Sau khi vào nhà, Tiêu Chiến liền tiến vào phòng chế hương, còn Vương Nhất Bác thì ngồi ở sô pha xem văn kiện, nhóm linh thực thì học chữ cùng nhau.
Tiên ma khoai thường hay làm việc riêng, căn đen thui lẻn đến bên cạnh Tiêu Chiến lắc lắc, sau đó lại đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác quan sát. Long ma đằng phải gõ một cái mới nhanh chóng lùi về, chuyên tâm học chữ.
Buổi chiều hơn 3 giờ, Tiêu Chiến đem thành phẩm thí nghiệm xong đặt vào dụng cụ trần hóa khí, hoạt động cổ tay rồi nói với Vương Nhất Bác: “Em đi phòng gym nha.”
Đôi mày của Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích: “Bây giờ?”
Tiêu Chiến gật đầu: “Ừm, về sau sáng và chiều mỗi ngày đều phải rèn luyện. Anh tiếp tục xem văn kiện đi, em mang tiên ba ba cùng Long thúc thúc theo là được rồi, Thấu Cốt Thảo cùng Đoạn Trường Thảo thì đặt ở nơi này, anh ngửi cũng thoải mái.”
Vương Nhất Bác đứng dậy: “Rèn luyện cũng không thể xằng bậy, tôi đi với em.”
Tiêu Chiến hạ mi mắt: “Anh xác định?”
Vương Nhất Bác chắc chắn: “Tôi đối với tập thể hình có chút hiểu biết.”
Nhưng mà sau đó không lâu, khi nhìn thấy Tiêu Chiến mặc quần đùi bó sát xuất hiện, hắn không bình tĩnh nói: “Em……”
Tiêu Chiến chỉ vào bể bơi: “Em thích bơi lội hơn.”
Vương Nhất Bác xoa nhẹ mi tâm, tầm mắt không dám dừng lại nơi làn da trắng trắng của Tiêu Chiến: ” Vậy áo đâu?”
Tiêu Chiến giải thích: “Này cũng không phải ở bên ngoài, thời điểm bơi lội em không thích mặc quần áo, không được tự nhiên.”
Nói xong cậu khởi động tay chân, thả xuống nước thử nhiệt độ rồi trực tiếp nhảy vào bể bơi.
Nghe được tiếng nước, tầm mắt Vương Nhất Bác bị hấp dẫn phải nhìn lại, thiếu niên gầy gầy, nhưng thân thể tỉ lệ rất hoàn hảo, tư thế uyển chuyển nhẹ nhàng, xương bướm biến ảo, phi thường hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Hầu kết của Vương Nhất Bác theo bản năng lăn lên xuống một vòng, hô hấp từng nhịp từng nhịp hơi tăng. Hắn đột nhiên phát hiện, cùng thiếu niên ở một chỗ, tùy thời đều có khả năng bị trêu chọc đến mất khống chế, mặc dù thiếu niên không làm gì cả.
Tiêu Chiến ở trong nước bơi qua lại, sau đó ngừng lại đứng thẳng lên, tùy tay đem tóc hất ra phía sau, cả khuôn mặt không hề che đậy, mang theo vệt nước, tỏa sáng.
Cậu nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác đứng cách đó không xa, hơi có chút đắc ý hỏi: “Chuyên gia thể hình ơi, thấy kỹ thuật bơi của em thế nào?”
Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, nâng cằm Tiêu Chiến lên hôn xuống, thanh âm hơi khàn: “Rất tốt.”
Đôi mắt Tiêu Chiến cong cong, tay quạt nước, cả người nhẹ nhàng lui về phía sau, có điểm tiếc nuối: “Trong nhà hơi nhỏ, bơi không thoải mái, nếu không sẽ càng tốt.”
Vương Nhất Bác vẫy tay: “Lại đây.”
Tiêu Chiến rũ mi xuống rồi lại bơi trở về: “Nhẫn nhịn đối thân thể không tốt, em rời đi là vì muốn tốt cho anh thôi, anh đừng xằng bậy a.”
Ánh mắt Vương Nhất Bác dần thâm trầm, hắn bắt lấy cổ tay của cậu, hai ngón tay đặt ở mạch đập chỗ, yên lặng đếm nhịp tim: “Trên sân thượng có một bể bơi lộ thiên rất lớn, bất quá rất ít khi dùng. Nếu em thích, tôi sẽ nói với Đa Mễ cọ rửa sạch sẽ.”
Ánh mắt Tiêu Chiến sáng lên: “Thích!”
Vương Nhất Bác gật đầu, buông tay cậu: “Lại bơi thêm năm phút, tôi nhìn thử xem.”
“Nhìn cái gì?”
“Tốc độ đập của tim.”
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn cổ tay, cười rộ lên, chân đạp vào vách tường đẩy ra ngoài: “Được, chuyên gia thể hình nhìn thử xem.”
Vương Nhất Bác một bên dùng vòng tay tính giờ, một bên nhắn cho Đa Mễ đi làm sạch bể bơi lộ thiên.
Bơi mười lăm phút, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kêu ngừng, cậu từ trong nước nhô lên đã thấy hắn cầm khăn lông đợi sẵn. Cậu bước lên bờ, khăn lông vừa vặn khoác lên trên người.
“Mười lăm phút nghỉ ngơi một lần, mỗi ngày không cần bơi quá một giờ.”
“Em biết rồi, bất quá như vậy lượng vận động quá ít, bằng không anh dạy em chơi bóng đi?”
“Ừm.”
Buổi tối, Tiêu Chiến đứng ở hậu hoa viên nhìn sân bóng mới được sửa chữa, đem quả cầu lông trong tay tùy ý tung lên rồi chụp lại: “Em cho rằng anh sẽ dạy em chơi bóng rổ hoặc là tennis.”
“Hiện tại em không thích hợp,” Vương Nhất Bác nói đoạn lại ngưng, hắn đưa mắt nhìn hai cánh tay gầy gầy của Tiêu Chiến “Cường độ chơi những môn đó quá lớn.”
Tiêu Chiến nhướng mày: “Đó là do trước kia em rèn luyện quá ít, về sau khẳng định có thể cùng anh cùng nhau đánh.”
Trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên ý cười, xoa nhẹ tóc của cậu nói: “Được, anh tới dạy em.”
Tuy rằng Tiêu Chiến không am hiểu cầu lông, nhưng là sẽ đánh, nhưng chưa nói, xem nam thần vẻ mặt nghiêm túc mà giảng giải, ý cười doanh doanh nghe.
Hai người đánh cầu 40 phút, trên người Tiêu Chiến ra không ít mồ hôi, thế nhưng Vương Nhất Bác lại phảng phất như mới làm nóng người.
Tiêu Chiến càng sâu sắc nhận thức vấn đề thể năng chênh lệch của hai người, trước khi đi ngủ còn lập ra một bảng kế hoạch rèn luyện, sau đó bởi vì thân thể mỏi mệt, thực mau liền đi vào giấc ngủ.