Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 11: Chương 11



“Không phải là phu lang!”
Dựa vào hiểu biết mấy ngày nay cùng với những lần phổ biến kiến thức của Trần Phong, Dư Chu đã hiểu được từ phu lang có nghĩa là gì, nghe vậy hắn tất nhiên không thể im lặng không nói gì, bằng không chẳng khác nào đã ngầm thừa nhận qua hệ giữa mình và Cẩm Xuyên.

Hắn thì không có vấn đề gì, thế nhưng Cẩm Xuyên thì không giống vậy, từ phản ứng của Phương ca nhi khi biết hắn giúp Cẩm Xuyên cởi ngoại bào trong ngày đầu tiên xuyên qua đây thì hắn liền có thể nhìn ra được danh tiếng của ca nhi ở đây quan trọng như thế nào.

Nói xong hắn liếc nhanh qua Cẩm Xuyên một cái, thấy biểu cảm của Cẩm Xuyên có điểm khác lạ, nhưng không có dấu hiệu tức giận làm hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Không biết có phải do hắn nhìn nhầm hay không, dường như vành tai Cẩm Xuyên còn có chút đỏ ửng.

Dư Chu có hơi sầu lo, hắn sợ nếu cứ tiếp tục bị hiểu lầm thêm nữa, đến lúc đó hắn không chịu trách nhiệm với Cẩm Xuyên liền nói không qua.

Hỏa kế cho rằng ca nhi đi theo phía sau lưng Dư Chu là phu lang của hắn không chỉ bởi vì hai người họ một người là nam tử một người là ca nhi mà lại cùng đi tới nơi này, còn bởi vì khoảng cách giữa hai người khi cùng đi trên đường, và ánh mắt trao đổi qua lại ngẫu nhiên giữa hai người họ nữa, đều là cơ sở cho sự phán đoán của cậu ta.

Kết quả Dư Chu vậy mà nói không phải, điều này không khỏi khiến hắn cảm thấy khó hiểu trong lòng.

Có điều từ năm mười tuổi hắn đã bắt đầu làm hỏa kế cho tiệm sách rồi, từng gặp gỡ đón tiếp nhiều loại người khác nhau vậy nên khả năng ứng biến khá là nhanh nhạy, sau khi Dư Chu nói không phải hắn liền lập tức sửa lời nói:
“Vậy hai vị đi thong thả.


Sau khi rời khỏi tiệm sách Dư Chu liền nhớ tới ánh mắt của hỏa kế lúc nãy, suy nghĩ một hồi liền vờ như do người đi lại trên đường phố quá nhiều, cố ý tụt phía sau một bước, không cùng đi song song với Cẩm Xuyên nữa.

Cẩm Xuyên cũng lập tức phát hiện ra được, trong lòng cậu liền có hơi chùng xuống.

Cậu! không thích Dư Chu giữ khoảnh cách như vậy với mình.

Bắt đầu từ giây phút nghe thấy Dư Chu nói muốn đem hôn thư trả lại cho người ta ngày hôm qua, những ý nghĩ mà cậu từng cố gắng quên đi trước đây lại một lần nữa nhen nhóm trong lòng, đồng thời còn có xu thế bén rễ nảy mầm một cách nhanh chóng, càng ngày càng khó kiềm chế.

Cậu có thể nhìn ra được hiện tại Dư Chu không có ý gì với mình, nhưng cũng hiểu rõ rằng Dư Chu không có ghét cậu, như vậy là đủ rồi, dù sao thì phần lớn thời gian hai người đều ở cùng một chỗ với nhau, Cẩm Xuyên tin tưởng rằng chỉ cần tiếp xúc đủ lâu, đến một ngày chuyện của hai người sẽ có thể đơm hoa kết trái.

Thế nhưng điều kiện tiên quyết đó là Dư Chu không có ý định né tránh cậu.

Cậu rũ mắt trầm tư suy nghĩ một lúc liền có được biện pháp.

Đến đoạn đường có khá nhiều người qua lại, Cẩm Xuyên nhắm chuẩn một ca nhi đang cúi thấp đầu đi về phía này, đợi đến khi cả hai chuẩn bị đến gần thì Cẩm Xuyên nghiêng đầu qua bắt chuyện với Dư Chu.

Một người không chú ý nhìn đường, một người cố ý gây chuyện, quả nhiên không bao lâu cả hai liền va phải nhau.

Trừ những lần đi cổ trấn ở những khu du lịch mà nói, đây là lần đầu tiên Dư Chu đến thăm quan đi dạo trong một trấn cổ theo đúng nghĩa, trên đường đi ngoài việc không ngừng nhắc nhở bản thân cần phải giữ khoảng cách với Cẩm Xuyên ra, ánh mắt hắn vẫn luôn bị những đồ vật cùng phong cảnh bốn xung quanh đường hấp đẫn, căn bản là không thấy được Cẩm Xuyên va phải người bên cạnh như thế nào.

Khi hắn nghe thấy âm thanh và nhìn sang thì Cẩm Xuyên cùng với ca nhi va phải nọ đã tách nhau ra, cả hai đang nói lời xin lỗi với nhau.

Dư Chu đợi hai người họ nói xong liền nhường cho Cẩm Xuyên đi về phía bên đường có ít người qua lại hơn, hắn nhỏ giọng nói,
“Sao đi đường lại không chú ý thế?”

Cẩm Xuyên có chuẩn bị từ trước tất nhiên sẽ không bị hỏi cho lung túng không đáp được lời rồi,
“Vừa rồi ta chỉ muốn nhìn xem xung quanh có nơi nào bán chỉ thêu hay không mà thôi.


“Ngươi muốn mua chỉ thêu sao?”
Ca nhi vừa rồi bị Cẩm Xuyên đụng phải còn chưa đi xa, sau khi nghe thấy cậu nói liền vươn tay chỉ về hướng bên phải ở phía trước,
“Từ nơi đó đi qua, tại ngay lối rẽ liền có một tiệm vải.


“Cảm ơn.


Người vừa rồi mặc dù chỉ bị Cẩm Xuyên đụng nhẹ phải, thế nhưng cũng là do cậu cố ý mới tạo thành, vốn dĩ trong lòng đã cảm thấy áy náy lại nghe thấy người đó nhiệt tình chỉ đường cho mình thì càng thêm xấu hổ, vì vậy cậu lại nói lời xin lỗi thêm một lần nữa,
“Vừa rồi thật sự rất xin lỗi.


“Không có chuyện gì.


Ca nhi nọ mỉm cười với Cẩm Xuyên một cái mới xoay người rời đi.

Đoạn đường sau đó Cẩm Xuyên liền bị Dư Chu sắp xếp cho đi sát mép ngoài, không còn một trước một sau cách nhau một khoảng nữa.

Con đường cũng chỉ rộng có như vậy, Dư Chu lại không thể nghênh ngang đi ở giữa đường, vậy nên khoảng cách giữa hai người dù có muốn kéo dãn ra cũng chỉ có thể cách nhau một khoảng chút xíu như cũ.

Cẩm Xuyên nhìn kết quả này trong lòng đặc biệt thỏa mãn.

Sau khi biết được vị trí cụ thể của tiệm vải hai người rất nhanh đã có thể tìm đến nơi.

Dư Chu hoàn toàn không có hiểu biết gì về mấy thứ kim chỉ khâu vá này, cho nên học dáng vẻ mới rồi Cẩm Xuyên cùng hắn đi tới thư viện, chỉ đi theo sau bên người cậu chứ không nói gì.

Sau khi chủ tiệm biết họ đến để mua chỉ thêu liền dẫn hai người đến bên quầy, sau đó bưng ra một chiếc khay bên trong chứa đầy các loại chỉ thêu khác nhau hỏi Cẩm Xuyên:
“Khách quan nhìn xem cần dùng những màu nào trong đây?”
Cẩm Xuyên nhặt một đoạn chỉ lên khẽ xoắn vê một chút, sau đó lại kiểm tra độ dày mảnh của sợi rồi mới chỉ vào vài màu trong đó hỏi:
“Mấy loại này mỗi cuộn bao nhiêu tiền?”
“Màu đỏ ba văn, màu vàng năm văn tiền! ”
Chủ tiệm báo giá hết một lượt mấy loại mà Cẩm Xuyên vừa hỏi, lại nói thêm,
“Nếu ngài mỗi loại đều lấy một cuộn thì tính cho ngài tổng giá là mười chín văn tiền.


Cẩm Xuyên cũng không nói là muốn mua hay không, tiếp tục hỏi:
“Vậy còn kim thêu thì sao?”
Hôm qua lúc Trần đại nương cho cậu vải còn cho thêm chút chỉ dù và một cây kim, có điều cây kim kia khá lớn, chỉ thích hợp dùng để may y phục chăn mền các loại, chứ không dùng để thêu thùa được.

“Kim thêu là năm văn tiền.


Chủ tiệm nói.

Tiền kim cùng với chỉ thêu tổng cộng hết hai mươi bốn văn tiền, nhưng trên người Cẩm Xuyên lúc này chỉ có hai mươi văn tiền mới mượn được của Dư Chu ngày hôm qua, còn không biết chút nữa tiểu điếm có tặng kèm khung thêu hay không.

Cậu suy nghĩ một hồi lại chọn ra hai màu dùng khá ít hỏi:
“Hai màu này chỉ lấy nửa cuộn thì có bán không?”
Chủ tiệm vải mỉm cười lắc đầu,
“Thật có lỗi, chỉ thêu của tiệm chỉ bán theo cuộn, không tách bán lẻ.


“Ta hiểu rồi.


Cẩm Xuyên gật đầu, ánh mắt đánh giá qua lại đám chỉ thêu vài lần, đang suy nghĩ xem có thể bớt bỏ những loại nào.

Dư Chu thấy vẻ mặt do dự khó quyết của cậu liền có chút không đành lòng, bất quá cũng chỉ thêm vài văn tiền mà thôi, liền nói:
“Ta lại cho ngươi vay thêm mấy văn tiền nhé.


Cẩm Xuyên nhìn đống chỉ thêu trong tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía Dư Chu thật lâu mới nói,
“Cảm ơn.


Sau đó quay qua nói với chủ tiệm:
“Mấy loại chỉ thêu này mỗi loại lấy một cuộn, lại mua thêm một cây kim thêu nữa, ngươi tặng ta một bộ khung thêu bốn tấc có được không.


Chủ tiệm do dự một lúc mới gật đầu đống ý,
“Được, lần sau nếu hết chỉ thêu rồi thì ngươi có thể đến chỗ ta mua.


Cẩm Xuyên đáp ứng, sau đó lại hỏi:
“Không biết tiệm này của ông chủ có nhận hà bao cùng với khăn tay thêu sẵn rồi không?”
Động tác lấy đồ của chủ tiệm hơi dừng lại một chút, tiệm này của ông ngoài bán vải cùng với các loại chỉ thêu ra xác thực còn bán y phục may sẵn nữa, mấy thứ như hà bao cùng với khăn tay cũng có thể nhận một ít, có điều!
Ông ta đánh giá Cẩm Xuyên một chút, ánh mắt hơi dừng lại trên những ngón tay của Cẩm Xuyên rồi mới nói:
“Cũng có nhận, thế nhưng tiệm của chúng ta yêu cầu đối với mẫu mã và trình độ thêu đều khá cao đấy.


“Vậy đợi ta thêu xong liền cầm qua đây cho ông chủ ngài nhìn xem có đạt tiêu chuẩn hay không nhé.


Mặc dù lời nói của Cẩm Xuyên khá là khách khí, nhưng nụ cười cùng với ánh mắt lại tràn đầy sự tự tin.

Chủ tiệm thấy dáng vẻ đó của cậu cũng mỉm cười trả lời dứt khoát:
“Được.


Đợi chủ tiệm đóng gói xong mấy đồ mà Cẩm Xuyên muốn, Cẩm Xuyên liền lấy hai mươi văn tiền trên người giao ra, Dư Chu cũng lấy thêm bốn văn tiền từ trong túi tiền ra.

Chủ tiệm nhìn túi tiền trong tay Dư Chu, sự nhạy bén của một thương nhân khiến ông buột miệng nói:
“Khách quan có muốn mua một chiếc túi tiền không?”
Nói xong liền cảm thấy mình đúng là hỏi cũng bằng thừa, bên cạnh người này liền có một ca nhi biết thêu thùa, một cái túi tiền tùy ý vài đường chỉ liền có thể may xong thì sao có chuyện cần đi mua cơ chứ.

Nhưng nghĩ tới vừa rồi người này nói là cho ca nhi kia vay mấy văn tiền, huống hồ mấy vết khâu vá trên túi tiền của cậu ta còn ngoằn ngoèo rối ren như một cái mạng nhện nữa, có thể khẳng định nó không phải là tác phẩm của ca nhi bên cạnh rồi.

Nói không chừng ông thực sự có thể bán được một cái túi tiền ấy chứ?
“Không cần.


Dư Chu nghĩ cũng không cần nghĩ liền từ chối, nhưng cũng không phải như suy nghĩ của chủ tiệm là do Cẩm Xuyên có thể may túi tiền cho hắn, mà là hiện tại hắn cũng không có mấy văn tiền, muốn một cái túi tiền thật đẹp để làm cái gì chứ.

Cái mà hắn đang dùng là được tìm thấy từ bên trong tủ quần áo, mặc dù rách nát, vá chằng vá đụp một chút nhưng có thể dùng là được rồi.

Sau đó hai người lại đi tới tiệm bán lương thực dầu muối.

Mặc dù số gạo Trần thẩm mang qua cho hai người họ vẫn có thể dùng thêm được hai đến ba ngày nữa, nhưng không biết đợi sau khi hắn chép xong sách để mang lên trấn thêm một lần nữa thì mất bao nhiêu ngày, nên cứ mua trước một ít chuẩn bị sẵn trong nhà vẫn tốt hơn so với đến lúc cần lại không có mà dùng.

Dư Chu hỏi qua giá cả ở đây, biết được rằng nửa cân gạo thô là bốn văn tiền, nửa cân gạo trắng là năm văn tiền, liền lấy hai cân rưỡi mỗi loại.

Tổng cộng là năm cân gạo, đủ cho hai người ăn trong khoảng năm đến sáu ngày rồi, lại thêm chỗ gạo còn lại trong nhà, như vậy Dư Chu mới cảm thấy an tâm một chút.

Đến lúc ăn hết số gao này thì có lẽ hắn cũng có thể chép xong hai cuốn kia rồi đi!
Đáng ra Dư Chu còn muốn mua thêm chút muối, thế nhưng sau khi biết được nửa cân cần đến ba mươi văn tiền, với lại lượng muối còn dư lại trong nhà vẫn đủ cho hai người họ dùng khoảng mười ngày nửa tháng nữa lên liền bỏ qua ý định này.

Sau khi rời khỏi cửa hàng dầu và lương thực trên người Dư Chu chỉ còn dư lại ba mươi mốt văn tiền.

Vuốt túi tiền nhẹ tênh bên người, hắn thở dài một hơi thầm nghĩ, những ngày tháng không phân tiền dính túi đúng là khổ quá đi.

Đặc biệt là lúc đến tập trung với đám Trần thúc, từ xa liền có thể nhìn thấy Trần thúc và Trần Phong đang đứng mua thịt trước cửa hàng thịt lợn thì cảm giác đó càng thêm sâu sắc hơn.

Bởi vì! hắn đói rồi.

Dư Chu yên lặng thở dài trong lòng, lại vuốt túi tiền thêm một lần nữa, vẫn là cất bước đi qua đó,
“Trần thúc mua thịt hả?”
“Ừ, trong nhà đã lâu không được ăn thịt tươi rồi,”
Trần thúc nói,
“Thẩm ngươi kêu ta mua một ít mang về.


Nói xong liền lấy tiền ra trả, nhận lấy miếng thịt ba chỉ từ trong tay người bán thịt về.

Nghĩ tới trong tay Dư Chu có lẽ vẫn còn dư chút tiền liền hỏi:
“Ngươi thì sao? Có muốn mua một ít không?”
Dư Chu gật đầu xoay qua hỏi người bán thịt,
“Thịt bán như thế nào?”
Người bán thịt nhanh chóng trả lời:
“Thịt mỡ hai mươi văn tiền nửa cân, thịt ba chỉ thì mười tám văn tiền, thịt nạc mười sáu văn còn xương sườn thì mười bốn văn tiền nửa cân.


Dư Chu nghe giá xong liền sửng sốt một lúc, có điều rất nhanh thì có thể phản ứng lại, trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc như thế này thì thịt mỡ đúng là sẽ đắt hơn một chút.

Thế nhưng xương sườn là thứ rẻ nhất cũng cần tới tận mười bốn văn tiền mới được nửa cân.

Hắn quét mắt nhìn một lượt quầy thịt lợn, ánh mắt dừng lại phía gan lợn cùng đống xương ống đã được cạo sạch sẽ ở trong góc, liền hỏi:
“Còn mấy thứ này thì sao?”
Người bán thịt nói:
“Gan lợn mười văn nửa cân, xương ống thì năm văn tiền.


“Lấy hai lạng rưỡi gan lợn với nửa cân xương ống đi.


Dư Chu nói.

Gan lợn có thể bổ máu, xương ống hầm canh lại rất có giá trị dinh dưỡng, còn về thịt thì cũng không phải là mua không nổi, dù gì trên người hắn vẫn còn ba mươi mốt văn tiền, có điều hắn không phải kiểu người sẽ tiêu hết số tiền mà bản thân đang có, trên người không có tiền sẽ khiến hắn cảm thấy bất an.

Cho nên vẫn là đợi đến khi chép sách xong có tiền rồi lại nói đi.

Lúc Dư Chu mua mấy thứ này Cẩm Xuyên đứng bên cạnh không nói lời nào, càng sẽ không đưa ra ý kiến gì.

Chỉ là lúc về đến nhà, vừa đặt đồ đạc xuống cậu liền nói:
“Ta đi sắp xếp lại một chút đống chỉ thêu vừa mới mua về.


Hôm nay hai người ra ngoài từ rất sớm, lúc ở trấn trên cũng không dềnh dàng chậm trễ, nên lúc về đến nhà vẫn chưa đến giờ cơm trưa.

Dư Chu cũng muốn tranh thủ thời gian đi chép sách, liền nói:
“Vậy ta cũng sắp xếp lại đống mực bút các thứ trước đã.


Vậy nên Cẩm Xuyên trở về căn phòng ngủ phụ mà cậu đang ở, còn Dư Chu thì đi gian nhà chính.

Mấy thứ Dư Chu cầm về từ chỗ tiệm sách ngoài một quyển thoại bản, hai cuốn sách trắng ra còn có một cây bút lông, một nghiên mực và một cục mực nữa.

Hắn vừa mới đem đồ đạc bày xong, định rời đi lấy chút nước về mài mực liền nghe thấy tiếng Cẩm Xuyên gõ cửa gian nhà chính, sau đó thò đầu vào hỏi:
“Ta muốn hỏi huynh một chuyện, nếu là huynh đi mua mấy thứ như khăn tay hoặc túi thơm thì huynh sẽ thích thêu loại hoa cỏ nào?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.