhạc Lư Xuyên hét lớn với đám võ giả còn lại: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ta bảo các ngươi lên, không nghe thấy sao?”
Mấy võ giả Nhạc gia do dự không biết có nên ra tay tiếp không, đúng lúc này Nhiếp Đông Lưu lại trực tiếp đứng ra khoát tay áo nói: “Được rồi, Nhạc huynh. Chí bảo còn chưa xuất thế, đừng dâng mạng nữa.”
Nhiếp Đông Lưu cũng đã nhìn ra, với thực lực của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, chút thủ hạ này của Nhạc Lư Xuyên căn bản không bắt được bọn họ, có cưỡng ép xuất thủ cũng chỉ tìm đường chết vô nghĩa mà thôi.
Nhiếp Đông Lưu cho hắn một nấc thang xuống, Nhạc Lư Xuyên cũng bình tĩnh lại nhìn Sở Hưu nói: “Tiểu tử, chuyện này chưa xong đâu!”
Khóe miệng Sở Hưu nở một nụ cười âm trầm nói: “Ta cũng thế!”
Nhiếp Đông Lưu nhìn Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, hơi cau mày, có vẻ hắn đã đánh giá thấp thực lực hai người này rồi.
Chỉ bằng chuyện hai người bọn họ xuất thủ như sét đánh giết liền hai người vừa rồi, Nhiếp Đông Lưu có thể khẳng định cả hai có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong.
Tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, đoán chừng tương lai không xa cả hai có đột phá Nội Cương cùng Ngoại Cương cũng chẳng khó khăn gì, thậm chí có khả năng tụ Tam Hoa, ngưng Ngũ Khí.
Lúc này Nhiếp Đông Lưu mới thấy hơi hối hận, nếu không có chuyện Trương Bách Đào, lúc đến Lữ Dương Sơn này hắn rất tự tin sẽ chiêu mộ được hai người kia dưới trướng. Kết quả chỉ vì tên Trương Bách Đào kia khiến hắn kết thù kết oán với Sở Hưu, ngay cả hảo hữu của Sở Hưu là Lã Phụng Tiên cũng vậy.
Có điều cảm xúc hối hận này chỉ xuất hiện một chút rồi lập tức bị Nhiếp Đông Lưu bóp nát. Đã không làm bằng hữu được, vậy chỉ có thể là kẻ địch. Ngược lại biểu hiện của Sở Hưu càng ưu tú lại càng khiến Nhiếp Đông Lưu sinh ra sát ý mạnh hơn.
Có điều trước mặt bao người như vậy, Nhiếp Đông Lưu vừa rồi đã ra vẻ rộng lượng với Sở Hưu, giờ cũng không tiện tự tay xuất thủ. Huống hồ trước mắt chí bảo sắp xuất thế, Nhiếp Đông Lưu cũng không muốn tiêu hao quá nhiều lực lượng của bản thân, cho nên hắn chỉ trầm giọng nói với Sở Hưu: “Sở huynh, chỉ là chút xung đột nhỏ như vậy thôi mà, bên ngươi cần gì ra tay nặng như vậy, thẳng tay giết cả hai người. Thủ đoạn như vậy chẳng phải quá tàn nhẫn ư?”
Sở Hưu vẩy vẩy máu tươi trên thân đao nói: “Nếu ta không hung ác như vậy giờ kẻ nằm dưới đất chính là ta. Nhạc gia ở Bắc Lăng, đệ nhất thế gia Lâm Trung Quận. Uy phong bá đạo nhỉ. Nếu ta bị chúng bắt, kết cục chắc chẳng khá hơn chết bao nhiêu.
Sao nào, Nhạc gia chịu thiệt, chẳng lẽ thiếu trang chủ định tự ra tay với ta à? Tại hạ vui lòng phụng bồi, vừa hay muốn lãnh giáo thực lực cao thủ Long Hổ Bảng một chút!”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Nhiếp Đông Lưu, y dám chắc hiện giờ Nhiếp Đông Lưu sẽ không động thủ, không phải không dám, mà là sẽ không.
Vừa rồi Nhiếp Đông Lưu còn ra vẻ rộng lương, giờ nếu lại vạch mặt lệnh cho thủ hạ cùng vây công bản thân y, như vậy sẽ làm hỏng danh tiếng thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang của hắn.
Người này coi trọng nhất là lợi ích và thanh danh bản thân. So sánh việc làm hỏng thanh danh giết Sở Hưu cùng giữ lại thực lực chờ đoạt bảo, cái nào lợi ích lớn hơn hẳn không cần nhiều lời.
Huống hồ cho dù đối phương không để ý tới lợi ích và thể diện ra tay với y, với thực lực của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, hai người liên thủ trong tình huống không có cao thủ Nội Cương chặn đường, muốn giết ra ngoài không thành vấn đề, cùng lắm y từ bỏ bảo vật trong Lữ Dương Sơn này, nhưng Nhiếp Đông Lưu sẽ tổn thất càng nhiều hơn!
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành
Hết chương 77.