Người đàn ông nhìn thấy Ninh Cảnh Thiên, đáy mắt xuất hiện tia cười cợt:”Hử, Ninh tổng a~, ngài đến đây thăm tôi à?”
Vừa dứt lời, Ninh Viên Viên như da gà da vịt nổi lên, cái con người này sao nói chuyện nghe kinh vậy
Ninh Cảnh Thiên vẫn là bộ dáng vân đạm phong kinh, hờ hững, nét mặt tuy rất ôn hòa nhưng không phải là vậy, lớp mặt nạ đó của hắn sắp rớt xuống rồi. Sau đó là khuôn mặt đẹp trai mà méo mó
Ninh Viên Viên:”…..” Má thật là vi diệu
Hắn đưa tay nới lỏng cà vạt, khuôn mặt trở nên lạnh lùng trừng mắt nhìn người đàn ông kia:”Nói chuyện cho đoàng hoàng đi”
Người đàn nhún nhún vai, cười cà lơ cà phất:”Aii, nóng tính quá đi mất” Tầm mắt anh ta đột nhiên di dời, nhìn thấy bóng dáng một cô gái xinh đẹp sau lưng Ninh Cảnh Thiên, đáy mắt như phát sáng
Anh ta tỉ mỉ đánh giá, cảm thán không thôi
“Ninh tổng, vị tiểu thư xinh đẹp này là ai?”
Hắn nhìn hai người có 3 phần giống nhau, đặc biệt là đôi mắt đan phượng kia, Ninh Cảnh Thiên đảo tầm mắt, kéo tay cô lên:”Cháu gái tôi, chiếc váy tôi nhờ anh thiết kế như nào rồi”
Người đàn ông tròn mắt nhìn, không thể tin được là Ninh Cảnh Thiên sẽ dẫn cháu gái mình đến đây:”Tất nhiên là hoàn thành rồi”
Ninh Viên Viên nhìn chú mình:”Chủ nhỏ, đây là?”
Ninh Cảnh Thiên ôn hoà nói:”Đây là nhà thiết kế nổi tiếng, chú đã nhờ anh ta thiết kế váy cho cháu”
Người đàn ông đó đi tới, đôi mắt màu nâu xinh đẹp khẽ động, mắt rũ nhẹ, nâng bàn tay cô lên. Anh ta khẽ khom người, môi chạm nhẹ lên mu bàn tay cô
Bàn tay cô gái nhỏ nhắn như không xương, có hương thơm nhàn nhạt đầu quanh chóp mũi hắn. Môi người đàn ông nhẹ nhàng lướt qua như chuồn chuồn
Ninh Viên Viên tròn mắt nhìn, hắn nâng mắt nhìn cô, ánh mắt tràn ngập phong tình, dụ dỗ, như thôi miên người khác say đắm, bộ dạng này như khiến con mồi rơi vào bẫy
Người đàn ông nhẹ giọng:”Chào Ninh tiểu thư, tôi là Lục Diệm, rất vui được gặp cô, tiểu thư có thể gọi tôi là Diệm”
Ninh Viên Viên nhìn Lục Diệm, người đàn ông này… Giống như đang quyến rũ cô vậy, cô vội vàng rút tay, lùi lại một chút
Hành động này của cô khiến hắn sửng sốt, khuôn mặt hơi biến hoá, ấn đường Ninh Cảnh Thiên hơi nhíu lại:”Lục Diệm!”
Ninh Viên Viên giật bắn mình
Lục Diệm cười trừ:”Ha ha, chào hỏi, chỉ là chào hỏi thôi”
Mặt mày của Ninh Cảnh Thiên giãn ra, liếc nhìn cô gái nhỏ đang thất thần:”Đi thôi, đi xem trang phục của cháu”
Khuôn mặt cô phức tạp nhìn người đàn ông xa lạ kia, không biết vì lí do gì cô cảm thấy rất bài xích với người này. Ánh mắt của hắn nhìn cô cực kỳ quái lạ
Ninh Viên Viên vụng trộm liếc nhìn, sau đó theo đuôi Ninh Cảnh Thiên vào trong, người đàn ông kia đi theo sau cô, khuôn mặt tinh xảo của anh ta đườm đượm ý cười
Vào trong là một không gian rộng lớn, những chiếc váy tinh xảo xinh đẹp được treo ngay ngắn, Ninh Viên Viên đưa mắt nhìn thưởng thức
Ninh Cảnh Thiên nhìn Lục Diệm:”Đem chiếc váy tôi yêu cầu ra đây”
Lục Diệm cười cười:”Đợi chút đợi chút”
Ninh Viên Viên liếc nhìn chú mình, không nhịn được hỏi:”Chú biết số đo của cháu à?”
Hắn xoa đầu cô:”Không biết” thản nhiên nói
Ninh Viên Viên:”…..”
Người này có ý gì chứ, muốn chọc tức cô à?
Lúc sau đó hắn mới chậm rãi nói:”Chú hỏi ở chỗ ông ngoại cháu, bình thường cháu hay tới Diệp gia đo váy nên chú sẵn tiện đến đó một chuyến rồi”
“Nhưng số đo đó cũng đã là một năm trước rồi, có khi không mặc vừa”
Ninh Cảnh Thiên mỉm cười ôn hoà:”Chú nhỏ thấy cháu hiện tại đã gầy đi”
Gầy đi? Khoé môi cô giật giật, cô là cảm thấy mình tăng lên 2 kg đó
Nhân viên vào trong dẫn cô đi thay đồ, Ninh Viên Viên nhìn khuôn mặt trong gương, đáy mắt hiện lên sự hâm mộ, tuy kết cục nguyên chủ rất thảm nhưng ngược lại cô ta rất xinh đẹp, là một vẻ hiểm có của người Châu Á, kèm theo tia sắc sảo và thuần khiết
Nhưng nguyên chủ lại trang điểm rất đậm theo phong cách Châu Mỹ, tuy vẫn rất đẹp nhưng nhìn lại khiến cho người khác mất thiện cảm
Chiếc váy được nhân viên đem ra, Ninh Viên Viên sững sốt, là một chiếc váy màu trắng đuôi cá xoè tinh xảo, dáng ôm thân đuôi xoè ra rất đẹp mắt
Một nhân viên nữ nhìn cô cười rạng rỡ, ánh mắt đầy kinh ngạc:”Tiểu thư, dáng người cô thực sự rất đẹp nha, rất hợp với chiếc váy này”
Ninh Viên Viên hoàn hồn nói cảm ơn, cô được hai nhân viên nữ giúp đỡ để mặc chiếc váy, hai nhân viên nhiệt tình khen cô không ngớt, cô chỉ gật đầu cảm ơn
Sau đó được trang điểm, khuôn mặt Ninh Viên Viên xinh đẹp, đôi mắt phượng cong cong rất quyến rũ, được đánh màu mắt hồng nhạt, khiến đôi mắt cô trở nên lấp lánh, đôi môi đầy đặn được đánh màu son đỏ bóng
Hai cô gái kinh ngạc thốt lên:”Trời đất, mỹ nhân a! Ninh tiểu thư, cô quá xinh đẹp đi”
Ninh Viên Viên mở mắt, kinh ngạc nhìn bản thân trong gương, quá đỗi tuyệt sắc, bình thường không trang điểm cũng đã xinh đẹp, nhưng trang điểm thêm giống như xinh đẹp thêm gấp 10 lần
Cô gái trong gương da dẻ trắng hồng, đôi mắt đan phượng xinh đẹp, dáng vẻ yêu kiều thướt tha, đem theo sự ngọt ngào quyến rũ nhưng khuôn mặt toát lên sự ngây thơ đơn thuần
Chiếc váy ôm sát cơ thể, lộ ra đường cong hoàn mỹ của người phụ nữ, thân hình thon gọn được ôm một tấm lụa xinh đẹp, chiếc váy được thiết lộ ra chiếc vai nhỏ mảnh khảnh, đuôi vái ôm sát đùi, phần dưới được xoè rộng ra
Kiểu dáng tinh xảo, đúng là nhà thiết kế lớn, mặc lên rất thoải mái đúng với số đo của cô
Cô gái kia giống như trên mây nhìn đến mê mẫn:”Tại sao trên đời này lại có người xinh đẹp như thế? Cô có phải tiên nữ không?”
Ninh Viên Viên:”…..” Không, tôi là ác nữ!
Hai nhân viên chụp ảnh cô không ngớt, khen lấy khen để, Ninh Viên Viên mặt đầy ngượng ngùng cúi đầu, liếm liếm khoé môi, cô kiếp trước thấy không ít người đẹp, nhưng kỳ thực lại chưa bao giờ thấy người đẹp như nguyên chủ
Nhìn thôi cũng đã khiến bản thân tự yêu mình rồi
Mái tóc đen dài hơi cong cong được xoã dài đến eo, trên được thắt bím cố định, phần mái dày uốn cong ôm gọn khuôn mặt
Ninh Viên Viên từ phòng thay đồ bước ra, hai người đàn ông mãi mê nói chuyện chợt cứng người, tròn mắt nhìn
Lục Diệm kinh ngạc không thôi:”Con mẹ nó quá xinh đẹp, trời đất tôi yêu cháu gái anh luôn rồi Ninh Cảnh Thiên à”
Ninh Cảnh Thiên đang ngẩn ngơ nghe được lời này của hắn, khuôn mặt đày hắc tuyến, lạnh lẽo vô cùng như được kết từ tảng băng dày lạnh lẽo:”Nói gì đó”
Lục Diệm vội che miệng, liên tục lắc đầu, nhận thức bản thân mình nói gì
Ninh Cảnh Thiên nhìn cháu gái nhỏ của hắn, ánh mắt đầy tự hào, đem thêm sự dịu dàng, cháu gái hắn quá xinh đẹp, mà thằng nhóc kia đúng là có mắt như mù
Đôi mắt hắn thâm thúy nhìn cô gái nhỏ, khẽ đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc nhỏ trên mặt, đôi mắt ôn hoà:”Rất xinh đẹp”
Nghe câu nói đó của hắn, Ninh Viên Viên ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt nóng lên mang tai hơi đỏ
“Chú cũng rất đẹp”
Ninh Cảnh Thiên kinh ngạc không thôi, ý cười không giấu được trên khuôn mặt, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của Ninh Cảnh Thiên càng trở nên rạng rỡ, cô gái trước xinh đẹp thanh lệ, dáng vẻ yêu kiều, khi cười lên rất ngọt ngào
Lệ Diêm đi đến ngắm nghía, cảm thán không thôi:”Thấy sao thấy sao? Có phải là tôi rất có tiềm năng hay không?”
Dù gì cũng là thiết kế của anh ta, khó trách khuôn mặt hiện lên vẻ tự hào
Ninh Cảnh Thiên liếc nhìn hắn, hài lòng gật đầu:”Coi như cậu không quá bất tài vô dụng”
Ninh Viên Viên:”…..”
Lục Diệm:”…..”
Nhân viên:”…..”
Nghe xong, hắn như bộc phát:”Cái gì chứ, con mẹ nó tôi vốn là tiềm năng thượng thừa”
Ninh Cảnh Thiên không nói gì trực tiếp phớt lờ anh ta
Lục Diệm:”…..”