Có một số chuyện Dư Chu cũng không thể đi hỏi một tiểu cô nương được, nếu như sau đó Trần đại nương cũng xuất hiện thì chuyện mà bà biết chắc chắn sẽ không ít hơn so với Tiểu Quyên.
Hắn trầm tư một lúc, lại liếc nhìn vào trong sân một cái mới hỏi tiếp,
“Bà nội của muội có ở nhà không?”
“Bà nội đang ở trong gian nhà chính đó.”
Tiểu Quyên nói,
“Là bà nội kêu ta đứng ở đây đợi ca, nếu thấy ngươi trở về thì nói chuyện Quế thẩm đến đây cho ngươi nghe.”
Dư Chu:
“Ta đi tìm bà nội muội nói chút chuyện.”
“Được ạ.”
Tiểu Quyên ngoan ngoãn đứng qua một bên nhường đường cho Dư Chu tiến vào trong sân nhà.
Khi hai người tiến vào trong gian nhà chính thì Trần đại nương đang nằm trên chiếc ghế tựa cạnh cửa nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Quyên đi ở phía trước thấy vậy liền dừng bước, xoay đầu nhỏ giọng nói với Dư Chu:
“Dư Chu ca ca, bà nội ta đang ngủ mất rồi.”
“Là Chu tiểu tử đấy à?”
Trần đại nương chậm rãi mở đôi mắt tràn đầy tinh thần quắc thước của mình ra, không có chút gì là đang buồn ngủ cả.
Bà liếc nhìn Dư Chu xong liền chỉ ra phía sau ngưỡng cửa nói:
“Đặt cái sọt ở đó đi, ngồi xuống nói chuyện cái đã.”
Dư Chu ngoan ngoãn làm theo, sau khi ngồi xuống liền xoa xoa gáy:
“Tiểu Quyên nói với ta chuyện Quế thẩm tới nhà, mấy chuyện cần làm tiếp theo ta muốn tới thỉnh giáo đại nương cho ta lời khuyên.”
Trần đại nương khẽ gật đầu, tiếp đó xoay qua phân phó Tiểu Quyên đang đứng ở ngoài cửa,
“Con đi ra ngoài sân canh ở đó, ngoại trừ cha với nương con ra, nếu có người khác đến thì hô to gọi bà một tiếng.”
Sau khi phái Tiểu Quyên ra ngoài canh giữ bà mới ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía Dư Chu nói:
“Ngươi tạm thời vẫn không muốn thành thân sao?”
“Đúng vậy,”
Dư Chu tương đối kinh ngạc, không ngờ Trần đại nương có thể nhìn thấu được chuyện này, vậy lên hắn càng thấy chuyện bản thân tìm Trần đại nương thương lượng là một chuyện đúng đắn,
“Ngài thấy đấy, tình huống hiện tại của ta cũng chỉ miễn cưỡng có thể đủ ăn, nếu như thành thân, đến ngay cả tiền mua hỉ phục cũng không có.”
Hắn không dám nói bản thân tạm thời không thành thân vẫn còn một nguyên nhân khác, đó là cảm thấy tình cảm của hai người họ vẫn chưa đủ để đi tới bước đó.
Khoảng thời gian xuyên không đến nơi này chỉ mỗi chuyện làm sao để sống tiếp đã tiêu phí hết toàn bộ tâm trí của hắn rồi, đối với chuyện nữ nhi tình trường, hắn xác thực là không có tinh lực suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Hắn không phủ nhận chuyện bản thân có ấn tượng tốt đối với Cẩm Xuyên, nếu không ngày hôm đó hắn sẽ không nhận hà bao mà cậu tặng, nhưng nếu chỉ vì bị ai đó khiêu khích mà phải lập tức lựa chọn thành thân thì điều này không chỉ quá vội vàng, mà còn là một loại không tự tin cùng vô trách nhiệm với quan hệ của hai người.
Trạng thái lý tưởng của hắn chính là khi kinh tế trong tay đã không còn quá eo hẹp, thu nhập của hắn đủ để đảm bảo gánh vác được một gia đình thực thụ, hai người có thể làm mọi việc nên làm một cách tự nhiên.
“Ngươi nghĩ như vậy cũng có lý,” Trần đại nương gật đầu tỏ ý tán thưởng, tiếp đó liền chuyển đề tài,
“Vậy ngươi biết nguyên nhân tức phụ của Dư Quế hôm nay dám nói những lời đó với Cẩm Xuyên là từ đâu không?”
Dư Chu:
“Ta chính là muốn thỉnh giáo đại nương chuyện này.”
Trần đại nương:
“Trước tiên nói dự tính của ngươi ra xem nào.”
Hiểu biết của Dư Chu về thế giới này có hạn, biện pháp ứng đối đều dựa theo những thông tin hiện có rồi đưa ra tổng kết, bởi vậy hắn mới sợ có chỗ nào không thích hợp, lúc nói ra cũng không quá tự tin,
“Quế thẩm dám nói với Cẩm Xuyên như vậy là bởi vì cậu ấy không được coi là người của thôn chúng ta, nói chính xác hơn chính là chưa phải người nhà của ta.
Cho nên dù có bị nói như vậy thì Cẩm Xuyên cũng không có danh phận vững vàng để có thể đứng ra phản bác lại.”
Hắn vừa nói vừa cụp mắt xuống, những giáo dục được tiếp nhận từ nhỏ khiến hắn vẫn luôn cho rằng chỉ cần bản thân mạnh mẽ độc lập thì có thể vượt qua được tất cả khó khăn, người khác cũng không thể nói được gì.
Cho nên khi nói ra nhưng lời này hắn cứ cảm thấy có điểm là lạ.
Nhưng không còn cách nào khác, thế giới này chính là như vậy, một số người bắt buộc phải nương tựa vào người khác mới không bị bắt nạt.
Dư Chu cảm thấy có chút khó chịu, cân nhắc một lúc mới tiếp tục nói:
“Cho nên ta tính dẫn cậu ấy đi tới chỗ lý chính một chuyến, trước tiên đăng kí hộ tịch vào hộ nhà ta đã.”
“Đây cũng là một phương pháp khá tốt,”
Trần đại nương tán thành, lại dặn dò nói,
“Lúc đi qua nhà lý chính nhớ mang theo chút đồ vật qua.”
Thấy bà gật đầu tán thành Dư Chu mới thở phào một hơi, kế hoạch không có vấn đề gì là tốt rồi.
Có điều chuyện tặng đồ như này hắn cũng không hiểu lắm, liền thỉnh giáo thêm lần nữa:
“Hôm nay ta đi thị trấn mua được một cân thịt mỡ dùng để đun lấy dầu, cũng không có bao nhiêu thịt cả…”
“Tặng cân thịt đúng là có chút không đủ, đợi chút nữa kêu thẩm ngươi bắt lấy một con gà mái đem qua,”
Trần đại nương nói:
“Cũng không cần quá phô trương, dù sao thì ngươi cũng mới cùng cô nương bên kia vịnh núi giải trừ hôn ước, làm lớn cũng không tốt cho danh tiếng của ngươi cùng với Cẩm Xuyên, nhưng cũng cần để cho mọi người biết rằng Cẩm Xuyên là người ngươi đã nhận định, không phải muốn bắt nạt liền có thể bắt nạt.”
“Vâng, vậy chút nữa ta tới tìm thẩm tử vay trước con gà mái,”
Dư Chu nói,
“Tầm giữa trưa liền đưa Cẩm Xuyên tới nhà lý chính báo cáo.”
Giữa trưa chính là lúc mọi người đi làm đồng trở về, hắn chọn thời điểm này đi qua thì những người nên biết sẽ đều biết hết.
Sau khi bàn xong những việc cần làm thì Dư Chu cũng không tính ở lại thêm nữa, đi qua vác sọt lên nói:
“Đa tạ đại nương chỉ điểm, vậy ta về nhà trước, Cẩm Xuyên…!cậu ấy vẫn đang đợi ở nhà.”
“Trong nhà ngươi không có trưởng bối, có một số việc không biết làm thế nào cho phải cũng là chuyện bình thường, có chuyện gì cứ tìm ta hoặc là thúc thúc hay thẩm ngươi đều được.”
Trần đại nương dặn dò hai câu.
Dư Chu gật đầu đáp ứng.
Lúc hắn vừa bước qua ngưỡng cửa, Trần đại nương lại kiềm không được gọi người lại,
“Bên chỗ Quế thẩm ngươi định làm sao?”
Ánh mắt Dư Chu trầm xuống, hắn chưa bao giờ thuộc kiểu mặc người bắt nạt.
“Ta biết ở phương diện này ngươi tự có chủ kiến của chính mình,”
Trần đại nương không đợi hắn nói liền mở lời trước,
“Trước đó ngươi dọa nó ăn không ngon ngủ không yên suốt hai ngày liền cũng coi như xong đi, lại làm thêm chuyện gì làm quan hệ giữa hai bên càng thêm căng thẳng cũng không phải chuyện tốt, đã là người cùng thôn với nhau, nếu có người cứ luôn nhắm vào nhà ngươi làm chuyện xấu thì dù ngươi có định phòng tránh bằng cách nào cũng sẽ có lúc sơ sót cả.”
Xác thực là chỉ có đạo lý ngày ngày làm giặc, nào có ngàn ngày phòng giặc cơ chứ, thế nhưng đều đã bị người ta khiêu khích tới tận trong nhà rồi, nếu như không đền đáp một chút thì Dư Chu sẽ luôn cảm thấy không cam tâm.
Trần đại nương nhướn mày liếc hắn một cái, bình tĩnh nói:
“Nghe lời ta sẽ không sai đâu, ta thấy Cẩm Xuyên cũng không phải kiểu người dễ dàng để người ta bắt nạt, lần này ngươi dẫn nó tới nhà lý chính bàn cho xong việc, nó có danh phận rõ ràng rồi thì đám tức phụ trong thôn chưa chắc có thể làm gì được nó đâu.”
Nói tới đây Trần đại nương nháy mắt một cái,
“Lại nói, chỉ cần ngươi có cuộc sống thật tốt thì ta đảm bảo đám tức phụ chỉ biết nịnh hót người trên chèn ép kẻ dưới kia sẽ không dám nói nửa lời xúc phạm tới nhà ngươi nữa.”
Dư Chu rũ mắt trầm mặc hồi lâu mới chậm chạp gật đầu nói,
“Ta hiểu rồi.”
Rốt cuộc cũng chỉ vì hắn chưa đủ lớn mạnh mà thôi.
Khi Dư Chu về tới nhà liền thấy Cẩm Xuyên đang ngồi thêu thùa trước cửa gian nhà chính giống như thường ngày, vẻ mặt cậu không có gì khác thường, thấy hắn tiến vào cũng thực tự nhiên đem công việc trong tay gác lại tiến vào trong phòng rót chén nước cầm ra.
Dư Chu đem sọt trúc đặt bên ngoài cửa gian nhà chính, đón lấy chén nước Cẩm Xuyên đưa qua ngửa đầu uống cạn.
Ngón tay Cẩm Xuyên vô thức co lại bên hông, thấy Dư Chu đã uống hết nước trong chén mới vờ thản nhiên hỏi:
“Vừa nãy hình như ta có nghe thấy tiếng huynh nói chuyện ở cách vách.”
“Vừa rồi tới hỏi Trần đại nương chút việc,”
Dư Chu thản nhiên nói,
“Tiểu Quyên nói hôm nay Quế thẩm tới đây.”
“Ừm.”
Cẩm Xuyên từ từ nắm chặt bàn tay đang buông thõng bên người, trong nháy mắt trái tim đập liên hồi.
Thấy bộ dáng buồn rầu của cậu, Dư Chu chầm chậm vươn tay, lần này hắn không còn tùy tiện lướt qua mái tóc của Cẩm Xuyên nữa, mà dừng lại sát bên tóc mai, vươn ngón tay giúp cậu vén tóc ra sau tai,
“Thực xin lỗi, chuyện này là do ta quá sơ suất rồi.”
Không biết là bởi đụng chạm của Dư Chu hay tại lời nói của hắn.
Cẩm Xuyên nhịn không được có chút sửng sốt, tiếp đó ngẩng đầu nhìn vào Dư Chu nghiêm túc nói:
“Ta không cần huynh nói lời xin lỗi với ta.”
Dư Chu mỉm cười cũng không tranh cãi với cậu về chuyện này nữa, bởi vì xác thực là do hắn quá sơ suất, không suy nghĩ tới vấn đề thân phận của Cẩm Xuyên.
Tiếp đó lại nói ra tính toán của bản thân mình,
“Chút nữa hai chúng ta đi một chuyến tới nhà lý chính, đi đăng kí hộ tịch cho đệ, đệ xem có được không?”
Cẩm Xuyên chớp chớp mắt, hai bên gò má khẽ ửng đỏ, cụp mắt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Dư Chu, một lúc sau mới từ từ ngẩng đầu lên nói,
“Tùy huynh quyết định.”
Dư Chu không nghe thấy cảm xúc miễn cưỡng trong giọng nói của cậu liền biết là cậu cũng nguyện ý.
Lại nhớ tới chuyện Tiểu Quyên nói không nghe thấy những lời Quế thẩm nói trước đó, nên có chút không yên tâm lại hỏi,
“Quế thẩm ngoài việc muốn mai mối cho ngươi ra thì còn nói lời nào quá đáng nữa không?”
Sau khi nói xong mấy lời này Dư Chu liền cảm thấy không được tự nhiên, rõ ràng chỉ là mấy lời quan tâm thôi sao từ miệng hắn nói ra lại có cảm giác không còn mang ý nghĩa đó nữa vậy nhỉ.
Cẩm Xuyên kinh ngạc một lúc mới hiểu rõ, thì ra Tiểu Quyên và Trần đại nương không nghe thấy được nửa đoạn đầu.
Có điều hiện tại cậu không còn để ý mấy chuyện đó nữa, Dư Chu đã nói sẽ dẫn cậu tới nhà lý chính đăng kí hộ tịch rồi, về sau cậu mới là phu lang đính ước danh chính ngôn thuận của nhà họ Dư.
Về phần cô nương kia thì bất kể trước đây Dư Chu có từng quan tâm để ý tới nàng ta hay không đều không còn quan trọng với cậu nữa, vả lại cậu thầm nghĩ, cậu cũng có thể làm cho Dư Chu cảm thấy không còn quan trọng nữa.
Vì vậy câu lắc đầu nói:
“Không phải mấy lời tốt đẹp gì nhưng cũng không phải chuyện quan trọng gì cả, ta có thể xử lý được.”
Dư Chu rất thích dáng vẻ có chính kiến như thế này của Cẩm Xuyên, nhưng vì mới nhận được giáo huấn xong nên cũng biết có một số chuyện vẫn cần phải tự mình gánh vác chịu trách nhiệm nhiều hơn:
“Nếu như có gặp phải phiền phức gì thì có thể nói lại với ta.”
Cẩm Xuyên lập tức nở nụ cười nói:
“Được, ta đã nhớ kĩ rồi.”
Hai người nói chuyện xong còn chưa kịp sắp xếp lại đống đồ mới mua về bên trong sọt trúc liền nghe thấy tiếng Trần thẩm nói chuyện ở cách vách, lại vội vàng đi qua nhà bên cạnh hỏi mượn gà.
Có lẽ lúc mấy người Trần thẩm mới từ ngoài đồng về thì Trần đại nương đã nói chuyện của Dư Chu với họ rồi.
Bởi vì lúc Dư Chu đi qua thì Trần thẩm cũng vừa vặn xách một con gà từ hậu viện đi ra.
Dư Chu nhìn thấy liền hỏi:
“Thẩm đã cân lên chưa?”
“Cân gì mà cân chứ, ngươi có việc quan trọng phải làm, cứ cầm lấy dùng là được.”
Trần thẩm nói.
“Ý tốt của thẩm ta xin nhận,”
Dư Chu nghiêm túc nói,
“Nhưng đây là thứ mang đi để đăng kí hộ tịch cho Cẩm Xuyên, ta muốn dùng tiền của chính mình.”
Trần thẩm sửng sốt một chút, nhưng trước sự kiên quyết của Dư Chu vẫn là mang con gà mái này đi cân trọng lượng.
Trần thúc cũng rửa tay đi tới nói,
“Ta cùng với thẩm ngươi đi cùng với hai người các ngươi một chuyến, đăng kí hộ tịch là chuyện lớn, tất nhiên là phải có trưởng bối trong nhà đi cùng rồi.”
Dư Chu không quá hiểu mấy chuyện này, nhưng cũng biết đây là vì muốn tốt cho hắn liền hành lễ nói:
“Đa tạ thúc thúc với thẩm tử.”
Trần Phong đứng bên cạnh quan sát, dáng vẻ như muốn đi theo xem trò vui lại không dám nói ra.
Tiểu Quyến liếc mắt nhìn ca ca nhà mình một cái, lại nhìn Dư Chu ca ca và Cẩm Xuyên ca ca đang được cha nương nàng nhiệt tình dẫn ra bên ngoài một cái, ngửa cái đầu nho nhỏ nghĩ ngợi một lúc liền đi tới bên cạnh vỗ nhẹ lên cánh tay của Trần Phong nói,
“Ca ca huynh không cần phải hâm mộ, đợi huynh đón tẩu tử về thì cha nương cũng sẽ đi cùng huynh.”
Trần Phong:……
Người dịch: Hana_Nguyen.