Lúc Bạch Anh Tuấn rời khỏi nhà tù thì đã là buổi chiều. Ráng nắng buổi chiều chiếu xuống. Nhà tù giam Lâm Tư Tuyết nằm ở ngoại ô Hạ thành, nơi này nằm xa thành phố, đường đi cũng có thể nói là hơi khó khăn.
Lâm Tư Tuyết được đưa trở lại phòng giam, được giám ngục đi khỏi. Căn phòng giam giữ Lâm Tư Tuyết truyền đến tiếng cười kinh hãi, tiếng cười như quỷ đòi mạng vang lên không dứt.
Hạ thành vào hạ, thời tiết vô cùng mát mẻ. Lâm Huyền Du đã sắp xếp xong việc ở tiệm liền trở về nhà. Cô tiện đường đến siêu thị gần chung cư mua thức ăn. Hôm nay cô muốn vào bếp, nghĩ một chút liền nhắn cho Dương Hàn Phong, đại loại là hỏi anh muốn ăn món gì.
Phòng họp Dương thị chìm trong im lặng, nhắm chừng có thể nghe tiếng kim rơi. Một vị tổng giám đốc của bộ phận đang trình bày dự án mới, bộ dáng anh ta hơi sợ hãi mỗi khi lơ đãng nhìn thấy Dương Hàn Phong. Mà anh chỉ nhẹ nhàng ngồi đó, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính xem số liệu.
Ting!
Dương Hàn Phong nâng mắt, liếc quanh một vòng. Tất cả những cổ đông đều sợ đến rụt cổ, tự hỏi ai có lá gan lớn mật như vậy, đi họp còn không biết tắt thông báo!??
Màn hình điện thoại bên cạnh anh sáng lên, tên hiển thị là Bảo bối, hỏi anh tối muốn ăn món gì.
Sắc mặt Dương Hàn Phong nhanh chóng thay đổi, khuôn mặt nghiêm nghị lãnh đạm nhẹ nhàng thả lỏng, anh nhanh chóng nhắn lại.
Dương Hàn Phong: Ăn em được không?
Kèm theo đó còn có icon vẻ mặt đáng thương.
Lâm Huyền Du nhìn thấy liền bật cười nhưng trong lòng ngại muốn chết. Phải thật lâu sau, cô mới trả lời.
Bảo bối: Buổi tối ăn sườn xào chua ngọt và tôm nướng, anh có ăn không?
Dương Hàn Phong: Được.
Lâm Huyền Du nghĩ nghĩ một chút liền nhắn hỏi.
Bảo bối: Anh đang làm gì đó?
Dương Hàn Phong: Họp.
Họp mà còn nhắn tin với cô, có khi nào cô đang làm phiền Dương Hàn Phong không?
Bảo bối: Vậy… Vậy không làm phiền anh nữa. Tối gặp!
Dương Hàn Phong: Được.
Mọi người phát hiện, sau khi đặt điện thoại xuống, tâm trạng của Dương tổng tốt hơn trước rất nhiều. Nếu là bình thường các dự án làm không tốt thì Dương tổng sẽ tức giận la mắng bọn họ. Nhưng hôm nay đặc biệt ngoại lệ, giám đốc Vương làm dự án không tốt mấy nhưng Dương tổng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở. Trong lòng bọn họ đều âm thầm cảm ơn vị ân nhân nào đó.
Cũng có người thầm đoán đó chắc chán là Dương phu nhân!
Nhưng mà từ trước đến nay Dương phu nhân chưa hề lộ diện, làm bọn họ tò mò đến ngày đêm mất ngủ!
Hầy!
Thật là!
Buổi tối Dương Hàn Phong cố tình về sớm hơn mọi khi một chút. Căn nhà sáng điện, anh thấy dép rồi bước vào bếp.
Gian bếp sạch sẽ trước kia giờ trở nên toán loạn, khác xa so với tưởng tượng của Dương Hàn Phong. Anh nhíu mày liền thấy Lâm Huyền Du đang chiến đấu với mấy con tôm càng xanh.
Dương Hàn Phong nhanh chóng chạy đến, bế cô lên: “Em làm gì vậy? Có bị thương ở đâu không?”
Lâm Huyền Du được đặt ngồi trên ghế, ngẩng đầu liền đối diện với anh, cô nức nở: “Không có! Em định làm tôm nướng nhưng lại làm đổ ra ngoài!”
Dưới đất có ba con tôm càng xanh đang rất hùng hổ bò khắp nơi. Trên bếp là bốn con khác đang hoành hành. Da đầu Dương Hàn Phong ê ẩm, có lẽ anh đánh giá quá cao tài năng của Lâm Huyền Du rồi, sách dạy nấu ăn còn đặt trên bếp kìa.
Quay đầu liền nhìn thấy Lâm Huyền Du, cô đang nhìn anh, mặt đầy uất ức, rõ ràng là đang tố cáo mấy con tôm kia. Dương Hàn Phong xoa xoa đầu cô, cảm giác mềm mại.
“Em ra ngoài xem phim đi.”
Lâm Huyền Du chớp chớp mắt, chỉ tay về bảy con hai càng đang làm loạn kia: “Chúng nó rất đáng sợ, nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Không sao. Em ra ngoài chơi đi.”
Lâm Huyền Du mở to hai mắt, không tin anh lắm nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ra ngoài. Chỉ là cô không có đi xem phim như anh nói, Lâm Huyền Du đứng ở cửa bếp.
Cô nhìn Dương Hàn Phong tay không bốc mấy con tôm lên, nhìn anh sơ chế, nhìn anh nấu ăn. Dương Hàn Phong cầm dao thái rau củ, bộ dáng thành thục trưởng thành.
Lâm Huyền Du nhìn đến ngây người, rồi lại rầu rĩ: “Hàn Phong, em nấu ăn cũng chẳng biết. Có khi nào anh sẽ chán em rồi tìm mấy cô gái khác không?”
Dương Hàn Phong quay đầu liếc cô: ” Em bị ngốc sao?”
Lâm Huyền Du bĩu môi: “Anh mới ngốc!”
Ừ!
Anh ngốc!
Anh ngốc mới yêu em như vậy!
Một bàn thức ăn bày ra trước mắt. Lâm Huyền Du không tin tưởng, cô gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Thật ngon!
“Chồng yêu, đồ ăn anh nấu thật ngon. Chỉ sợ nuôi em thành heo mất!”
Dương Hàn Phong nheo mắt: “Nói lại đi.”
Lâm Huyền Du không hiểu, cô lặp lại: “Chỏ sợ em bị nuôi thành heo mất?”
Anh nhíu mày: “Câu trước đó.”
Lâm Huyền Du nghĩ ngợi: “Chồng yêu, đồ ăn anh nấu thật ngon?”
“Ừ. Sau này gọi như vậy.”
Chồng yêu?
Lâm Huyền Du như nghĩ ra gì đó, cô bật cười. Sao có thể đáng yêu như vậy.
Cô cười ngọt ngào, lần nữa gọi: “Chồng yêu! Chồng yêu!”
Mặt anh không cảm xúc: “Ừ.” Nhưng mang tai đã đỏ ửng rồi.