Tập đoàn Dương thị…
Lâm Huyền Du bị Xuân Tiến Công bỏ trước cổng Dương thị với lý do hết sức thuyết phục, anh ta phải đi làm việc Dương Hàn Phong giao.
Lâm Huyền Du không có ý kiến, một mình cô cũng có thể vào được.
Lâm Huyền Du đứng ở quầy lễ tân: “Dương tổng ở đâu?”
Một cô gái ngẩng đầu nhìn cô, giọng chỉnh chu: “Cô có hẹn trước không?”
Cô lắc đầu, Lâm Huyền Du đã ba ngày chưa gặp Dương Hàn Phong thì lấy đâu ra hẹn trước.
Cô gái kia nở nụ cười khinh thường, giọng cô ta đầy cao ngạo: “Được rồi! Cô mau đi đi.”
“Hả?”
Lâm Huyền Du nhìn cô ta, đầu hiện đầu dấu hỏi chấm.
Cô nhân viên kia lần nữa cất giọng vừa chanh chua vừa khinh bỉ: “Tôi nói cô không hiểu sao? Còn tưởng là ai cao siêu, nhưng kiểu này cũng chỉ là con đỉa muốn bám vào Dương tổng của chúng tôi thôi. Loại người như cô á? Chỉ biết ham danh lợi không hơn không kém!”
Mặt Lâm Huyền Du chuyển từ trắng sang đen.
Chỉ biết ham danh lợi không hơn không kém?
Cô hất mặt: “Tôi là loại ham danh lợi? Vậy không biết cô đây loại nào?”
Mặt cô nhân viên kia đơ ra, cô ta nhíu chặt đôi mày mà trừng mắt cô.
Lâm Huyền Du cười cười rồi nói tiếp: “Nếu cô thiếu kiến thức lịch sử như vậy thì tôi cũng rất sẵn lòng chỉ dạy lại cho cô. Chắc cô không quên chứ nhỉ? Chúng ta là cùng một dòng máu đấy!”
Mặt cô ta lúc xanh lúc đỏ, rồi lại trắng bạch. Vô cùng khó coi!
Lâm Huyền Du chẳng thèm để ý đến cô ta. Cô lên thẳng phòng Dương Hàn Phong.
Dù sao Lâm Huyền Du hỏi cô ta có anh ở đây không là không muốn chen lấn trong thang máy. Nhưng mà tiếc quá, cô ta không chịu phối hợp, cô đành phải chịu khổ rồi.
Lâm Huyền Du đến trước cửa phòng làm việc của Dương Hàn Phong thì nghe được tiếng vọng ra.
“Hàn Phong ca ca, anh mau ăn đi~”
Giọng nói ngọt ngào, vừa mềm mại vừa đáng yêu khiến bao nhiêu người tan chảy.
Lâm Huyền Du nghe xong liền nổi da gà.
Dương Hàn Phong ơi Dương Hàn Phong!
Lúc đầu ai kia chạy theo cô đòi sống đòi chết, dùng mọi cách khiến cô cũng anh kết hôn!
Giờ thì kết hôn rồi!
Có được cô rồi liền chán ghét mà cùng người phụ nữ khác ân ái!
Ha!
Nam nhân mà!
Có rồi liền không biết trân quý!
Lâm Huyền Du đẩy tung cửa, bước chân nhanh chóng đi vào.
“Dương Hàn Phong! Anh được lắm!”
Bốn mắt nhìn nhau. Cô nhận ra cô gái trước mặt này. Là Khương đại tiểu thư, Khương Ly.
Cô ta đứng gần cửa một căn phòng khác, bộ dáng của Khương Ly vô cùng không đúng đắn.
Váy ngắn cúp ngực, đùi trắng nõn được phơi bày, bộ ngực đầy đặn cũng lấp ló sau chiếc áo kia. Một thân đỏ chói vô cùng quyến rũ. Khương Ly trang điểm rất đẹp, không biết dưới bao nhiêu lớp phấn mới là khuôn mặt của cô ta.
Khương Ly nhìn cô, sau đó tức giận chỉ tay vào mặt Lâm Huyền Du: “Ai cho cô vào đây?”
Sao cô ta thất bại hết lần này đến lần khác mà vẫn không chịu hiểu thế?
Lâm Huyền Du ngồi trên ghế sô fa, hai chân bắt chéo vô cùng tự nhiên.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, không biết Dương Hàn Phong đang ở đâu!
Cô nhìn Khương Ly, hai mắt vô cùng lạnh lẽo, âm trầm: “Dương Hàn Phong đâu rồi?”
Lâm Huyền Du chẳng thèm để câu hỏi của Khương Ly, cô ta không đáng để cô đặt vào mắt.
Khương Ly tức giận, gằng giọng: “Cô dám không trả lời tôi?”
Lâm Huyền Du hất mặt: “Cô xứng à?”
Cô ta nghiến răng, còn định lên giáng cho cô một cái tát.
“Phu nhân? Sao cô lại ở đây?”
Lâm Huyền Du ngẩng đầu, một người đàn ông từ cửa phóng đóng nãy giờ bước ra.
Vương Minh Triết đưa mắt nhìn bọn họ. Sau đó là nụ cười thân thiện: “Dương phu nhân đến tìm cái tên Dương Hàn Phong đó à?”
Lâm Huyền Du còn chưa kịp phản ứng thì Khương Ly đã nhảy vọt về phía Vương Minh Triết. Mày mày cô ta sáng người, vui mừng đều hiện rõ trên mặt: “Anh vừa gọi tôi là Dương phu nhân đúng không? Tôi biết mà! Hàn Phong ca ca quả nhiên là rất yêu ta.”
Khuôn mặt Khương Ly đầy vẻ tin tưởng, cô ta chắc chắn suy đoán của bản thân là sự thật: “Mau nói đi! Hàn Phong ca ca đang ở đây hả?”
Vương Minh Triết khó xử, nhìn cô ta một hồi rồi lắc đầu: “Cái đó! Người tôi gọi là cô gái ngồi bên kia kìa. Khương tiểu thư nhận nhầm rồi!”
Khuôn mặt Khương Ly trắng đen bất thường, mặt cô ta đỏ lên. Chẳng biết bây giờ cô ta nên nói gì?
Lâm Huyền Du nhếch môi cười.
Cô lại nhìn Vương Minh Triết: “Dương Hàn Phong ở đâu?”
Vương Minh Triết cười: “Sáng giờ anh ta đang họp.”
Nói xong anh ta nhìn đồng hồ một chút: “Chắc cũng gần xong rồi!”
Lâm Huyền Du gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hai người cũng nhau nói chuyện, không ai để mắt đến Khương Ly đứng bên kia.
Khương Ly càng ngày càng tức. Mỗi lần gặp Lâm Huyền Du thì cô ta không ngày nào yên ổn.
Bọn họ nói chuyện vui vẻ, đem cô ta coi thành không khí.
Hai tay Khương Ly nắm chặt lại, móng tay dài cắm chặt vào da thịt.