Mùa đông tiết trời trở lạnh, từng đợt gió thoải qua lạnh buốt. Ngoài trời, gió thổi từng đợt làm những cây đèn đường cũng lạnh run theo.
Lâm Huyền Du nằm dài trên giường ở ký túc xá. Cả người cuộn tròn trong chăn.
Thật ấm áp!
Lâm Huyền Du như con mèo nhỏ lười biếng mà thả mình trên chiếc ổ yêu quý.
Hàn Khuyết Băng bước từ phòng tắm ra, hai tay cầm khăn trắng lau mái tóc ướt đẫm. Khuôn mặt hơi hồng hào vì hơi nước nóng. Mỗi ngày cô ấy đều tắm hai lần.
Hàn Khuyết Băng là người sạch sẽ, đương nhiên cũng thích tắm rửa.
Hàn Khuyết Băng đưa mắt liếc nhìn Lâm Huyền Du nằm dài trên giường lười biếng.
“Cậu sao vậy? Từ lúc về đến giờ là lao lên giường ôm cái chăn?”
Hai mắt Lâm Huyền Du nhắm nghiền, cô thư thái trả lời: “Nghe nói cậu về nhà? Sao lại về đây sớm thế?”
Nhớ kiếp trước, chuyện nhà Hàn Khuyết Băng cô không rõ lắm nhưng mà sau khi từ Hàn gia trở về một chuyến mọi người đều đồn rằng cô ấy có người chống lưng rất lớn, tính khí cũng không còn như trước.
Hàn Khuyết Băng trầm mặt, tay kéo cái ghế cạnh đó ngồi xuống: “Trong nhà có chút chuyện. Cũng không lớn lắm, ba mình cũng giải quyết xong rồi. Không đáng ngại.”
Mắt cô vẫn nhắm, chỉ nhẹ giọng “À” một tiếng.
Chuyện của Hàn gia cô cũng không có hứng thú lắm.
Chuyện này cũng dừng ở đây, Lâm Huyền Du cũng không hỏi thêm gì nữa.
Căn phòng đang tốt lại rơi vào trầm lặng. Đột nhiên Hàn Khuyết Băng mở miệng: “Nghe nói ông cậu đã tuyên bố thân phận của cậu?”
Giọng cô ấy du dương, nhẹ nhàng như đang nói bân khuâng.
Lâm Huyền Du đột nhiên mở mắt, giọng nói vui vẻ, còn không kiềm được mà có chút ấm áp: “Tớ cũng không ngờ ông ngoại lại nói ra. Nhưng mà dù sao cũng rất vui.”
Hàn Khuyết Băng tặc lưỡi: “Chắc lúc đó mặt chị gái thân mến của cậu sẽ rất đẹp. Thật tiếc, tớ không ngắm nhìn được.”
Đúng vậy!
Sau chuyện này, Lâm Tư Tuyết nhất định sẽ ghi thù!
Mặt mũi của cô ta có thể nói là mất sạch!
Còn nhớ cái biểu cảm khó coi kia của cô ta, trong lòng Lâm Huyền Du tự nhiên sẽ thấy thoải mái.
“Còn nữa! Nghe nói Tổng giám đốc tập đoàn Dương thị cũng có tham dự, còn xử lý cô ả Hoa Mỹ Lệ giúp cậu. Bây giờ, khắp Hạ thành đều nói cậu là bạn gái của người ta. Cậu giải thích xem, chuyện này là như thế nào?”
Giọng nói Hàn Khuyết Băng vang vọng, vừa đanh đá vừa chắc nịch. Đôi mắt cô ấy nhìn Lâm Huyền Du như muốn tìm kiếm gì đó trong đôi mắt cô.
Lâm Huyền Du chột dạ, khuôn mặt nhỏ ửng hồng. Cô nắm lấy chăn che mặt lại, chỉ lộ ra đôi mắt.
“Chuyện đó có sao?”
Giọng cô mềm mại như bông, còn có thể thấy là Lâm Huyền Du đang làm nũng.
Hàn Khuyết Băng mặt lạnh, quyết định truy hỏi đến cùng. Cánh tay lôi cái chăn ra khỏi người Lâm Huyền Du: “Cậu nói rõ ràng nghe xem. Mình thật sự tò mò cậu làm sao mà quen biết được với người như Dương tổng đó?”
Lâm Huyền Du giữ chặt cái chăn: “Chỉ là đi ngang qua thôi.”
“Thật vậy sao?”
Hai tay Hàn Khuyết Băng cù lắc người Lâm Huyền Du. Cô chịu không được bật cười, đẩy Hàn Khuyết Băng ra xa: “Cậu… cậu từ từ!”
Hai cô nàng bắt đầu hàn huyên với nhau. Lâm Huyền Du kể lại cho cô ấy nghe, cả chuyện Dương Hàn Phong muốn cô cùng anh kết hôn.
Hàn Khuyết Băng nghe xong thì lắc đầu ngao ngán: “Chắc não Dương tổng bị úng mẹ nó rồi!”
“Đúng vậy.”
Hàn Khuyết Băng không nous nữa trở về giường ngủ. Chuyện này kết thúc.
Lâm Huyền Du nằm dài trên giường, hai mắt mở to nhìn trên nhà.
Vừa lúc chiều, Dương Hàn Phong nói như vậy, bây giờ có còn tính không?
Anh có em rồi không thêm ai đâu!
Mặt cô ửng đỏ, lời này của anh thật sự là rất ngọt. Tim cô cũng đập nhanh hơn, hai mắt long lanh nhìn chằm chằm trần nhà.
Đàn ông!
Lời ai nói đều không phải thật lòng!
Thật sự không thể tin được!
Lâm Huyền Du nhắm mắt thật chặt. Thật lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Lâm Huyền Du.
Sáng hôm nay có tiết, Lâm Huyền Du dậy từ sáng. Cô đến lớp, trên tay cầm ly cà phê nóng.
Vừa bước vào giảng đường, cô đã đón nhận một số ánh mắt không mấy tốt đẹp. Mọi người chỉ chỉ trỏ trò, tiếng lớn tiếng nhỏ bàn tán xôn xao.
Những lời này, Lâm Huyền Du cũng không muốn nghe, liền dứt khoát đến bàn gần cuối ngồi.
Mọi lúc sau thì lớp cũng dần đông người nhưng tiếng bàn tán vẫn chưa dừng lại mà thậm chí còn có lúc to hơn.
Lâm Huyền Du không muốn nghe nhưng mà là chúng nói tự lọt vào tai cô. Toàn những lời bẩn thỉu, dơ dáy. Đám sinh viên này cũng để ý chuyện của người ta phết.
Mắng cô nào là chim sẻ mà cũng đòi thành thành phượng hoàng, tham tiền mà trèo cao?
Con mẹ nó!
Có giỏi thì mấy người làm như tôi đi!
Làm không được thì lại đi ghen tị, chỉ chích người khác?
Thật đúng là một đám người không biết xấu hổ mà!
Lâm Huyền Du muốn đứng dậy mắng bọn họ thì một giọng nói đã đi trước cô một bước.
“Con mẹ mấy người có im lặng cho tôi ngủ không?”