“Lâm Huyền Du, Dương tổng cho gọi cô kìa.”
Giữa trưa, cả người Lâm Huyền Dự vô cùng uể oải lại hơi khó chịu. Cô còn định sẽ vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút đã bị Dương Hàn Phong gọi tên.
Bụng dưới truyền đến từng cơn đau âm ỉ, Lâm Huyền Du phải cố gắng lắm mới đi đến được phòng tổng giám đốc.
Mở cửa bước vào, cô cũng chẳng thèm để ý xem Dương Hàn Phong ở đâu liền trực tiếp đến ghế sô fa nằm nghỉ.
Dương Hàn Phong nhìn từng động tác của cô, anh cảm thấy cô vô cùng kỳ lạ liền đến bên cạnh.
Sắc mặt Lâm Huyền Du trắng bạch, môi đỏ thường ngày trở nên nhợt nhạt. Trên trán cũng thêm một tầng mồ hôi lạnh.
Dương Hàn Phong vô cùng lo lắng: “Em làm sao vậy? Không khoẻ chỗ nào?”
Sắc mặt của anh cũng chẳng tốt mấy, Dương Hàn Phong nhìn cô vô cùng đau lòng.
Lâm Huyền Du từ trong mộng tỉnh dậy liền nhìn thấy Dương Hàn Phong, cô cũng không biết nên nói thế nào.
Thân thể Lâm Huyền Du từ lúc sinh ra đã rất yếu ớt, lại rất hay đổ bệnh. Mà mẹ cô mất sớm, lần đầu tiên kỳ kinh nguyệt cô cũng không biết gì. Không hề kiên cữ gì cả.
Sau này mỗi lần bà dì đến đều đau đến mức cô không chịu được.
Ánh mắt Dương Hàn Phong nhìn cô lại càng thêm lo lắng. Nhưng Lâm Huyền Du cũng không biết nên giải thích như thế nào mới phải.
Khuôn mặt Lâm Huyền Du phím hồng, chuyện khó nói như vậy cô cũng không biết nên mở lời như thế nào.
“Em không sao. Chỉ là có hơi đau bụng thôi.”
Giọng cô càng nói càng nhỏ, hơi thở cũng vô cùng nặng nề.
Dương Hàn Phong tất nhiên cái gì cũng không hề biết. Anh đưa tay xoa bụng cho Lâm Huyền Du, còn nhẹ nhàng dò hỏi: “Có đỡ đau không? Hãy chúng ta đi bệnh viện?”
Dương Hàn Phong vén sợi tóc trước mặt cô ra sau, thuận tiện vuốt ve gò má phiếm hồng: “Em ngủ chút đi.”
Hai mắt cô vô cùng nặng nề, lời của Dương Hàn Phong thì chữ nghe chữ không. Rất nhanh Lâm Huyền Du đã chìm vào giấc ngủ.
Dáng ngủ của cô phải nói là vô cùng tệ. Dương Hàn Phong bất đắc dĩ mà một tay làm gối, một tay xoa bụng cho Lâm Huyền Du.
Lúc tỉnh dậy đã là năm giờ chiều, Lâm Huyền Du cảm thấy cả người đã trở nên khoẻ hơn, trên bụng còn đặt thêm một túi chườm nóng, chăn cũng đắp kín lên tới cổ, chỉ còn mỗi khuôn mặt.
Cũng không biết Dương Hàn Phong đã đi đâu rồi.
Mà Lâm Huyền Du lại không muốn đi đâu cả, cô nằm trên ghế sô fa, lấy điện thoại đăng nhập vào diễn đàn của trường.
Tin nóng, ảnh đế Hàn Vũ Tri sẽ đến thăm đại học Hữu Hậu vào sáng ngày mốt, lấy bối cảnh học đường để quay bộ phim tiếp theo. Nam chính là ảnh đế Hàn, nữ chính sẽ tuyển chọn trong trường đại học Hữu Hậu.
Lâm Huyền Du nghĩ ngợi một chút mới nhớ ra vị ảnh đế này. Hàn Vũ Tri đăng quang ảnh đế khi mới hai mươi hai tuổi, là ảnh đế trả nhất làng giả trí. Lượng hâm mộ của anh ta rất cao.
Đáng tiếc người cô thích lại là diễn viên Vũ Nam Hề.
Nhưng dù sao đây cũng là một thông tin rất hữu ít. Nhất định hôm đó Lâm Huyền Du sẽ đến. Nếu theo như kiếp trước Lâm Tư Tuyết sẽ tham gia và được chọn làm nữ chính. Bộ phim này vô cùng thành công, mang đến cho Lâm Tư Tuyết lợi lộc không ít, còn làm cho Lâm thi thêm nhiều mối làm ăn lớn.
Mà sau này khi cô ta đảm nhiệm lại công ty, cũng không ít người phản đối nhưng đều bị dẹp sạch, vì dù sao cô ta cũng đem lại không ít lợi ích cho Lâm thị.
Mà bây giờ Hàn Vũ Tri sẽ đến đại học Hữu Hậu, vậy mọi chuyện cũng sẽ theo đó mà diễn ra. Hôm đó cô phải đến, đến để thay đổi tương lai của Lâm Tư Tuyết.
Lâm Huyền Du phải làm cho cô ta không thể tiến, cũng không thể lui. Cho Lâm Tư Tuyết đau đớn mà chết dần chết mòn.
“Em xem gì vậy?”
Điện thoại bị giật mất, Lâm Huyền Du hoàn hồn nhíu mày nhìn lên. Dương Hàn Phong đã quay lại, không hiểu sao xem điện thoại của cô xong, sắc mặt liền chẳng tốt mấy.
Lâm Huyền Du không hề để ý, cô đưa tay muốn cướp lại điện thoại: “Trả cho em!”
Dương Hàn Phong như không nghe, thẳng tay mà quăng điện thoại của cô ra ghế sô fa phía sau. Sắc mặt đã lạnh càng thêm đen.
Nhưng mà vẫn đỡ Lâm Huyền Du ngồi dậy, cả một lời cũng không nói.
Cô không hiểu, lúc nãy vẫn còn xoa bụng cho cô mà. Bây giờ lại như vậy, đúng là trẻ con. Lâm Huyền Du tuy không phải mẹ của trẻ con nhưng vẫn xuống nước trước.
Cô hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Anh không đáp, hai mắt sáng tỏ nhìn cô, lại có chút buồn. Môi mỏng mím thành một đường thẳng, một lời cũng không nói.
Dương Hàn Phong không nói, Lâm Huyền Du cũng không thể hiểu. Cô đưa tay xoa xoa hai má anh, giọng vô cùng nhẹ nhàng: “Làm sao nào?”
Giọng cô như vậy cứ như sợi lông vũ quét nhẹ qua tim anh. Dương Hàn Phong còn thêm nặng nề, bây giờ thì hay rồi, đến giận cô, anh cũng không nỡ: “Cảm thấy trong người như thế nào? Anh đưa em về.”
Lâm Huyền Du đưa hai tay lên vòng quay cổ Dương Hàn Phong: “Anh ôm em về đi.”
“Được.”